Hệ thống này, ta không cần!
—
Loại bỏ tác dụng phụ của Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công có ba cách. Đây là Ngọc Thiên Cuồng dựa vào thời gian dài đằng đẵng mới thôi diễn ra được. Chứ chưa đi chứng thực.
Cách thứ nhất, dùng một loại dị vật thuộc tính m Hàn. Hấp thụ vào bên trong cơ thể, xoa dịu đi lửa giận. Phương pháp này trị gốc không trị ngọn. Cứ như Thất Tình Hỗn Nguyên Tán đó là biết, một khi lửa giận vượt quá khả năng áp chế thì rất khó để bình phục. Chớ nói chi đến việc, tìm được loại dị vật này khó đến bao nhiêu?
Cách thứ hai, Thể - Hồn đồng tu. Khác với hai đường Luyện Khí và Luyện Hồn. Luyện Thể tu sĩ không thể phá công trùng tu được. Thân thể cường hoá, chính là định hình thành một khối. Vậy nên, Ngọc Thiên Cuồng ý tứ muốn nói rằng, luyện thêm một môn công pháp thiên về bảo hộ Thần Thức. Chỉ cần đầu óc thanh minh, lửa giận sẽ không lấn tới.
Phương án này cũng khả thi, để rời khỏi Luyện Ngục đi thử một chút. Nói không chừng thật có thể làm được.
Cách thứ ba, dùng Cực Hạn Chú Quỷ - Phẫn Nộ, phong ấn vào bên trong linh đài. Cách này không những có thể khiến Chú Quỷ thay bản thân thôn phệ lửa giận; khiến tâm trí không bị lây nhiễm. Ngoài ra còn có khả năng lợi dụng lửa giận để bộc phát sức chiến đấu lên nhiều lần.
Cách này là tốt nhất nhưng đồng thời cũng khó nhất. Mỗi một con Cực Hạn Chú Quỷ đều ghê gớm vô cùng, không phải một cái Khí cảnh như Nguyên Phục so sánh được. Cực Hạn Chú Quỷ - Phàm Ăn cũng suýt khiến ba tên Kim Đan nuốt hận rồi.
Thở dài một tiếng, Nguyên Phục đóng quyển trục lại. Trên tay một đốm lửa đỏ nổi lên, thiêu thành tro bụi.
Nguy hiểm coi như tạm thời qua đi, bây giờ chính là làm sao thoát khỏi chỗ này. Nguyên Phục ánh mắt đảo xung quanh một lượt, bỗng dưng thấy ở một góc có một vật màu trắng ngà.
Bây giờ trong toà điện sụp đổ này không còn nguy hiểm, hắn cũng không cần rón rén làm gì. Bàn tay giơ lên, vẫy nhẹ một cái.
Vật kia tựa như bị một bàn tay vô hình nắm lấy nhấc bổng lên không trung. Nguyên Phục mới nhìn rõ, thì ra đấy là Cốt Ly Kiếm của nam tử kia. Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, thanh kiếm như bị dẫn dắt lập tức quay đầu lại, vụt bay trở về tới trước mặt Nguyên Phục.
Cốt Ly Kiếm không dài, lưỡi cùn, mũi nhọn. Không phải linh bảo, nhưng độ cứng cũng không thua kém gì.
Trận đấu này có thể giết chết một cường địch như Sinh Đạo nam tu, đều dựa hết vào may mắn. Tuy nhiên, nếu hắn cùng người này ở cùng cảnh giới, thì mèo mào cắn mỉu nào cũng chưa chắc. Có thể đạt được Huyết Tâm Châu cùng Huyết Ma Nhãn đã coi như không tệ. Hơn nữa, qua một trận vừa rồi, khả năng vận dụng linh lực của Nguyên Phục lại tăng thêm một bậc. Sau này cho dù đối đầu với kẻ thù ghê gớm hơn nữa, hoạ chăng đã thất thế như bây giờ?
Nghĩ tới đây, Nguyên Phục không khỏi phấn khởi trong lòng, nghĩ rằng trận ác chiến này đúng là vẫn có giá trị. Cổ nhân nói cấm có sai: Thứ không giết được ta, sẽ chỉ làm ta mạnh hơn!
Một lúc lâu sau, khi toàn thân thương thế khỏi hẳn, Nguyên Phục mới đứng dậy kiểm tra thành quả. Cốt Ly Kiếm hắn không thu, thay vào đó là chôn nó cùng với nam tử nọ. Cũng không phải chê, mà vật này liên luỵ quá nhiều. Thu về trăm hại không một lợi.
Còn túi trữ vật, mở ra xem thì thấy trong đó đồ đạc không nhiều. Đối với một Sinh Đạo ma tu mà nói, thứ quý giá nhất có lẽ là thân thể bọn họ rồi, ngoại vật chung quy cũng là ngoại vật.
