Vệ Tây Lẫm V: Em muốn làm mặt trời nhỏ của anh, để sưởi ấm cho anh, hoặc để thiêu chết anh.
Vệ Tây Lẫm tỉnh lại trong giai điệu du dương của sóng biển, vành mắt đen vừa mở lập tức bị dọa sợ hết hồn.
"A Cố?"
Cố Duyên Tranh giận dỗi nhìn hắn chằm chằm.
Vệ Tây Lẫm nhớ tới chuyện tối hôm qua thì thấy hơi chột dạ. Ban đầu, hắn chỉ giả vờ ngủ để trêu chọc người đàn ông này chút thôi, ai ngờ sau đó ngủ thật.
"Cả một đêm qua anh không ngủ à?"
Hắn chạm vào vành mắt thâm đen của người đàn ông ấy, rồi nhào vào lòng y, lần lượt hôn lên hai con mắt của y, an ủi y một cách mềm mỏng. Tiếp đó, hắn nói một cách hợp tình hợp lý: "Lần đó, em dâng mình lên tận mép anh, ai bảo anh không ăn."
Cố Duyên Tranh trợn to mắt, "..." Tức là y tự làm tự chịu ấy hả?
Vệ Tây Lẫm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ảnh phản xạ của mặt biển – nơi ánh mặt trời đáp xuống in trên vách tường, dòng nước gợn sóng, ảnh phản xạ cũng gợn sóng theo, nhìn vừa rực rỡ vừa đầy sức sống. Với tâm trạng cực tốt của mình, hắn nhảy xuống giường, cột chắc áo ngủ rồi đến bên lan can, phóng tầm mắt ra ngoài khơi xa. Sau đó, hắn vươn vai, đi về phía nhà tắm.
"Cục cưng à, em đi tắm trước nhá. Anh đi làm điểm tâm đi, em đói rồi."
Cố Duyên Tranh nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn của hắn thì không tức nổi nữa. Y lắc đầu, rồi xuống nhà bếp ở lầu dưới. Bại dưới tay cậu trai ấy không phải là chuyện y đã lường được từ lâu rồi sao?
Bữa sáng gồm bánh su kem nhân trứng và mì sốt nấm, Vệ Tây Lẫm ăn ngon đến nỗi suýt nuốt cả lưỡi vào bụng.
Nhưng Cố Duyên Tranh lại không có khẩu vị gì. "Món" y muốn ăn nhất là Vệ Tây Lẫm, thế nên ánh mắt nóng hừng hực cứ gắn chặt lên người hắn, tựa như muốn nhìn xuyên quần áo hắn vậy. Người yêu của y sắp tốt nghiệp trung học phổ thông rồi, điều này đồng nghĩa với việc hắn đã bước nửa chân vào xã hội. Và rồi vì tính đặc thù của công việc, sau này hắn sẽ tiếp xúc với nhiều người hơn, cũng sẽ hấp dẫn thêm vô số tên khác. Thế nên, không ăn hết hắn vào bụng ngay, y quả thật không thể yên lòng.
Cho dù Vệ Tây Lẫm có bình tĩnh đến mức nào thì vẫn sẽ bị y nhìn đến nỗi mặt phải đỏ tim phải loạn, miệng cũng chẳng còn nếm ra được mùi vị gì nữa. Vậy nên, hắn hôn người đàn ông đang ngồi bên cạnh, rồi nhấc chân dài, ngồi hẳn lên người y.
Cố Duyên Tranh lập tức ôm eo hắn. Ngửi thấy mùi hương mát mẻ trên người đứa nhỏ này, cổ họng y chợt căng chặt.
"Há miệng." Vệ Tây Lẫm nâng nĩa lên đút cho y, rồi bảo, "Lấp đầy bụng trước rồi nói."
Cố Duyên Tranh đã mừng xém điên, nhưng y vẫn gian nan duy trì thần thái bình tĩnh trên mặt, song động tác há miệng ngoạm ngay cái nĩa trước mặt đã bán đứng suy nghĩ thật sự của y. Y dùng cặp mắt không chớp nhìn đứa nhỏ, như thể sợ hắn sẽ biến mất vậy.
