Vệ Tây lẫm V: Cầm được không buông được là đôi đũa, chui vào không ra được là ổ chăn.
Vệ Tây Lẫm tham gia tập huấn còn vì mục đích khác: muốn sáng tác thêm vài quân khúc lữ hành. Nếu có Tiêu Thành Nghị ghi hình thì những tư liệu sống này sẽ giúp hắn nhiều hơn.
Giờ khắc này hắn rất muốn hung hăng hôn một cái vào môi Cố Duyên Tranh. Tiếc rằng trong xe đầy người, chạy xuống cũng không dễ dàng. Thùng xe bọc vải chống thấm, muốn xốc lên nhìn cảnh bên ngoài cũng không được. Hắn đành kiếm chế cơn xúc động bành trướng trong lòng, chờ hết một tháng.
Đoàn xe nhanh chóng xuất phát ra cổng trường, hòa nhập với giao thông mùa mưa. Hầu hết các sinh viên đều lần đầu ngồi xe quân dụng, mới đầu thấy lạ lẫm hào hứng hừng hực tán gẫu nhưng rất nhanh đã nhàm chán.
Khoảng ba tiếng sau, ô tô dừng.
Dường như ông trời cố tình đối nghịch với đám học trò, mưa tạnh hé lộ ánh dương, từng vũng nước trên nền xi măng bốc hơi mất, nền đất càng nóng bỏng.
Vệ Tây Lẫm nhìn kiến trúc thấp bé bốn phía xung quanh, cách đó không xa là dãy núi trập trùng, bên tai truyền đến từng đợt từng đợt tiếng hô tiếng nổ tiếng huýt sáo gần xa. Chưa chính thức bước vào quân doanh đã cảm nhận được hơi thở quân đội nồng đậm.
Vệ Tây Lẫm, Hách Tuấn Lang, Tiêu Hạo Nhiên, Trương Khiên cùng mười hai nam sinh phân chung một phòng, trong ký túc gồm tổng cộng tám chiếc giường tầng. Giường cao 2m, rộng 1.5m, trên mỗi tấm phản đều để một bộ đồ ngụy trang chưa mở bọc. Bên trái cửa ra vào có giá đỡ ba tầng - nơi để chậu rửa mặt, cộng thêm xà ngang để vắt khăn. Cuối căn phòng là 16 tủ đựng đồ dùng để đựng quần áo và các vật dụng linh tinh khác.
Vương Trình cùng một vị huấn luyện viên tự xưng Nghê Ngưu đi vào, trên tay cầm rất nhiều túi màu vàng nhạt.
Vương Trình quét mắt nhìn một lượt các túi hành lý ngổn ngang dưới đất, "Trên giường và tủ quần áo có dán tên, của ai người đó dọn, sau đó tự giác nộp thuốc lá, rượu, đồ ăn, điện thoại, máy tính và các vật dụng không cần thiết. Đồ dùng đăng ký theo danh sách, sẽ trả sau khi kết thúc đợt tập huấn và được niêm phong trong túi, không phải lo lắng mất cái này rơi cái nọ."
Vệ Tây Lẫm không mang đồ vi phạm nên không cần nộp, tranh thủ chọn giường, cũng đem từng món đồ dùng đặt vào tủ.
Giáo quan khí thế mạnh mẽ, không sinh viên nào dám phàn nàn, ngoan ngoãn mở hành lý, quần áo, sách vở cái gì tiện thì đặt lên giường, đăng ký giao nộp đồ bị cấm lên. Ký túc xá mới nãy còn ngay ngắn biến thành hỗn loạn ồn ào.
Đợi tất cả đã hoàn tất thủ tục đăng ký, huấn luyện viên Nghê nghiêm túc thông báo: "Chúng tôi sẽ không lục soát các cậu có giấu đồ không nộp hay không nhưng một khi đã bị bắt hoặc có người báo cáo, cường độ huấn luyện sẽ tăng gấp đôi so với người khác! Cho các cậu một phút đồng hồ cân nhắc."
Hai nam sinh đỏ mặt cúi đầu giao di động và thuốc lá trộm giấu ra.
