[Người chơi hoàn thành màn thứ nhất có hai tiếng nghỉ ngơi ở Tương Thành. Chuẩn bị thực hiện truyền tống đến Tương Thành.]
Cố Từ Thần nhíu mày, chưa kịp hỏi hệ thống "Tương Thành" là nơi nào thì trước mắt đột nhiên tối sầm. Đến khi ánh sáng trở lại, cậu đã được chuyển đến nơi gọi là "Tương Thành". Vốn dĩ Cố Từ Thần nghĩ nơi này sẽ u ám, tang tóc nhưng thực tế lại trái ngược.
Nơi cậu đang đứng là một góc phố lớn, đầy ắp người nhộn nhịp qua lại. Nếu không phải trên tay cậu vẫn còn vòng tay đỏ thì có lẽ, Cố Từ Thần đã nghĩ bản thân trở về thế giới bình thường. Người ở đây rất nhiều, biểu cảm trên gương mặt của mỗi người cũng rất đa dạng. Kẻ hốt hoảng người vui vẻ. Kẻ khóc lóc sầu bi, người thích thú hưng phấn.
- Đây là Tương Thành sao?
Cố Từ Thần thấp giọng thì thầm. Bộ dạng ngẩn người của cậu rất nhanh thu hút một vài kẻ xung quanh. Đôi mắt của chúng lóe lên tính toán, chà chà tay vào nhau.
- Cậu trai trẻ, lần đầu đến đây à?
Người đàn ông nhỏ con, gầy trơ như khỉ còm chủ động lên tiếng, ông ta cười híp mắt, đi về phía cậu. Những kẻ chậm chân hơn tức giận trừng mắt nhìn ông ta.
Cố Từ Thần lạnh nhạt nhìn gã ta, không phản ứng lại. Gã đàn ông gầy nhòm mặc định cậu đang hoang mang, lo sợ liền ra vẻ đàn anh đi trước, cười khà khà.
- Em trai cần anh hướng dẫn không? Phí của anh rẻ nhất Tương Thành này đấy! Chỉ cần 10 điểm, em sẽ được biết tất tần tật mọi thứ. Từ nguồn gốc của hệ thống cho đến lợi ích của điểm số, thậm chí bí mật của hệ thống anh đây cũng biết luôn. Ngoài ra, anh trai còn có thể giúp em tìm vài món hời hỗ trợ qua màn dễ dàng hơn.
Lời quảng bá chẳng khác nào mấy kẻ bán hàng đa cấp. Cố Từ Thần vốn không hứng thú lắm, nhưng nghe đến bí mật của hệ thống, cậu lại có chút hứng thú.
- Bí mật của hệ thống?
Hai mắt gã sáng lên tựa như tìm thấy con mồi béo bở, lập tức nhiệt tình vây lấy Cố Từ thần.
- Đúng vậy, đúng vậy. Cậu trai trẻ, có lẽ cậu chưa biết, quá trình vượt màn của chúng ta đều bị hệ thống chiếu trực tiếp cho những kẻ ở vị diện khác xem. Bọn chúng sẽ trả năng lượng để hệ thống hoạt động.
Cố Từ Thần nhíu mày, hỏi:
- Đây là bí mật ông nói?
Gã đàn ông gật đầu cười sang sảng, ánh mắt lóe lên tia tính toán, nhìn thanh niên này như nhìn người nhà quê lên thành phố, ngu ngu ngơ ngơ cái gì cũng không hiểu.
- Cậu trai trẻ, đây không phải là chuyện mà ai cũng biết đâu. Giả sử cậu không tìm tôi để hỏi, cậu cũng đâu biết hệ thống sẽ phát sóng trực tiếp.
Gã hạ thấp âm lượng, ra vẻ thần bí nói tiếp:
- Nói cho cậu biết, những người xem ấy có thể tặng quà cho chúng ta. Quà có thể quy ra một số điểm nhất định, phần quà còn lại được phép trao đổi vật phẩm với người chơi hoặc mua vật phẩm ở Tương Thành. Nếu cậu không gặp tôi thì làm sao biết được những chuyện quan trọng này để cố gắng chơi thật tốt, cố gắng khiến người xem 'donate' quà cho mình chứ?
Gã đa cấp nói xong lập tức cười hì hì, xoa xoa hai tay vào nhau, bắt đầu đòi tiền.
- Lệ phí mười điểm, cậu trai mau chuyển cho tôi đi nào. Quá rẻ phải không?
