Hệ Thống Này, Ta Không Cần!

Chương 51: Điểu Vân Phá Hồn Thương.



Hệ thống này, ta không cần!



Nguyên Phục dùng thần thức quét qua trữ vật túi của Tống Quân, từ trong đó hắn thấy ba quyển trục, một tấm huy chương cùng đống vật phẩm kỳ lạ.

Quyển thứ nhất là Trận Pháp Tổng Lược, ghi chép tổng hợp kiến thức cơ bản về trận pháp. Nguyên Phục dùng thần thức đọc lướt qua, nhưng lượng kiến thức trong đó quá phức tạp, nhất thời còn chưa nghiên cứu được.

Hai quyển còn lại, một trong đó là bản thiết kế Tử Mẫu Vô Cực Đảm. Món Pháp Khí này uy lực không cao, lợi hại ở chỗ có thể giam cầm kẻ địch trong không gian nhiệt độ âm vô cực. Hơn nữa, qua lần giao thủ với Tống Quân, hắn còn biết một cách vận dụng khác của Tử Mẫu Vô Cực Đảm, tạo nên phản ứng Phân Hạch. Chỉ bất quá cách này có hơi nguy hiểm.

Quyển cuối cùng thì ghi chép cách bày bố Bát Hoang Tứ Linh Tượng Trận.

Trận Pháp này lợi dụng Thông Linh Thuật, lấy chân linh Tứ Đại Thần Thú, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Quy mà bố thành.

Kẻ nào sa trận thì mất hết phương hướng, trên không có Câu Hồn Thanh Phong thổi như vạn tiễn xuyên tâm, dưới đất trồi lên Bạch Sát Canh Kim đâm thấu da thịt. Bốn hướng đều có Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt linh hồn. Bát phương tràn đầy Huyền Nguyên Trọng Thuỷ, một giọt mà nặng tựa thiên nhạc! Kẻ nào dính phải thì thân xác tanh bành, trốn thoát không đặng!

Quả là một trận pháp ghê gớm.

Nguyên Phục xem rồi thu hết vào túi mình, chuyến đi này quả là thu hoạch đầy bồn đầy bát.



Nói tới chuyện Quỳnh Nga cùng Nguyên Phục đã rời khỏi dãy phố, đi sâu vào bên trong trận pháp.

Vốn hắn rất muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng khi tới rìa trận pháp thì bị ngăn cách bởi bức tường vô hình.

Với tu vi của cả hai cũng không tài nào phá vỡ được. Đành phải ngậm ngùi quay về, đi sâu vào trong tìm hiểu.

Vừa đi, hai người vừa tám chuyện, chỉ nghe Nguyên Phục hỏi:

- Tiên tử tham gia cuộc thi này, không biết là được vị hoàng tử nào nhờ vả?

Đối với cách xưng hô của hắn, Quỳnh Nga cũng không còn cách cải biên được, đành nói:

- Là Thập Nhị Hoàng Tử.

Nhưng dường như sợ hắn hiểu lầm chuyện gì đó, nàng lại nói tiếp:

- Trước đây mấy năm có thiếu nợ hắn một món nhân tình, nên tham gia Tuế Nguyên Hội lần này cũng là trả lại nhân quả mà thôi.

Nguyên Phục chỉ “Ồ” một tiếng, cũng không buồn truy vấn thêm.

Giây phút hai người bước vào khuôn viên mắt trận, chỉ thấy nơi đây khắp nơi đầy rẫy rễ cây, kích thước phải mấy chục người mới ôm xuể. Mà nguồn gốc của những rễ cây này chính là bông hoa phía trước mặt hai người.

Bông hoa cao phải chừng mấy chục trượng, thân to tựa như trụ chống trời. Vẻ ngoài vô cùng sặc sỡ, tỉa ra chi chít gai. Lá có hình dạng thân cuống thẳng với bong bóng chất nhầy dọc theo bề mặt lá. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến chúng trong veo tựa giọt sương mai.

Quỳnh Nga vừa thấy bông hoa, khuôn mặt trở nên tím ngắt, không giấu nổi hãi hùng, lẩm bẩm:

- Đại Uy điên rồi, vật này… vật này thế mà nhốt ở Luyện Ngục?

Nguyên Phục kinh nghi không hiểu, hỏi ngược lại:

- Tiên tử biết vật này là gì sao?

Quỳnh Nga sợ hãi đáp:

- Là Quỷ cấp cao, Cực Hạn Chú Quỷ. Quỷ Tộc hơn mấy vạn năm về trước vì nghiên cứu Cực Hạn Chú Thuật, lấy khí số toàn tộc khởi tạo ra bảy loại sinh vật, đoạt thiên địa tạo hoá. Cũng chính đại diện cho bảy tội lỗi. Đây là Cực Hạn Chú Quỷ, tội lỗi Phàm Ăn!

