Vệ Tây Lẫm V: Thật muốn để cho hai tờ một trăm tệ Hoa Hạ của ta kết hôn, sau đó sinh ra một đống một trăm tệ Hoa Hạ.
Hiển nhiên vừa rồi cảm xúc của nhóm mê nhạc đều rất kích động, vừa xuống sân khấu vừa bàn luận sôi nổi. Lúc nãy chuyện xảy ra trên sân khấu đã bị truyền ra. Nói ra thì bạn nữ mê nhạc kia cũng có điểm không đúng, chính là không nên níu Dương Tân Thước lại sau khi hắn đã quyết định lui xuống; nhưng Dương Tân Thước khi đó lại càng sai, mở miệng vũ nhục bạn nữ kia cũng thôi đi, còn đẩy bạn ấy té trên mặt đất, làm người bị thương ở chân, một câu an ủi cũng không có, càng đừng nói là xin lỗi.
Có khối người cho rằng Dương Tân Thước không đúng nhưng cũng có rất nhiều người cho rằng Dương Tân Thước hẳn nên được tha thứ, hơn nữa, nói không chừng cũng không phải hắn cố ý đâu? Phải biết rằng, hắn đã nhảy đã hát trên sân khấu hơn hai tiếng đồng hồ, cảm xúc kích động, về mặt tình cảm có thể tha thứ đi?
Gần như mỗi góc sân vận động đều xảy ra tranh chấp, gây sự cãi cọ ồn ào, những chuyện tranh chấp nhanh chóng lan lên mạng.
Ba người Vệ Tây Lẫm cũng theo dòng người ra bên ngoài.
Một cô gái đeo kính bên cạnh bọn họ dùng giọng điệu bình tĩnh mà khinh thường nói: "Các ngươi cho rằng Dương Tân Thước là thứ gì tốt sao?"
Có một người mê ca nhạc lập tức truy hỏi: "Có ý tứ gì?"
Cô gái kia trào phúng nói: "Chẳng lẽ các ngươi không biết Dương Tân Thước bị rất nhiều người xem là một trong 'ba khối u ác tính nhất của giới giải trí' sao?"
Người bên cạnh hoảng sợ, "Hả? Còn có chuyện này à? Hai khối u ác tính còn lại là ai?"
Cô gái kia rất có tự tin, thật giống như biết rất nhiều nội tình, "Quan Hành và Mạnh Nhã Điệp. Trước nói về Dương Tân Thước, trước kia Dương Tân Thước đánh phóng viên, còn có tin tát người đại diện và say rượu lái xe đều là sự thật, chuyện vũ nhục fans cũng không phải mới xảy ra lần đầu. Còn có người nói hắn hút cái gì, chuyện này ta không xác định, thế nên sẽ không nói bậy. Quan Hành lại là dựa vào thông đồng với phụ nữ mà leo lên......"
Vệ Tây Lẫm vội vàng che tai Điền Tâm Tâm lại, đồng thời tai mình cũng nóng lên, quay đầu liền thấy là bị Cố Duyên Tranh che lại.
Ba người tạo thành một tư thế khá kỳ quái, làm người bên cạnh tò mò nhìn qua.
Vệ Tây Lẫm hơi co rút khóe miệng, "Không cần xem ta như đứa nhỏ."
Cố Duyên Tranh ngượng ngùng buông tay, sửa thành che tai cho Điền Tâm Tâm.
Nhưng vấn đề là tay Vệ Tây Lẫm vẫn còn đang che cho Điền Tâm Tâm. Vệ Tây Lẫm liếc nhìn Cố Duyên Tranh một cái, chậm rì rì rút tay ra.
Ánh mắt tiếc nuối của Cố Duyên Tranh vẫn đuổi theo tay hắn, thẳng đến khi Vệ Tây Lẫm đút tay vào túi.
