-"Á á á, vị công tử này, ngươi làm gì?" Nhìn động tác của Lăng Thiên, Tiểu Y Tiên ngay lập tức che mặt kinh hô, nhưng theo bản năng giữa các ngón tay vẫn có chút khe hở.
Lăng Thiên tụt quần mình ra xong, lúc này mới giả vờ buồn tủi nói:"Vài ngày trước, ta trong lúc đi tiểu, bất chợt bị một con thanh xà cắn. Nếu như bình thường chỗ khác thì không sao, nhưng nó lại cắn đúng vào "chỗ đó", thành ra giờ ta bị trúng độc, thứ đó của ta biến thành thế này đây" Nói xong, Lăng Thiên liền chỉ vào tiểu đệ đệ của mình.
Nghe được Lăng Thiên tự thuật, Tiểu Y Tiên tuy vô cùng ngượng ngùng, nhưng vì tâm của nàng là một vị y sư, thế nên nàng cũng dần dần bỏ tay xuống, nhìn vào hiện vật.
Trước mặt nàng lúc này là một chiếc... dùi cui bằng thịt, gân guốc nổi khắp nơi, nó to lớn một cách bất thường!
"Chả-Chả nhẽ của nam nhân có hình dạng này sao? Mà chắc do vị công tử này bị rắn cắn nên mới to như thế?" Tiểu Y Tiên ngượng ngùng suy nghĩ.
Thật ra thì... Có cái rắm mà bị trúng độc, bởi vì cái thứ đó của Lăng Thiên vốn là... to như thế! Nhưng vì thực hiện kế hoạch, hắn đành phải cho Tiểu Y Tiên ăn cú lừa một phen.
Đôi tay của Tiểu Y Tiên có chút run rẩy, nàng chưa từng nhìn thấy thứ đó của nam nhân bao giờ huống chi là trường hợp bệnh nhân như thế này.
-"Công-Công tử... Ta không biết chữa!" Tiểu Y Tiên giọng như sắp khóc nói với Lăng Thiên.
Nghe được Tiểu Y Tiên nói, Lăng Thiên ngay lập tức gương mặt buồn tủi, đôi mắt đã rơm rơm nước mắt nói:"Chả nhẽ, ta sắp phải rời xa trần thế này sao? Nương, hài nhi có lỗi với người, không thể vì người mà báo thù!" Hắn mỉm cười thê lương tự giễu.
Thấy Lăng Thiên buồn tủi, vốn dĩ ngọn lửa trong lòng Tiểu Y Tiên như sắp tắt bỗng chốc lại bùng phá, nàng giữ chặt lấy tay của Lăng Thiên nói:"Công-Công tử, dù-dù ta không biết chữa... nhưng ta có thể thử a"
Nói xong câu đó, mặt nàng đã đỏ bừng như lửa, cũng chỉ bởi vì thương cảm vị công tử trước mặt này mà nàng đã buột miệng nói ra.
-"Thật-Thật sao thần y? Vậy ta đây sẽ chẳng phải không cần chết?" Lăng Thiên mừng rỡ, ôm lấy Tiểu Y Tiên.
Tiểu Y Tiên bất ngờ bị Lăng Thiên ôm, nàng chợt giật mình, định đẩy hắn ra, nhưng nghĩ tới hắn đang là bệnh nhân, lại có quá khứ buồn thảm như vậy, nàng cũng liền để mặc cho Lăng Thiên ôm vào lòng, mặc cho hắn vẫn còn... chưa có mặc quần!
Chiếm chút tiện nghi của Tiểu Y Tiên, Lăng Thiên bùi ngùi buông nàng ra, hắn nhìn Tiểu Y Tiên ân cần nói:"Thần y, ngài nói xem phải chữa thế nào? Dù cho phải tốn bao nhiêu tiền, ta cũng sẽ trả!"
-"Cô-Công tử, thú thật ta cũng không biết chữa trị nơi đó thế nào..." Tiểu Y Tiên sốt ruột, thân là một y sư, nàng tuy đã chữa vô số vấn đề kì lạ nhưng vấn đề này thì nàng chưa gặp bao giờ. Nàng rất muốn chữa khỏi cho Lăng Thiên nhưng phải thành thật với hắn.
Nhìn tiểu nữu trước mặt lúng túng, Lăng Thiên cũng cười thầm trong lòng, phải công nhận một điều rằng, Tiểu Y Tiên quá đỗi dễ thương rồi.
-"Ta là bị rắn cắn, giờ nơi đó của ta nóng bừng bừng, giống như chất độc đang tích tụ trong đó vậy... Có lẽ, cần thứ gì đó làm nó phun ra ngoài?" Lăng Thiên trầm tư, vô ý nói ra.
Nghe được Lăng Thiên nói, ánh mắt Tiểu Y Tiên sáng lên.
Ý kiến hay, làm sao nàng lại chưa nghĩ ra điều đó nhỉ.
"Nhưng là, làm cách nào mới để chất độc phun ra được cơ chứ?" Tiểu Y Tiên suy tư.
Nhìn Tiểu Y Tiên dần bị mình dụ dỗ, Lăng Thiên âm thầm đắc ý, ngay lập tức hắn cũng bất chợt tỏ ra mừng rỡ nói:"Hay là, thần y thử dùng tay xem? Biết đâu nó lại ra thì sao?"