Vệ Tây Lẫm cảm thấy cơ thể sắp bị ánh mắt nóng rực của y hòa tan rồi. Hắn mềm nhũn dựa vào người y với trái tim đập rộn, thân nhiệt nóng bỏng và huyết dịch sôi trào. Hắn biết, hắn cũng khao khát Cố Duyên Tranh.
Hắn quấn vài sợi mì cho mình ăn, rồi lại đút vài sợi cho Cố Duyên Tranh. Hai người chia sẻ một đĩa mì với nhau, chẳng ai nói câu nào, nhưng vào giờ phút này, họ đều cảm nhận được hai trái tim đang dính chặt lại, và cái vị ngọt ngào quanh quẩn nơi cõi lòng - những cảm giác mãi chẳng tiêu tan.
Nhưng hình như hai người đều còn hơi xấu hổ. Ăn xong một phần, Cố Duyên Tranh không vội làm 'chính sự' luôn, mà thần xui quỷ khiến thế nào lại bưng một phần khác cho Vệ Tây Lẫm. Vệ Tây Lẫm ngẩn người, tiếp tục đút cho mình và y. Nhiệt độ cơ thể của hai người mỗi lúc một cao, hòa lẫn vào nhau, khiến không khí xung quanh cũng bốc lửa theo.
Khi Vệ Tây Lẫm ăn hết sợi mì cuối cùng, nhìn sợi mì dần biến mất giữa hai cánh môi đầy đặn đỏ thẫm của hắn, cuối cùng Cố Duyên Tranh không thể nhịn nổi nữa. Y hôn lên môi hắn, cướp lấy sợi mì, tay còn lại không quên đặt lại nĩa và đĩa về lại bàn ăn.
Hai tay Vệ Tây Lẫm nắm lấy vai y, đáp lại một cách mãnh liệt.
"Két ——" Ghế ăn bị Cố Duyên Tranh thô lỗ đẩy ra. Y ôm ngang Vệ Tây Lẫm lên, bước nhanh lên phòng trên lầu...
Vệ Tây Lẫm tỉnh lại từ cơn mơ. Hắn nhớ lại cảm giác suиɠ sướиɠ tràn trề vừa trải qua, rồi đỡ cái eo bủn rủn, ảo não đấm mạnh vào gối. Không phải đã quyết tâm phải ở trên sao? Tại sao sau đó hắn lại tự giác nằm dưới vậy?
"Tỉnh rồi?"
Trong giọng nói khàn khàn là ý cười hòa lẫn với lười biếng và thỏa mãn. Ngay sau đó, một hơi thở mạnh mẽ, mãnh liệt xích lại gần, Vệ Tây Lẫm bị một đôi tay vững chãi bá đạo ôm vào lòng.
Vệ Tây Lẫm quay cái gáy về phía y với nỗi lòng buồn bực.
Cố Duyên Tranh có thể đoán được đại khái lý do khiến hắn ảo não. Thế là y nhếch môi, thầm cười, rồi lật đứa nhỏ lại, đặt một nụ hôn dịu dàng tràn đầy thâm tình và say đắm lên mặt hắn.
"Bảo bối à, cuối cùng em cũng là của tôi rồi. Tôi đã chính thức trở thành người đàn ông của em."
Vệ Tây Lẫm nghe thấy sự kiên định trong giọng nói của y, thì hơi sửng sốt. Chẳng lẽ, trước giờ hắn làm người đàn ông này rất không có cảm giác an toàn?
Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nam nhân, "Em yêu anh."
Cảm xúc vui mừng quá đỗi dấy lên nơi đáy mắt Cố Duyên Tranh. Y ôm chặt lấy hắn, tiếng cười hạnh phúc thoát ra khỏi cổ họng, giọng nói nhẹ nhàng như đang nhảy một điệu đặc biệt cất lên, "Tôi biết mà. Lần đó ở cửa hàng tạp hóa, em cứ luôn lén nhìn tôi sau cặp kính râm. Có phải em yêu tôi từ hồi đó rồi không? Tôi cũng yêu em, bảo bối. Lần đầu tiên nhìn thấy em ở đài truyền hình, tôi đã bị em hấp dẫn rồi, thậm chí tôi còn không kiềm chế được mà dõi theo em. Em là của tôi, tôi cũng là của em."
