Vệ Tây Lẫm V: Cám ơn anh, bận rộn như vậy còn đích thân tới xúc phạm tôi.
Vệ Tây Lẫm nói: "Tôi sẽ cho ra một ca khúc mới, toàn bộ lợi nhuận kiếm được sẽ dùng để mua hiện vật."
"Được." Mập Mạp đã biết bản lĩnh sáng tác nhạc của Vệ Tây Lẫm rồi, nên khi nghe hắn nói thì giơ cả hai tay tán thành.
Sau khi về nhà, Vệ Tây Lẫm chui vào phòng luyện thanh, mãi một giờ sau mới ló mặt ra ngoài.
Thế là chúng mọt nhạc chưa kịp nghỉ ngơi bỗng phát hiện trong trang cá nhân âm nhạc EE của Vệ Tây Lẫm có thêm một ca khúc mới.
Ca khúc mang tên: (Ca khúc cứu tế) Tình yêu là bạn và tôi
Sáng tác: Vệ Tây Lẫm
Thể hiện: Vệ Tây Lẫm
Giới thiệu vắn tắt: Bài hát này được làm với mục đích cứu trợ thiên tai, và toàn bộ lợi nhuận kiếm được sẽ được quyên góp hết. Vì làm trong thời gian gấp rút, nên có gì mong mọi người thông cảm.
"Ca khúc cứu tế?" Giang Vãn Chu có thể coi là Tổng thanh tra của âm nhạc EE, quan sát động tĩnh trên đó 24/7, thế nên khi Vệ Tây Lẫm đăng bài mới, nàng phát hiện ra ngay. Bốn chữ "Ca khúc cứu tế" khiến nàng sáng mắt, lập tức cho nhân viên đưa nó lên trên bảng đề cử. Bởi bất kể Vệ Tây Lẫm đăng bài hát này là vì cứu trợ thiên tai đơn thuần, hay vì đánh bóng tên tuổi, hay là vì cả hai, thì việc làm này đã đủ chứng tỏ Vệ Tây Lẫm không hề đơn giản. Nhân tài nhường ấy, Giang Vãn Chu muốn không lăng xê cũng làm không được. Kế một mũi tên trúng hai con nhạn chính là đây còn gì.
Một người bạn rảnh rang dạo lang thang trên weibo cũng tình cờ phát hiện ra bài đăng mới của Vệ Tây Lẫm có nội dung như sau: "Bài hát mới 'Tình yêu là bạn và tôi' đã được ra mắt, toàn bộ lợi nhuận kiếm được từ bài hát này sẽ được dùng để cứu trợ thiên tai, mong mọi người ủng hộ, xin cảm ơn", thế là một truyền mười, mười truyền trăm, ai ai cũng rối rít đi nghe thử và download.
"Tình yêu là bạn và tôi,
Là sẻ chia với nhau cùng một cuộc đời,
Tình yêu là bạn và tôi,
Là hứa hẹn bất biến trong hoạn nạn,
...
Yêu là khi tay bạn vuốt ve, tôi đau xót
Yêu là khi bạn dùng lòng này lắng nghe vui buồn của tôi,
...
Yêu là khi bạn ôm tôi,
Tôi có thể cảm nhận được sự vỗ về,
Dù cho cuộc đời có tra tấn, có cho bạn muôn vàn đau khổ,
Thì bạn vẫn cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn,
Hạnh phúc nhiều hơn..."
Bài hát này với nhịp điệu đẹp đẽ, từ ngữ mĩ miều, kết hợp cùng cảm xúc và khả năng ca hát thiên bẩm của Vệ Tây Lẫm đã thể hiện được sâu sắc cái hồn, cái ý của cả bài. Bài hát là cảm nhận chân thực của cuộc sống, của con người, nó vượt lên trên tình yêu trai gái, để trào dâng thành tình cảm tốt đẹp nhất của xã hội loài người, hơn nữa vì được ra đời dưới hoàn cảnh thiên tai lũ lụt, nên cái ý cái nghĩa càng được bật lên, khiến người ta chỉ cần nghe thử thôi là say mê khó dứt, và hầu như động tác tiếp theo đều là tải về MP3, điện thoại, máy tính rồi phát đi phát lại tuần hoàn. Không chỉ có vậy, họ còn tích cực đề cử, giới thiệu cho bạn bè mình. Ngoài ra còn có chỗ mới lạ chính là giọng nữ Vệ Tây Lẫm chêm vào, nó không giống với bài [Dựa vào em gần hơn một chút], thế nên nếu hắn không nói, các fans chắc cũng sẽ chẳng phát hiện giọng nam và giọng nữ đều là từ hắn mà ra. Thế nên nhìn từ bất cứ góc độ nào, công phu cao siêu mà tuyệt diệu của Vệ Tây Lẫm trong lĩnh vực ca nhạc quả thật đều khiến người ta phải hết lời thán phục.