Nguyên Phục: “Really?”

Ngươi xác định câu chuyện vừa rồi là thật? Không phải trích ở đâu ra trong kinh thánh? Hắn buột miệng hỏi:

- Các Cực Hạn Chú Quỷ còn lại phải chăng là Phẫn Nộ, Tham Lam, Lười Biếng, Đố Kỵ, Dục Vọng và Kiêu Ngạo?

Quỳnh Nga kinh ngạc nhìn lại, hỏi:

- Làm sao ngươi biết? Ta còn chưa nói ra a?

Cái này không cần nói cũng đoán được, bảy tội lỗi ghi trong kinh thánh. Mẹ nó, đám Quỷ Tộc này sức tư duy cũng đủ đặc sắc. Có khi Thập Giới cũng lôi được ra tới không chừng.

Chỉ nghe Quỳnh Nga nói tiếp:

- Phàm Ăn sở hữu chú thuật, khiến người tiếp cận nó trở nên tham ăn, cảm giác đói đến mức gặp gì ăn nấy. Tựa như Thao Thiết một dạng.

Nguyên Phục gật gật đầu, nhưng lại có điều khó hiểu. Nếu chỉ như vậy cũng không nguy hiểm quá lớn a.

Quỳnh Nga gặp Nguyên Phục biểu tình, liền biết ngay hắn khinh thường Chú Quỷ này, bèn nói thêm:

- Nếu chỉ có vậy, nó cũng không được xứng danh Cực Hạn Chú Quỷ. Kẻ nào trúng phải chú thuật của nó mà không kiểm soát được cơn đói, cứ mỗi thứ ăn vào trong miệng. Một phần ký ức cùng linh lực sẽ bị con này Chú Quỷ hút đi. Đến khi người đó chết vì vỡ bụng mới chịu thôi.

Nói rồi nàng thở dài một hơi, lầm bầm:

- Vừa rồi ta ăn không ít… đá… nên một phần ký ức cũng bị con này Chú Quỷ hút đi mất rồi. Nếu không có ngươi kịp thời ra tay, chắc hẳn bây giờ thần trí mất hết không còn một mảnh.

Nguyên Phục nuốt ực một ngụm nước bọt, may lúc nãy hắn bản tính kiềm chế được bản năng. Chứ nếu không cũng vô tri vô giác chết vì căng bụng rồi. Đoạn lại hỏi:

- Thế bây giờ giải quyết làm sao? Giết nó được không?

Quỳnh Nga lắc đầu, đáp:

- Tu vi bây giờ còn chưa giết nổi nó. Bất quá nó dường như cũng bị mất tự chủ, không thể công kích hai người chúng ta. Huy chương chắc cũng được dấu đâu đó quanh đây, chia nhau ra tìm.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, tấm huy chương được treo ở một nhánh cây gần đấy. Quỳnh Nga chỉ giây lát đã tìm được, nàng không do dự ném cho Nguyên Phục rồi bảo:

- Tuy là ta tìm được nó nhưng ngươi nãy cứu ta một lần, tấm huy chương này vốn nên thuộc về ngươi.

Nguyên Phục cũng không khách khí, đón lấy rồi cho vào trong túi. Vậy bây giờ tổng lại, hắn đã có ba tấm huy chương. Xét trong số lượng ba sáu người mười hai tấm, thì con số ba không phải nhiều nhưng cũng chẳng phải ít.

Rắc rắc…

Lúc Nguyên Phục vừa cất huy chương vào túi, bỗng dưng bông hoa gai to đùng phía trên rung rinh thân cây chuyển động. Đóa hoa to lớn chầm chậm uốn cong thân cây, hạ thấp xuống sát mặt đất.

Nguyên Phục cùng Quỳnh Nga tinh thần căng như dây đàn, đều đứng vào thế phòng thủ. Nhưng khác với suy nghĩ của họ, đóa hoa chỉ dừng lại cách đó mấy trượng.

Hắn mơ hồ có thể ngửi được một mùi thơm truyền tới, kèm theo đó đóa hoa đầy gai dần dần nở rộ trước mặt hai người. Tưởng chừng như miệng một con cự thú đang không ngừng mở ra thật lớn. Từ trong đấy, một đoạn thanh dài không biết là gì bắn vụt nhanh ra.

Nguyên Phục hừ nhẹ một tiếng, sấn lên trước vung thương gạt phăng đi. Nghe cái “Keng” vang dội, vật kia bị đánh bật ra, quay vòng vòng trên không trung rồi cắm phập xuống đất. Nhưng Nguyên Phục cũng vì vậy mà hai tay tê rần bởi phản chấn, tưởng chừng vừa đánh vào một khối cự thiết chứ không phải thanh dài nho nhỏ kia. Trong lòng hắn không khỏi sợ hãi, ánh mắt lướt qua nhìn vật đang cắn trên đất.

