Đang lúc Tống Vân Kiều xem nghiêm túc, trước mặt nàng ta đột nhiên tối sầm lại.
Tống Vân Kiều thất kinh trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn.
Dưới ánh sáng yếu ớt, nàng ta chỉ thấy một bóng người mơ hồ, tiếp theo bóng người kia liền tiến về phía nàng ta.
Phía sau Tống Vân Kiều là tường, nàng ta cũng không thể tránh được.
“Ngươi…”
Tống Vân Kiều chưa nói hết lời, trước mắt nàng ta đã tối sầm lại, dính vào tường trượt xuống mặt đất.
“Thả nàng ta ra!”
Một tiếng hét lớn vang vọng trong đêm tối.
Minh Thù chuyển từ bên kia qua, liếc mắt thấy có người di chuyển phiếu đổi đồ ăn vặt của nàng.
Bóng đen kia lập tức khiêng Tống Vân Kiều lên vai, nhảy lên trên.
Minh Thù đứng ở dưới: “…”
Khinh thường trẫm không biết bay hả!
Minh Thù theo bản năng chạm vào thú nhỏ, kết quả sờ trúng chỗ trống, không biết con ăn hàng này chạy đâu rồi.
Minh Thù chạy lại chiến trường, kéo Tuyết cô nương: “Biết bay không?”
Lúc đầu lực chú ý của Tuyết cô nương ở trên người tên đàn ông kia, đột nhiên bị Minh Thù kéo, nàng ta trực tiếp ngẩn người.
Nàng ta không có cánh, sao bay được?
“Khinh công.” Minh Thù lại nói một tiếng.
Khóe miệng Tuyết cô nương giật một cái, gật đầu. Cái này đương nhiên biết, là Vân Hỷ các…
“Nhanh, bản đồ kho báu của cô bị cướp đi rồi, chúng ta đi đoạt lại.”
Tuyết cô nương bị lôi kéo chạy.
“Tuyết cô nương, cô đi đâu vậy?” Quản sự phía sau hô to, việc này bọn họ còn chưa giải quyết xong mà?
…
“Cô chắc chắn là hướng này?” Tuyết cô nương bay một hồi lâu, ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy.
Minh Thù được Tuyết cô nương mang theo nói: “Đương nhiên là chắc chắn.”
“… Cô đang ăn gì vậy?”
“Hả, không biết, vừa rồi lúc ghé qua một khu vườn nên hái trên cây.”
“…” Không biết cô cũng ăn! Không sợ bị độc chết sao.
Không phải, nàng ta bay nhanh như vậy, nàng lại vẫn có thể kiếm đồ ăn trên tán cây?
“Chỗ đó chỗ đó!” Minh Thù đột nhiên chỉ vào phía trước:
“Này, huynh đệ, bánh bao của ngươi rơi kìa!”
Dường như người trước mặt dừng lại, sau đó vác Tống Vân Kiều chạy như điên.
Tuyết cô nương xám mặt lại, cô cho rằng ngươi gọi một tiếng người ta sẽ dừng lại sao?
Hiện giờ nàng có thể ném người này xuống không!
Bọn họ một trước một sau ra khỏi thành, khinh công của Tuyết cô nương không tệ, bám sát người nọ không từ bỏ.
Không biết chạy được bao lâu, người nọ dừng lại, thở hổn hển hỏi: “Các ngươi… các ngươi đuổi theo ta làm gì!”
Hắn thử cắt đuôi bọn họ nhưng không bao lâu hai người họ lại đuổi kịp.
Tuyết cô nương thả Minh Thù xuống. Đúng vậy… nàng ta đuổi theo hắn làm gì nhỉ?
À! Đúng rồi, bản đồ kho báu!
Tuyết cô nương nói: “Vị huynh đài này, đồ trên tay ngươi là của Vân Hỷ các.
Người bên kia liếc mắt nhìn Tống Vân Kiều, lẩm bẩm: “Ngay cả hoàng tử phi mà Vân Hỷ các cũng dám nhận?”
Tuy là nói thầm nhưng lúc này xung quanh yên ắng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy, âm thanh của người kia dễ dàng truyền tới.
“Ý nàng ta là bản đồ kho báu.” Minh Thù nói.
Bản đồ kho báu? Cái gì mà bản đồ kho báu?
Người nọ nghe chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì: “Ta không cầm bản đồ kho báu của các ngươi.”
Minh Thù bổ sung: “Bản đồ kho báu trong tay Tống Vân Kiều.”
Người nọ cúi đầu nhìn, trong tay Tống Vân Kiều bị hắn giữ lại quả nhiên có một tấm bản đồ da dê.
Lúc này Tống Vân Kiều đã hôn mê bất tỉnh, người nọ lôi bản đồ da dê ra, tùy tiện lướt qua, ném lại cho Tuyết cô nương: “Trả lại cho các ngươi.”
Tuyết cô nương: “…”
Không phải đến vì bản đồ kho báu?
Người nọ nâng Tống Vân Kiều lên lần nữa: “Đừng đuổi theo ta nữa.”
Khi hắn xoay người, đột nhiên đối diện với một khuôn mặt tủm tỉm cười, sợ đến mức hắn chợt lui lại mấy bước.
Hắn quay đầu lại nhìn vị trí vừa rồi, bên đó chỉ còn lại Tuyết cô nương.
… Người này đứng sau hắn từ lúc nào?
“Ngươi còn muốn thế nào?” Hắn nổi giận gầm lên một tiếng:
“Bản đồ kho báu gì đó ta cũng trả lại cho các ngươi rồi.”
