_ 1004, nam chính đang làm gì?
_ [ Thỉnh kí chủ, Ngự Thâm đã sớm đã rời khỏi nhà đến Thịnh Long ]
_ Trở về Viễn gia
Viễn gia cơ ngơi đến tài sản, đều không bằng với Cao gia, sao lại phải tự chuốc lấy khổ. Vốn bằng nhanh sắc này cũng có thể khiến bao người quỳ rạp thề sống nguyện chết. Một mực...si tình.
Tại Viễn gia ________
____
_ Thiếu phu nhân, đây là những thực phẩm tốt nhất ngày hôm nay đó
_ Thực phẩm?, cái này liên quan gì đến tôi?
_ Thiếu...thiếu phu nhân, thường này người vẫn luôn làm cơm cho thiếu gia mà..
_ Vậy sao? Từ giờ không cần nữa, làm bữa tối cho tôi
_ Vâng....
Ăn xong liền co chân lên giường ngủ. Tối đến, Ngự Thâm mệt mỏi bước vào nhà, dùng tay khẽ nới lỏng cà vạt, quen miệng nói với quản gia
_ Bảo cậu ta nay tôi đã dùng bữa ở ngoài rồi
_ Dạ?
_ Bảo cậu ta đừng ngày nào cũng chờ rồi thúc dục làm gì, thật phiền phức
_ A...dạ, nay thiếu phu nhân không đợi ngài
Động tác khẽ dừng lại, hắn nhíu mày nhìn sang ông, sao nay lại không giống ngư bình thường
_ Không đợi?, vậy đống thức ăn thừa cứ đổ đi
_ Thiếu gia...hôm nay phu nhân biết người không về nên không làm cơm, chỉ dùng đủ một mình
Ánh mắt chán ghét quét qua đường căn bếp. Nay lại chơi lạt mềm buộc chặt sao. Nghĩ hắn sẽ động lòng, vậy thì Tử Mộc câuh cũng quá coi thường hắn rồi. Loại người như vậy để sống trong nhà, Ngự Thâm này cũng quá niệm tình rồi.1
_______
______________
_ Oáppp...~
Cậu lười biếng thức dậy, nhìn bên cạnh, tấm lưng rộng quay về phía mình, chăn cũng đắp một mình. Sao lại phải làm đến nước này, để rồi cả hai phải khổ chứ. Ha.. Nghe như đang tự giễu bản thân, không phải thế giới trước chính cậu cũng quá si tình mà bỏ lỡ tri kỉ sao. Vốn biết tình yêu chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng ai lao vào cũng đần độn, ngu ngốc. Một tiếng thở dài. Tử Mộc rời giường, sửa soạn lại bản thân rồi ra ngoài.
Ngự Thâm mở mắt tỉnh dậy như chưa từng ngủ. Nhẹ nhàng tựa lưng vào tường. Nếu như là mỗi sáng, cậu sẽ gọi hắn dậy cùng lúc, giúp mắt chuẩn bị đồ rửa mặt đánh răng tươm tất. Rồi lại tự mình giúp hắn mặc áo. Hừ, như vậy cũng tốt, hắn đâu có thiếu người hầu chứ.
Bước xuống nhà ăn, bữa sáng đã để trên bàn, cậu nay lại ngồi phía bàn đối diện, chứ không kè kè cạnh ghế như bình thường. Có phải đăng khiêu khích không, hắn thực sự đau đầu vì mấy trò gây chú ý này rồi. Tử Mộc vẫn yên lặng ăn phần của mình
_ Cao Tử Mộc, cậu đang chọc tức tôi phải không!?
Tử Mộc ngơ ngác nhìn lên. Từ hôm qua đến giờ chẳng phải mình vẫn rất ngoan ngoãn sao. Tự dưng nổi điên gì chứ
_ 1004, ta động gì đến anh ta sao?
_ [ kí chủ, tôi cũng bó tay, người tự lo liệu đi ]
Bàn tay buông dĩa xuống, nhìn lên hắn, giọng điệu không nặng không nhẹ mà nói
_ Ngự Thâm, một tháng nữa chúng ta li hôn đi
Tât cả mọi người như lạnh người quay lại, không dám thở mạnh. Riêng hắn đơ ra một chút, liền đã nổi cáu
_ Còn phải đợi tới một tháng!???
_ Không phải anh vì lão phu nhân mới cưới tôi sao, đằng nào một tháng nữa bà cũng đi nơi khác tịnh dưỡng. Ta dành thời gian với bà, làm người yên tâm rời đi vào cuối tháng, tôi trả lại tự do cho anh
Gân xanh lên trán nổi rõ, hắn như muốn giết người nhìn cậu, gan lắm, vậy mà cậu lại có cái gan này, vậy sao gắn lại không chấp thuận
_ Được! Chỉ trong tháng này, xong việc mà cậu còn không chịu li hôn thì đừng trách tôi!
" Rầm " mặt bàn nứt một vết dọc, Ngự Thâm giận dữ rời đi, để lại một bầu không khí nặng nề. Nhân quản gia luống cuống nhìn tôi, tay định ôm hay nắm lấy nhưng lại dừng
_ Thiếu phu nhân, người sao có thể đem chuyện này ra đùa..
_ Tôi đâu có đùa, là sự thật
Ông buồn bã vuốt tóc tôi, chóp mũi có chút ửng hồng
_ Hay người cố gắng thêm chút nữa, thiếu gia chắc chắn sẽ y....
_ Đừng nói nữa...Nhân quản gia, ông cũng biết tôi cố gắng thế nào mà
Không khí ảm đạm bao trùm, Nhân Lưu biết chứ, cậu đã luôn thể hiện tình cảm của mình, yêu thiếu gia bằng cả tấm lòng, chỉ mong người có thể quay đầu đón nhận lấy mình...
_ Thiếu phu nhân...
_ Nhân Lưu.... tôi những gì cần cố gắng thì đã cố gắng. Nghĩa vụ của người vợ cũng đã làm. Nhưng thật sự tôi không chịu đựng được nữa. Tôi....đã đến lúc phải từ bỏ rồi....
_______
___________
Tại Tinh Diệm...
Bóng dáng người cao ráo ngồi xuống ghế, nhã hứng lắc qua lắc lại ly rượu. Hai mắt nhìn xa xăm. Bác Hàn nhớ nhung tới hình bóng một thiếu niên như nắng như trăng. Ngọt ngào đến kì lạ.
_ Chủ tịch, người lần trước đã tìm hiểu thông tin rõ ràng....