Chỉ thấy, đó là một đoạn trường thương màu xám nhạt, dài năm thước ba phân. Trên thân nó đầy những vết vằn xoắn lại như trôn ốc. Đầu mũi nhọn hoắt, hơi hơi quắp lại như vuốt ưng. Ngù thương quấn rua hồng trông rất bắt mắt.

Quỳnh Nga thấy vật này cũng giật mình không kém, bước lên trước quan sát rồi bảo:

- Quả nhiên là thế, nguy hiểm càng lớn đi kèm với phần thưởng càng cao. Đây chính là phần thưởng của Ngục Tháp dành cho kẻ vượt qua thử thách.

Nguyên Phục nhíu mày, trong bụng có chút suy nghĩ. Hắn cũng đi qua Luyện Ngục Sắt Thép, gặp Ngọc Thiên Cuồng. Phần thưởng của lão cho mình, ắt hẳn là phương pháp loại bỏ tác dụng phụ Bát Môn Ma Công kia đi? Đoạn hắn hỏi:

- Cây thương này là gì? Có tác dụng gì sao?

Quỳnh Nga nói:

- Ngươi là người trong Ma Môn mà không biết tới vật này? À, phải rồi, ngươi mới nhập Ma Cốc chưa bao lâu. Không biết cũng phải!

Nói rồi nàng giải thích:

- Năm xưa không biết là cách bấy giờ bao lâu thời gian, xảy có một trận Nhân Yêu đại chiến. Thời điểm đó, Yêu Tộc hoành hành ngang ngược tứ phương, coi nhân tộc như lương thực, vạn tộc như sâu kiến. Yêu Đế bọn chúng là một con Tử Vân Kim Bằng tu vi cao siêu, trên chiến trường chỉ vung cánh một cái cũng khiến nhân tộc tu sĩ chết như ngả rả.

- Tưởng chừng như đại nạn của nhân tộc đã tới. Thì vừa lúc ấy, Thiên Ma Cốc một vị thiên tài đại năng tu sĩ, bằng một môn công pháp tự sáng tạo gọi là Bát Môn Ma Công. Cùng Yêu Đế vật lộn trên chiến trường, một trận này đánh tới mười năm mới kết thúc. Chiến trường hai người khí tức toả ra chấn vỡ không gian, sau này người ta vẫn gọi đấy là Vạn Tộc Chiến Trường. Phần thắng cuối cùng lại thuộc về vị nhân tộc đại năng kia.

- Sau trận đánh đó, vị kia róc xương cốt Tử Vân Kim Bằng nung chảy, rồi luyện ra một Kiện trường thương Linh bảo.

Nói xong rồi, Quỳnh Nga lại ngâm:

- Giỏi thay nhất khí Phá Hồn Thương,

Lửa nóng lò cao nấu chảy xương.

Nung luyện ngàn năm trừ Ma Tính,

Điểu reo, gió lộng, khắp muôn phương.

- Cây thương này, gọi bằng Điểu Vân Phá Hồn Thương đó vậy!

Nguyên Phục nghe kể xong thì rùng mình da gà nổi lên hết cả ra, Thiên Ma Cốc lại có lịch sử huy hoàng đến như vậy? Chả trách, lúc Đoạn Ngọc Tình đối thoại với đám người Cẩm Thạch… từng nói qua quá khứ hào hùng Thiên Ma Cốc. Lúc đó hắn còn tưởng nàng nói đùa đâu? Hơn nữa, lai lịch Bát Môn Ma Công cũng từ vị đại năng kia sáng tạo. Quả thật khó mà tin được.

Chỉ nghe Quỳnh Nga nói tiếp:

- Mặc dù không biết cây Linh Bảo này sao lại lưu lạc tới tận đây. Nhưng suy cho cùng cũng là cơ duyên ngàn năm hiếm gặp. Vừa trùng hợp thay ngươi sử binh khí cũng là trường thương, sao không lấy nó mà tế luyện thành bản mệnh Linh Bảo?

Nguyên Phục cười khổ, hắn đương nhiên muốn. Nhưng một kẻ mới nhập tu tiên giới chưa được bao lâu như hắn, lấy đâu ra công pháp tế luyện bản mệnh Linh Bảo?

Quỳnh Nga cũng chợt nhớ ra chuyện này, ngượng ngùng ném cho hắn một viên ngọc giản, lại nói:

- Đây là phương pháp tế luyện bản mệnh binh khí. Bao hàm cả Linh Bảo, Pháp Bảo cùng Huyền Bảo. Ngươi có thể tham khảo. Cái này cũng không tính là công pháp gì đặc biệt, chớ để trong lòng.

Nguyên Phục không khách khí, đón lấy rồi dùng thần thức dò đọc. Mất chