Vệ Tây Lẫm V: Làm người khiêm tốn, làm việc khoa trương.
Nhà thuốc Toàn Khang là nhà thuốc lâu đời có tiếng tại Đế Kinh, bác sĩ Trần còn là trung y có tuổi thọ cao nhất nơi đây. Đầu tiên, ông mát xa mu bàn tay cho Vệ Tây Lẫm, sau đó nắn bóp đến phần ngón tay, chỉ pháp (động tác ngón tay) đặc thù, dùng lực vừa phải. Sau khi đôi bàn tay được mát xa xong, Vệ Tây Lẫm thấy khoan khoái liền. Bác sĩ Trần tiếp tục châm cứu hơn mười cây châm vào mu bàn tay hắn, vê chuyển, đề cắm rất nhẹ nhàng, đợi khoảng hai mươi phút, vết sưng đỏ trên đó tiêu dần, rồi hoàn toàn biến mất. Chỉ cần xem đến đấy thôi là đủ để thấy thuật châm cứu đặc sắc cỡ nào.
"Đỡ hơn chưa?" Cố Duyên Tranh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Vệ Tây Lẫm hỏi.
Vệ Tây Lẫm gật đầu, khen ngợi: "Y thuật của bác sĩ Trần thật quá cao siêu."
Bác sĩ Trần cười ha hả, "Quá khen. Sau này nếu gặp tình huống tương tự thì có thể mát xa như tôi vừa làm, như thế cậu sẽ dễ chịu hơn."
"Nhớ kỹ chưa?" Cố Duyên Tranh hỏi Vệ Tây Lẫm, để nếu Vệ Tây Lẫm chưa nhớ kỹ thì y sẽ nhờ bác sĩ Trần dạy lại mấy lần.
Vệ Tây Lẫm vội vàng nói: "Nhớ kỹ rồi. Bác sĩ Trần, cảm ơn ngài nhé."
Ra khỏi tiệm thuốc, là ánh đèn rực rỡ ngập tràn. Thời tiết tháng năm không nóng không lạnh, đi trên đường lớn, gió đêm nhẹ nhàng mơn man, khiến người ta thoải mái vô cùng. Màn hình LED của cao ốc đối diện đang chiếu quảng cáo bộ điện ảnh mang tên [Thất kiếm], bộ [Thất kiếm] này đã tuyên truyền cả tháng nay rồi, lịch công chiếu là vào ngày mai.
Vệ Tây Lẫm nhìn lướt qua rồi thu tầm mắt lại.
"Tây Lẫm, tôi đưa em về." Cố Duyên Tranh nói.
Vệ Tây Lẫm liếc nhìn đồng hồ, còn chưa đến 8 giờ.
Cố Duyên Tranh nói: "Đừng luyến tiếc làm gì. Hôm nay em mệt cả ngày rồi, nên về nghỉ ngơi sớm đi. Hôm nào, tôi lại đưa em ra ngoài chơi."
Vệ Tây Lẫm cạn lời nghiêng đầu nhìn y. Rốt cuộc y ngắm chỗ nào mà kết luận hắn luyến tiếc vậy?
"Được, hôm nay đúng là mệt rồi."
Kỳ nghỉ bảy ngày mùng 1 tháng 5 chớp mắt là qua, các bạn học lại đến trường tụ tập, mà chuyện mới mẻ nhất mà họ bàn tán chính là về hội ký tên [Hành trình mờ mịt] vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ này. Thế nên, khi Diệp Quang Huy lấy cuốn [Hành trình mờ mịt] có chữ ký ra khoe với Vệ Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm nghẹn cười xém chết.
Diệp Quang Huy không hề để ý vẻ mặt của Vệ Tây Lẫm tí nào, cậu ta vuốt ve cái bìa tinh mỹ, nuối tiếc nói: "Không chỉ có tôi, mà Phi Vũ và Văn Bách cũng đi đó. Tây Lẫm, hôm đó ông không đi thật quá là đáng tiếc. Nhìn mà xem, chữ Tiềm đại tiêu sái cỡ nào."
Vệ Tây Lẫm nhìn thử, mặt trơ trán bóng nói: "Ừm, đúng là chữ đẹp."