Duy chỉ có một tấm huy chương là hắn thu lấy. Cộng tổng lại từ trước giờ, hắn đã có bốn tấm. Phen này nếu không được giải nhất cũng phải nhì hoặc ba. Cùng với đó, thu hoạch ngoài mức là Huyền Nguyên Trọng Thuỷ.
Kiểm kê mọi thứ xong xuôi, Nguyên Phục thu hết vào túi, sau mới thử tìm đường thoát. Giây lát đang mò đống gạch đá, hắn phát hiện một đường hầm, thông xuống phía dưới mặt đất.
Đường hầm này vốn bị thứ gì đó che lấp đi, nhưng Tước Long Ngục Tháp vừa sập liền bị đất đá rơi xuống phá vỡ. Hiện lên một dãy bậc thang kéo dài tít sâu xuống.
Nguyên Phục nhíu mày, chợt thấy từ trong đường hầm từng tia huyết khí đỏ rực không ngừng bốc lên. Trong bụng kinh ngạc vô cùng, đây chẳng lẽ là tác dụng của Huyết Ma Nhãn? Thứ huyết khí màu đỏ này lại là cái gì?
Hắn suy nghĩ chốc lát, bên trên không tìm được đường ra, vậy xuống bên dưới xem sao. Không chừng có thang máy cũng nên! Tu tiên giới quần què này cái gì cũng có thể xảy ra được.
Nghĩ vậy, Nguyên Phục tìm mấy khoả dạ minh châu, vứt xuống đường hầm.
Cạch, cạch…
Dạ minh châu như quả bóng tròn, lăn lông lốc xuống sâu bên dưới.
Khi xác định không có cạm bẫy gì, Nguyên Phục mới an tâm. Hắn cầm theo một khoả Dạ Minh Châu, lần mò từng bước đi xuống.
Càng đi sâu, Nguyên Phục mắt trái lại thấy huyết khí mỗi lúc một nhiều. Ban đầu chỉ có từng tia nhỏ như sợi dây, hiện tại đi được nửa quãng đường, thì những sợi huyết khí đó đã tụ tập lại, to ước chừng phải bằng một dòng suối.
Hiền nhân từng nói: Liều thì ăn nhiều!
Nguyên Phục cắn răng, tiếp tục đi xuống. Phía cuối bậc thang, hiện lên trước mắt hắn là một toà đại điện, bài trí theo hình lục giác. Ánh sáng không biết từ đâu lọt vào, chiếu rọi trung tâm. Nằm ở chính giữa đó, là một con rồng khổng lồ.
Thường nói: Long mang mình rắn, vảy cá, bờm sư, sừng hươu.
Đây đúng thật là một con rồng!
“Chân thân của Long Kiệt!?”
Nguyên Phục trong đầu ngay lập tức nổi lên một ý nghĩ.
Hắn do dự một hồi, cuối cùng tính tò mò không nhịn nổi, rốt cuộc cũng đi vòng qua xem kỹ.
Quả nhiên, Long Kiệt nhục thân từ đầu tới đuôi có mười cái lỗ to, tựa như bị vật gì đâm thủng. Gã thần hồn cùng Yêu Đan hôi phi yên diệt, nên nhục thân linh đài rỗng tuếch. Lực lượng có cường hoành tới đâu cũng không chữa thương được, thành thử mười cái lỗ máu vẫn tiếp tồn tại như vậy không khép lại được.
Bị chôn trong Tước Long Châm mấy ngàn năm, vậy mà khí huyết không bị khô kiệt. Quả nhiên Hoá Thần đại năng có khác.
Bất quá, Nguyên Phục không hiểu, mình là người duy nhất xuống đây. Vậy ai nhổ Tước Long Châm đi rồi?
Hắn không chần chừ, nhảy vào một lỗ máu xem thử. Một lỗ máu đủ cho hai chục cái Nguyên Phục cùng chen mà không lấn, đủ hiểu con này thần Long là cỡ nào to lớn.
Chỉ thấy trong vũng huyết, lấp lánh một đạo ánh quang. Nguyên Phục không dám nhảy xuống, long huyết mặc dù tốt nhưng với tu vi hắn hiện tại chưa đủ tư cách tiếp nhận.
Nguyên Phục bám vào một cái vảy, nhắm đạo kim quang kia dùng tay hấp một cái, đạo ánh quang đó liền rơi vào trong lòng bàn tay.
Quả nhiên, là Tước Long Châm!
Chỉ thấy, châm này thu nhỏ hình dáng vẫn y đúc như trước đó thấy bên ngoài. Trọng lượng không hề nhẹ, nếu không phải Nguyên Phục tu vi mới có đột phá ắt không cầm lên nổi. Phong bế được nhục thân của Hoá Thần đại năng, đây hiển nhiên là đồ tốt.
