Vệ Tây Lẫm V: Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới là em nói em yêu anh nhưng anh lại không nghe được.
Trợn mắt: Không, khoảng cách xa xôi nhất là tôi muốn ân ái với em, em lại ngủ rồi!
Vệ Tây Lẫm V:......
Sếp tổng các tòa soạn báo lớn đều ngạc nhiên phát hiện, hôm nay ngăn kệ của báo thanh niên Đế Kinh, không đến mười phút đã bị tranh mua không còn gì.
Vì tiêu đề 'Vệ Tây Lẫm tập hợp bạn học cùng lớp đóng phim điện ảnh làm kỷ niệm tốt nghiệp xưa nay chưa từng có' chiếm đầu trang nhất của tờ báo.
Nghệ sĩ giới giải trí luôn dòm ngó đầu đề mấy tờ báo đều cảm thấy buồn bực, vì sao Vệ Tây Lẫm luôn có thể làm ra chuyện ngoài dự đoán chứ? Nếu hắn tốt nghiệp trường điện ảnh, làm chuyện như vậy không hiếm lạ chút nào, nhưng hắn không phải, hắn chỉ là một học sinh cấp ba, hơn nữa còn là một ca sĩ, thế mà muốn đóng phim điện ảnh!
Bọn học sinh vừa thi đại học xong cũng buồn bực, vì sao lớp mình không có người có thể mang đến thể nghiệm đặc biệt vậy chứ?
Lâm Đống thì giận sắp điên rồi, sâu sắc cảm thấy bát tự của gã với Vệ Tây Lẫm không hợp nhau tí nào. Gã nghĩ đến bài ca tập thể, Vệ Tây Lẫm nghĩ đến phim tập thể, mặc kệ là nhìn từ khía cạnh đầu tư tài chính hay nơi quay chụp tới, đều áp gã một đầu!
Mấy ông chủ bên 'Báo giải trí Đế Kinh', 'Báo tuần Đế Kinh', 'Báo ngày Đế Kinh' đều nổi giận, vì sao bọn họ không nghe được tiếng gió gì về chuyện Vệ Tây Lẫm muốn đóng phim tốt nghiệp chứ? Doanh số báo hôm nay thảm không nỡ nhìn!
Các fans Vệ Tây Lẫm lại vui vẻ, nam thần thế mà muốn đóng phim điện ảnh nha, thật đáng mong chờ!
Anti-fan của Vệ Tây Lẫm cũng ngồi không yên.
Anti-fan 1: Một ca sĩ nho nhỏ, một tên học sinh, thế mà muốn đóng phim điện ảnh? Đừng vũ nhục điện ảnh chứ.
Anti-fan 2: Tự bỏ tiền đóng phim điện ảnh? Toàn bộ diễn viên đều là bạn học? Biết diễn sao? Biết đóng phim sao? Có tiền không mà ba hoa không bằng quyên góp cho vùng núi.
Anti-fan 3: Chuyện cái rắm lớn chút cũng có thể bay lên đầu đề? Bỏ tiền mua đi?
......
Nhưng rất nhanh, các anti-fan này đó liền phát hiện, dường như có một cỗ lực lượng cường đại không tên đang dẫn đường dân mạng. Tin nhắn của bọn họ rất nhanh bị tin bình luận tốt đẹp áp xuống, chớp mắt liền biến mất trong dòng lũ trăm vạn tin bình luận, ngay cả bọt nước cũng không nổi lên.
Lúc này đội quan hệ xã hội của Vệ Tây Lẫm mới vừa lòng thu tay.
