Hệ thống này, ta không cần!
—
Nghe những lời mà Quỳnh Nga nói, Nguyên Phục liền đoán được nàng hiện tại đang nhắc nhở hắn.
Thông Thiên Giáo là một trong tứ đại chính đạo môn phái. Thiện về bói toán, nhìn thấu quá khứ vị lai, coi thiên mệnh bất biến, thuận theo tự nhiên làm lẽ sống. Nhưng đừng để bề ngoài che lấp đi khả năng thực sự của bọn họ, riêng về khoản đấu pháp Thông Thiên Giáo từ trước tới nay chưa ngán bất kỳ ai.
Đối với Ma Đạo tu sĩ, cũng không đến mức kêu đánh đuổi giết thế thiên hành đạo như chính đạo các phái khác. Đương nhiên là ngoại trừ hạng người cùng hung cực ác ra.
Quan niệm Giáo này cũng tương tự như Đại Uy. Hữu Giáo Vô Loài, coi vạn vật có trí ắt có linh. Cũng vì thế mà Thông Thiên Giáo được vinh dự làm Đại Uy Quốc Giáo.
Lưu Ly Kinh vừa bay tới nơi, thu Ô Thiên Cơ xuống, chắp tay lễ phép chào hỏi.
Đám người Nguyên Phục cũng không dám thất lễ, vội đáp lại. Khi trước sau chào hỏi đủ cả, Lưu Ly Kinh mới nói:
- Tại hạ được Đại Hoàng Tử mời tham gia Tuế Nguyên Hội. Mặc dù được người nhờ vả, nhưng thiên mệnh không tại ta. Đi mấy vòng quanh Luyện Ngục mà chưa có thu hoạch gì cả. Nhân đi qua đây thấy tòa này Tước Long Trận nên tò mò tới xem. Không ngờ được gặp quý zị, thật là hạnh ngộ. Chi bằng chúng ta tổ hợp thành một nhóm, cùng nhau khảo thí Ngục Tháp. Đến lúc đó huy chương thuộc về ai, cũng là bản lãnh của người đó. Vừa tránh khỏi một cuộc tranh đấu, lại coi như công bằng, không biết các vị thấy thế nào?
Nguyên Phục thấy y nói chuyện từ tốn mà đàng hoàng, câu câu có trước có sau. Quả nhiên là người có học thức.
Đối với thái độ chân thành của y, mấy người cũng không bắt bẻ được điểm nào. Duy chỉ có Ngân Linh bước lên trước đáp lễ, nói:
- Nếu đạo hữu có lời như vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ có điều, thử thách của Ngục Tháp thiên kỳ bách quái, cũng không phải dựa vào số đông là có thể vượt qua. Người trước tham gia thất bại, lại có lợi cho người sau. Không biết đến lúc đó đạo hữu có sắp xếp gì?
Đúng thế, Ngục Tháp thử thách tuy kỳ kỳ quái quái, nhưng chỉ cần nắm rõ thông tin cùng phân tích kỹ lưỡng, không phải là không có cơ hội. Tỷ dụ như đánh bài với Ngọc Thiên Cuồng đó là biết. Nếu như người tham gia không phải rải rác lần lượt, mà một nhóm cùng đi. Người phía trước thất bại, người phía sau quan sát, có thể nắm rõ quy tắc cùng an bài tốt chiến lược. Chứ không đến nỗi thất bại thảm hại như vậy. Chẳng qua, lão ta gặp phải kiếp trước Đổ Thần Nguyên Phục, thua chính là không oan.
Chỉ có điều, một nhóm người ai lại nguyện đi đầu làm tốt thí đây?
Lưu Ly Kinh khóe miệng hơi nhếch cười mỉm, đoạn nói:
- Hỏi rất hay! Ngục Tháp thử thách, mỗi người chỉ có một cơ hội. Ai cũng không muốn đi đầu làm tốt thí. Bất quá, sư tôn của ta từng bấm quẻ xem qua. Chỗ này cơ duyên cùng thử thách xảy ra biến số, cũng không phải dành riêng cho một người.
Đám người bị ngôn luận của Lưu Ly Kinh làm giật mình. Nguyên Phục không biết sư tôn Lưu Ly Kinh là ai. Nhưng đám người Quỳnh Nga, Ngân Linh… đều đã nghe. Danh tiếng như sấm bên tai.
Ngân Linh lúc này mới tin được mấy phần, gật đầu nói:
- Nếu Thiên Cơ đạo tôn đã tiên đoán như vậy. Ắt hẳn cơ duyên trong này không kém. Dù không đoạt được huy chương cũng không đến nỗi tay không mà về. Như thế, ta chấp nhận cuộc liên minh này. Không biết chư vị còn lại ý như thế nào?
