Hệ thống này, ta không cần!
—
Đây lại nói về Đại Uy hoàng triều. Sau khi ba sáu người kia được truyền tống vào Luyện Ngục. Quảng trường người coi cũng dần tản bớt. Không khí lại trở về như thường nhật.
Lúc này, ở Thái Uý Phủ, đi sâu vào bên trong hậu viện.
Nơi này bài trí một lầu các nhỏ, nằm sát bên bờ hồ, xung quanh có lan can thấp, mái cong đấu củng. Khung cảnh quả thật vừa tinh tế lại vừa nhã nhặn.
Trong lầu các bày biện một cái bàn tròn. Có ba người đang tụ lại cùng chỗ, một trong số đó là Vô Cực Kiếm. Y đang đứng châm trà cho hai lão giả.
Người ngồi bên phải y là trưởng tộc Vô Cực Thế Gia, gọi Vô Cực Thừa Phong. Còn người ngồi bên trái mặt mày hồng hào, râu dài tới ngực. Hai hàng lông mày màu trắng rũ xuống như lá liễu, khí tức toàn thân nội liễm.
Mặc dù Vô Cực Kiếm không biết lão ta là ai, nhưng để được ngồi đối diện thưởng trà cùng lão tổ nhà mình thì thân phận cũng không phải dạng bình thường.
Chỉ thấy, lão giả kia cầm tách trà đưa lên sát mũi, nhấp một ngụm đánh giá vị đạo, lát sau mới chậm rãi nói:
- Trà này rất tốt, không ngờ Thái Uý đại nhân là võ quan mà cũng có một thân thanh khí như vậy.
Vô Cực Thừa Phong cười mỉm không đáp vội, ánh mắt khẽ nhìn qua cháu trai.
Vô Cực Kiếm biết ý, cung kính nói:
- Người xưa thường nói, thưởng trà thì “Nhất Thủy, Nhì Trà, Tam Bôi, Tứ Bình, Ngũ Quần Anh”. Trà này, nước lấy từ sương đọng trên lá Ngọc Bích Cửu Liên, gọi là Cam Tuyền Thiên Tinh Lộ. Một trăm năm mới có thể ngưng đọng được một chén. Lá trà hái từ núi Tản Viên, phơi dưới ánh sáng của Túc Địa Kim Ô, khiến khi pha chế lên, có mùi thơm nồng khó cưỡng…
Vô Cực Kiếm còn chưa kịp nói hết câu, lão giả kia đã ra hiệu cắt lời. Chỉ thấy lão cầm chén trà trên tay vân vê, nói:
- Chén trà đúc từ Lôi Hỏa Thần Mộc, xuất thủ người là cao thủ rèn đúc pháp khí. Miệng chén không quá rộng, trọng lượng vừa phải, có thể giữ nhiệt độ không khiến nước trà nguội đi. Đấy phải chăng gọi là Tam Bôi.
Vô Cực Kiếm không nghĩ lão giả này cũng là người am hiểu trà đạo, gật đầu rồi đáp:
- Tiền bối nói không sai. Ngoài ra, Tứ Bình cũng chính là ấm trà, đều từ một tay đại sư rèn đúc mà thành…
Lão giả kia lại tiếp tục ngắt lời Vô Cực Kiếm, cười nhẹ lắc đầu, rồi nói:
- Người thưởng trà, bạn trà vì quan trọng nhất, khó kiếm hiếm gặp. Chỉ có tri kỷ mới có thể yên lặng ngồi bên, mà vẫn thấu hiểu được tâm ý của nhau. Đấy vì Ngũ Quần Anh. Đáng tiếc, trà ngon nhưng thiếu tri kỷ.
Vô Cực Kiếm bị cắt lời hai lần, mặc dù khó chịu tuy nhiên không dám tỏ thái độ ra bên ngoài. Trong bụng thầm chửi, mẹ nó cái này lão giả chẳng lẽ là người của Cẩm Y Vệ tới?