[Tình yêu là bạn và tôi] cứ thế lặng lẽ truyền đến muôn nhà vạn hộ qua mạng Internet.
Còn chuyện Vệ Tây Lẫm chỉ đóng mấy trăm đồng thì vẫn lan ra khắp trường, và truyền đến tai Lâm Đống. Sáng sớm hôm sau, khi cả trường xếp hàng tập thể dục buổi sáng, Lâm Đống quan sát hai hàng lớp cách vách, thấy Vệ Tây Lẫm xuất hiện, thì cố tình tỏ vẻ lơ đãng hỏi: "Tây Lẫm, lớp các cậu tổ chức quyên tiền chưa?"
Vệ Tây Lẫm gật đầu. Hiệu trưởng đã phổ biến chuyện này rồi, không có lớp nào được ngoại lệ cả.
Lâm Đống than nhẹ, "Tiếc là nhạc của tôi không được yêu thích bằng của cậu, thêm cả bây giờ phải dùng tiền khá nhiều cho việc chạy thông báo, nên chỉ góp được một trăm ngàn thôi. Nếu không phải vậy, tôi nhất định quyên nhiều thêm một chút. Đúng rồi, cậu quyên bao nhiêu?"
Trình Tùng Tùng nghe thấy, bèn bày dáng xem kịch.
Vệ Tây Lẫm sâu xa nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Không có bao nhiêu."
"Nghe nói cậu chỉ góp hơn tám trăm đồng, tôi không tin, chắc chắn là có người cố tình nói xấu cậu." Lâm Đống thành khẩn nói.
Diệp Quang Huy đi tới, cậu ta bĩu môi, nói tướng lên: "Cậu nói đúng đó. Tây Lẫm đương nhiên không chỉ góp có tám trăm đồng thôi đâu, bây giờ cậu ấy đã góp một trăm năm chục ngàn rồi, hơn nữa con số này còn đang tăng nữa đấy!"
Lâm Đống ngẩn ra, gượng cười: "Là sao?"
Những học sinh không biết mô tê gì tò mò chờ Diệp Quang Huy giải thích.
Diệp Quang Huy nhanh nhẹn giơ tay thuyết minh, "Tây Lẫm đăng tải một ca khúc cứu trợ thiên tai, và sẽ quyên góp toàn bộ lợi nhuận kiếm được từ ca khúc này. Tính đến bây giờ, lượng download đã là 2.725.506!"
Một lần download là 0.1 nguyên, 2.725.506 lần download tính ra là hơn hai mươi vạn nguyên, thế là ca sĩ đăng tải đã có hơn mười vạn rồi. Mà đây chẳng qua mới chỉ là lợi nhuận của một buổi tối mà thôi, thật sự quá đáng sợ mà!
Học sinh kinh hãi hết lượt, thi nhau bàn tán xôn xao.
"Chỉ một buổi tối đã hơn trăm ngàn, vậy một ngày không phải sẽ đến hai ba trăm ngàn luôn sao? Một tháng thì gần mười triệu! Thật sự quyên hết đó à?"
"Vệ Tây Lẫm cũng thiệt thòi ghê, mười triệu đó, chứ không phải một ngàn thôi đâu!"
"Tớ cũng tải bài này rồi, êm tai lắm luôn ấy! Giọng nam, giọng nữ đều dễ nghe, nam thần thật quá khủng bố mà!"
"Tớ down nghe thử mới được."
"Lượng download nhạc của Lâm Đống dù không được như Vệ Tây Lẫm, nhưng cũng đâu phải ít, cậu ta mới góp một trăm ngàn, mà đã không biết xấu hổ đi khoe rồi."
"..."
Mặt Lâm Đống nóng hừng hực, như thể vừa bị người ta cho một cái tát thật mạnh vậy.
Có cùng tâm trạng với hắn chính là Trình Tùng Tùng, mặc dù không có ai cười nàng ngoài sáng, nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy ánh mắt chế giễu bắn ra từ mọi phía, khó chịu như cả người bị kim đâm.