Vệ Tây Lẫm chẳng buồn quản bọn họ làm cái quỷ gì, vào phòng thay đồ thay bộ rằn ri, phong thái mê người, phong độ hiên ngang.
Tiêu Thành Nghị và người quay phim bắt tay vào làm việc, chớp lấy thời cơ chụp vài tấm ảnh Vệ Tây Lẫm.
"Hai phút thay quần áo, sau đó tập hợp dưới sân ký túc xá."
Các giáo quan chia học sinh thành từng đội, mỗi đội chừng sáu mươi người và bốn quân nhân phụ trách công tác huấn luyện. Đội Vệ Tây Lẫm có năm mươi nam sinh và mười nữ sinh, bốn huấn luyện viên là Vương Trình, Nghê Ngưu, huấn luyện viên Liễu và huấn luyện viên Chung.
Sắp xếp đội ngũ, thông báo giờ giấc sinh hoạt và nghỉ ngơi trong doanh trại xong xuôi là đến buổi trưa. Từng tốp binh sĩ giải tán, thẳng tiến về phía căn tin.
Giáo quan không làm khó đám học sinh, cho giải tán đội ngũ.
Toàn bộ nam sinh nhanh nhẹn xông về ký túc kế tiếp cầm hộp cơm xông vào nhà ăn. Sáng sớm đã bị đánh thức, ăn sáng cũng sớm, bọn họ đã đói bụng từ lâu. Các nữ sinh thì ngại ngùng hơn, nhưng nhớ đến thời gian dùng bữa chỉ vỏn vẹn nửa tiếng, không dám chậm trễ, nhao nhao tăng tốc. Sân thể dục rộng lớn xuất hiện dòng người màu xanh lá nhanh chân chạy về cùng một hướng, tạo thành một bức tranh hết sức độc đáo.
Vệ Tây Lẫm lấy cặp lồng cùng Tiêu Hạo Nhiên, Hách Tuấn Lang, Triệu Dương, và người bạn mới quen trên xe Hứa Mạo, Quý Quân ra căn tin. Căn tin rất lớn, ít nhất phải 5000m vuông chứa từng dãy bàn ăn hình chữ nhật và nhóm binh sĩ vừa dùng bữa vừa tán gẫu, hết sức huyên náo. Bàn ăn thống nhất một kiểu, khay thức ăn bốn ô một đựng cơm trắng ba cái đựng thức ăn (hai mặn một chay) cộng thêm một bát nước canh.
Vệ Tây Lẫm xếp hàng tò mò nhìn tên các món trên khay, gà xào xả ớt, thịt xào và rau xào, bên cạnh đó là tô canh trứng. Cơm tự xới, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, tuyệt đối không được bỏ thừa, mỗi người được thêm một quả táo.
Vệ Tây Lẫm lấy cơm rồi tìm chỗ ngồi xuống, nếm thử ba món theo thứ tự, thế mà hương vị không tồi. Không nhanh không chậm dùng xong bữa, mắt thấy thời gian còn nhiều mà ăn chưa đủ no, hắn định bụng xới thêm một bát thì chợt phát hiện ra chẳng còn hạt nào. Hắn bỗng hiểu mấy binh sĩ kia vì sao lại ăn như hổ báo như vậy, quả nhiên không nơi nào là không có cạnh tranh.
12:30 đến 14:50 là thời gian nghỉ trưa. Các học sinh quay về phòng với cái bụng căng đầy. Một lát sau, Vương Trình đến, dạy bọn họ cách dọn dẹp phòng ốc đặc biệt là chăn màn. Chỉ thấy hai tay anh vung chăn, gập rồi cuộn còn vỗ vỗ cho vuông vức. Ngay sau đó, 'khối đậu phụ' trong truyền thuyết hạ phàm, có khi tám góc còn vuông hơn thước thẳng!
"Nhìn kỹ chưa?" Vương Trình hỏi.
Tất cả gật đầu, mắt thì tinh tường nhưng chẳng ai nắm chắc mình sẽ đạt được trình độ ấy.
"Tập thử đi."