Mười điểm so với 130 điểm của Cố Từ Thần nói nhiều không nhiều, nói ít cũng chẳng ít. Đó là điểm dùng tính mạng đổi lấy, có là ai cũng không muốn trả mười điểm chỉ để nghe một ít thông tin có thể tùy tiện hỏi bất kì ai. Cố Từ Thần cười khẽ một tiếng, thờ ơ đáp:
- Một chút tin tức ít ỏi như vậy cũng muốn đòi tôi mười điểm sao?
Đôi mắt híp của gã lóe lên tia hung ác, siết chặt nắm tay.
- Sao nào? Không đòi điểm được liền muốn đánh người cướp của à? Tệ quá đấy! - Cố Từ Thần nhướng mày, cười khẩy một tiếng - Hơn nữa, tôi chưa từng nói mình sẽ mua thông tin, tự miệng ông đã khai báo mọi thứ mà.
Gã đàn ông không khỏi tức giận, những ánh mắt chế nhạo của mấy kẻ đầu cơ trục lợi xung quanh càng khiến gã thêm phẫn nộ. Gã nhào đến, dự định đánh thằng oắt con ẻo lả này cho ra bã, đánh đến nó khóc lóc kêu cha gọi mẹ tự nguyện dâng điểm lên cho gã thì thôi.
Thế nhưng gã còn chưa kịp làm gì, Cố Từ Thần đã nhanh tay hơn, thụi một phát rõ đau vào bụng gã. Lực đấm từ bụng truyền đến cảm giác đau quặn đến đại não, gã cúi gập người xuống, nôn khan.
Cố Từ Thần xoay xoay cổ tay, cười híp mắt:
- Còn muốn đòi không?
Gã gầy gò tức đến mức ria mép giật giật, không đáp lời lại nhào đến.
Cố Từ Thần tránh né cú đấm của gã, nhanh tay phản đòn lại. Động tác vừa nhanh vừa chuẩn, đẹp mắt và dứt khoát đến mức mấy gã xung quanh không kịp phản ứng. Đợi đến khi gã đàn ông gào thét inh ỏi như heo bị chọc tiết, cả đám mới sực tỉnh, nhào đến giúp gã gầy gò.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên:
- Tương Thành cấm ẩu đả.
Một sợi dây thừng từ tay người nọ phóng ra, gô cổ hết cả toáng ất ơ đang đánh nhau gây rối trật tự. Đám đầu cơ không kịp bỏ chạy, bị trói thành một đống.
- Hiểu lầm mà, ha ha. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.
Đám đầu cơ trục lợi không ngừng cười ha hả, bắt đầu giả ngu giả ngơ. Người đàn ông nọ lạnh lùng nhìn chúng, không lên tiếng đáp mà gọi người đến giải chúng đi.
- Lần đầu đến Tương Thành đã gây chuyện, gan của cậu cũng thật lớn.
Cố Từ Thần đang nhìn sợi dây phát sáng kì lạ trói mình, cậu liền ngẩng đầu lên để tìm chủ nhân của nó. Trông thấy dung mạo của người nọ, hô hấp Cố Từ Thần đình trệ trong phút chốc.
Người đàn ông ấy cao gần mét chín, vai rộng eo hẹp, chân dài, vóc dáng vô cùng hoàn mỹ lại đầy nam tính. Bởi vì cậu thấp hơn mà người nọ hơi cúi xuống, đôi mắt hẹp dài sắc bén nhìn cậu, môi mỏng khẽ cong nở nụ cười nhàn nhạt. Dung mạo của anh có "tính sát thương" vô cùng cao như được Thượng Đế ưu ái tự tay điêu khắc.
- Tôi từng gặp anh rồi sao?
Cố Từ Thần đột ngột lên tiếng, sau đó không khỏi cười nhạo chính mình. Cậu thầm trách bản thân sao lại hỏi câu ngu ngốc như thế. Bây giờ cậu không còn ký ức, người ta mà nói "có" chẳng phải khiến cả hai lâm vào tình cảnh ngại ngùng sao?
Đáy mắt người đàn ông lộ ra tia nghiền ngẫm, sau đó khẽ cười một tiếng, đáp:
- Chưa từng. Cậu nhóc muốn làm quen với tôi để trốn tội sao?
Cố Từ Thần là thanh niên trai tráng, qua miệng người này lại thành "cậu nhóc", cậu không vui.
- Tội? - Cậu mỉm cười đúng mực, khóe mắt hơi cong lên - Tự vệ chính đáng cũng là tội à? Luật an ninh ở đây tuyệt vời thật đấy.
Anh nhìn cậu một lúc, sau đó vươn tay thu lại dây trói. Hai cổ tay trắng của Cố Từ Thần hiện lên những vết hằn đỏ, nhìn qua hơi ái muội khiến người khác không khỏi suy nghĩ nhiều. Anh hơi híp mắt, đầu ngón tay nhịn không được mà cọ một chút lên vết hằn kia.
Cố Từ Thần rút tay về, chuyển hướng khác muốn đi. Thế nhưng cậu đi được vài bước, nhìn về sau vẫn thấy người đàn ông nọ lẽo đẽo theo mình.
- Anh có thể đừng đi theo tôi không?
Người nọ không trả lời câu hỏi của Cố Từ Thần, nói lảng sang chuyện khác.
- Lần đầu cậu đến đây, muốn tham quan hay nghe chút tin tức thú vị không?
Thanh niên hơi híp mắt, biểu tình trên gương mặt cứ như con mèo nhỏ xù lông cảnh giác. Ngay khi cậu định từ chối thì xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.
- Nhìn kìa! Là Khải Luân!
- Khải Luân, một trong những người chơi cấp cao ở bảng xếp hạng ấy hả?
- Đúng vậy, đúng vậy!
- A!!! Nhìn gần anh ấy đẹp trai quá đi! - Một cô gái thét chói tai - Tư thế cưỡi ngựa oai phong quá!
Cố Từ Thần mang đầy nghi hoặc nhìn đám người tụ tập đông đúc phía xa. Không hiểu được điều gì đã khiến mọi người trở nên phấn kích như thế. Diệp Huyền Thanh nhìn ra thắc mắc của cậu liền lên tiếng giải đáp:
- Cậu ta là người ở hạng chín trong bảng xếp hạng những người vượt màn mạnh nhất.
- Đề tên trên bảng xếp hạng có lợi gì không? - Cố Từ Thần thắc mắc.
Anh lắc đầu, đáp:
- Không có lợi trực tiếp nhưng có lợi gián tiếp. Thứ hạng càng cao, giá trị bản thân cậu cũng theo đó nâng lên. Thứ nhất, người xem phát sóng trực tiếp sẽ chú ý cậu, donate cho cậu nhiều hơn nếu cậu phát huy tốt. Thứ hai, trong thời gian nghỉ ngơi giữa các màn chơi ở về sau, cậu có thể đi cùng người chơi vượt các màn thấp hơn nếu được họ dùng điểm để làm giao dịch. Tất nhiên, mười người xếp hạng đầu không ai đi cùng người cấp thấp để kiếm điểm.
Cố Từ Thần hơi bất ngờ, cậu không nghĩ đến nơi này còn tồn tại những thứ hay ho như thế. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, những kẻ ngơ ngơ ngác ngác hoặc sợ hãi hoảng loạn khác hẳn với phần lớn người xung quanh, nhìn vào liền biết là “newbie”.
- Nơi này là Khu D của Tương Thành, người chơi vượt dưới 3 màn sẽ tập trung ở đây. Cậu vượt nhiều hơn thì sẽ được tiến gần hơn đến vùng trung tâm của Tương Thành.
- Thảo nào lại nhiều kẻ đầu cơ trục lợi như thế. - Cố Từ Thần lẩm bẩm, sau đó nhìn anh - Anh là người giám sát sao? Chúng rất sợ anh.
Anh đối diện với ánh mắt cậu, nhàn nhạt đáp:
- Tôi chỉ là người chơi bình thường thôi.
Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai đột ngột vang lên.
- Có đứa bé! Có đứa bé!
- Trời ạ, mau tránh ra! Con ngựa sắp tông trúng rồi!
Cố Từ Thần nhìn về phía ồn ào đó, trông thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc, trái tim cậu như dừng đập. Não còn chưa suy nghĩ, cơ thể vội lao đến, ôm lấy đứa nhỏ ấy.
Khi móng ngựa chuẩn bị dẫm lên thân thể thanh niên, một thân ảnh khác đã nhanh chóng lao tới. Mọi người còn chưa kịp định hình thì rầm một tiếng, con ngựa ấy đã bị quật ra xa.
Cố Từ Thần ôm đứa bé lên, nhìn trái nhìn phải bé, thở phào nhẹ nhõm.
- Trà Trà không sao chứ?
Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn cậu, nước mắt như đê vỡ trào ra, uất ức khóc lớn.
- Đáng sợ quá... hu hu...
Cố Từ Thần bế bé lên, vỗ nhè nhẹ lưng bé, dịu giọng dỗ dành.
Đứa nhỏ vừa thút thít vừa dụi mặt vào vai cậu, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm người đàn ông kia, tia kinh ngạc thoáng hiện trên gương mặt bé.
- Con của cậu sao?
Người cậu nháy mắt cứng đờ, Cố Từ Thần ho khẽ một tiếng, ánh mắt đầy phức tạp nhìn người đàn ông đã giúp mình, sau đó nhỏ giọng đáp:
- Không phải, chỉ là một đứa nhỏ tôi tiện tay nhặt nuôi trong trò chơi thôi. Việc khi nãy... cảm ơn anh.
- Không có gì. - Anh nhìn hai người đối diện, sâu trong mắt chợt lóe lên tia nhu hòa nhưng rất nhanh liền biến mất. - Hệ thống sắp xếp người chơi mỗi màn đều ngẫu nhiên, nếu cậu muốn chơi cùng đứa nhỏ phải mua vật phẩm buộc định.
- Vật phẩm buộc định?
Nghe anh giới thiệu về các vật phẩm của hệ thống cùng cách thức thanh toán, Cố Từ Thần nhíu mày, không nghĩ đến hệ thống còn bày ra cái trò này. Quả nhiên để đạt điểm cao nhất cũng chẳng dễ dàng gì. Có vật phẩm hỗ trợ trong trò chơi, người nào chả muốn mua.
Hơn nữa, chưa từng có người vượt màn 7 thành công. Cho nên, người chơi ý thức được độ khó kinh khủng của những màn sau, càng muốn mua đồ bảo toàn mạng sống. Có thể nói, hệ thống này rất biết cách kinh doanh!
Cố Từ Thần lưu ý lại những lời người đàn ông nọ nói. Diệp Huyền Thanh giải thích cho cậu nghe kỹ hơn về các màn chơi.
- Từ màn 4 trở đi sẽ hiếm có người chơi mới vì độ khó của nó, trừ khi những kẻ cố tình mang người mới vào để đẩy ra làm mồi nhử cho mình. Người chơi cấp thấp sẽ không được phân vào màn cao cấp nếu không có người chơi cấp cao kéo theo. Tuy nhiên, người chơi cấp cao lại có thể tùy ý đi theo người chơi cấp thấp để giúp họ qua màn. Đó cũng là lý do vì sao có dịch vụ thuê người hỗ trợ mình vượt cấp. Chỉ cần có điểm, không gì là không thể.
- Xem ra hệ thống cũng khá công bằng. - Cố Từ Thần thấp giọng lầm bầm.
Diệp Huyền Thanh nghe thấy liền cười nhạt.
- Cậu nghĩ như thế sao?
Đối diện với đôi mắt đen láy không tạp chất của thanh niên, Diệp Huyền Thanh kiên nhẫn giải thích:
- Nếu như nó công bằng thì sẽ không để người chơi cấp cao tùy ý dẫn người chơi mới theo làm mồi nhử. Ngay điểm này đã thấy điểm bất công của nó. Ở trong hệ thống, muốn sống sót chỉ có thể cố gắng mạnh thêm. Quy tắc “cá lớn nuốt cá bé”, có lẽ cậu hiểu rõ.
Cố Từ Thần lâm vào trầm mặc, không lên tiếng. Sau đó dưới sự hướng dẫn của Diệp Huyền Thanh, Cốt Từ Thần tìm mua vật phẩm buộc định với bé Trà, sẵn tiện lòng vòng mua thêm vài thứ. 130 điểm nháy mắt đã bay sạch 50 điểm. Một vật phẩm buộc định người chơi tốn những 30 điểm, 20 điểm còn lại, Cố Từ Thần mua một cây thánh giá cho Diệp Trà.
Vốn dĩ cậu cho rằng 130 điểm của mình chắc hẳn sẽ mua được nhiều thứ có lợi, trên thực tế không được như vậy. Vật phẩm đắt đến kinh người!
Cố Từ Thần mím môi, cố gắng an ủi mình. Điểm còn có thể kiếm, mạng mất rồi thì coi như bay màu. Bỏ chút điểm nhỏ giữ mạng còn hơn, không sao!
Bỗng, cảnh tượng xung quanh đột ngột biến đổi, Cố Từ Thần mới sực nhớ thời gian nghỉ ngơi chỉ có hai tiếng. Cậu chưa kịp mở lời dặn dò Diệp Trà thì mọi thứ biến mắt, bóng tối bao trùm.
[Màn chơi thứ hai sắp bắt đầu, tiến hành đếm ngược: 3... 2... 1...]