Vệ Tây Lẫm phi thường hài lòng với biểu hiện của bọn họ. Phòng làm việc của hắn đã thành lập hơn nửa năm, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng có đủ, chức vị cơ bản đều được bổ sung. Trong đó đội quan hệ xã hội là nơi được hắn hao phí nhiều tinh lực cùng tài chính nhất, đặc biệt là lão đại đội này Khương Vãn Phong. Khương Vãn Phong cũng là phó giám đốc văn phòng của hắn, nếu không phải hắn là họ 'Khương' mà không phải 'Giang', Vệ Tây Lẫm còn tưởng hắn là em trai Giang Vãn Chu, tên hai người quá giống. Khương Vãn Phong chẳng những mẫn cảm với dư luận, hơn nữa tài tình nhạy bén, hành xử lão luyện, còn một điều quan trọng nhất, miệng lưỡi sắc bén, người như vậy không dễ đắc tội. Lúc trước khi Khương Vãn Phong nhận lời mời của Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm bảo hắn cho xem năng lực một chút, kết quả Tây Lẫm tận mắt thấy một anti-fan Vệ Tây Lẫm hắn tìm được nhắn lại một câu, "Miệng mày độc như vậy là ăn thuốc trừ sâu lớn lên sao?", tiếp đó chỉ huy các thành viên khác lấy thế dễ dàng đánh ngã một đám anti-fan. Hắn lập tức bật người giữ Khương Vãn Phong lại, đương nhiên, lương cao, nhưng đáng giá.
Hiện tại phòng làm việc của Vệ Tây Lẫm chỉ có hai nghệ sĩ, một là chính hắn, người còn lại là Thang Cỏ. Không phải không có người muốn gia nhập chỗ này, có nghệ sĩ đã ra mắt, cũng có người mới lòng mang ước mơ chưa ra mắt chạy tới, nhưng Vệ Tây Lẫm đều từ chối. Vì hắn không muốn làm mình quá mệt mỏi, một đời này hắn không chỉ muốn chinh phục cuộc sống, còn muốn hưởng thụ nó.
Sau khi sắp xếp việc ở văn phòng xong, Vệ Tây Lẫm ngựa không dừng bước vội lo chuyện chuyển nhà. Đúng vậy, lại chuyển nhà. Hiện công việc ở văn phòng ngày càng nhiều, thời điểm cấp dưới cần tìm hắn cũng nhiều lên, ở nhà cao tầng không quá tiện. Hơn nữa căn hộ hiện tại vẫn có vẻ nhỏ. Ngẫu nhiên Vệ Tây Lẫm muốn ở nhà mình một đêm, Cố Duyên Tranh liền không vui, vì nhà hắn còn có Từ Lôi và Từ Chấn. Vệ Tây Lẫm còn muốn làm một phòng ghi âm tốt để yểm hộ cho phòng ghi âm giả tưởng.
Nhà mới là biệt thự, khu biệt thự này cũng do công ty Cố Duyên Tranh khai phá, gọi là Thúy Bình Hoa Đình. Biệt thự tổng cộng ba tầng, tầng một có gara, phòng bếp, nhà ăn, phòng khách, phòng tắm cùng hai phòng cho người giúp việc. Tầng hai là sáu phòng cho khách cùng một phòng giải trí, phòng giải trí có thiết bị thể hình, kệ sách và bàn bida. Tầng ba là hai phòng ngủ chính, hai phòng sách, một phòng ghi âm và một phòng đầy ánh mặt trời.
Biệt thự còn có bể bơi và sân cỏ, bên cạnh là một hoa viên nhỏ, phía sau còn có một hồ nước thật lớn. Hồ nước rất trong, ảnh phản chiếu bầu trời làm người có một cảm giác đang ở bờ biển. Xung quanh biệt thự là một vòng cây ít nhất năm mươi năm tuổi trở lên, hình thành một bức tường thiên nhiên, ngăn cách ánh mắt bên ngoài nhòm ngó vào, hoàn cảnh u tĩnh mà tuyệt đẹp.
Vệ Tây Lẫm còn mời ba người. Lưu Phúc và thím Lưu là vợ chồng, Lưu Phúc là đầu bếp, phụ trách nấu cơm; thím Lưu liền hỗ trợ giặt giặt phơi phơi, quét tước vệ sinh, có khách tới thì bưng trà rót nước gì đó. Hai người không có con, về sau liền sống tại biệt thự. Còn một người nữa là bác Trương phụ trách hoa viên. Nhưng bác Trương không chỉ giúp dọn dẹp hoa viên mỗi nhà hắn, công việc của bác không cố định, cũng không ở lại. Vệ Tây Lẫm không thích có quá nhiều người trong không gian riêng tư, ba người này đã đủ dùng.
Hắn dọn lại đây, Cố Duyên Tranh cũng dọn lại đây. Hai người ở tại lầu ba. Từ Lôi và Từ Chấn ở phòng dành cho khách dưới lầu hai, tập thể hình, giải trí gì đó đều khá tiện.