Vệ Tây Lẫm lưu loát gập chăn màn thành khối đậu phụ, trình tự động tác y hệt Vương Trình. Khối đậu phụ thứ hai xuất hiện.
Bọn Tiêu Hạo Nhiên bội phục không thôi. Quá lợi hại.
"Tốt lắm." Vương Trình gật đầu, thần sắc bình thản, lại buông lời nghiêm khắc, "Từ giờ trở đi trong vòng một tháng, thời điểm gấp chăn màn yêu cầu các cậu gấp gọn thành đậu phụ như hôm nay. Giáo quan sẽ bất chợt kiểm tra, chưa đạt thì gấp bao giờ đạt mới thôi. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, nghiêm cấm tạo tiếng ồn. Tương tự cũng sẽ có kiểm tra bất chợt, bắt được ai gây ồn, thì cả phòng xuống chạy vài vòng, chạy khi nào chân mỏi nhừ mới thôi."
Vệ Tây Lẫm có thói quen ngủ trưa, nằm trên giường chưa bao lâu đã chìm vào mộng, tiếng chuông báo thức reo ầm, nhanh chóng xuống giường, rửa mặt mũi và tập hợp dưới sân tổng thời gian mất có ba phút.
Tròn ba giờ, rất nhiều người chưa kịp tập trung. Sắc mặt sĩ quan huấn luyện đen sì.
"Ai tập trung muộn chạy năm vòng quanh sân! Ai không hô báo cáo chạy ba vòng!"
Hành trình huấn luyện tàn khốc chính thức bắt đầu!
Vài sinh viên còn đang biếng nhác tức khắc rùng mình.
Huấn luyện buổi chiều sáu giờ mới kết thúc, chỉ dạy tư thế đứng nghỉ nghiêm, đi đều, nghe thì dễ bắt tay vào làm mới thấy khó. Một đội sáu mươi người, muốn đi cho đều cho đẹp không phải chuyện dễ dàng.
Tiêu Thành Nghị và quay phim ở bên chụp hình Vệ Tây Lẫm. Hiềm nỗi hắn đứng hàng hai, cùng lắm là quay được mái tóc hay bả vai hắn, hoặc là một nửa gương mặt.
Nghê Ngưu phát hiện động tác Vệ Tây Lẫm phi thường tiêu chuẩn, tựa như từng luyện võ, dứt khoát xếp hắn lên đầu hàng làm mẫu.
Tiêu Thành Nghị hoan hỉ, đúng là đang ngủ gật được người đưa gối đầu. Vệ Tây Lẫm đứng ngoài đội hình càng dễ chụp hình. Chụp đủ kiểu ảnh và quay thêm một video, hắn và người quay phim tự giác rời đi, tránh làm phiền quá trình tập huấn. Hạng mục huấn luyện kế tiếp, bọn hắn lại đến.
Vương Trình đánh giá Vệ Tây Lẫm, âm thầm gật đầu. Cố thiếu nói hắn rất mạnh mẽ, quả không phóng đại chút nào. Đứng nghiêm được nửa tiếng trong khi 59 người khác đều động đậy thì chỉ duy mình Vệ Tây Lẫm vẫn bất động, dáng người tựa như một gốc bạch dương nhỏ ngoan cường mà tràn ngập tự tin hăng hái đồng thời tư thế oai hùng thẳng tắp.
Ngày đầu huấn luyện chưa khó, tất cả mọi người vẫn trụ vững được.
Đúng sáu giờ, các sĩ quan cho giải tán.
Vương Trình tiến đến bên người Vệ Tây Lẫm hỏi, "Ăn trưa đủ no chứ?"
Vệ Tây Lẫm tùy tiện đáp: "No bảy phần ạ."
Vương Trình bật cười, thần bí chia sẻ: "Dạy cậu một tuyệt chiêu, lần đầu xới cơm thì chỉ xới nửa bát thôi, như vậy mới có thể ăn nhanh sau đó lấy thêm cơm."
Vệ Tây Lẫm bừng tỉnh đại ngộ, lại không nhịn được muốn cười. Đây chắc hẳn là kinh nghiệm trường kỳ kháng chiến tích lũy được nhỉ. Ôi, đáng để học hỏi.
