Già làng sợ đến mức ngã phịch xuống đất, vừa lùi về sau vừa gào:
- Mày đừng qua đây! Mày đừng qua đây!!! Công nữ, mau cứu tao!!!
Thế nhưng công nữ bị hàng trăm hồn ma quấn lấy, không tài nào di chuyển được. Dù cô ả có mạnh đến đâu cũng không thể dùng sức một người chiến thắng.
Có người dân nhận ra quỷ nhỏ, ngón tay run rẩy chỉ về phía nó, sợ đến mức tè ra quần.
- Là Thái An... con trai... con trai của Mỹ Lệ...
- Không thể nào! Nó chết rồi kia mà!
Những kẻ nhát gan bắt đầu khóc nức nở, kể cả mấy gã đàn ông cao lớn cũng run lẩy bẩy.
- Thái An, tha cho tôi... tôi không có giết cháu...
- Dì không biết cháu bị già làng hại... An An đáng thương...
Quỷ nhỏ không để tâm đến lời cầu xin của đám dân làng. Nó vỗ vỗ tay, bật cười khúc khích, ôm búp bê xoay vòng vòng, vừa lắc lư người vừa hát.
Búp bê bằng bông biết bay bay bay
Búp bê biết bò biết lắc biết bơi
Búp bê bằng bông bên bạn bươm bướm
Bươm bướm bồng bềnh bỏ bạn bay bay...
Cứ mỗi câu hát của quỷ nhỏ, già làng tựa như kẻ điên, miệng lẩm bẩm "tránh xa tao ra", "mày biến đi", hai tay không ngừng cào cào mặt mình. Rất nhanh, gương mặt bà ta bị cào chảy máu, móng tay dính đầy da cùng thịt. Sau khi quỷ nhỏ hát xong, gương mặt bà ta cũng không còn nguyên vẹn nữa, máu chảy đầy mặt.
- Hì hì, chơi vui quá! Chơi vui quá!
Quỷ nhỏ cười khanh khách, sau đó lại hát thêm lần nữa. Trong tiếng hát trong trẻo của con nít, già làng điên điên dại dại, dùng tay không chậm rãi lột da mình!
Móng tay bà ta ghim chặt vào da ở đỉnh đầu, từ từ lột nó xuống. Máu tươi bắn ra xung quanh, cơ thịt giật giật, căng chặt, hứng chịu nỗi đau bị lột da sống. Thế nhưng già làng dường như không có cảm giác, miệng lẩm bẩm theo quỷ nhỏ, chậm rãi lột hoàn chỉnh tấm da trên người mình.
- Có da rồi! Có da rồi! - Quỷ nhỏ kề búp bê sát má, cười đến hai mắt cũng híp lại - May búp bê thôi!
Già làng như kẻ vô hồn, lấy ra cây kim, bắt đầu khâu bộ da vừa lột vào cơ thịt đỏ hỏn chằng chịt dây thần kinh của mình.
Cố Từ Thần che mắt Diệp Trà, tránh cho bé nhìn cảnh bạo lực đẫm máu ấy. Hết thảy mọi thứ đều do bà ta tự tạo nghiệt mà ra. Con quỷ nhỏ này hẳn là đang để bà ta nếm trải cảm giác còn sống sờ sờ mà bị lột da may búp bê của nó.
- Quá kinh khủng...
Phượng Trần nhỏ giọng lẩm bẩm, hô hấp như đình trệ, nghẹn ở ngực, cực kì khó chịu. Trong mấy năm hành nghề pháp y, Phượng Trần đã gặp qua nhiều thảm cảnh nhưng chưa bao giờ cô nghĩ bản thân mình sẽ chứng kiến cảnh tượng này. Kinh tởm đến mức hai mắt cũng đau nhói!
- Ác giả ác báo, đó là nghiệp chướng bà ta phải gánh. - Cố Từ Thần không hề nảy sinh lòng đồng cảm với già làng, lạnh nhạt đáp lời Phượng Trần.
Cô nhìn Cố Từ Thần, thở dài một hơi. Phượng Trần đương nhiên hiểu, cô chẳng qua chỉ cảm thán mà thôi. Rõ ràng biết đứa trẻ kia là quỷ, song Phượng Trần không khỏi xót thương cho nó, bởi vì sự tàn nhẫn của người lớn khiến cho một đứa nhỏ không thể siêu thoát, trở thành quỷ ám hại người. Sự thật kinh khủng ấy khiến Phượng Trần không rét mà run.
Bên kia, quỷ nhỏ điều khiển già làng may da vào thịt mình xong. Nó ngắm nghía một hồi lâu rồi bĩu môi chê bai:
- Xấu quá! Xấu quá! Xấu hơn búp bê mẹ làm nhiều! Mau làm lại đi!
Quỷ nhỏ vừa dứt lời, già làng lại lột da xuống. Cổ họng bà ta phát ra tiếng hét nho nhỏ đầy thê thảm, tơ máu phủ đầy mắt. Từng mũi kim lại bắt đầu khâu lớp da vào cơ thịt bà ta. Máu tươi đọng thành vũng lớn, mùi tanh nồng lan truyền trong không khí. Dù làm như vậy, già làng vẫn không chết vì mất máu. Bà ta phải hứng chịu nỗi đau mà đứa trẻ này đã gặp trước khi chết nhiều lần!
Lột sống, may da lại lột sống. Già làng bây giờ tựa như con búp bê rách nát, cả người đầm đìa máu tươi, cơ thịt tơi tả, cổ họng phát ra tiếng gào the thé đau đớn.
Chơi đùa đủ, quỷ nhỏ không thèm khống chế bà ta nữa, nhường cho những linh hồn khác báo thù.
Hiện tại, công nữ cũng chẳng giúp ích gì được cho bà ta. Đứng trước hàng trăm oán linh cùng quỷ, công nữ vẫn không tránh khỏi kết cục thảm khốc bị xé thành trăm mảnh. Những linh hồn khác thấy quỷ nhỏ đã lui xuống lập tức nhào đến già làng, xâu xé bà ta. Từng tiếng hét thảm cùng tiếng cười ghê rợn của những oán linh không ngừng vang lên, oán khí đen nghịt cả một trời.
Quỷ nhỏ không để tâm đến những chuyện đó. Nó lon ton chạy đến trước mặt Cố Từ Thần, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu như thiên sứ nở nụ cười ngọt ngào. Nó cúi gập người, sau đó nói:
- Anh là người đầu tiên giúp em, cảm ơn anh!
Cố Từ Thần nhìn nó, lạnh nhạt đáp:
- Đi đi, mẹ nhóc đang đợi nhóc đấy.
Quỷ nhỏ nghe Cố Từ Thần nhắc đến mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu hẳn đi. Nó nở nụ cười ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, cơ thể dần dần trong suốt rồi biến mất.
Bên kia, oán linh xâu xé thân thể già làng thành đống thịt vụn, phát ra những tiếng cười thỏa mãn. Hồn đỏ trả được thù liền tan biến, chỉ còn những bóng trắng lượn lờ đến chỗ người dân. Song, chúng chỉ bay vòng vòng xung quanh, không làm gì bọn họ.
Có người vô tình liếc nhìn dung mạo của những linh hồn, đột nhiên bật khóc. Người nọ nhận ra một trong những linh hồn ấy chính là đứa em gái mình yêu thương được đưa đi với danh nghĩa cao cả "hầu hạ Thần Nữ”.
Những người khác nối nhau khóc rống lên. Đây đâu phải thứ đáng sợ gì, đây là người thân của họ! Người mà bị chính tay bọn họ đẩy vào chỗ chết song còn lấy đó làm niềm tự hào.
- Con ơi... con ơi...
Một người phụ nữ khóc ngất, nhào đến muốn ôm lấy một linh hồn nhưng không thành. Cơ thể bà xuyên qua hồn ma ấy, gục xuống đất, khóc đến mức thở không nổi.
Dân làng ngu muội tin thần tin quỷ, rốt cuộc lại đẩy những đứa con thân yêu, những đứa cháu của mình vào con đường chết.
- Mọi chuyện... mọi chuyện kết thúc rồi?
Trần Liễu ngơ ngác nhìn khung cảnh bi thương đối diện. Từng bóng trắng dần dần tan biến, hận thù đã báo, đau thương luyến tiếc để lại cho người thân.
- Kết thúc rồi. - Cố Từ Thần bế bé Trà, khẽ đáp.
Những ngày tiếp theo với những người chơi tương đối nhàn nhã, không phải đối mặt với nguy hiểm gì. Người dân bận bịu làm ma chay cho người thân của họ cũng không quên đón tiếp những vị khách này. Bầu không khí của làng não nề, ngột ngạt không thôi. Những bi thương và đau khổ ấy còn ám ảnh họ, dù đã qua nhiều ngày vẫn không thể dứt ra. Có lẽ cả đời này, dân làng ở đây vẫn sẽ sống trong sự cắn rứt lương tâm ấy mãi mãi.
Còn về phần lão Thái Trung, vì trợ giúp già làng làm những chuyện tàn ác nên bị người dân thống nhất nhốt xuống tầng hầm đã thiêu rụi lúc trước, để ông ta tự sinh tự diệt đến cuối đời.
Ngày thứ bảy, âm thanh máy móc lạnh lùng của hệ thống cuối cùng cũng vang lên:
[Chúc mừng các người chơi đã hoàn thành xuất sắc màn thứ nhất. Hệ thống đang tổng kết quá trình cống hiến của người chơi.]
Trước mặt những người chơi hiện ra màn hình điện tử màu xanh, giọng nói máy móc của hệ thống đều đều vang lên:
[Hạng 1: Cố Từ Thần, độ cống hiến 60%, thưởng 100 điểm.
Hạng 2: Lê Tuấn, độ cống hiến 20%, thưởng 35 điểm.
Hạng 3: Phượng Trần, Trần Liễu, Diệp Trà, độ cống hiến 5%, thưởng 10 điểm.
Hạng 4: Võ Chí Công, độ cống hiến 4%, thưởng 7 điểm.
Hạng 5: Tô Trang, độ cống hiến 0.5%, thưởng 1 điểm.
Người chơi Tô Trang có hành vi hại người chơi Lưu Lệ, hủy điểm số, hủy tư cách người chơi.]
Tô Trang đang tô son nghe thấy thế lập tức ngẩng đầu lên, cất giọng the thé gắt:
- Tao hại ai? Mày đừng có mà vu khống!
Màn hình xanh đối diện lập tức phát sáng. Trên màn hình, Tô Trang lén lút ôm một con búp bê vải, tay cầm chén máu tươi. Cô ta lấm lét nhìn xung quanh, xác định không có ai đến liền dùng tay con búp bê nhúng vào chén máu, sau đó bôi lên đầu giường dì Lưu. Khóe môi cô ả nhếch lên, nở nụ cười thỏa mãn.
- Cô hại chết dì Lưu! - Trần Liễu phẫn nộ hét lên, nước mắt như hạt châu rơi xuống liên tục. Dì Lưu không đáng chết lại vì hành vi của cô ta mà khiến dì trở thành con mồi của quỷ nhỏ!
Lê Tuấn lạnh lùng nhìn cô gái sành điệu ấy, người không rét mà run. Ai nghĩ đến một người vô hại như vậy lại dám làm ra hành vi bán đứng đồng đội.
- Tôi cũng đâu có muốn! - Tô Trang cắn chặt môi, tức giận gắt gỏng - Mụ già kia ép tôi đấy chứ! Bà ta hạ cổ độc vào người tôi, lúc đó mọi người còn chưa tỉnh, ép buộc tôi phải giết sạch tất cả mọi người mới chịu giải cổ cho tôi!
Phượng Trần chau mày, có chút không hiểu lên tiếng:
- Tại sao bà ta phải làm thế cơ chứ?
- Do tôi nghe lén cụ Thái nói chuyện với bà bảo rằng bảy ngày này làm lễ tế Thần Nữ diệt trừ quỷ nhỏ. Bà ta biết hành vi của mình sẽ chọc giận nó nên tìm kẻ thế mạng cho mình, đánh lạc hướng quỷ nhỏ, chuyển sự chú ý của nó lên việc tìm búp bê của mình.
Tô Trang thành thật trả lời. Cô ta ôm chút hi vọng sự thành khẩn của mình sẽ khiến hệ thống mủi lòng thương, khôi phục lại tư cách người chơi của cô ta.
- Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm thế... Tôi đâu có muốn...
Thế nhưng âm thanh lạnh lùng của hệ thống nháy mắt đập tan hi vọng của Tô Trang.
[Người chơi Tô Trang hại người chơi Lưu Lệ, hủy tư cách người chơi, hủy điểm thưởng.]
Không gian xung quanh vặn vẹo biến đổi, trước khi truyền tống, Cố Từ Thần loáng thoáng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tô Trang.
Bốn bề đều là một màu đen u ám, chỉ có mỗi cậu, tất cả những người chơi khác đều đã biến mất. Cố Từ Thần hít sâu một hơi, nhìn màn hình xanh đối diện.
[Chúc mừng người chơi Cố Từ Thần đã mở ra nhiệm vụ ẩn: Siêu thoát quỷ nhỏ váy đỏ.
Tiến độ hoàn thành: 100%.
Thưởng 30 điểm.
Thưởng rơi đạo cụ ngụy trang: 1.]
- Đạo cụ ngụy trang? - Cố Từ Thần thấp giọng lẩm bẩm.
Cái thứ này trong trò chơi kinh dị hình như không được hữu dụng lắm...