Vệ Tây Lẫm đang muốn cười nhạo về cái độ tự luyến của ông tướng này, bởi lúc ở cửa hàng đó, hắn đã yêu y đâu, thế nhưng chưa kịp nhạo báng thì đã bị câu nói tiếp theo của y hấp dẫn mất rồi, "Lần đầu tiên thấy em ở đài truyền hình?" Hắn bực mình chống nửa người trên lên. Lần đầu tiên hắn gặp Cố Duyên Tranh còn sớm hơn so với hắn tưởng? Nhưng hắn không nhớ nổi đó là lúc nào.
Cố Duyên Tranh cười nhắc nhở, "Đêm chung kết của [Đệ nhất ca sĩ]."
Vệ Tây Lẫm bừng tỉnh hiểu ra, hắn nặng nề vùi mình về lại lòng y, chế giễu: "Hóa ra, kẻ theo dõi em tối đó là anh, em còn tưởng mình gặp phải tên bám đuôi nào chứ."
Cố Duyên Tranh giải thích: "Tôi thấy em không đi xe về nên không yên tâm, bèn đi ở phía sau em, đến khi em vào khách sạn, tôi mới ra về."
Hóa ra là người đàn ông này có cảm tình với hắn sớm đến vậy. Thế thì nhiều hành động sau đó chắc đều do y cố ý làm ra để tiếp cận hắn rồi? Vệ Tây Lẫm không khỏi cười suиɠ sướиɠ, hắn dí má vào ngực y, ôm eo y thật chặt. Mấy vấn đề khác thì để hỏi kĩ sau.
Cố Duyên Tranh cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng đấm bóp eo cho hắn.
Vệ Tây Lẫm mơ màng thiếp đi trong hành động quan tâm của y. Khi hắn tỉnh lại lần nữa, ngoài kia đã được bao phủ bởi ánh hoàng hôn ấm áp.
Trời sắp tối rồi.
Cố Duyên Tranh đã tỉnh được một lúc, nhưng y vẫn nằm với hắn, "Ăn chút rồi ngủ tiếp nhé?"
Vệ Tây Lẫm cảm thấy đầu óc tỉnh táo lắm, thế nên hắn hất tấm chăn mỏng ra, rồi dịch chuyển chân, "Không ngủ nữa, dậy thôi. Em hơi đói."
"Tôi nấu chút cháo trắng, em ăn lót dạ trước, rồi tôi đưa em ra ngoài ăn." Cố Duyên Tranh ôm hắn cùng đứng dậy, sau đó lấy quần áo đã chuẩn bị xong từ sớm giúp hắn mặc vào.
Vệ Tây Lẫm nhận lấy quần áo, "Không có gì đâu, để em tự mặc."
Quần áo Cố Duyên Tranh chuẩn bị cho hắn là áo phông xám bạc ngắn tay cổ chữ V cùng chiếc quần short màu ngà, có đôi đường vải rằn ri nho nhỏ ở ống quần bên trái, kết hợp thêm một cái mũ hoa văn rằn ri, khiến người mặc chúng toát lên vẻ mạnh mẽ.
"Đẹp lắm." Cố Duyên Tranh khen một câu, rồi bỗng hiểu tại sao mình lại thích mua quần áo cho hắn như thế. Bởi nhìn người yêu mặc đồ mình mua, y có cảm giác hai người thân mật hơn.
Y lại hỏi: "Trông tôi thế nào?"
Vệ Tây Lẫm ngắm trên ngắm dưới, sau đó khẳng định: "Cũng rất đẹp."
Thậm chí vẻ ngoài của Cố Duyên Tranh còn xuất sắc hơn so với tài tử đẹp trai nhất trong làng giải trí nữa. Y tựa như vật thể có thể tỏa sáng tự nhiên vậy. Trên người y khoác cùng một bộ quần áo với Vệ Tây Lẫm, chỉ khác là đôi đường rằn ri nằm ở đùi bên phải. Rất rõ ràng, đây là đồ đôi anh em, song khi được Cố Duyên Tranh mua về, thì chúng biến thành đồ đôi tình nhân.