Buổi tối đồ ăn tiếp tục là hai mặn một chay và một bát canh, thịt kho tàu, thịt viên, rau cải thìa xào và canh Tam Tiên*, hoa quả là cà tím.
*Canh Tam Tiên còn gọi là Ba báu vật từ Trái Đất:HỆ THỐNG THIÊN HOÀNG CỦA SIÊU SAO - Chương 110: Khiêu chiến binh sĩ
Vệ Tây Lẫm nghe lời lấy nửa bát cơm, sau khi ăn hết lại xới thêm bát hai, rốt cuộc cũng đủ no. Hắn vô cùng khoan khoái khi chứng kiến nhiều nam sinh dự định ăn thêm nhưng chẳng còn gì hết, bụng lặng lẽ trộm cười, quyết định lưu giữ ký ức này suốt đời, trở về có thể kể cho Cố Duyên Tranh nghe.
Một vài binh sĩ thấy hắn lấy bát hai, cảm thấy người này thực gần gũi, không cao cao tại thương như họ tưởng.
6:30 đến 7 giờ là thời gian đọc báo; 7 giờ đến 7:30 là thời gian xem bản tin Thời sự; 7:30 đến 9:30 là thời gian sinh hoạt cá nhân, có thể đến thư viện đọc sách, có thể đến nhà sinh hoạt chung xem TV, có thể chơi bóng rổ, đánh bóng bàn...
Nhiều người tụ tập xem bản tin Thời sự quả là một trải nghiệm thú vị.
Kết thúc giờ bản tin, Vệ Tây Lẫm định đi thì một binh sĩ chưa đầy 20 chạy đến bên hắn, cười lên bên má trái còn có một lúm đồng tiền, "Xin chào Vệ Tây Lẫm. Có thể ký tên cho tôi không? Em gái tôi hâm mộ nhạc của cậu, tôi thì hâm mộ thân thủ của cậu. Tôi đã xem đi xem lại video tỷ thí giữa cậu và ngôi sao Hàn Quốc kia không biết bao lần, có dịp mong được so tài cùng nhau he?"
Vệ Tây Lẫm cười đáp: "Không thành vấn đề."
Binh sĩ nhét cây bút cùng hai quyển sổ vào tay hắn, vui tươi hớn hở rời đi sau khi nhận chữ ký.
Ngay sau đó một đám người kéo đến nhốt Vệ Tây Lẫm chính giữa.
"Vệ Tây Lẫm, tôi xin chữ ký với."
"Nhạc của cậu rất hay, tụi tôi hát [Lục hoa trong quân] mỗi ngày luôn."
"Sau này cậu có viết ca khúc quân lữ nữa không?"
"..."
Không biết là ai nói, "Vệ Tây Lẫm, cậu thực sự hiểu võ thuật? Luận bàn một chút?"
Đám người bên cạnh đều ồn ào, các chiến sĩ ngồi xa đều tò mò mà lại gần, người càng tụ càng nhiều.
Vệ Tây Lẫm biết quân nhân đều kính nể cường giả, hơn nữa hắn cũng rất tò mò với công phu cứng trong bộ đội, nhanh chóng đáp: "Có thể. Chúng ta ra ngoài đi?"
**********
Quân: Tâm sự nho nhỏ là quân sự ở nước mình không có đáng sợ như truyện tả đâu. Không cấm di động nhưng cấm đồ ăn, có ghế xe đường hoàng, cũng không tranh ăn nhưng vẫn khổ, ăn không hợp, nước không hợp, ngủ không hợp, vệ sinh không hợp... bất kỳ cái gì làm ở nhà ngon lành lên quân sự đều biến thành nỗi khổ hết aaaa chưa kể đi dịp hè thì tha hồ phơi mặt trên thao trường đầy cỏ ôm súng lăn lộn TT^TT Nửa đêm đang ngủ còn bị báo động gấp suýt ngã cầu thang nữa. Sáng nào cũng chạy vòng sân rồi tập thể dục lúc 5h. Ôi hoài niệm tháng ngày khổ đau.