Lý Văn Bách cảm thấy hắn hơi quái quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, "Hội ký tên [Hành trình mờ mịt] tiến hành rất thành công, mấy ông có phát hiện không, bây giờ nhân khí của [Phàm nhân tu tiên] đang tăng lên gấp bội."
"Có, đêm qua tôi xem, người đọc đều không hẹn mà cùng đánh thưởng nha." Diệp Quang Huy đồng ý nói, "Còn nữa, tôi có xem comment ở khu bình luận, hình như các đại thần khác của web Tân Lục không phục Vệ Tiềm lắm thì phải, trên bảng PK Hoa tươi đều nồng nặc mùi thuốc súng."
Vệ Tây Lẫm đặt rất ít tinh lực vào web Tân Lục, hắn chỉ đơn giản đăng chương mỗi ngày, còn những chuyện khác thì hoàn toàn không để ý. Nên bây giờ hắn chỉ nghĩ đến việc từ thiện của mình có thể bắt đầu thôi. Song tiền của hắn không phải từ trên trời rơi xuống, nên hắn không tính giao cho cơ quan từ thiện xử lý, mà muốn tiến hành bằng cách thức đáng tin cậy hơn, để tránh có người có tâm tham ô.
Và việc hắn muốn làm nhất trong hoạt động từ thiện lần này là sửa đường cho vùng núi. Bởi có một câu tục ngữ rất hay mà cũng rất đúng chính là: Muốn làm giàu trước lo làm đường. Giao thông tiện lợi chẳng những tiện cho trẻ nhỏ vùng núi đi học, mà còn giúp phát triển kinh tế địa phương.
Gần đây không có việc gì, nên Vệ Tây Lẫm nhờ Mập Mạp đi điều tra xem vùng núi xa xôi nào cần thiết và thích hợp sửa đường nhất, cũng coi như kiểm tra năng lực của gã.
Mập Mạp nhận nhiệm vụ xong thì bắt đầu rời nhà, đi khảo sát thực địa nửa tháng rồi về, xác định địa điểm sửa đường. Sau khi liên hệ với cơ quan hành chính địa phương, Vệ Tây Lẫm âm thầm gửi đến hai trăm vạn, đồng thời ủy thác đoàn giám sát chuyên nghiệp giám sát cẩn thận số tiền này.
Vào tháng sáu, khắp nơi trên cả nước bước vào mùa lũ định kỳ. Năm nay, lượng nước mưa nhiều hơn mọi năm, các tỉnh phía Nam mưa như trút nước, ngay cả Đế Kinh ở phương Bắc cũng không tránh được. Mưa rào có sấm chớp thường xả xuống, chỉ một thời gian ngắn là nước nôi ngập đường. Ở phía Nam, nhiều tỉnh lâm vào tình trạng ngập úng với cấp độ khác nhau, đặc biệt là các thành phố lớn tại lưu vực sông Trường Giang, tình hình không lạc quan lắm.
Ngày nào mở báo đài TV, các kênh cơ bản đều đưa tin về việc chống lũ lụt, thiên tai của các địa phương.
'Bộ đội nhảy vào lòng sông vật lộn với nước lũ'
'Quân dân một lòng, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, giải nguy trong mưa lũ'
'Nước lũ cướp đi ba trăm mạng người của toàn thôn, nạn nhân bé nhất chỉ mới một tuổi'
'Lũ lụt ngoài là thiên tai do trời trong là hậu quả do người, nước lũ Trường Giang lan tràn là hậu quả trực tiếp của việc rừng rậm ở lưu vực sông Trường Giang bị chặt phá bừa bãi, người dân ở trung hạ du xây hồ làm vườn, ngang nhiên chiếm cứ đường sông'
'Trước mắt đã có 12 tỉnh gặp lũ, diện tích đất bị thiệt hại là 2.1 triệu mẫu'......
Thiên tai ngoại trừ tạo thành tổn thất cực lớn đối với người dân và nhà nước, thì không thể không thừa nhận, nó cũng mang đến cơ hội cho các nghệ sĩ, ngôi sao. Minh tinh có óc linh hoạt sẽ mượn chuyện này để tổ chức tiệc tối từ thiện và biểu diễn cứu tế, bởi làm vậy, chẳng những không gây tổn thất chút kinh tế nào, mà còn giúp họ có được nhân khí cực đại. Nhìn trên màn hình TV, các ngôi sao vừa hát vừa chảy lệ, quả thật rất có sức thuyết phục.
Báo chí đưa tin không ngừng về việc minh tinh quyên tiền, hôm nay ảnh đế nào đó quyên năm mươi vạn, ngày mai ngôi sao ca nhạc nào đó lại góp hai trăm ngàn... Liên tục như thế, số lượng người đóng góp không phải là nhỏ.
Để cổ vũ các nhà hảo tâm ủng hộ, 'Nhật báo Trung Quốc' còn chuyên làm một bảng xếp hạng quyên tiền, số liệu được cập nhập mỗi ngày, thế là có không ít minh tinh đều được lên bảng.
Trường Vệ Tây Lẫm cũng khởi xướng hoạt động quyên tiền, vậy nên thầy chủ nhiệm dành hẳn ra hai mươi phút ở trên lớp để học sinh ủng hộ, với số tiền không giới hạn là bao nhiêu.
Lớp trưởng và lớp phó ôm hộp quyên tiền, cầm notebook ghi tên. Các học sinh nhà có điều kiện khá thì đóng trên trăm, nhà có điều kiện kém hơn thì nặn ra mười, hai mươi nguyên.
"Vệ Tây Lẫm, cậu quyên bao nhiêu?" Lớp phó Trình Tùng Tùng nhìn Vệ Tây Lẫm, cười khiêu khích.
Trình Tùng Tùng bất hòa với Vệ Tây Lẫm. Nguyên nhân nói ra thì rất đơn giản, là do tháng trước, cô nàng đặt trong ngăn bàn của Vệ Tây Lẫm một lá thư hồng nhạt được phong lại bởi một miếng dán hình trái tim đỏ chót. Vệ Tây Lẫm nhìn thấy, chưa xem xét gì đã nhét thẳng về lại ngăn bàn của nàng. Hành động này làm Trình Tùng Tùng mất mặt hết sức, cơ mà chỉ thế thôi thì đành, đằng này lại xảy ra sự không may, chuyện là vào cái lúc cô nàng lấy sách vở từ ngăn bàn ra thì bất cẩn làm lá thư rơi ra đất, và bị giáo viên Ngữ văn bắt gặp. Giáo viên Ngữ văn sợ tổn thương lòng tự trọng của nàng, nên coi như không thấy gì, cũng không nói gì nàng cả, chỉ trả thư lại cho nàng, mong nàng đừng để ý quá. Trình Tùng Tùng thẹn quá hóa giận, từ đó về sau cứ có cơ hội là lại làm khó Vệ Tây Lẫm.
Trình Tùng Tùng nói vậy làm ánh mặt mọi người không hẹn mà cùng tia về phía Vệ Tây Lẫm. Bởi Vệ Tây Lẫm được công nhận là người có tiền nhất của lớp, hơn nữa toàn bộ tiền của hắn còn thuộc về chính hắn, chứ không phải đến từ người nhà, cho nên ai cũng chú ý hắn cả.
Vệ Tây Lẫm lấy túi tiền từ trong túi ra, móc hơn tám trăm đồng trong đó đưa cho Trình Tùng Tùng.
Sau khi Trình Tùng Tùng đếm xong, liền lộ vẻ kinh ngạc nói: "Cậu xác định...... quyên không đến chín trăm đồng? Nghe nói Lâm Đống lớp bên cạnh quyên mười vạn đó." Trong ngoài lời này đều có ý chê ít.
Hương Tiểu Ngải có tính đanh đá, lại có cảm tình tốt với Vệ Tây Lẫm, nên nghe Trình Tùng Tùng nói vậy thì không thoải mái chút nào, "Hơn tám trăm đồng thì làm sao? Quyên nhiều hơn bà nhé. Trình Tùng Tùng, không phải bà hay khoe khoang mẹ mình mở shop quần áo kiếm được tiền lắm sao? Sao lúc quyên tiền không khoe nữa đi? Tôi thấy ấy..." Nàng thò mặt lại gần, xem bảng ghi chép trên notebook, rồi khinh thường nói, "Bà quyên có năm mươi đồng, không biết xấu hổ còn đi nói người khác."