Quỳnh Nga cũng ưng thuận, nói:
- Ngân Linh sư tỷ đồng ý, ta cũng thuận theo.
Ba người còn lại, Nguyên Phục, Thái Huy, Trần Lập thiên hướng an toàn là trên hết. Lấy Nguyên Phục làm chủ, trao đổi một hồi cũng gật đầu chấp nhận.
Vậy là sáu người liên hiệp thành một nhóm, đồng loạt bước vào bên trong Tháp.
Khung cảnh bên trong bày biện đơn sơ, khác hẳn với nguy nga bên ngoài.
Cả sảnh đường rộng lớn, chỉ bày duy nhất một bàn đá hình tròn, nằm ngay chính giữa. Xung quanh bàn có sáu cái ghế, chia làm sáu màu sắc khác nhau. Xanh, đỏ, tím, vàng, lục, cam.
Trong lúc sáu người đang cẩn thận quan sát. Bỗng dưng, đâu đó có phiêu hốt u lãnh tiếng nói, vang lên bên tai:
- Các ngươi đã đến!
Nguyên Phục ánh mắt đảo qua xung quanh một lượt, không biết âm thanh vừa rồi là từ đâu phát ra.
Đang lúc ai nấy đều đề phòng, một thân ảnh từ sau bình phong từ từ bước ra.
Người này khoác trên thần một bộ lam bào, tóc đen bổ luống, xõa ra sau lưng. Phía trên đầu còn mọc hai cái sừng, dài khoảng chừng mười phân, nhìn như sừng hươu. Khuôn mặt góc cạnh, nhưng đôi mắt híp dài, đồng tử màu xanh nhạt, kết hợp tất cả lại khiến y mang vài phần âm hiểm thêm mấy phần quỷ dị.
Lưu Ly Kinh vừa thấy người kia xuất hiện, không khỏi phấn chấn, bước lên làm lễ, cung kính nói:
- Tiền bối phải chăng là Long Kiệt. Một trong Cửu Đại Chân Long của Bắc Hải Vực?
Người kia ồ lên một tiếng ngạc nhiên, nói:
- Không ngờ ở trong này hơn năm ngàn năm mà vẫn có tên tiểu bối biết tới ta danh tự. Ngươi cầm Ô Thiên Cơ trên tay, ắt hẳn là môn nhân của Thông Thiên Giáo. Lần này tới đây mục đích, là vì Huyền Thiên Bảo Lục đi?
Lưu Ly Kinh không dấu giếm, gật đầu thừa nhận, đáp:
- Tiền bối nói không sai, tranh đoạt huy chương là phụ. Tìm Huyền Thiên Bảo Lục, bí pháp thất truyền của Thông Thiên Giáo hơn năm ngàn năm về trước mới là chính.
Năm người còn lại, bao gồm cả Nguyên Phục, nghe hai bên một đối một đáp. Sắc mặt trở nên khó coi cực kỳ. Nếu như những lời của Lưu Ly Kinh là thật, vậy chẳng phải bọn họ đi theo chỉ là công cụ cho gã?
Ngân Linh tính tình không tốt, sớm đã lấy hồ lô bên hông cầm trên tay, hai mắt trợn lên, quát:
- Lưu Ly Kinh, uổng cho ta cùng ngươi là chính đạo một phương. Vậy mà dám tính toán bọn ta?!
Lưu Ly Kinh lắc đầu, từ tốn nói:
- Đạo hữu lời ấy sai rồi. Sở cầu mỗi người mỗi khác. Các vị tới đây chủ yếu là tranh đoạt huy chương, nhưng tại hạ lại không cần tới nó. Duy chỉ có Huyền Thiên Bảo Lục là bí pháp không thể thất truyền được.
Dừng một chút, y thở dài rồi lại nói tiếp:
- Chẳng qua khi vào Luyện Ngục, sư phụ ta bấm quẻ biết được sự tình có biến số. Cần phải sáu người mới có thể lấy được môn bí pháp ấy. Vừa hay ta gặp được năm người quý zị ở đây. Đó chẳng phải thiên ý thì là gì?
Long Kiệt một tay vuốt râu, thần tình hờ hững, nói:
- Thiên Cơ lão nhân bấm quẻ xem xét thiên cơ, quả nhiên là độc bộ thiên hạ. Phần thử thách của ta tạo ra, đúng là dành cho sáu người.
Sư phụ của Lưu Ly Kinh chính là Thiên Cơ lão nhân. Thành đạo từ hơn vạn năm về trước, một tay bói toán siêu việt tiền nhân. Danh tiếng không ai không biết. Nếu đã có quẻ như vậy, năm người cũng không dám trách cứ được gì.
Ngân Linh nhíu mày, trầm giọng hỏi:
- Không biết thử thách của tiền bối đưa ra là gì?
Long Kiệt lấy từ trong người ra một quyển trục, ném ra giữa bàn, ánh mắt lạnh nhạt hướng về Lưu Ly Kinh nói:
- Đây là luật chơi. Chỉ có điều, tên tiểu bối nhà ngươi đã nói tới biến số, vậy ta cũng nên thêm chút biến số.
Ngân Linh không khách sáo, tiến tới cầm lên đọc. Giây lát sau sắc mặt khẽ biến, ném qua cho Quỳnh Nga. Quỳnh Nga đọc rồi sắc mặc cũng không tốt hơn đằng nào, lại đưa cho người tiếp theo. Lần lượt bốn người khác cũng đọc xong, chỉ dư Trần Lập cùng Nguyên Phục.
Giây lát gã tán nhân Trần Lập đọc xong, y bất thình lình đứng dậy, vái chào một cái rồi nói:
- Cuộc thử thách này thứ cho vãn bối không thể bồi tiếp. Mời các vị cứ tự nhiên.
Nói rồi dứt khoát quay lưng bỏ chạy. Y là Luyện Thể tu nên thân pháp nhanh cực. Vừa nói xong thì thân hình thoắt cái đã ra đến cửa rồi. Diễn biến bất ngờ khiến Nguyên Phục không lường trước được, hắn còn chưa biết trong quyển trục kia viết gì đâu?
Nào ngờ Trần Lập một chân sắp bước ra một bước cuối cùng, thì bị một luồng cự lực bất ngờ đánh bật lại. Thân hình như diều đứt dây bay ngược về sau.
Nguyên Phục với y vốn ngồi gần nhau, giây lát thấy biến hoá như vậy cũng không thể bỏ mặc làm ngơ. Một bàn tay đưa ra đỡ lấy sau lưng y, nào ngờ luồng cự lực ấy còn chưa tan mất truyền từ người Trần Lập tới tay hắn.
Nguyên Phục hừ nhẹ một tiếng, bộ pháp xoay chuyển. Sử pháp tá lực đả lực cùng pháp tứ lạng bạt ngàn cân, toàn bộ dư lực bị truyền hết xuống dưới chân.
Nghe răng rắc mấy tiếng, mặt đất bị Nguyên Phục dẫm thành hai cái hố to.
Long Kiệt cười ha hả, không khỏi dời chú ý sáng Nguyên Phục, lạnh giọng nói:
- Bát Môn Ma Công? Quả là một tên Luyện Thể không tồi! Chỉ có điều, đạo tâm quá dung tạp, một đời khó qua ải Nguyên Anh.
Nguyên Phục không đáp, một kích cách sơn đả ngưu này của Long Kiệt khiến hắn nội tức hỗn loạn. Trong lòng không khỏi sợ hãi, nghĩ thầm đây chỉ là Long Kiệt dạng nhân hình mà đã ghê gớm như vậy rồi. Không biết nếu là chân thân thì mạnh đến cỡ nào!?
Lưu Ly Kinh bước lại một tay áp sau lưng điều tức giúp Nguyên Phục. Ánh mắt sắc lẹm như đao, liếc qua trầm giọng nói:
- Tiền bối đây là muốn ép người vào chỗ chết? Tuế Nguyên Hội quy củ không cho Ngục Tháp tội nhân tùy ý giết người. Hơn nữa bọn vãn bối đều có người hộ đạo, tiền bối chẳng lẽ muốn cùng thiên hạ chính đạo là địch?
Long Kiệt cười lạnh, đối với ánh mắt giết người của Lưu Ly Kinh cũng không thèm để ý, cười đáp:
- Đây chẳng phải là biến số mà Thiên Cơ lão nhân nhắc tới? Tiểu tử nhà ngươi đạo hạnh vẫn là còn thấp điểm, không biết Tước Long Trận này cách trở thần thức, phong bế không gian. Dù là đại năng muốn buông xuống vì các ngươi hộ đạo cũng không được.
Lưu Ly Kinh biến sắc, từ lúc nghe tiên đoán của sư phụ. Hắn chỉ nghĩ rằng, sáu người cộng đồng vượt qua thử thách. Nhưng sư phụ lại không có nói, vượt qua thử thách phải trả cái giá gì.
Thiên hạ tu sĩ, phẩm cấp giữa các cảnh giới chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ (Không có Đỉnh Phong cùng Viên Mãn…) Long Kiệt tuy bị phong bế chân thân, một thân lực lượng chỉ phát huy được Nguyên Anh Hậu Kỳ. Nhưng cũng không phải một đám Kết Đan có thể chống lại.
Nguyên Phục điều tức đã xong, mặt trầm lại, nói:
- Đưa ta xem quyển trục viết gì?
Lưu Ly Kinh thở dài, cúi người nhặt quyển trục đang rơi trên đất đưa sang. Áy náy nói:
- Xin đạo hữu thứ lỗi, tại hạ cũng không biết biến số lại lớn tới như vậy.
Nguyên Phục không đáp, ánh mắt đã chăm chú đọc.
Chỉ thấy quyển trục viết rằng:
—
Thử thách: Ai là người được chọn?
Có bảy loại lá bài, trong đó có sáu lá có sáu màu sắc khác nhau, đại diện cho màu ghế tương ứng của người đang ngồi. Hai lá còn lại, một lá có màu sắc hỗn hợp, còn một lá cuối cùng là màu trắng.
Tất cả đều được chia đều, xếp vào trong một bộ bài có chín mươi tư lá. Sáu người tham gia, mỗi người sẽ được phát năm thẻ bài ngẫu nhiên.
Trong sáu người sẽ xuất hiện một “Kẻ Được Chọn”. Năm người còn lại sẽ được tiết lộ danh tính kẻ đó. Nhưng “Kẻ Được Chọn” không biết mình được chọn, và được đưa thông tin sai lệch với năm người kia.
Trò chơi kết thúc, phần thắng thuộc về năm người nếu như họ bỏ phiếu trúng “Kẻ Được Chọn”.
“Kẻ Được Chọn” thắng khi có bất kỳ ai không phải hắn mà sử dụng [Lựa Chọn 1]. Hoặc “Kẻ được chọn” đó biết chính xác mình mới là người được chọn và ngay lập tức sử dụng [Lựa Chọn 1].
Trò chơi chia làm từng vòng, mỗi vòng sáu người sẽ lần lượt có các lựa chọn hành động.
Đọc đến đây, Nguyên Phục thấy trên bàn đá có năm cái nút bấm. Mỗi nút đều ghi chú công năng.
- Lựa chọn 1: Nếu “Kẻ được chọn” biết rằng mình được chọn thì bấm vào nút này. Nhưng nếu bấm sai, kẻ đó sẽ chết!
- Lựa chọn 2: Nếu hai hay nhiều người hơn bấm vào nút này, quá trình bỏ phiếu sẽ bắt đầu. Người chơi sẽ chọn một lá bài để bỏ phiếu. Phải có trên bốn phiếu chỉ trúng “Kẻ được chọn”, năm người kia sẽ chiến thắng. Nếu bỏ phiếu sai, “Kẻ được chọn” thắng. Nếu không thỏa mãn các điều kiện trên, trò chơi tiếp tục.
- Lựa chọn 3: Đôi mắt xuyên thấu. Người chọn hành động này có thể chọn để quan sát bài của một người còn lại trong vòng đấu ấy.
- Lựa chọn 4: Giao dịch công bằng. Trao đổi bài cho nhau. Dùng lá bài ghi danh tự của chính mình, đổi lấy một lá bài bất kỳ của đối phương.
- Lựa chọn 5: Đổi bài ngẫu nhiên. Người chọn hành động này có thể đổi một bài bất kỳ của bản thân. Lấy một lá ngẫu nhiên trong bộ bài.
Lưu ý:
Lá hỗn hợp sẽ đại diện màu sắc cho tất cả sáu người. Dùng lá này có thể bỏ phiếu bất kỳ ai.
Lá màu trắng, không có tác dụng gì cả.
Mỗi vòng đấu, sáu người có thể tự do thảo luận. Không được phép truyền âm, không được đổi ghế, không được làm trái với lựa chọn đã bấm.
Nếu có bất kỳ ai làm trái, chết!
Thắng - Sống.
Thua - Chết.
---
Đọc xong những luật này, Nguyên Phục không khỏi ôm đầu thở dài. Cái trò chơi này tựa như Ma Sói hắn chơi ở kiếp trước. “Kẻ Được Chọn” là Sói, năm người còn lại là Dân.
Bất quá là Ma Sói ngược, dân biết ai là sói. Nhưng con mẹ nó, sói lại không biết mình là sói, mà lại tưởng mình là dân. Dân lại không được để sói biết mình là sói.
Dân thắng khi bỏ phiếu được sói. Sói thắng khi biết mình là sói.
Mẹ nó! Quái rắc rối. Cái quỷ gì sói với dân… loạn hết đầu óc.