Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 109: Huấn luyện quân sự tới đây



Vệ Tây Lẫm V: Yêu một người là phải lớn tiếng bày tỏ.

Sở dĩ Vệ Tây Lẫm chọn [Cuộc chiến sinh tử] để tương lai tốt nghiệp đại học có thể quay phần hai làm kỷ niệm, nhưng hắn không có ý tiết lộ trước, chỉ thần bí: "Bây giờ mới năm nhất, tôi chưa nghĩ xa đến vậy. Nhưng mà thật sự mong chúng ta có cơ hội ấy."

Không trực tiếp từ chối chính là còn hy vọng, toàn bộ lớp học râm ran mừng rỡ. Có người đã thầm suy tính tạo mối quan hệ tốt với Vệ Tây Lẫm, đến lúc đó không được thù lao cũng được xuất hiện trên màn ảnh.

Trương Khiên âm trầm nhìn chòng chọc Vệ Tây Lẫm, không rõ đang nghĩ gì.

Chỉ lát sau, giảng viên đến, dán thời khóa biểu lên bảng phụ, tuyển cán bộ lớp, cũng thông báo lịch trình ngày mai 8h sẽ có người bên quân đội dạy họ cách gấp chăn màn, sau đó dẫn cả trường đến quân doanh huấn luyện quân sự một tháng.

Trong phòng vang lên từng trận rêи ɾỉ. Nghe nói vài năm trước vị quốc vương nào đó đến làm khách đất Hoa Hạ từng nói giỡn Hoa Hạ nhiều người IQ cao song tay chân lại trói gà không chặt đã chọc giận Nhị hoàng tử. Từ đó về sau, càng là trường đại học có tiếng, tân sinh viên càng bị hành cho ra bã, huấn luyện ban ngày chỉ là CASE* nhỏ, nửa đêm huấn luyện dã ngoại đồng thời mang vác phụ trọng mới tra tấn người nhất.

(*Case: trường hợp, tình thế, hoàn cảnh -> huấn luyện ban ngày là chuyện nhỏ)

"Vệ Tây Lẫm, ông có tham gia tập quân sự không?" Lớp trưởng Triệu Dương dò xét nhìn Vệ Tây Lẫm.

Vệ Tây Lẫm cố tình không hiểu đối mắt với cậu ta, "Đương nhiên. Sao vậy?"

Rất nhiều người càng thêm ấn tượng về hắn. Dù ở bất kỳ đâu, kẻ đi cửa sau luôn bị coi thường.

Lớp trưởng vô tư cười cười, "Không có gì, tùy tiện hỏi thôi."

Trưởng Khiên cao giọng: "Tập quân sự chẳng có gì đáng sợ hết, lúc nghỉ hè tôi đã được tập huấn một thời gian ngắn ở doanh trại chú tôi, cùng một chỗ với tân binh."

Một đám học trò lập tức vây quanh hắn, thỉnh giáo kinh nghiệm.

Trở lại phòng ngủ, Tiêu Hạo Nhiên lên mạng tra cứu những thứ cần chuẩn bị cho tập huấn quân sự, định bụng sẽ ra siêu thị sắm sửa. Hách Tuấn Lang cao lớn mạnh mẽ, tự nhận tố chất thân thể mình đem ra đối phó với chuyến này tuyệt đối không thành vấn đề nên không buồn bận tâm, leo lên giường đánh một giấc.

"Trên mạng nói trong doanh trại cấm sử dụng di động máy tính, cũng cấm mang đồ ăn vặt, chúng ta có nên mang không?"

Trương Khiên đang định mở miệng xác thực, ánh mắt lại xẹt qua người Vệ Tây Lẫm, im lặng.

Hách Tuấn Lang mở mắt, "Điện thoại chắc là không cấm đâu."

"Hay là mang theo, chuẩn bị trước khỏi sợ." Tiêu Hạo Nhiên bắt đầu lo lắng, "Thể chất của tôi kém, sợ sẽ không trụ được."

Vệ Tây Lẫm dự tính chuẩn bị một số nhu yếu phẩm, ví dụ quần áo để thay, kem đánh răng, sữa tắm khăn rửa mặt, khăn tắm, dầu gội đầu, bột giặt, thuốc thường dùng, giấy ăn, camera. Liệt kê danh sách xong xuôi, hắn và Tiêu Hạo Nhiên cùng đi mua đồ, cố ý mua thêm túi nhỏ đựng dầu gội cất trong vali, không ngờ tiết kiệm được khá nhiều không gian, còn giảm bớt sức nặng. Tiêu Hạo Nhiên cảm thấy biện pháp này hiệu quả liền học theo.

Buổi tối, Cố Duyên Tranh gọi tới, "Sắp xếp đồ đạc cả rồi chứ?"

"Đã xong." Vệ Tây Lẫm buông đôi chân dựa vào ghế, nhẹ nhàng đá hành lý, thở dài, "Cố gắng lắm rồi vẫn nhét đầy một cái va ly to đùng."

Trương Khiên từng hẹn hò với vài cô gái, vừa thấy vẻ mặt ấy là biết hắn đang tâm sự cùng người yêu. Nếu tiết lộ tin tức này ra ngoài, danh tiếng Vệ Tây Lẫm sẽ bị ảnh hưởng. Gã làm bộ lơ đãng theo sau lưng Vệ Tây Lẫm, định nghe lén xem đối phương là ai, chẳng ngờ cái gì cũng chẳng nghe được. Chất lượng điện thoại thời nay còn chưa tốt, xịn cách mấy cũng sẽ vọng âm, nhưng điện thoại Vệ Tây Lẫm này không lọt bất kỳ âm thanh nào ra ngoài. Nếu không có tiếng chuông reo thì hắn còn tưởng Vệ Tây Lẫm giả bộ gọi điện thoại. Không biết chuyện xảy ra, gã đành tạm thời buông tha nhưng cũng không bỏ cuộc quá sớm.

"Không sao, có xe đến đón." Cố Duyên Tranh an ủi người yêu, lại hỏi, "Thuốc thường dùng có mang không?"

"Có."

"Đồ ăn vặt thì sao?"

"Có luôn. Nghe nói đêm tối còn huấn luyện dã ngoại, mang theo phòng trừ đói bụng."

Cố Duyên Tranh khẽ cười, "Sẽ bị thu đấy."

Vệ Tây Lẫm bắt đắc dĩ, đeo tai nghe, khom người mở hành lý, "Còn gì không thể mang, tranh thủ liệt kê cho em."

"Di động, máy tính đều không được mang, vả lại quân đội cũng làm nhiễu tín hiệu, chỉ được dùng điện thoại công cộng." Cố Duyên Tranh tỉ mỉ giảng giải, "Thuốc lá rượu đương nhiên bị cấm. Những thứ khác không cấm. Ngày mai tôi tiễn em."

"Không cần." Vệ Tây Lẫm cự tuyệt, thì thầm, "Ngày mai nhiều người như thế, anh có đến cũng chẳng thể nói thêm vài câu."

Tim Cố Duyên Tranh co rút, niềm mong nhớ thiếu niên càng trỗi dậy mạnh mẽ, hôn chụt lên microphone, kết thúc cuộc gọi, lại tiếp tục điện thêm một cuộc.

"Cố Duyên Tranh đây... Nghe nói anh phụ trách huấn luyện quân sự liên ngành khoa Công nghệ thông tin và truyền thông trường Thanh Hoa, tôi định nhờ anh quan tâm đến một người... Không, em ấy thuộc tuýp mạnh mẽ lại có những người khác cùng tham gia, không cần ưu ái em ấy hơn ai. Ý tôi là đừng để ai gây khó dễ cho em ấy... Đúng, cảm ơn. Khách sáo quá."

Vệ Tây Lẫm chuyển lời của Cố Duyên Tranh cho các bạn cùng phòng. Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang đành phải thu dọn hành lý lần hai.

Trương Khiên không làm như vậy, nói cách khác gã biết cái gì được mang cái gì không được mang nhưng không hề dặn ba bạn cùng phòng. Ấn tượng về gã trong lòng Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang tụt giảm.

Hừng đông hôm sau, trời đổ mưa rả rích, khắp nơi ướt sũng.