Diệp Quang Huy còn không chịu bỏ qua cho nàng, "Trình Tùng Tùng này, cậu nên xin lỗi Vệ Tây Lẫm tí chứ nhẩy?"
Vệ Tây Lẫm chỉnh lại ống tay áo, liếc nhìn Trình Tùng Tùng một cái, rồi bằng khí thế bễ nghễ như một quý tộc, hắn thờ ơ nói: "Không cần."
Giờ khắc này, áp lực đè người quanh thân Vệ Tây Lẫm như ngọn núi vắt ngang trước mặt mọi người. Họ trầm mặc nhìn hắn, bằng con mắt kính nể, cũng pha thêm sợ hãi. Chuyện đến nước này, khi Vệ Tây Lẫm quyên góp một khoản tiền lớn như thế, thì họ không muốn cũng phải hiểu rằng, hắn làm vậy không chỉ vì muốn tranh chấp với người ta. Hắn làm việc đều có tính toán riêng, không phải một đôi lời đả kích của ai là lay chuyển được, hắn cũng khinh thường giải thích với người khác, và chỉ dùng hành động để phản kích mà thôi. Loại người này chẳng những có tâm lý vững chãi, mà còn có hành động khiếp người, là loại người tốt nhất không nên chọc vào.
Một giọng nam cao vút rõ ràng phát ra từ radio, "Bây giờ, bắt đầu tập tám động tác thể dục theo đài —— "
"Tập thôi, tập thôi..." Đám học sinh nhanh chóng trở về vị trí, đến lúc này không khí ngột ngạt, xấu hổ ban nãy mới dần tan đi.
Lâm Đống vẫn luôn trầm mặc.
Xong tiết tự học, lúc hắn rời khỏi lớp, thì thấy Vệ Tây Lẫm cũng từ phòng học đi ra, mấy ký giả chả biết từ đâu trồi lên đuổi theo hắn phỏng vấn. Từ đoạn hội thoại tôi một câu bác một câu của họ, Lâm Đống hiểu đại khái, thì ra lượng download [Tình yêu là bạn và tôi] lại có biến nữa rồi, chưa tới hai tư giờ đã đột phá mười triệu.
Có ký giả cướp lời hỏi trước: "Vệ Tây Lẫm, theo tình hình trước mắt thì lợi nhuận của [Tình yêu là bạn và tôi] sẽ đột phá mười triệu trong vòng chưa tới một ngày, cậu thật sự quyên góp toàn bộ sao?"
"Đúng vậy, tôi đã nói là làm, mọi người đều có thể theo dõi. Những thứ khác đều không đáng nói." Vệ Tây Lẫm bỏ lại một câu, rồi nhanh chân chạy mất.
Lâm Đống quay đầu đi xa, đến một chỗ yên tĩnh gọi điện cho Chu Hưng Hàn.
"Chu tổng, có thể cho tôi thêm một thư mời vào [Nhịp đập âm nhạc] không?"
Chu Hưng Hàn sáng tỏ hỏi: "Định cho Vệ Tây Lẫm?"
"Đúng." Lâm Đống không hề che giấu sự chán ghét của mình đối với Vệ Tây Lẫm ở trước mặt Chu Hưng Hàn, hắn thản nhiên trả lời.
"Đợi chút." Tiếng lật giấy tờ truyền ra từ ống nghe, "Trong danh sách chỗ tôi có tên Vệ Tây Lẫm."
Lâm Đống bật thốt lên, "Không thể nào!"
Đây chính là [Nhịp đập âm nhạc] đó! [Nhịp đập âm nhạc] dồn lực để đào tạo thiên tài âm nhạc, được tổ chức hằng năm, diễn ra trong vòng hai tháng, năm nay là mùa thứ tư. Chương trình này và [Đệ nhất ca sĩ] không thuộc cùng đẳng cấp, bởi điều kiện tham gia nó vô cùng hà khắc, thứ nhất, ca sĩ phải từng sáng tác nhạc, thứ hai, ca sĩ kể cả đã ra mắt hay chưa ra mắt đều phải ở trong giới tối thiểu một năm, thứ ba ca sĩ phải được ít nhất một người nổi tiếng trong lĩnh vực âm nhạc đề cử.
