Trên lối dành cho khách quý dán ba chữ 'VIP' vàng chói, nhân viên kiểm phiếu thấy Cố Duyên Tranh, cung kính khom người, phát hiện vé của ba người Vương Phi Vũ đều không phải VIP nét cười trên mặt vẫn không thay đổi chút nào, khách khí mời bọn họ vào.
Trong nhà, có tổng cộng ba cái màn hình siêu lớn đang chiếu lại MV của Dương Tân Thước. Năm vạn chỗ ngồi đã kín một nửa, còn rất nhiều người mê âm nhạc đang lục tục đi vào. Một ít fans hưng phấn còn chưa thấy thần tượng đã không nhịn được thét chói tai, nhiệt huyết sôi trào.
Diệp Quang Huy nói với Vệ Tây Lẫm: "Tây Lẫm, chúng ta đi tìm chỗ mình."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, "Ừ. Nhiều người quá, sau khi buổi biểu diễn kết thúc ta cũng không thể hội họp với các ngươi."
Nhìn Vệ Tây Lẫm tiến tới khu A, ba người Diệp Quang Huy hâm mộ không thôi, một bên tìm chỗ ngồi, một bên suy đoán thân phận của Cố Duyên Tranh.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh dẫn theo Điền Tâm Tâm dò số ghế, ngồi xuống ba vị trí. Vị trí này vô cùng tốt, nằm ngay chính diện sân khấu nhưng cũng không phải quá gần. Ngồi quá gần lỗ tai sẽ không chịu nổi tiếng ồn.
Điền Tâm Tâm rất hài lòng với vị trí này, ôm cổ cậu, tự chụp một bức.
Vệ Tây Lẫm nhìn biểu tình cứng đờ của Cố Duyên Tranh, âm thầm buồn cười. Đến nay hắn vẫn không biết rốt cuộc Cố Duyên Tranh có thân phận thế nào, Cố Duyên Tranh không nói, hắn cũng không hỏi, cũng không tính hỏi. Hắn rất tò mò quan hệ giữa mình và Cố Duyên Tranh sẽ phát triển đến mức độ nào. Thuận theo tự nhiên cũng rất thú vị, vì quá trình lẫn kết quả đều rất đáng để mong chờ.
"Ăn tối rồi sao?" Cố Duyên Tranh cản Điền Tâm Tâm đang muốn chụp bức thứ hai, hỏi Vệ Tây Lẫm.
Điền Tâm Tâm làm mặt quỷ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu "Cậu thật làm mất hứng".
"Rồi." Vệ Tây Lẫm buồn cười nhìn bộ dáng tinh quái của Điền Tâm Tâm.
"Ăn cái gì?" Cố Duyên Tranh lại hỏi. Trước sau y đều cảm thấy Vệ Tây Lẫm quá gầy, tựa như không ăn cơm đàng hoàng.
Vệ Tây Lẫm ngẩn người, "Mì thịt bò." Diệp Quang Huy sợ đến muộn, vốn còn nói dứt khoát mua mấy cái bánh bao lót dạ là được, bị Vệ Tây Lẫm, Lý Văn Bách với Vương Phi Vũ ba người liên hợp đập bể.
Cố Duyên Tranh nói: "Chờ buổi biểu diễn kết thúc dẫn ngươi đi ăn bữa khuya."
Vệ Tây Lẫm quyết đoán cự tuyệt, "Ăn khuya sẽ béo nha."
"Bún cay sẽ không, chỉ là một ít đồ ăn mà thôi."
Vệ Tây Lẫm chấn kinh, nhịn không được muốn tháo kính râm xuống, lại lý trí buông tay, "Bún cay? Ta không nghe lầm chứ?" Có thể tưởng tượng hình ảnh một vị thiếu gia sang quý ngồi trong quán vỉa hè ăn bún cay không? Cũng như không cách nào tưởng tượng ra người nào một thân hàng hiệu lại ngồi máy kéo đón gió.