6:30 Vệ Tây Lẫm rời giường, ăn xong bữa sáng còn dư dả thời gian, lập một bài bình chọn dưới tiểu thuyết, thông báo rằng hắn phải tham dự huấn luyện quân sự một tháng trong doanh trại, độc giả muốn tháng tới một lúc đăng 30 vạn chữ hay tìm người đăng hộ, mỗi ngày 1 vạn chữ như cũ?

Hai phe rất hung tàn, như sắp lao vào cấu xé nhau, lúc thì phe A chiếm thế thượng phong lúc thì phe B lao lên cầm trùm, mỗi một giây số liệu thay đổi liên tục. Vệ Tây Lẫm bị dọa sợ, quyết đoán đưa ra quyết định còn là quyết định của bản thân --- tìm người hỗ trợ, mỗi ngày 1 vạn chữ.

Lúc tám giờ, mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Rất nhiều tân sinh viên đứng trên ban công trông về xa, hy vọng người của quân đội đến trễ một ngày nhưng bọn họ lập tức thất vọng khi chứng kiến từng hàng xe quân dụng lái vào sân trường, không khỏi than thở.

Ngay sau đó trong hành lang vang lên từng tiếng bước chân lộn xộn. Chỉ một lát, Vệ Tây Lẫm đã thấy tất cả phòng ký túc bên cạnh an tĩnh dần, lát sau, một người đẩy cửa 306. Tướng mạo người này đường hoàng, thân cao xấp xỉ 1m8 dưới bộ đồ rằn ri, dáng đứng thẳng tắp, lộ ra khí chất chỉ thuộc về quân nhân.

"Tên tôi là Vương Trình, được phân công dạy các cậu cách gấp chăn màn."

Vệ Tây Lẫm mơ hồ cảm nhận ánh mắt Vương Trình cố ý liếc hắn một cái, có phần nghi hoặc.

Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang chứng kiến khí thế quân nhân ấy, vội vàng đứng lên.

Trương Khiên vẫn đóng đinh trên ghế như cũ, Vương Trình thấy chăn màn đệm giường gã ta đều được gấp chỉnh tề, chậu rửa mặt kẹp ở giữa, đúng chuẩn phương pháp quân đội, không nói gì, phát bốn ba lô quân dụng chống thấm cho bọn họ. Nếu không gấp chăn đệm đúng cách thì không cách nào nhét vào ba lô được.

Vương Trình dạy một lần, Vệ Tây Lẫm đã học xong.

Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang nhanh chóng tiếp thu nhưng hiệu quả không tốt, thử hai ba lần mới thành công.

Vương Trình dẫn bọn họ xuống đại sảnh xếp hàng.

Vệ Tây Lẫm lưng đeo ba lô quân dụng, tay kéo vali. Các phóng viên không biết từ đâu thình lình xuất hiện, bao vây hắn chụp hình.

"Vệ Tây Lẫm, kế tiếp là tham dự kỳ tập huấn quân sự. Được biết việc huấn luyện về cùng khổ, cậu có lòng tin sẽ kiên trì được một tháng không?"

Vệ Tây Lẫm cong môi cười, "Tôi lại thấy không thành vấn đề. Thực ra từ nhỏ tôi đã hâm mộ quân nhân, luôn muốn trải nghiệm sinh hoạt doanh trại. Lần đi này với tôi chính là một cơ hội tốt."

"Ba lô này nặng bao nhiêu cân? Nhìn bộ dạng cậu dường như nó rất nhẹ." Phóng viên lại nhìn những người khác, cười nói, "Những bạn học khác không ít thì nhiều nhe răng trợn mắt."

"Trong đây có một bọc chăn màn, một tấm đệm, một cái gối và hai cái chậu, trong hai chậu còn nhét thêm chai nước tẩy rửa, một bình nước và một hộp cơm. Đại khái tầm mười lăm cân. Cô có muốn đeo thử không?" Vệ Tây Lẫm đùa đùa với các phóng viên.

Các phóng viên đều cảm thấy phỏng vấn Vệ Tây Lẫm quả là một việc nhẹ nhàng, bởi Vệ Tây Lẫm chưa bao giờ làm cao, cũng phi thường kiên nhẫn, ngẫu nhiên còn có thể đùa giỡn một chút.