Điều kiện thứ nhất và thứ hai, Vệ Tây Lẫm hẳn không có vấn đề. Nhưng Lâm Đống không tin Vệ Tây Lẫm có thể đạt được điều kiện thứ ba. Cái thể loại đến cả người đại diện nghiêm chỉnh cũng chẳng có thì lấy đâu ra được người có tiếng đề cử?
Lâm Đống rất muốn biết ai là người đề cử Vệ Tây Lẫm, nhưng hắn không hỏi Chu Hưng Hàn. Chu Hưng Hàn là một nhân vật trong giới giải trí, gã có được danh sách không phải chuyện lạ, nhưng biết ai đề cử cho ai thì lại không chắc. Lỡ như hắn hỏi, Chu Hưng Hàn không tìm ra được mà thẹn quá hóa giận, thì chẳng khác nào hắn đã đắc tội với Chu Hưng Hàn. Mang trí nhớ hai kiếp, Lâm Đống hiểu rõ gã vô cùng, nhìn bề ngoài thì có vẻ Chu Hưng Hàn dung túng hắn đấy, nhưng thật ra gã chỉ coi hắn là thú cưng mà thôi.
"Nếu không thì tôi đẩy cậu ta xuống nhé?" Chu Hưng Hàn cố ý nói.
"Không cần." Lâm Đống tự tin nói, "Nếu cậu ta cũng có thư mời, thì vừa hay. Lần này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ta."
Chu Hưng Hàn nhẹ nhàng cười, "Vậy tôi mỏi mắt mong chờ."
Buổi trưa, số liệu [Tình yêu là bạn và tôi] như sau, nghe thử: 13.447.082, download: 15.560.926
Buổi tối, số liệu [Tình yêu là bạn và tôi] thế này, nghe thử: 24.229.773, download: 30.009.578
Hiện giờ, tài khoản tiền mặt đã vượt 100 vạn tệ Trung Quốc, Vệ Tây Lẫm đưa một triệu cho Mập Mạp trước để gã mua thức ăn, thuốc men và nước lọc gửi đến nơi tập trung và phân tán hàng hóa của chính phủ, biên lai tương ứng đều được giữ lại để đề phòng có bất cứ tình huống nào xảy ra.
Trong bốn ngày ngắn ngủi, tổng số tiền giấy tính ra đạt tới hơn năm triệu, tin tức này được ký giả thần thông quảng đại moi ra, làm tựa đề mục giải trí của báo thanh niên Đế Kinh bị Vệ Tây Lẫm chiếm cứ hoàn toàn.
"Ngôi sao ca nhạc mới Vệ Tây Lẫm đã chứng minh câu nói làm người khiêm tốn, làm việc lớn lao, số tiền cứu giúp dân gặp nạn đạt tới năm triệu"
[Đinh. Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên. Có muốn nhận thưởng ngay bây giờ không? 1. Khen thưởng ngẫu nhiên; 2. Rút thăm trúng thưởng.] Vệ Tây Lẫm nhìn giá trị danh vọng là 29.898.562, thì không khỏi thở phào một hơi, 002 quả nhiên nói không sai, làm xong chuyện danh vọng tăng càng hăng.
Nhà không có ai khác, nên Vệ Tây Lẫm mở miệng nói luôn, "Tiểu Nhị, lần trước anh chưa nhận thưởng, nên lần này chỉ cần tiêu 100 vạn danh vọng là rút được ba lần đúng không?"
"Đúng." 002 hỏi, "Bây giờ lĩnh thưởng luôn hả?"
Vệ Tây Lẫm thầm nghĩ, có những ba cơ hội rút thăm, hắn không tin không rút được quà khủng.
"Phải, rút ngay bây giờ."
Bàn quay mau chóng chuyển động, lẳng lặng tăng tốc rồi dần dần chậm lại, đến lúc dừng hẳn, đầu kim chỉ vào "Vật phẩm tiêu hao."
"Vật phẩm tiêu hao là cái gì?"
Vệ Tây Lẫm lấy vật phẩm nhiều lên trong kho hàng ra.
Thuốc hôi nách: Vật phẩm dùng một lần, mùi thúi kéo dài trong hai mươi bốn giờ, và có ảnh hưởng trong phạm vi năm thước. (:D, Vật phẩm good! Vật phẩm useful!! Vật phẩm amazing!!! ... Mong vật phẩm này sớm tái xuất giang hồ!!!!)
Vệ Tây Lẫm thất vọng ném về lại kho hàng, "Vật này có ích gì chứ? Quay tiếp."