Cô gái kia còn đang phổ cập kiến thức, "Hơn nữa Quan Hành còn chuyên môn thông đồng với phụ nữ có chồng, bị người xem là 'nam tiểu tam', giới giải trí có không ít người xem thường hắn, nhưng không chịu nổi người ta da mặt dày, quan hệ rộng, vẫn luôn ăn sung mặc sướng trong giới; Mạnh Nhã Điệp cuối cùng là cúi Nhật cúi Hàn, lúc tổ chức buổi biểu diễn ở quốc đảo còn thật sự quỳ liếm nam minh tinh ở đó, rất nhiều fans đều gọi nàng là 'yamete'."
Cái từ 'yamete' này có ý gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, hai mặt nhìn nhau, có chút phẫn nộ, lại có chút buồn cười, thế là biểu tình đều trông rất xoắn xít.
"Thiệt hay giả? Sao lại vậy? Ta còn rất ưa Quan Hành mà. Ngươi chớ có nói bậy đó."
Cô gái đẩy mắt kính, bĩu môi nói: "Chị họ ta là người đại diện của công ty quản lý người nào đó, mấy thứ đó ta đều nghe từ nàng, tuyệt đối nói có sách mách có chứng. Không tin, các ngươi trở về có thể tra thử."
Vệ Tây Lẫm chỉ xem đây là chuyện bên lề, hoàn toàn không nghĩ tới sau này hắn và ba người này đều có liên quan với nhau.
Một fans khác cũng tỏ vẻ hoài nghi với lời cô gái, "Nghe kiểu ngươi nói, ngươi hẳn là rất khinh thường bọn họ a. Vậy sao ngươi còn tới tham gia buổi biểu diễn của Dương Tân Thước?"
Cô gái hắc tuyến đầy đầu, "Các ngươi cho rằng ta muốn tới sao? Ta là trong lúc đưa bạn lại đây bị một đám fans điên cuồng chen đẩy vào. Các ngươi không thấy ta mang giày cao gót với váy ngắn hả? Này căn bản không phải trang phục thích hợp để đi coi biểu diễn." Bởi vì buổi biểu diễn thường đông đúc, người thông minh đều sẽ không mang giày cao gót.
Chúng mê nhạc: "......" Nói cách khác nàng cơ bản không mua vé. Loại chuyện này cư nhiên còn có thể bay lên đầu nàng sao?
"Vì sao nghe ngươi nói xong, ta có một loại cảm giác như là giới giải trí thật loạn. Chẳng lẽ giới giải trí không có minh tinh nào chân chính đáng giá để chúng ta thích hay sao?" Một bạn yêu nhạc mất mát nói.
Cô gái kia nhún vai, "Ta thích 540, đứa bé ấy thật ngoan. Mấy bài hát của hắn kiếm được ngàn vạn đi? Nhưng người ta không nóng nảy chút nào, còn tiếp tục đi học, thành tích còn rất tốt nữa."
Đứa bé......
Khóe miệng mọi người lại run rẩy. Cô gái này so với Vệ Tây Lẫm nhiều nhất cũng chỉ hơn bốn năm tuổi mà thôi.
Trong lòng Vệ Tây Lẫm nở hoa, dùng ngón trỏ đẩy đẩy kính râm, mất tự nhiên tiếp tục giữ bình tĩnh. Hắn thật đúng là không nghĩ tới đi xem một buổi biểu diễn thôi mà còn có thể gặp được fan đáng tin thế này.
"Anh Vệ." Điền Tâm Tâm làm mặt quỷ với hắn.
Cô gái mang mắt kính thực mẫn cảm, nghe được chữ 'Vệ', bản năng liền quay đầu nhìn Vệ Tây Lẫm một cái.
Vệ Tây Lẫm vội vàng trốn sau lưng Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh thuận thế ôm eo hắn, một tay khác ôm Điền Tâm Tâm, nhanh chóng đi qua lối VIP.
Cô gái mang mắt kính lắc đầu, lẩm bẩm, "Hẳn là không phải hắn, ca sĩ ta thích sao sẽ đến tham gia buổi biểu diễn của loại người như Dương Tân Thước này chớ......."
Rời khỏi sân vận động, ba người đến tiệm bún cay Cố Duyên Tranh đã đề cập trước đó.
002 hỏi: [Tây Lẫm, muốn đăng video lên bây giờ luôn không?]