Giọng điệu Minh Thù dịu dàng: “Đừng căng thẳng, ta chỉ hỏi một chút, ngươi bắt nàng ta làm gì? Đòi mạng sao?”
Người nọ đề phòng nhìn chằm chằm Minh Thù.
“Việc này liên quan gì tới ngươi?”
“Nếu không đòi mạng, ngươi có thể đưa nàng ta đi, còn nếu đòi mạng… cũng chỉ có thể phiền ngươi để người lại.” Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu trẫm cũng phải cứu vớt phiếu đổi đồ ăn vặt, thật mệt lòng quá.
Người nọ nghe được thì ngơ ngác, lúc sau mới phản ứng: “Ta không có việc gì thì giết nàng ta làm gì? Đây chính là Lục hoàng tử phi!”
Tuyết cô nương: “…” Ngươi biết là Lục hoàng tử phi còn dám bắt cóc.
Minh Thù không biết đang ăn cái gì, chép miệng vài cái mới trầm lặng nói: “Không giết thì ngươi đi đi.”
“…”
Hắn nghi ngờ nhìn người đang bị bóng tối bao trùm.
Một lát sau liền lùi mấy bước về sau, người của hai bên chưa di chuyển, hắn xoay mạnh người, nhấc chân chạy.
Mãi đến khi đã chạy xa, hắn quay lại liếc nhìn một cái, không ai đuổi theo.
Hắn chạy cả đêm, sáng sớm thì đến một ngôi làng.
Thời gian lúc này còn sớm, người trong thôn cũng chưa dậy, người nọ nhảy vào một ngôi nhà trong đó.
“Về rồi?”
Trong sân có người, thấy hắn trở về, lập tức tiến lên: “Bắt được người chưa?”
Hắn gật đầu, ném người xuống đất.
“Không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
“Gặp phải một tên tà môn.” Hắn nói:
“Vào trong trước, chủ tử sao rồi?”
“Tạm thời ổn định… sao ngươi lại trói nàng ta thành thế này?”
“Ta đây không phải là sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?” Người kia nói:
“Ngươi không biết đâu, đêm qua ta gặp phải hai nữ nhân đuổi theo ta dọc đường, chỉ hỏi ta có giết nàng ta hay không. Nếu ta giết nàng ta, có cần khiêng đi xa như vậy không?”
Đối phương nhíu mày lại: “Ai vậy?”
“Một là người của Vân Hỷ các, chính là Tuyết cô nương bên quỷ gia. Người còn lại không quen.”
“Sao ngươi lại chọc tới Vân Hỷ các?”
“Ta nào biết, ta thấy nàng ta một mình núp một bên, muốn trói người xong đi liền, ai ngờ người của Vân Hỷ các đuổi theo.” Người nọ cũng rất phiền muộn.
“Người của Vân Hỷ các vô duyên vô cớ đuổi ngươi, nàng ta nói gì?”
Người nọ nhức đầu: “Tuyết cô nương kia muốn bản đồ kho báu gì đó, chính là thứ trong tay nữ nhân này. Ta không muốn chuốc phiền toái nên đã đưa bọn họ rồi.”
“… Bản đồ kho báu gì cơ?”
“Không biết, trời tối quá, ta cũng không thấy rõ, dù sao cũng giống một tấm bản đồ.”
“…”
…
Lúc này Minh Thù và Tuyết cô nương ngồi trên một cành cây cách đó không xa.
Tuyết cô nương cũng không biết tại sao mình lại ngồi ở đây, Vân Hỷ các còn có một đống việc đang chờ nàng ta xử lý.
“Bản đồ kho báu là thứ gì?” Nữ nhân bên cạnh ngồi xích lại, giọng tùy tiện hỏi.
Tuyết cô nương nói: “Bản đồ kho báu này… Khách quan, cô muốn mua tin tức này?”
Minh Thù “hừ” một tiếng: “Tiểu tỷ tỷ, dù gì cũng là ta nói cho cô biết bản đồ này đã đi đâu, cô tặng ta một tin tức thì đã sao? Làm ăn tốt không thể không gian thương, nhưng cô cũng không thể quá gian.”
Tuyết cô nương thản nhiên: “Không mua thì đừng hỏi.”
“Vụt!”
Cơ thể Tuyết cô nương cứng đờ, nàng kẹp cành cây ở cổ nàng ta.
Thân là người tập võ, trực giác nói cho nàng ta biết, lúc này tốt nhất không nên lộn xộn.
Nàng ta đang định nói chuyện, chợt nghe chủ nhân của hơi thở hung dữ hỏi một tiếng: “Bao nhiêu tiền!”
Tuyết cô nương: “…” Hỏi giá cả mà phải dùng tư thế phô trương thế sao?
Tuyết cô nương đưa ngón tay ra so so.
“Năm ngàn?”
Tuyết cô nương xua tay.
“Năm vạn?”
Tuyết cô nương bổ sung: “Hoàng kim.”
Minh Thù mỉm cười: “Cho cô thêm một cơ hội, nói cho đàng hoàng.”
“Khách quan, giá tiền này cũng không phải do ta đặt ra, nếu ta bán thiếu, không khai báo được với cấp trên.” Tuyết cô nương khóc không ra nước mắt.
“Đừng tưởng rằng ta không biết địa vị của cô ở Vân Hỷ các, quỷ gia kia rất tín nhiệm cô đúng không? Nói thật với cô đấy!”