Cố Duyên Tranh biết vì sao hắn kinh ngạc, giải thích: "Tiệm bún cay kia cũng không được nhiều người bình thường biết, cũng không phải có tiền là có thể ăn, trong vòng vô cùng nổi danh. Cách làm bún cay nơi đó không khác gì so với những nơi khác, nhưng nguyên liệu nấu, nước canh, gia vị, dụng cụ không gì không tinh tế, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề vệ sinh hay nấu lại nước cũ. Chủ tiệm là một người bạn tốt của ta, bỏ một trăm vạn mua được bí quyết. Lúc trước mở cửa tiệm này ước nguyện ban đầu chính là ―― hắn cho rằng những người như chúng ta bỏ qua thú ăn vặt đứng đầu trong dân gian là một loại tiếc nuối. Nơi đó một phần ăn chay một trăm nguyên, một phần ăn mặn hai trăm nguyên."
Vệ Tây Lẫm lập tức sinh ra hứng thú với gian hàng thú vị này, "Được, đi."
Điền Tâm Tâm dựa vào tay chống lên ghế, nhìn hai người nói chuyện, vẻ mặt ngạc nhiên. Hình như lúc cậu ở với anh Vệ nói đặc biệt nhiều nha.
Trên màn hình lớn đã không còn phát MV, người xem trực tiếp đều có cảm giác như nhau, tiếng hoan hô vang lên hết đợt này đến đợt khác, vọng mãi không dứt.
"Dương Tân Thước! Dương Tân Thước......"
Vệ Tây Lẫm nhìn quanh một vòng, chỗ ngồi cũng không đầy, ghế trên ngồi kín cỡ 75%, cũng xem như không tồi.
Tiếng nhạc bỗng bốc lên, Dương Tân Thước mặc áo da màu đen, tay cầm micro, xuất hiện trên sân khấu, vừa mở màn đã ca thật high, dễ dàng đốt nóng không khí tại hiện trường.
"Chính lúc em lặng lẽ mở cửa, anh đã biết em đã quyết định phải rời xa anh ――"
Tiếng huýt sáo cùng tiếng vỗ tay cơ hồ lấp cả âm thanh của Dương Tân Thước.
Điền Tâm Tâm kích động múa may gậy huỳnh quang, học theo những người mê ca nhạc khác gọi to: "Thước Thước, Thước Thước!"
Xung quanh đều là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc và tiếng thét, đỉnh đầu còn có ánh đèn đủ màu lập lòe, khi tỏ khi mờ, Cố Duyên Tranh đẩy đẩy kính râm, xoa xoa lỗ tai không khỏe, mày cũng nhíu lại.
Vệ Tây Lẫm cười trộm trong chốc lát cuối cùng cũng có chút đồng tình, mua một cặp nút bịt tai từ thương thành ở hệ thống, "Đây, đeo lên đi."
"Cái gì?" Cố Duyên Tranh không nghe rõ.
Vệ Tây Lẫm đành phải kề vào sát một chút, "Ta mang theo nút bịt tai. Muốn hay không?"
Cố Duyên Tranh vẫn chưa nghe rõ, tiến đến bên tai hắn, "Ngươi nói cái gì?" Đây là lần thứ hai y dựa đến gần Vệ Tây Lẫm như vậy. Dù chỉ nhanh chóng quét mắt qua, y cũng thấy rất tõ ràng: Tóc thiếu niên vừa đen lại vừa mềm, được chải chuốt nằm bẹp xuống, tuy đeo kính râm nhưng nhìn theo khe hở bên trên có thể thấy lông mi dài lại mượt, đôi mắt đen nhánh bất đắc dĩ liếc y, sóng mũi cao thẳng, cánh môi hồng nhuận dưới ánh đèn phủ một mảnh ánh sáng, bộ dáng đầy đặn làm Cố Duyên Tranh không nhịn được suy đoán xem nó có mềm đến cỡ nào.
Cố Duyên Tranh thầm gật đầu trong lòng. Thiếu niên lớn lên rất tốt, người y gặp qua, ai cũng không đẹp như hắn; tính cách cũng tốt, thường xuyên nhìn trộm y, yêu thầm y còn không dám nói, thực đáng yêu.
Vệ Tây Lẫm bất đắc dĩ nhướng mi, nhét nút bịt tai vào tay y.
Cố Duyên Tranh cười nhẹ, đeo nút bịt tai lên, quả nhiên yên tĩnh.
"Anh Vệ, cùng hô với em đi." Điền Tâm Tâm vừa hưng phấn quơ quơ gậy huỳnh quang vừa thúc giục Vệ Tây Lẫm.
"Này, được." Vệ Tây Lẫm cầm lấy gậy huỳnh quang, múa chậm rì rì.
Cố Duyên Tranh mỉm cười nhìn bọn họ.
Sau gần ba tiếng đồng hồ, buổi biểu diễn sắp kết thúc.
Ca khúc cuối cùng, Dương Tân Thước để mọi người cùng hát với hắn, không khí high tận nóc nhà. Một khúc qua đi, tiếng vỗ tay vang hoài không dứt.
Nhóm mê ca nhạc rưng rưng nước mắt khóc kêu muốn Dương Tân Thước lại đến thêm một bài.
Dương Tân Thước cầm micro, mắt phượng mê người chớp chớp với người xem, xin lỗi: "Cảm ơn các bạn yêu âm nhạc đã yêu mến ta, nhưng ta thật sự đã rất mệt. Buổi biểu diễn hôm nay đến đây chính thức khép lại. Các bạn, hẹn gặp lại lần sau!"
Nói xong, Dương Tân Thước chuẩn bị vào hậu trường.
Mấy người mê nhạc xông lên sân khấu, vây quanh Dương Tân Thước rơi nước mắt, đau khổ xin hắn ký tên cho bọn họ.
May là phía ban tổ chức đã sớm chuẩn bị, hơn mười bảo an nhanh chóng chạy lên duy trì trật tự, một bên phòng ngừa không để có thêm người chạy lên, một bên khuyên mấy người kia rời đi. Những khán giả mê âm nhạc phía dưới thấy lên đài có khả năng tiếp xúc gần gũi với Dương Tân Thước, đều kích động, cũng rời chỗ ngồi dùng sức tiến lên phía trước. Còn có một vài người mê nhạc lợi hại hơn, cư nhiên trực tiếp nhảy qua các hàng ghế ngồi, liều mạng tiến lên trước, khiến cho ít người còn chưa rời chỗ sợ hãi la lên.
Hiện trường rối loạn, mắt thấy sắp mất khống chế.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh nhanh chóng che chở Điền Tâm Tâm chạy đến sau cột cạnh sân khấu, tránh đám đông chen chúc.
Một bạn nữ yêu thích âm nhạc đứng gần Dương Tân Thước quá kích động, gần như không thể nói nên lời, kéo áo Dương Tân Thước không buông, "Thước Thước...... Ngươi...... Biết...... Ta...... Ta yêu ngươi...... Yêu ngươi bao nhiêu sao? Ngươi có thể...... Có thể ôm ta một cái không......"
Đường đi bị lấp kín, Dương Tân Thước vô cùng bực bội, lại thấy quần áo bị dính nước mắt nước mũi của bạn nữ nhạc si kia, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dùng sức đánh bay tay của bạn nữ đó, "Chát" một tiếng giòn vang, "Người yêu ta có rất nhiều, thế thì thế nào? Chẳng lẽ ta phải đến ôm một đám luôn sao? Lớn lên xấu như vậy, cũng đừng ra đây dọa người!"
Nói thực, bạn nữ ấy không xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối không tính là xấu, chỉ là lúc này nước mắt đầy mặt, hơi khó coi.
Chỉ là, các fan bao gồm cả bạn nữ yêu nhạc kia đều không nghĩ đến Dương Tân Thước sẽ nói ra loại lời như vậy, nhất thời trầm mặc vài giây.
Nữ mê nhạc khó thể tin nhìn Dương Tân Thước, lại bắt lấy áo hắn, mu bàn tay vẫn còn hồng, đại khái là thật bị tổn thương, nước mắt tuôn ra như van nước mở, rơi xuống ào ạt, "Ngươi sao có thể nói ta như vậy? Ta yêu ngươi a, mỗi một album ngươi ra ta đều mua hơn mười bộ, mỗi một lần biểu diễn ta đều đến xem, mỗi lần tới Đế Đô ta đều sẽ ra sân bay đón......"
Các fans khác đều chỉ trích Dương Tân Thước. Tuy rằng bọn họ thực sự thích âm nhạc nhưng cũng không phải sùng bái mù quáng. Biểu hiện của Dương Tân Thước làm bọn họ quá thất vọng rồi, trước kia trong mắt bọn họ Dương Tân Thước là người họ thích cũng như là thần tượng họ sùng bái, nhưng hiện tại, bọn họ lại cảm thấy rất chán ghét.