Nguyên Phục cầm nó vào trong tay, cảm thấy lòng bàn tay đau nhói. Trong lòng không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm:
- Sách xưa viết: “Canh Kim mang sát khí, phải cứng rắn, trải qua Địa Hoả tôi luyện mà sắc bén dị thường, vì thiên địa đứng đầu khí tài”. Không nghĩ được bên trong Tước Long Châm này lại có Bạch Sát Canh Kim?
Chỉ có điều mười cây châm này đều là Pháp Khí, Nguyên Phục miễn cưỡng lắm mới thôi động được. Xem ra phải học thêm một môn “Dĩ Khí Ngự Vật” của Luyện Khí tu.
Thu Tước Long Châm vào túi trữ vật, Nguyên Phục mới chú ý quan sát Long Kiệt. Thử xem từ trên người nó có lấy được đồ tốt nào nữa không.
Ngắm nghía một hồi lâu, Nguyên Phục thở dài lẩm bẩm:
- Xin thứ lỗi!
Nói dứt lời hai bàn tay vồ một cái, móc ra hai viên Long Nhãn. Hắn cảm nhận được từ trong này phát ra một loại lực lượng quen thuộc cực kỳ.
Khi nắm Long Nhãn trong tay, hắn mới phát giác ra được. Đây chẳng phải là Câu Hồn Thanh Phong ư?!
Câu Hồn Thanh Phong không chỉ gây tổn thương vật lý, mà có thể đánh tan hồn phách. Người thường chỉ cần dính một chút thôi chính là thần hình câu diệt. Ghê gớm cực kỳ!
Nguyên Phục mừng rỡ cực kỳ, tính từ khi vào Luyện Ngục đến nay, hắn đã đoạt được ba loại dị bảo: Huyền Nguyên Trọng Thuỷ, Bạch Sát Canh Kim, cuối cùng là cái này Câu Hồn Thanh Phong.
Nhìn lại xác Long Kiệt nằm chểnh hểnh giữa đại điện, Nguyên Phục khoé miệng không khỏi giật giật. Cái người ta gọi, toàn thân đều là bảo! Chẳng lẽ là chỉ ý này?
Nguyên Phục nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm:
- Xem ra việc chuyên, vẫn nên để chuyên gia đi làm!
Nói rồi triệu hoán Điểu Vân Phá Hồn Thương cầm lên tay.
Đầu tiên, Nguyên Phục cắt hai sợi Long Tu (Râu Rồng) xuống, xếp sang bên cạnh. Hai sợi râu này nếu chế luyện thành Khốn Long Thừng, chính là Nguyên Anh cũng có thể trói gô cổ như thường.
Thứ hai, Long Trảo, Long Trạc đều là tài liệu hi hữu. Hắn không dùng nhưng người khác có, sau này có cơ hội bán đi. Ắt cũng được một khoản tiền khá.
Tiếp theo, Nguyên Phục vận linh lực vào mũi thương, lần lượt bóc từng cái vảy trên thân Long Kiệt xuống. Một con rồng trưởng thành có 117 cái vảy, trong đó một cái là nghịch lân. Hái xuống hết, tương đương có thể chế ra 117 bộ Long Lân Giáp.
Thứ nữa, Long Bì (Da Rồng) chính là thế gian hiếm gặp bảo vật. Lột ra phơi khô, lát phẳng, khử mùi, chính là vật liệu may trang phục siêu đỉnh. Nguyên Phục vừa lột vừa tưởng tượng mình sau này một bộ quần áo đen tuyền, vác thương xông xáo thiên hạ, thần cản giết thần, phật cản giết phật. Hắc hắc hắc… (Long Kiệt thuộc chủng hiếm, Hắc Long)
Cuối cùng là Long Nhục (Thịt Rồng), Long Huyết, cùng Long Cốt. Nguyên Phục như một đồ tể lão luyện, mũi thương như mũi dao, đưa đến đâu cắt thịt ra tới đó.
Nếu kiếp trước lão bán hàng cá trước ngõ nhà hắn, chứng kiến cảnh này chắc chắn phải giơ ngón cái thán phục. Ta làm cá hơn bốn chục năm, đây là lần đầu thấy có người làm thịt cá mà khai thác tới mức tận cùng như vậy!
Nguyên Phục biết rằng mình chưa đủ cấp độ sử dụng những loại tài liệu này, nên hắn không dám lãng phí chút nào. Mất tới ba ngày hắn mới hoàn thành hết, cũng may thân thể bây giờ là tu sĩ rồi, nên hiệu suất công việc mới có thể nhanh như vậy được.
Nguyên Phục thu hồi túi trữ vật, thầm nghĩ Tuế Nguyên Hội này không biết ghê gớm a răng. Nhưng thu hoạch đúng là nhiều không đếm xuể…