Vệ Tây Lẫm tháo kính râm, không chút do dự nói: [Ừ. Cắt từ khúc nữ fan kia nói chuyện với Dương Tân Thước, đến khi ta và hắn nói xong mới thôi. Có thể làm cho bất cứ kẻ nào cũng không thể gỡ video xuống không?]
002 xoa tay cười, [Ta chẳng những có thể không cho ai gỡ bỏ video này, còn có thể đăng một bài lên tất cả trang web. Chất lượng và âm thanh trong video cũng sẽ chỉnh đến mức cao nhất. Tiêu đề đặt là 'Tại buổi biểu diễn tiểu thiên vương Dương Tân Thước đánh fan', phía dưới để 'Rốt cuộc Dương Tân Thước xem fan là cái gì'. Thế nào?]
Vệ Tây Lẫm khen: [Không tồi. Phía dưới tốt nhất để thêm một bài viết, giải thích tỉ mỉ vào.]
[Đã hiểu.]
Cố Duyên Tranh thấy Vệ Tây Lẫm nửa ngày không nói lời nào, "Mệt mỏi?"
Vệ Tây lẫm nói: "Đói bụng."
"Sẽ đến ngay."
Cố Duyên Tranh đậu xe vào bãi, dẫn Vệ Tây Lẫm với Điền Tâm Tâm đến trước một cửa tiệm cách đó trăm mét, Vệ Tây Lẫm cảm thấy nhất định y đi nhầm rồi. Bởi vì bên ngoài cửa tiệm này vừa cũ vừa nát, tên cửa tiệm cũng chỉ để đơn giản là 'Cửa tiệm bún cay', chữ 'Cửa tiệm' còn bị mòn một nửa, mơ hồ không rõ, căn bản không xa hoa như lời Cố Duyên Tranh nói có được không! Ngoài ra, trên cửa tiệm còn treo bảng 'Ngừng bán'.
Cố Duyên Tranh nhìn ra ý nghĩ của hắn, hơi hơi mỉm cười, "Nhìn kỹ."
Vệ Tây Lẫm tập trung nhìn vào, bề mặt tuy cũ, nhưng vô cùng sạch sẽ. Ra là cửa được cố ý làm cũ, là sơn một lớp đặc biệt.
Cố Duyên Tranh nói: "Bãi đỗ xe vừa rồi chính là nơi chuyên dùng để khánh tới đây ăn bún cay dừng xe, vào bãi đỗ cần phải quét thẻ riêng. Bãi đỗ xe, bề ngoài cũ nát với tấm biển 'Ngừng bán' đều là vì phòng người không rõ đến đây dùng bữa."
Vệ Tây Lẫm kinh ngạc cảm thán không thôi, "Làm một tiệm bán bún cay được đến cỡ này, chủ nơi này cũng coi như có tài.
Điền Tâm Tâm xen vào: "Anh Vệ, lúc sau vào đó anh sẽ càng xúc động hơn."
"Phải không? Chúng ta vào thôi." Vệ Tây Lẫm càng tò mò.
Cố Duyên Tranh lấy ra một tấm thẻ màu tím quẹt qua cửa một chút, cửa mở.
Cho dù Vệ Tây Lẫm đã chuẩn bị sẵn trong lòng vẫn là giật mình. Sảnh lớn dùng bữa ước chừng bốn trăm mét vuông, trang hoàng tinh tế, bài trí xa hoa. Cứ mỗi hai bàn ăn đều sẽ có một tường gỗ cao nửa người ngăn ra, đầu tường đặt một chậu hoa nhỏ lịch sự lại tao nhã. Nơi này căn bản không giống cửa tiệm bún cay, càng giống như nhà hàng cơm Tây xa hoa mới đúng.
Khách hàng dùng bữa thả lỏng thư thái nói chuyện với nhau; người phục vụ mặc đồng phục, trang điểm nhẹ lướt qua giữa các dãy bàn, lần lượt phục vụ thức ăn cho từng bàn.
Đại khái là vì đã muộn, khách cũng không nhiều.
Ba người tìm một bàn bốn người ngồi xuống, Vệ Tây Lẫm không khỏi đánh giá xung quanh.
Cố Duyên Tranh hỏi: "Có muốn tham quan phòng bếp không?"
