Hệ thống này, ta không cần!
—
Nguyên Phục giải phẫu bản thể của Long Kiệt xong, cũng vừa lúc năm ngày trôi qua. Tuế Nguyên Hội một tháng tổ chức, cũng nhanh kết thúc.
Nếu Nguyên Phục không kịp thời gian quay về trung tâm Hỏa Vân Đài, e rằng Luyện Ngục phong bế. Hắn sẽ bị nhốt trong này, đợi hẳn mấy ngày năm sau mới có cơ hội thoát ra ngoài.
Bất quá, giờ này Nguyên Phục vẫn chưa hay biết gì, đồ tốt quá nhiều khiến hắn hoa hết cả mắt. Bình sinh hắn chưa thấy sinh vật nào to đến như vậy. Kiếp trước cá voi trắng, may ra cũng chỉ to bằng một cái bàn chân Long Kiệt.
Cũng may trên người hắn có bốn cái túi trữ vật, cũng chẳng nhớ túi nào cướp của ai. Chỉ biết, cứ bỏ được đồ chính là túi xịn!
Dọn dẹp xong xuôi tất cả, cầm chiến lợi phẩm trong tay, Nguyên Phục lầm bầm tự nhủ:
- Chuyến này thu hoạch quả là ngoài mong đợi. Mặc dù được Thiên Ma Cốc phân phát tài nguyên, nhưng cũng chỉ khu khu mấy món tầm thường. Chuyến này qua đi, ta mới tính là có chút giàu có.
Nói rồi chuyển tầm mắt, tìm kiếm lối ra.
Người ta thường nói: “Hầm sâu hào cao, luôn có lối thoát hiểm.”
Nghĩ vậy, Nguyên Phục bước từng bước kiểm tra cẩn thận xung quanh. Giây lát đến trước bức tường phía Tây, hắn thấy bức tường này vẽ hình “Kim Sí Đại Bằng”, nhìn qua thì thấy y đúc hình vẽ trước cửa Tước Long Ngục Tháp lúc trước.
Nguyên Phục nhíu mày, nghĩ thầm: “Kim Sí Đại Bằng còn gọi là Diệu Sí Điểu. Ngự ở phương Tây, tính tình hung bạo, thường lấy rồng làm thức ăn. Nếu ta đoán không nhầm, bức tường này chính là điểm mấu chốt để thoát khốn.”
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Nguyên Phục thử dùng Điểu Vân Phá Hồn Thương đâm liền mấy phát, nhưng đều vô dụng. Bức tường thậm chí còn không có nổi một vết xước.
Trên không được dưới không xong, chẳng lẽ sai ở điểm nào? Hắn giơ thương lên, trong đầu lại chợt nghĩ:
“Cây này là Điểu Vân Phá Hồn Thương, đúc từ thân xương của Tử Vân Kim Bằng. Hai cái này đều chung giống Đại Bằng, nếu như ta sử thêm một môn thương pháp cộng hưởng với nó, chắc có thể phá được bức tường này.”
Thương pháp của hắn nhiều loại, nhưng từ khi tiến vào tu tiên giới thì đã bị rút bớt đi phần nào. Đoạt Hồn Thập Bát Thương, Kích Kỳ Hậu, Hoành Quán Bát Phương, ba môn này lấy thực chiến làm chủ đạo. Cái đầu chuyên đơn đấu, thứ hai thì chuyên công kích tầm xa, thứ ba thì là quần công. Cả ba môn thương pháp hắn biết tới hiện tại, không có môn nào cộng hưởng được với Điểu Vân Phá Hồn Thương cả.
Duy chỉ có môn Trường Không Xuyên Vân Kích của Quỳnh Nga đưa cho là có thể thử.
Nghĩ vậy, Nguyên Phục đứng vào thế, trường thương nâng lên ngang ngực. Đấy là thế của chiêu “Diệu Sí Bạt Vân” trong “Trường Không Xuyên Vân Kích.”
Giây lát, khắp nơi trong hầm ù ù tiếng gió thổi, từ mũi thương của Nguyên Phục lấp lóa ánh sáng nhạt. Xung quanh người hắn, chẳng biết từ khi nào đã nổi lên từng hư ảnh mũi thương, mỗi một mũi tựa như bao bởi trùm gió lốc.
Trong thương pháp, phép đâm thương có hai loại là điểm kích cùng mãnh công.
Điểm kích như chuồn chuồn chạm nước, thương ra thẳng vào thẳng, kình lực xuyên chỉ, truyền từ thân thẳng lên đầu mũi. Một kích vừa ra ắt lấy mạng người.
Còn mãnh công thì lại tựa như xoáy nước dữ dội, kình lực xuyên tụ, quấn mà không nhả.
Diệu Sí Bạt Vân vốn là điểm kích, nhưng sức công phạt lại ngang hàng với mãnh công. Đủ hiểu sự huyền diệu trong môn thương pháp này là ghê gớm đến cỡ nào.
Đây là lần đầu sử môn võ học này, nên Nguyên Phục không dám khinh thường. Hắn gầm nhẹ một tiếng, trường thương như mũi tên rời cung, đâm thẳng vào bức tường trước mặt.
Nghe “Ầm” một tiếng lớn. Bức tường tưởng chừng như rắn chắc vô cùng, nay sinh sinh bị hắn đâm thủng một lỗ. To phải tầm hai, người chui lọt.
Phía sau bức tường có thông đạo. Nguyên Phục trong bụng kêu lên một câu: “Quả là thế!”. Thời gian không đợi người, hắn ngay lập tức chui tọt vào bên trong. Men theo thông đạo đi tới cuối đường, rốt cuộc cũng thấy lấp lóa ánh sáng chiếu rọi tới.
Nguyên Phục bước ra khỏi thông đạo, ánh mắt nhìn lấy Luyện Ngục Phong Bạo. Từ khi hắn làm thịt Long Kiệt, nơi đây đã mất hẳn Câu Hồn Thanh Phong. Không khí vốn trầm thấp nặng nề nay đã dễ chịu hơn vài phần. Đang lúc giang tay hít sâu một hơi không khí, bất chợt một giọng nói ồm ồm ngay bên cạnh vang lên:
- Tiểu tử, thu hoạch khá chứ?
Nguyên Phục giật nảy mình, sợ không biết để đâu cho hết. Thân hình thoắt cái đã nhảy ra phía xa, trường thương lăm lăm trong tay nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Chỉ thấy, đó là một lão giả tuổi chừng năm mươi, da dẻ không hồng hào, nhưng được cái ánh mắt lão sáng quắc. Lão mặc trên người một bộ quan bào, trước ngực thêu hình Bát Đại Kỳ Xà, đầu đội mão cánh chuồn, eo thắt ngọc đái. Nguyên Phục mặc dù không hiểu về cơ cấu quan chức ở Đại Uy, nhưng người ngu cũng có thể đoán được. Lão giả này phẩm quan không hề nhỏ, hơn nữa tu vi cũng rất cao.
Nguyên Phục suy nghĩ rất nhanh, nếu ở bên ngoài gặp bực này nhân vật. Hắn cũng sẽ không lấy làm kinh ngạc, nhưng đây là trong Luyện Ngục. Tu vi càng cao, áp chế càng nặng. Mặt khác, lão già này mặc trên người quan bào, từ những chi tiết đó có thể đoán được. Đây chính là Thừa Tướng Đại Uy, tục danh: Vũ Văn Ngọc.
Áp chế kinh nghi trong lòng, Nguyên Phục lấy lại bình tĩnh, chắp tay nói:
- Tiểu quan Kỳ Lân Cẩm Y Vệ, Nguyên Phục. Gặp qua Thừa Tướng.
Vũ Văn Ngọc a lên một tiếng, không nghĩ rằng đối phương đoán được thân phận của mình. Thừa Tướng cùng với Thái Uý là hai chức quan cao nhất trong Đại Uy. Bình thường sẽ không lộ diện ra bên ngoài, có đi chăng nữa cũng sẽ sử chút thủ đoạn. Người ta nhìn vào chỉ thấy mông lung một đoàn sương trắng. Nay có người chỉ nhìn liền biết lão thân phận, không khỏi khơi lên chút thú vị.
Đoạn lão cười nói:
- Tiểu tử, bên trong Tước Long Ngục thu hoạch khá chứ?
Thấy lão già hỏi câu này những hai lần, Nguyên Phục đã biết ý. Đây muốn chẳng phải muốn nói mình tham lam quá mức hay sao? Lấy đồ cũng phải chừa chút ít, ai lại đi vét sạch sành sanh như thế bao giờ? Hắn cười khổ trong lòng, nghèo quả nhiên khiến con người ta mờ mắt.
Nghĩ như vậy, Nguyên Phục không do dự, dâng lên túi trữ vật, cung kính nói:
- Là tiểu quan đần độn, không phân biệt được đồ tốt đồ dỏm. Nếu có chi sơ sót, mong đại nhân xem xét.
Lời tuy nói là thế, nhưng Nguyên Phục đau lòng không thôi. Miếng ăn tới miệng còn bị rớt, đau khổ a, tiếc nuối a… Nhưng không giao không được, bực này đại thần ngay cả Long Kiệt còn có thể bắt sống, cầm tù mấy ngàn năm. Chớ nói chi tiểu tiểu tu sĩ như hắn?
Nào ngờ, Vũ Văn Ngọc phì cười, nói:
- Tuế Nguyên Hội mở ra, thứ nhất là khảo sát chư vị Hoàng Tử. Kế đó là ban tặng các ngươi tiểu bối cơ duyên. Ta đường đường Hóa Thần đại năng, lẽ nào lại đi cướp đồ của tiểu bối?
Nguyên Phục nghe xong ngẩn người, không lấy? Chẳng lẽ ta nói sai điểm nào?