Có điều, nghe những lời vừa rồi cảm giác lại rất thâm thuý, nhưng thâm thuý ở điểm nào thì y còn không biết.
Vô Cực Thừa Phong là người lõi đời, nghe qua thôi cũng biết ý lão giả kia muốn nói. Đoạn bật cười, đáp lại:
- Đạo huynh chớ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như thế. Ai mà không biết, thiên hạ tu sĩ nhìn thấy Đan Tôn đều phải lễ nhượng ba phần.
Vô Cực Kiếm giật nảy, bây giờ hắn mới biết người ngồi trước mặt mình là ai!
Nghe đồn rằng, Đan Tôn là tông chủ của Vạn Dược Sơn, tục danh gọi là Thanh Hà. Không ngờ được rằng, người đối ẩm với Lão Tổ lại chính là Đan Tôn danh tiếng lẫy lừng kia.
Đoạn nghe, Thanh Hà Đan Tôn hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, nói:
- Người kính uý, cũng không phải là ta tri kỷ!
Dứt lời, lão đặt chén trà xuống nghe cái “Cạch”, trầm giọng nói:
- Thôi bớt liên miên dài dòng, chuyện các hạ âm thầm làm, đừng tưởng bản tọa không hay biết. Dùng uy bức chèn ép, dùng lợi ích thu mua… tất cả thủ đoạn các hạ dùng đều là đơn giản nhất, nhưng cũng hiệu quả nhất. Không thể không thừa nhận, bọn ta đã đến bước đường cùng. Thôi thì thế đã tận, nếu Vạn Dược Sơn một ngày còn tại, mọi chuyện về sau sẽ như ý các hạ. Chỉ mong các hạ giữ trọn lời hứa.
Vô Cực Thừa Phong đối với thái độ của lão không phật ý ngược lại bật cười ha hả, vỗ đùi cái đét, nói:
- Sinh ta ra là cha mẹ, hiểu ta nhất chỉ có Thanh Hà huynh đó vậy! Như thế còn chưa được gọi là tri kỷ hay sao?
Thanh Hà hừ nhẹ một tiếng, thở dài lẩm bẩm:
- Người muốn gây loạn thế, bọn ta lại chỉ muốn an bình.
Dứt lời, thân hình dần dần mờ ảo, cuốn theo cơn gió bay đi mất.
—
Đợi Thanh Hà Đan Tôn đi rồi, Vô Cực Kiếm mới dám thở hắt ra một hơi, cung kính hỏi:
- Lão tổ, người vừa rồi là…
Y còn chưa kịp nói hết câu liền đã bị Vô Cực Thừa Phong ra hiệu ngừng lại. Chỉ nghe lão nói:
- Bực này cường giả, chớ xưng tục danh. Bọn họ có thể thông qua đó mà dò xét nơi này.
Nói rồi lão vung tay một cái, xung quanh nổi lên một vùng ánh sáng bao khỏa hai người vào trong. Xong xuôi hết thảy, lão mới nói tiếp:
- Được rồi, có gì muốn hỏi thì cứ nói ra.
Vô Cực Kiếm cố nén kinh hãi trong lòng, vội nói:
- Không biết lão tổ cùng Vạn Dược Sơn có gì kế hoạch?
Vô Cực Thừa Phong vuốt râu, cười nhẹ đáp:
- Không có gì to tát. Ngươi cũng biết, Vạn Dược Sơn lập môn cũng được mấy vạn năm. Từ xưa tới nay lấy kinh thương làm chủ đạo, hướng vạn tộc bán ra đan dược. Cái gọi là Lương Y như Từ Mẫu, liền bất kể xuất thân cao quý hay thấp hèn, bất kể chủng tộc. Chỉ cần không phải hạng đại gian đại ác, đều có thể hướng Vạn Dược Sơn cầu đan. Cái này cùng ta Đại Uy có giống cũng có khác.
Vô Cực Kiếm gật đầu, nói:
- Đúng là như thế, bọn họ thực lực tổng thể chung quy so với các đại tông môn khác yếu một điểm. Cường giả tọa trấn chẳng có bao nhiêu, không thể không dựa vào thế đứng trung lập mới tồn tại được tới bây giờ. Lương Y như Từ Mẫu chẳng qua cũng chỉ là loè mắt người đời mà thôi.
Đại Uy lập quốc, lấy quan điểm “Hữu Giáo Vô Loài”. Cùng “Lương Y như Từ Mẫu” của Vạn Dược Sơn có điểm tương đồng. Đấy chính là cái giống nhau mà Vô Cực Thừa Phong muốn nhắc tới.
Lại nói, Đại Uy xem những kẻ có hành vi gây hấn với bọn họ, đều là thù địch. Tiêu biểu ở đây chính là Quỷ Tộc.
Riêng Vạn Dược Sơn từ trước đến nay nắm giữ danh tiếng tốt, lại có trong tay đan dược, thứ mà không chỉ riêng nhân tộc mà đến cả chủng loài khác cũng cần. Vậy nên không có thế lực nào dám công khai gây hấn, có đi chăng nữa cũng chăm chăm nhòm ngó, hoặc hành động trong bóng tối mà thôi.
Đấy chính là điểm khác nhau giữa hai bên, một bên làm rùa rụt cổ âm thầm chịu đòn, còn một bên dám đứng ra phản kháng.
Nhắc đến đây, Vô Cực Kiếm trong đầu không khỏi nảy lên suy nghĩ, hướng lão tổ hỏi:
- Phải chăng lão tổ cùng bọn họ giao ước, chính là cắt đứt nguồn kinh thương đan dược với các tộc khác.
Vô Cực Thừa Phong ánh mắt sáng lên, không khỏi tán thưởng đứa cháu này. Vuốt râu gật gù, bảo:
- Ngươi đoán không sai. Bất quá hơi có chút cấp tiến. Mới chỉ là hướng Quỷ Tộc khai đao mà thôi.
Nói rồi ngón tay chỉ vào bồ đoàn đối diện, cho phép Vô Cực Kiếm ngồi xuống. Chỉ nghe lão tiếp tục giải thích:
- Vạn Dược Sơn nằm ở giao giới giữa Quỷ Vực cùng Yêu Vực. Từ xưa lập môn, vì ổn định thế cục nên mới mở cửa giao thương cùng hai tộc, đấy cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nay ta cho bọn họ hai lựa chọn, hoặc là tiếp tục làm con rùa rụt đầu suốt ngày bị người ngoài đâm lén. Hoặc là dời toàn bộ tông môn, quy về cùng Đại Uy hiệu lực.
Vô Cực Kiếm tâm thần không khỏi rung động, khẩu vị của lão tổ cũng thật quá lớn. Một đại tông môn muốn gia nhập Đại Uy, đâu phải ngày một ngày hai. Trong đó nảy sinh ra biết bao nhiêu vấn đề?
Hơn nữa, Đan Tôn Thanh Hà mặc dù chấp thuận, nhưng các trưởng lão trong tông thì sao? Rồi còn thái thượng trưởng lão nữa, tất cả bọn họ nếu phản đối. Thanh Hà cho dù là tông chủ cũng không có biện pháp nào.
Dường như biết đứa cháu mình đang suy nghĩ điều gì, Vô Cực Thừa Phong lạnh nhạt nói:
- Vạn Dược Sơn có chúng ta ám tử, sớm đã thẩm thấu vào bên trong từ mấy trăm năm trước. Nếu thông tin bọn hắn đưa về là đúng, Thái Thượng Trưởng lão Vạn Dược Sơn thọ nguyên chẳng còn bao nhiêu. Dù chođan dược đắp vào, tối đa cũng chỉ còn tầm trăm năm thọ mệnh. Tông môn chiến lực đã thấp, nay lại còn thấp hơn. Nếu cứ tiếp tục như thế, ngày diệt môn cách chẳng xa.
Vô Cực Kiếm nghe xong, trong lòng sợ hãi vô cùng. Mấy trăm năm trước? Như vậy, lão tổ đã mưu tính chuyện này từ mấy trăm năm về trước rồi?
Chỉ thấy, Vô Cực Thừa Phong ánh mắt hơi ngước lên trời, thở dài nói:
- Ngươi trước đây có một cái ca ca gọi là Vô Cực Quyết, gần một ngàn năm về trước tao ngộ Thiên Ma Cốc độc thủ. Ta vì giữ gìn danh dự Vô Cực Thế Gia, không thể dùng bí thuật cấp tiến đột phá Hoá Thần Kỳ. Cũng vì thế mà lưu lại ám thương cho tới tận bây giờ. Tất cả những thứ ta mưu tính, không chỉ riêng cho gia tộc. Mà cũng chính vì ngươi!
Vô Cực Kiếm không khỏi bàng hoàng, chuyện hắn có một người ca ca đây là lần đầu tiên nghe tới. Đoạn hỏi lại:
- Sao không có ai nói cho tiểu nhi biết chuyện này?
Vô Cực Thừa Phong cười khẩy, đáp:
- Bọn họ muốn chết mới dám nhắc tới.
Nói rồi lại nhìn Vô Cực Kiếm, ánh mắt trở nên nghiêm túc dị thường:
- Ngươi mặc dù thiên phú tu hành không bằng Vô Cực Quyết. Bất quá, đầu óc thủ đoạn tính toán mười cái ca ca cũng không bằng được ngươi. Tu hành một đường có thể bù đắp, nhưng để ra một cái tâm cơ gian hùng không phải cứ có tài nguyên là có thể bồi dưỡng ra được.
Vô Cực Kiếm hoảng sợ, vội đứng bật dậy bước ra quỳ rạp xuống đất, kính cẩn hô:
- Đa tạ lão tổ có ơn bồi dưỡng. Tiểu nhi nguyện cống hiến cả đời mình vì gia tộc. Đến chết mới thôi!
Vô Cực Thừa Phong gật gật đầu, tay phải khẽ phất. Một luồng kình lực vô hình nâng đỡ Vô Cực Kiếm dậy, lão từ tốn nói:
- Được rồi, ngươi mặc dù tuổi nhỏ. Nhưng không phụ sự kỳ vọng của ta. Đợi cho Tuế Nguyên Hội vòng tiếp theo sẵn sàng, khi đó ngươi hãy phụ tá Tam Hoàng Tử tiến về Đông Vực. Kỳ tuyển chọn Thái Tử lần này, ắt sẽ có đối nội cùng đối ngoại thử thách. Đối nội bên này đã có người lo, còn đối ngoại bây giờ chỉ có Quỷ Tộc. Chuyến đi lần này, không chỉ lấy lại địa vực thất thủ. Mà còn tạo tiền đề cho ngươi sau này thăng quan tiến chức.
Nói rồi lão vồ tay từ trong không trung lấy ra một cái ấn tín, giao cho Vô Cực Kiếm, đoạn nói:
- Đây là Đông Cực Ấn Tín, cha ngươi vì binh bại thất trách. Bị điều về kinh nhận tội. Ta bây giờ giao nó lại cho ngươi. Tín này có thể điều động quân lực của gia tộc ở phía Đông. Lần này thế cục, Quỷ Tộc đã bị cắt đứt nguồn đan dược từ Vạn Dược Sơn. Lại thêm kế hoạch vu oan giá hoạ, khiến Yêu Đế hưng binh hỏi tội. Làm Quỷ Tộc không thể không điều binh về ứng chiến. Có thể nói, độ khó mười phần nay đã giảm đi tám.
Vô Cực Kiếm cẩn thận đón lấy ấn tín, cung kính nói:
- Lão tổ yên tâm, kế hoạch ta đã an bài đầy đủ.
Vô Cực Thừa Phong hài lòng gật đầu, giây lát thân hình cũng mờ ảo dần rồi biến mất.