Vệ Tây Lẫm lại mua một chiếc xe, chiếc Land Rover trước cũng không thích hợp làm xe bảo mẫu. Mua một chiếc mới có không gian đủ rộng, phòng ngủ nhỏ, chỗ hóa trang và tủ lạnh đều đầy đủ, còn có thiết bị có thể mở tin tức, rộng mở lại thoải mái.
Dọn nhà xong, Vệ Tây Lẫm liên hệ với âm nhạc EE, trước tiên làm chuẩn bị cho buổi biểu diễn tháng 7. Vì phòng làm việc của hắn ít người, chuyện buổi biểu diễn chỉ có thể nhờ âm nhạc EE xử lý. Trước kia hai bên hợp tác rất vui vẻ, không có gì cần lo lắng. Công việc cần chuẩn bị trước buổi biểu diễn rất nhiều, bao gồm xác định vị trí của nghệ sĩ trên thị trường, định hình phong cách, mở rộng thị trường, tuyên truyền quảng cáo, in poster, tìm nơi thuê sân khấu, liên hệ dàn nhạc, mời khách quý, bán vé, tốt nhất còn cần kéo thêm ít nhà tài trợ. Mập Mạp vừa lúc có thể theo học kinh nghiệm, chờ văn phòng Vệ Tây Lẫm đi vào quỹ đạo, về sau có tổ chức buổi biểu diễn liền có thể tự mình hoàn thành.
Sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng xong, Vệ Tây Lẫm ngồi xe bảo mẫu trở lại nông thôn. Hắn muốn bồi cha mẹ vài ngày.
Ở trên xe, Mập Mạp nhận một cuộc điện thoại, kết thúc cuộc trò chuyện liền bắt đầu kích động.
"Tây Lẫm, cậu biết cuộc gọi vừa rồi của ai không?"
"Ai?" Vệ Tây Lẫm thanh thản dựa vào ghế da mới tinh, ngậm ống hút trong miệng, uống thức uống lạnh. Hắn mơ hồ nghe được cái gì 'đầu tư', nhưng không nghe rõ.
"Là phó giám đốc tập đoàn giải trí Hải Nạp, Phương Y Đồng, ông chủ bên ấy thế mà muốn đầu tư 2000 vạn cho chúng ta đóng phim điện ảnh!" Mập Mạp vô cùng cao hứng. Hắn theo Vệ Tây Lẫm ngày càng hiểu biết về giới âm nhạc, thế nhưng hoàn toàn không có tin tưởng đối với chuyện diễn kịch và đạo diễn này. Trong mắt hắn, Vệ Tây Lẫm đóng bộ điện ảnh này có tính chất như chơi cổ phiếu, có người tài trợ chẳng khác nào bầu trời rớt bánh có nhân.
"Này là người đó lấy danh nghĩa cá nhân hay công ty đấy?" Vệ Tây Lẫm có chút ngoài ý muốn. Người tham gia bộ phim này, trừ hắn ra, những người còn lại không có chút độ nổi tiếng nào, cho nên ngay từ đầu hắn không tính tìm nhà đầu tư. Trên thực tế, từ khi chuyện hắn muốn đóng phim diện ảnh truyền ra, trừ một ít fans, gần như tất cả mọi người đều không có chút tin tưởng nào với hắn, có tin gọi hắn là chọc cười, phóng đại, còn có người cảm thấy hắn là nhiều tiền không có chỗ dùng. Tập đoàn Hải Nạp coi thế mà lớn mật. Nghĩ lại, hắn lại cảm thấy không ngoài ý muốn nữa. Nói không chừng ông chủ nhà người ta là ngốc nghếch lắm tiền nha.
Trong thành phố, ở một văn phòng, người ngốc nghếch lắm tiền nào đó đột nhiên hắt xì một cái.
"Hình như là danh nghĩa cá nhân." Mập Mạp nói, "Tôi sẽ gọi điện cho phòng làm việc ngay, điều người đi thương lượng chi tiết với bên tập đoàn Hải Nạp bọn họ."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, cảm thấy ông chủ tập đoàn Hải Nạp thật quyết đoán! Chờ bộ điện ảnh này tung ra, hắn cũng tuyệt không hối hận. Hắn rất có tin tưởng với bộ điện ảnh này.