Chỉ nghe, Vũ Văn Ngọc tiếp lời:
- Ta tới đây là vì giao dịch cùng ngươi. Luyện Ngục chia bốn vùng, Băng, Hỏa, Phong, Thiết. Mỗi vùng đều có một loại khí hậu, dùng để trừng phạt tội nhân. Tước Long Trận vốn được ta tạo ra để giam giữ Long Kiệt. Nay ngươi giết nó rồi, lấy đi hai con ngươi. Từ này Luyện Ngục Phong Bạo chỉ có trên hư danh. Như thế, há chẳng phải nực cười lắm sao?
Nguyên Phục biết ý đồ của lão ta, toan cầm vật dâng lên. Nào ngờ Vũ Văn Ngọc cắt ngang, nói tiếp:
- Vì thế, lão phu cùng ngươi làm trận giao dịch. Một con ngươi của Long Kiệt, với cả bộ kia Tước Long Châm. Ngươi có thể hướng lão phu đồng giá trao đổi.
Nguyên Phục chần chừ chốc lát, nghĩ bụng: “Tước Long Châm là cấp bậc Hoá Thần pháp khí, chính mình còn chưa có đủ năng lực bảo vệ. Cái gọi là thất phu vô tội, hoài ngọc kỳ tội chính là ý này đó vậy! Lại nói, Bát Hoang Tứ Linh tượng trận còn thiếu hai loại kỳ vật. Nếu đổi được từ người này thì hay lắm.”
Suy nghĩ kỹ rồi, hắn bèn lấy đồ ra, bảo:
- Vãn bối dâng lên cho tiền bối đồ vật. Chỉ muốn hai thứ, một là Bạch Sát Canh Kim, thứ hai là Hồng Liên Nghiệp Hỏa. Cùng với đó, là một lần trợ giúp của tiền bối, như thế có được hay chăng?
Vũ Văn Ngọc vuốt vuốt râu, ánh mắt tràn đầy thú vị ngắm nhìn thanh niên trước mặt. Đoạn cười nói:
- Được lắm, Bạch Sát Canh Kim ở trong Tước Long Châm tràn đầy, trích ra một ít tặng ngươi không phải là không thể. Còn Hồng Liên Nghiệp Hỏa cũng chẳng phải đồ hiếm gì, vừa hay trên người ra cũng có. Nhưng điều kiện thứ ba, một lần trợ giúp này là có ý gì?
Nguyên Phục cung kính đáp:
- Cũng không có gì to tát, một lần trợ giúp. Không vi phạm đạo đức sự tình, không trái với tôn ti lễ nghĩa. Tiền bối cứ việc yên tâm.
Vũ Văn Ngọc gật đầu, nói:
- Như thế thì được.
Đoạn giơ tay hấp một cái, túi trữ vật của Nguyên Phục chấn động nhẹ. Từ trong đấy, một vật hình tròn với mười cây kim bắn nhanh ra như chớp, rơi vào lòng bàn tay Vũ Văn Ngọc. Chính là một bên con ngươi của Long Kiệt, cùng với mười cây Tước Long Châm.
Chỉ thấy Vũ Văn Ngọc điểm nhẹ vào đầu mũi kim, từng luồng ánh sáng màu vàng như dải lụa bị kéo ra, cuộn tròn thành một đoàn, đoạn nghe lão nói:
- Thiên địa có kỳ vật, khoáng thạch trong đất, tôi luyện từ địa hỏa, thanh lãnh túc sát, tranh tranh thiết cốt, xưng là Canh Kim.
Dứt lời, lão không biết từ đâu lấy ra một cái bình ngọc, cho Bạch Sát Canh Kim cào trong, xong xuôi mới nói:
- Canh Kim xưng là sắc bén nhất kỳ vật, không phải ngọc bình thường thường có thể chứa đựng. Bình này gọi Đinh Hoả Dưỡng Ngọc Bình cũng tặng kèm cho ngươi.
Nguyên Phục nói một tiếng đa tạ rồi đón lấy đồ.
Lại nghe Văn Ngọc nói tiếp:
- Tiếp theo là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, một trong thập bát hoả diễm. Tục xưng là dị hoả.
Nguyên Phục hỏi:
- Thế nào là dị hoả?
Vũ Văn Ngọc đáp:
- Nó cũng giống canh kim, đều là kỳ vật thiên địa ngưng tụ mà thành. Chỉ có điều khác biệt, dị hoả hư vô phiêu miểu, không thể chứa không thể đựng.
Nguyên Phục nghi hoặc, lại hỏi:
- Thế làm sao mang trên người?
Mặc dù Nguyên Phục hỏi nhiều, nhưng Văn Ngọc không hề khó chịu chút nào, vẫn từ tốn đáp:
- Không thể chứa không thể đựng, nhưng có thể dung hợp vào linh đài.
Nói dứt câu liền há miệng, một bông sen màu hồng sẫm từ trong miệng lão nhả ra. Trôi lơ lửng trên không trung. Đây chính là kỳ vật: Hồng Liên Nghiệp Hoả!