Lăng Thiên liên tục đưa ra những ý kiến hợp lý khiến Tiểu Y Tiên không tài nào phản bác được, nhưng mà...
-"Dù-Dùng tay? Có-Có thể sao?" Tiểu Y Tiên đỏ mặt, nghĩ tới phải chạm vào thứ đó của nam nhân, nàng không biết có nên làm hay không, bởi nam nữ thụ thụ bất thân mà.
-"Có thể chứ! Tiếc là ta không rành y thuật, nếu không ta cũng sẽ thử tự mình làm điều đó rồi!" Lăng Thiên gật đầu khẳng định.
Tiểu Y Tiên sau một lúc bí bách, lúc này nàng liền hạ quyết tâm nói:"Được rồi công tử, để ta thử xem sao!"
Lang Y như mẹ hiền, Tiểu Y Tiên nàng nguyện tự mình xông pha khói lửa!
Đồng thời, nàng cũng tự thôi miên chính bản thân mình, thôi miên rằng đây chỉ là hành động cứu người, không phải là hành động thân mật như người bình thường nghĩ...
Tiểu Y Tiên từ từ, đưa bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của mình tới gần con c-c của Lăng Thiên, mỗi khi đến gần một chút, tay nàng không tự chủ lại run nhè nhẹ.
Cuối cùng bàn tay của Tiểu Y Tiên cũng chạm tới, trong khi khoảng cách chỉ có hơn một gang tay nhưng lại giống như xa tới cả mét vậy.
Tiểu Y Tiên trước tiên chạm từng ngón tay vào trước, cảm nhận thấy nó không có ghê rợn như nàng từng tưởng tưởng, nàng liền dứt khoát nắm cả bàn tay vào.
"Nó nóng quá, giống như con tim đang đập vậy!" Tiểu Y Tiên đỏ mặt nghĩ.
-"Á! Thần y à, người làm thế thì chết ta!" Lăng Thiên giả vờ hoảng hốt kêu lên, bởi vì tiểu nữu này nắm lấy mệnh căn của hắn vô cùng chặt, giống như đang cầm một món vũ khí vậy.
-"Ta-Ta làm sai gì sao?" Tiểu Y Tiên ngượng ngùng hỏi.
Nhìn gương mặt ngây thơ của Tiểu Y Tiên, Lăng Thiên cười thầm, hắn từ tốn nói:"Đây chính là thứ quý giá nhất của nam nhân, mong thần y nhẹ nhàng hơn, hãy coi nó như là một trái tim vậy, phải nhẹ nhàng, từ tốn mà chăm sóc lấy nó"
Lăng Thiên nói rất chi tiết khiến cho Tiểu Y Tiên bừng tỉnh, hóa ra, thứ đó của nam nhân lại như thế này.
"Có chút yếu đuối a..." Tiểu Y Tiên trầm tư.
Nếu Lăng Thiên biết Tiểu Y Tiên đánh giá tiểu đệ của hắn như thế, chắc chắn sẽ cười vô cùng sảng khoái.
Muốn biết thứ đó của ta yếu hay không, nàng cứ phải kiểm tra trên giường mới được... Đó, chắc chắn hắn sẽ nghĩ như thế!
Được sự dẫn dắt của Lăng Thiên, Tiểu Y Tiên cũng từ từ và vọc lấy nó, nàng nhẹ nhàng vuốt lên vuốt xuống làm Lăng Thiên vô cùng kích thích.
Đã rất lâu, hắn mới được một người nữ nhân sử dụng tay để làm như thế này!
-"Công tử, sao nó mãi mà chưa "phun độc" ra thế?" Vuốt trụ Lăng Thiên suốt hơn một canh giờ, mồ hôi Tiểu Y Tiên chảy nhễ nhại, nàng mãi mà không thấy có gì khác thường nên có chút sốt ruột hỏi Lăng Thiên.
Lăng Thiên nhìn nàng mệt mỏi có chút áy náy, bởi nếu chỉ dùng tay không mà muốn hắn ra thì cũng phải cơ năm, sáu canh giờ mới được.
-"Chắc nó sắp rồi đấy..." Lăng Thiên vừa dứt lời, ngay sau đó hắn liền khống chế cơ thể, bắn một lượng nhỏ tinh dịch lên gương mặt của Tiểu Y Tiên!
Bị tấn công bất chợt, Tiểu Y Tiên liền kêu lên một tiếng:"Á"
-"Độc, Độc ra rồi. Mau mau bỏ nó ra khỏi người ta!" Tiểu Y Tiên hoảng hốt kêu lên, bởi nàng có một bí mật liên quan tới độc mà không muốn để cho bất kỳ ai biết.
Nhưng sau một lát, cảm nhận thấy cơ thể bản thân không có "phát tác", Tiểu Y Tiên liền thở dài một hơi, nàng đưa tay lên mặt, vuốt nhẹ "chất độc" vừa được nàng lấy nó ra khỏi người vị công tử này xem một chút.
-"Mùi có chút thơm, hầy nhầy nhầy một chút..." Tiểu Y Tiên hết dùng tay cảm nhận, rồi lại đưa lên mũi ngửi trước khi đưa vào miệng nếm!
-"Nó... không phải độc!" Giống như kính hiển vi phân tích chất liệu, ánh mắt của Tiểu Y Tiên lóe lên, nhìn chằm chằm Lăng Thiên nghi ngờ!