Cố Duyên Tranh gật đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm. Y hy vọng mình xứng đôi với chàng trai này mọi lúc mọi nơi.
"Có để ý chúng ta mặc thế này không?"
Vệ Tây Lẫm thản nhiên nói: "Mặc thế này hay mà."
Trong lòng, Cố Duyên Tranh sướng đến sôi sục, y ôm eo hắn, "Vậy xuống ăn thôi."
Lúc xuống cầu thang, y không kiềm được lại dùng tay sờ lên mông cậu chàng mấy lần, đến khi bị Vệ Tây Lẫm tét cho mới biết điều dừng lại.
Vệ Tây Lẫm cực đói, nhưng sau khi ăn liền hai bát cháo, hắn lại hối hận sờ bụng, "No quá rồi, không ăn nổi những món ngon khác nữa."
Cố Duyên Tranh bật cười, "Vậy ra ngoài đi dạo cho tiêu bớt nhé. Tối hè, bờ biển náo nhiệt lắm."
Vệ Tây Lẫm rất mong đợi, "Được đó, em chưa chơi tối ở bờ biển bao giờ."
Hai người thu dọn rồi chuẩn bị lên đường.
"Đúng rồi, cho anh cái này nè." Vệ Tây Lẫm cầm hai hộp giấy bằng phẳng từ túi đeo lưng ra, rồi đưa một hộp cho Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh mở hộp giấy, nhìn món đồ mỏng như cánh ve ở bên trong.
"Đây là cái gì?"
"Mặt nạ hóa trang." Vệ Tây Lẫm cười thần bí với y. Hắn dán món đồ đó lên mặt mình, sau khi dán chặt, gương mặt thay đổi. Không hề có chút bất thường nào trên mặt, như thể sinh ra nó đã vậy rồi.
Vật này đúng là tuyệt thật. Ban đầu, Cố Duyên Tranh ngạc nhiên, sau đó, y vui lòng. Có món đồ tốt này, sau này, họ hẹn hò sẽ không sợ bị nhận ra nữa. Sau khi dán mặt nạ lên, y vội vã cầm tay đứa nhỏ.
"Hàng này dùng được một lần thôi à?"
002 bất mãn lảm nhảm bên tai Vệ Tây Lẫm [Sản phẩm từ tay 002 tui sao mà chỉ dùng có một lần được? Quá coi thường tui rồi đó!]
[Được rồi, A Cố đâu có biết về sự tồn tại của nhóc.] Vệ Tây Lẫm vừa buồn cười trấn an nó một câu, vừa nói với Cố Duyên Tranh: "Không phải hàng dùng một lần, là hàng sử dụng mãi mãi. Sau khi sử dụng, ta dùng nước sạch rửa sạch là sau này có thể dùng tiếp."
"Vậy thì tốt." Với thân phận đặc biệt, Cố Duyên Tranh tiếp xúc với đồ xa xỉ nhiều hơn người bình thường nhiều, nhưng cho tới giờ, y chưa từng nghe về sự tồn tại của mặt nạ hóa trang, nên hơi bận tâm, "Bảo bối à, em lấy ở đâu ra vậy? Nếu như có gián điệp nước ngoài lợi dùng thứ đồ này..."
Vệ Tây Lẫm không nhịn được bật cười, "Đây không phải là mặt nạ hóa trang mà tiểu thuyết võ hiệp Trung Quốc bịa đặt ra đâu. Yên tâm đi, trên toàn thế giới, chỉ có hai cái mặt nạ hóa trang này thôi."
Cố Duyên Tranh yên tâm, đứa nhỏ đã không nói mặt nạ là từ đâu tới thì y cũng không hỏi tiếp nữa. Y sẽ đợi đến ngày hắn tình nguyện nói cho y biết.
"Chúng ta đi thôi." Vệ Tây Lẫm thúc giục.
Cố Duyên Tranh tới gara lấy xe. Vì chưa kịp mua xe ở đây, nên chiếc xe này là hàng mướn từ ngày hôm qua.