Trình Tùng Tùng tuy đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn rất bình tĩnh, không hề hoang mang mà đáp: "Đó là vì mỗi ngày mẹ tôi chỉ cho tôi năm mươi đồng tiền tiêu vặt thôi. Nhưng Vệ Tây Lẫm sao giống chúng ta được? Cậu ta là kẻ có tiền đích thực."
"Bà nói hơi bị kỳ nha, quyên nhiều hay quyên ít đều là thiện ý cả." Hương Tiểu Ngải hừ nhẹ, "Theo ý bà, mấy ông tỷ phú của nước ta ấy, vì nhà giàu nứt đố đổ vách nên phải đóng góp tận mấy trăm triệu ấy hả?"
Trình Tùng Tùng cười thản nhiên, "Cứ coi như tôi nói sai đi. Chẳng qua, tôi thật sự không ngờ..." Cô nàng lắc lắc cái đầu tránh ra, nhưng vẫn quét mắt về phía Vệ Tây Lẫm, không biết là có ý chê Vệ Tây Lẫm nhỏ mọn hay là có ý không ngờ Vệ Tây Lẫm là loại người này...
Một nam sinh lưu manh trước giờ bỗng cất cái giọng thô: "Tôi cũng thấy Vệ Tây Lẫm nên quyên nhiều hơn tí. Không phải có câu nói là "Người có tiền thường lo nhiều việc hơn" sao, kẻ có tiền nên quyên nhiều tiền, người không có tiền, thì đành quyên ít thôi."
Mấy nam sinh khác cũng ồn ào hùa theo.
"Ha ha, đúng vậy đó!"
"Cậu ta kiếm được nhiều tiền thế, lấy ra một hai vạn cũng là chuyện phải nha, nếu là tôi mà là cậu ta, rút ra có mấy trăm đồng thật sự quá là... không bõ."
"Người càng có tiền càng keo kiệt, các ông làm sao mà hiểu được?"
"......"
Vệ Tây Lẫm nghe mấy câu nói mát này, mặt vẫn không đổi sắc, tư thế thong dong ẩn chứa áp lực đè người, làm quần chúng nói hùa bốn phía không khỏi giật mình, chột dạ.
Diệp Quang Huy phát bực, hét tướng lên: "Các ông nói bậy gì đó!"
Một nam sinh lớn mật cao giọng đáp: "Chúng tôi có nói sai gì đâu."
Chủ nhiệm lớp vốn ngồi trên bục giảng giả vờ không nghe thấy, song cả lớp đã ầm ĩ ra mặt rồi, đành hết giả vờ nổi ho nhẹ.
"Ầm ĩ gì đó? Quyên tiền là chuyện tự nguyện, đừng biến chuyện tốt thành chuyện xấu."
Lúc này mọi người mới không hé răng nữa.
Trình Tùng Tùng đắc ý liếc Vệ Tây Lẫm một cái, cô nàng thầm nghĩ đợi đến lúc chuyện hôm nay lan truyền khắp toàn trường, để xem Vệ Tây Lẫm còn ra vẻ cái gì.
Tối đến ở nhà, Vệ Tây Lẫm đang nghĩ ngợi nên quyên góp thế nào, thì qua điện thoại, Mập Mạp cũng nhắc hắn chuyện này, "Tây Lẫm, cậu có định quyên góp gì không?" Hai ngày trước, gã quyên năm ngàn đồng, tuy số tiền không nhiều, nhưng là tâm ý của gã.
[Đinh. Kích phát nhiệm vụ ngẫu nhiên của ký chủ, quyên góp ít nhất 500 vạn tiền mặt hoặc hiện vật giá trị 500 vạn để cứu tế, chống lũ. Nhiệm vụ thành công, ngoại trừ khen thưởng sẵn có, còn nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng. Có tiếp nhận nhiệm vụ không?]
Vệ Tây Lẫm lần đầu gặp được tình huống này, thế là tinh thần phấn chấn hẳn lên, [Tiểu Nhị, chuyện này là sao?]
002 giải thích: [Làm chuyện tốt chính là một cách tạo ra năng lượng, có thể mang đến nhân khí càng cao, cho nên hệ thống khen thưởng cũng càng phong phú.]
[Tiếp nhận nhiệm vụ.]
..........
Lũ tới!
Hỏi: Nhiều tiền để làm gì? - Đáp: Để cứu tế chứ làm gì.