Dương Tân Thước bị nhóm mê nhạc chỉ trích càng bực bội thêm, lại tiếp tục nói lời ngông cuồng, "Ngươi tiêu nhiều tiền như vậy là do ngươi ngu ngốc, chẳng lẽ là ta cầu ngươi làm sao? Thứ đồ gì!" Nói, hắn dùng sức đẩy nữ fan một cái.
"A! Chân ta......" Nữ fan hét lên một tiếng, ngã trên mặt đất.
Dương Tân Thước cũng không quay đầu lại, hừ lạnh một tiếng, theo vòng bảo hộ của bảo an xuống sân khấu.
"Tâm Tâm, đây là người cháu thích sao? Về sau không được thích hắn nữa." Cố Duyên Tranh trầm giọng trách cứ Điền Tâm Tâm.
Trên mặt Điền Tâm Tâm cũng toàn là vẻ thất vọng, bĩu môi nói thầm, "Hắn, hắn sao lại không như trên TV a......"
"Trong TV đều là loại đã chỉnh sửa qua. Hắn là minh tinh thì thế nào? Cũng chỉ là người bình thường mà thôi." Cố Duyên Tranh không để bụng, lạnh nhạt nói.
Vệ Tây Lẫm mặt âm trầm. Đều là ca sĩ, Dương Tân Thước làm ra chuyện như vậy, hắn cảm thấy chính mình cũng bị đánh một bạt tai, [Tiểu Nhị, thu được rồi sao?] Vốn dĩ hắn bảo 002 thu buổi biểu diễn này lại chuẩn bị đưa cho Điền Tâm Tâm, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi.
[Tây Lẫm, yên tâm, hình ảnh chất lượng cao, âm thanh cũng rất rõ.] 002 nói.
Dương Tân Thước vừa lúc phải qua vị trí Vệ Tây Lẫm, Cố Duyên Tranh và Điền Tâm Tâm, Vệ Tây Lẫm tiến lên một bước, chặn hắn lại.
"Từ từ."
"Lại là kẻ điên từ đâu tới?" Dương Tân Thước ra vẻ khinh miệt, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, "Các ngươi còn không mau đuổi hắn đi?"
Cố Duyên Tranh cau mày, không nói gì.
Vệ Tây Lẫm hững hờ: "Dương Tân Thước, có phải ngươi nên xin lỗi người mến mộ âm nhạc của ngươi hay không?" Kiếp trước, dù là bò được lên tới ghế ảnh đế, hắn cũng chưa bao giờ cho rằng minh tinh đồng nghĩa với đệ nhất, rằng có thể muốn làm gì thì làm. Trái lại, bọn họ là nhân vật công chúng, là đối tượng được đông đảo người trẻ tuổi sùng bái, càng phải nên tạo một loại hình tượng tích cực.
Vừa rồi quanh chỗ phát sinh tranh chấp có một đám người, cãi cọ ầm ĩ. Nếu không phải ban tổ chức thấy tình thế không ổn, nhanh chóng điều tới hơn mười bảo an, chỉ sợ đám mê nhạc kia đã sớm xông tới.
"Xin lỗi? Ngươi tính là thá gì?" Dương Tân Thức cảm thấy rất khó tin, khinh thường đánh giá Vệ Tây Lẫm, "Thế nào? Mang kính râm để người khác không nhận ra hay sao?"
Vệ Tây Lẫm không để ý đến lời khích tướng của hắn, bình tĩnh hỏi: "Ngươi thật sự không xin lỗi?"
Xung quanh ngoại trừ bảo an chỉ có người đại diện và trợ lý của Dương Tân Thước, Dương Tân Thước càng làm càn, chỉ vào mũi Vệ Tây Lẫm, giận đến mất trí, "Muốn làm sứ giả chính nghĩa a? Ngươi không có tư cách! Bảo ta đường đường là một tiểu thiên vương xin lỗi một fan, ngươi không có bệnh chứ?"
"Ha ha." Vệ Tây Lẫm cười nhạt, tránh đường, "Ngươi sẽ hối hận."
Dương Tân Thước hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang đi ra.
Các nhân viên an ninh đều thở dài nhẹ nhõm, phối hợp để những người mê nhạc trật tự xuống sân khấu.