"Có thể chứ?" Vệ Tây Lẫm rất có hứng thú.
Cố Duyên Tranh đứng dậy, "Người tới nơi này ăn cơm đều là người có thân phận, sẽ không làm ra chuyện như trộm bí phương, muốn xem đều có thể xem."
Điền Tâm Tâm trước đó đã xem qua, ở lại tại chỗ. Vệ Tây Lẫm theo Cố Duyên Tranh vào phòng bếp, lại sợ ngây người lần nữa.
Diện tích phòng bếp không nhỏ hơn nơi dùng bữa chút nào, bên trái dựa tường là một loạt bếp gas, trên vài bếp ga có đặt một cái nồi nhỏ, bên trong đang nấu đồ ăn cho khách, trong đó có một cái nồi đặc biệt to, lay động nhè nhẹ, tỏa ra mùi hương nồng đậm; giữa phòng bếp là một bàn dài, trên đó đặt các loại dụng cụ chén đĩa đũa linh tinh, phía dưới là một ít nguyên liệu nấu ăn; trái phải là một loạt máy móc, có máy xay thịt, máy vo thịt, máy lột cua, cá viên thịt viên của tiệm này cư nhiên đều do họ tự làm ra, mà không phải nhập từ bên ngoài; phía bên phải là một loạt vòi ngưới, nữ công ăn mặc gọn gàng đang rửa sạch rau dưa. Nhân viên công tác đều bận rộn đâu vào đấy trật tự làm chuyện của mình.
Lẽ ra phòng bếp phải là nơi rất loạn, nhưng tại đây, lại chỉ để người cảm thấy sạch sẽ, ngăn nắp lại trật tự.
Phòng bếp có một cửa sau, Vệ Tây Lẫm thấy một vị nhân viên công tác lấy thịt trong nồi ra rồi nâng ra cửa sau.
Cố Duyên Tranh nói: "Tiệm bún cay chủ yếu dùng thịt và xương chất lượng nhất để chế biến, thịt vớt ra sẽ được đưa tới cô nhi viện gần nhất, tránh tạo thành lãng phí; canh nấu qua một lần sẽ không nấu lại lần thứ hai."
"Ha ha......" Vệ Tây Lẫm chỉ muốn nói một câu: Kẻ có tiền thật biết chơi, ăn cũng hao tổn tâm huyết vậy.
Vệ Tây Lẫm đã lâu không ăn bún cay, gọi hơn mười loại đồ ăn. Đồ ăn lên rất nhanh, để trong chén sứ trắng tinh xảo. Đĩa gia vị thiết kế thành các hình dạng không theo quy tắc nào, rất thú vị.
Theo thói quen Vệ Tây Lẫm tính chụp mấy tấm trước, hỏi Cố Duyên Tranh có thể đăng lên mạng hay không.
Cố Duyên Tranh nói cứ đăng đi, người bình thường dù có phát hiện chỗ này cũng không thể vào.
Vệ Tây Lẫm đã đăng Wweiobbo nhưng không nhắc đến vấn đề giá cả của bún cay.
Bún cay nơi này không hổ là dùng bí phương trăm vạn làm ra nước dùng này, hương vị vô cùng ngon, Vệ Tây Lẫm ăn đến đầy bụng miệng vẫn còn thèm, bị Cố Duyên Tranh ngăn lại đúng lúc.
"Lần sau lại đến."
Điền Tâm Tâm ở một bên cười trộm, anh Vệ sao lại đáng yêu vậy chứ.
"Cứ vậy đi."
Vệ Tây Lẫm tiếc nuối buông đũa. Lúc Cố Duyên Tranh tính tiền, hắn nhìn hóa đơn, không khỏi líu lưỡi, ba người tổng cộng 4800! Có thể nói đây là bún cay quý nhất toàn cầu, người bình thường đích thực ăn không nổi.
Cố Duyên Tranh an ủi nói: "Ta mời ngươi."
Vệ Tây Lẫm lau mồ hôi vô hình trên trán. May mắn hắn cũng xem như có tiền, nói cách khác, đi ăn với Cố Duyên Tranh thật là áp lực.