Vệ Tây Lẫm ở với cha mẹ năm ngày. Hắn biết cha mẹ sẽ không đồng ý dọn đến thành phố ở, liền lên trấn mua cho bọn họ một cửa hàng trên đường cái, hai tầng, trên dưới đều 100 mét vuông, tầng một để mở cửa hàng, tầng hai là hai phòng ngủ một sảnh một bếp một vệ sinh, nếu tối quá muộn không về nhà kịp liền có thể ở lại tiệm.
Ba Vệ quyết định vẫn là bán trái cây rau dưa, thuận tiện bán chút gạo và gia vị mì linh tinh.
Vệ Vân Phong biết chuyện này xong, mua cho ba Vệ một chiếc xe tải nhỏ, bảo ông bớt chút thời giở đi thi bằng lái, dù vận chuyển hàng hóa hay về nhà đều tiện hơn.
Năm ngày sau, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh bay đến đảo Loan.
Từ lúc Vệ Tây Lẫm thi đại học xong, Cố Duyên Tranh liền ngóng mãi ngày này. Hôm nay, y muốn ăn đứa nhỏ luôn. Y cố ý chọn chuyến bay buổi tối, hơn nữa gọi trước kêu người trang trí biệt thự một phen, cần phải cho đứa nhỏ lưu lại hồi ức sâu sắc khó quên đối với lần đầu tiên này.
Đi vào biệt thự sáng đèn, nhìn khí cầu bay đầy đất, hoa hồng tươi đẹp long lanh trên vách tường, dải lụa bay rực rỡ giữa không trung...... Vệ Tây Lẫm kéo môi, quay đầu hỏi Cố Duyên Tranh, "Anh sai người làm à?"
Cố Duyên Tranh chăm chú nhìn vào mắt hắn, nâng một tay lên từ từ thong thả vuốt từ eo xuống mông hắn, tràn ngập ám chỉ: "Hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt."
"Ô!" Vệ Tây Lẫm đảo mắt, một bộ bừng tỉnh đại ngộ, sải bước lên lầu, nhẹ nhàng nói, "Em đi tắm trước!"
Cố Duyên Tranh nhìn bóng dáng hắn, khóe miệng nở nụ cười suиɠ sướиɠ mà lại đắc ý. Y biết đứa nhỏ cũng chờ mong ngày này mà!
Ngay sau đó, y nhanh chóng xách hai túi hành lý của hai người đuổi theo. Túi hành lý thực nặng, nhưng hiện tại y cảm thấy bản thân có rất nhiều sức lực, dễ dáng xách túi hành lý vào phòng trên lầu.
Vệ Tây Lẫm tắm rửa xong, trực tiếp mặt áo ngủ tơ lụa ra, câu lấy cổ Cố Duyên Tranh, ấn một nụ hôn lên môi y, thổi nhẹ một hơi, tiếng nói trầm trầm tràn ngập dụ hoặc, "Mau đi tắm, em chờ anh."
Sáu chữ làm mạch máu Cố Duyên Tranh như nổ tung, gật gật đầu, cầm quần áo tiến vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa xong chạy ra, gấp khó dằn nổi bổ nhào lên giường.
"Bảo bối, tôi tới rồi!"
Vệ Tây Lẫm mở rộng hai tay nghênh đón y, một bên chủ động hôn môi với y, một bên duỗi tay mở áo ngủ, rất chủ động.
Nhiệt tình của hắn làm tính tự chủ Cố Duyên Tranh luôn tự hào hoàn toàn hỏng mất, gầm nhẹ một tiếng, thô lỗ kéo áo ngủ hắn ra, một bên kịch liệt liếʍ ʍúŧ môi hắn, một bên vội vàng vuốt ve mông hắn.
Tiền diễn xong, y lấy công cụ gây án đầu giường ra, quay người lại lại phát hiện người dưới thân hoàn toàn không có động tĩnh, tập trung nhìn lại, hắn thế mà ngủ mất rồi, còn nhẹ thở khò khò, biểu tình khi ngủ vừa ngọt ngào lại vừa mê người!
"Khò....... Khò......."
Cố Duyên Tranh cứng đờ cúi đầu nhìn nhìn chính mình......
Này, đúng thật là một hồi ức, sâu, sắc, lại, khó, quên! Y làm được rồi......