Nữ phóng viên kia đeo thử, thốt lên nặng thế khiến phóng viên khác cười rộ lên.

Tiêu Hạo Nhiên, Hách Tuấn Lang đứng nhìn một bên, vạn phần bội phục dáng vẻ thong dong tự tại hết sức tự nhiên trước máy ảnh, tựa như trời sinh đã dành cho việc này.

Các phóng viên phỏng vấn xong lục tục quay về.

Vệ Tây Lẫm lén lút tìm kiếm bóng hình Cố Duyên Tranh, mặc dù người bảo đừng đến là mình nhưng sâu trong lòng vẫn hy vọng y tới. Hắn nhanh chóng trông thấy một người đứng dưới tán cây xa xa, cầm chiếc ô đen, hai mắt sáng ngời.

Người đàn ông của hắn.

Hai người không thể nói chuyện, Cố Duyên Trành đành nở nụ cười với hắn, đôi mắt đen láy tràn ngập sự dịu dàng.

Tân sinh viên lần lượt tập trung, giáo quan sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ. Nhìn xe quân dụng ngay cả ghế cũng không có, không ít người xanh mặt. Từ ký túc xá đến xe cách một đoạn đường, sinh viên chân đạp bùn rồi trèo lên xe làm cho sàn xe ướt đẫm, thế này thì ngồi kiểu gì? Ai mà đứng nổi dưới lộ trình hai ba tiếng từ trường đại học lên doanh trại, đứng lâu mỏi chân chết luôn. Hơn nữa, ba lô thì thế nào? Trực tiếp vứt lên sàn xe đầy vết bẩn này ư?

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, chẳng biết làm cách nào.

Các giáo quan nín cười đầy phúc hắc: Nhóc con, bây giờ mới chính thức chịu khổ.

Vệ Tây Lẫm không yếu đuối như vậy, chiếm được vị trí dựa sát vách xe, ngồi thẳng lên trên vali. Chất lượng vali hắn tốt cộng thêm nhét đầy vật dụng bên trong nên không sợ bẹp. Ba lô để ngay bên cạnh hành lý.

Hách Tuấn Lang, Tiêu Hạo Nhiên đuổi theo ngồi kế tiếp hắn.

"Ui, bạn học, cho tôi ngồi với."

Vệ Tây Lẫm nghe thanh âm này rất quen tai, ngẩng đầu nhìn, là Tiêu Thành Nghị, vô cùng bất ngờ: "Sao anh ở đây?"

Tiêu Thành Nghị cùng người quay phim chen đến ngồi cạnh người Vệ Tây Lẫm, bọn họ cũng mang theo hành lý.

Tiêu Thành Nghị giơ tấm thẻ trên cổ cho Vệ Tây Lẫm xem, che miệng thấp giọng nói: "Kỳ thật tôi cũng không rõ lắm. Ban đầu tôi định quay mấy bài phỏng vấn cậu trên quân khu, nhưng không cách nào thực hiện được. Chẳng ngờ tối qua đột nhiên có người gọi điện cấp giấy phép cho tôi lên đó phỏng vấn. Có điều người đó yêu cầu, toàn bộ ảnh chụp cùng video phải để anh ta kiểm duyệt rồi mới công bố."

Trên cổ người quay phim cũng có một tấm thẻ chứng nhận.

Vệ Tây Lẫm nghe xong, ngay tức khắc đoán được người bí ẩn kia là ai, trừ nam nhân nhà hắn thì còn ai vào đây, trên mặt hắn vô thức hiện lên ý cười ngọt ngào.

Tiêu Thành Nghị thấy thế thức thời không lắm miệng. Hành trình phỏng vấn Vệ Tây Lẫm lần này tương đối thuận lợi bởi vì hắn tương đối biết điều. Dù có tò mò đối phương là ai nhưng người có năng lực an bài cả quân đội chắc chắn cũng có khả năng khiến hắn đừng mơ lăn lội chốn báo chí cả đời.

Tranh: Đi ra.

Vệ Tây Lẫm V: Ta cầu phiếu đề cử giúp Mâu Mâu, moah moah.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv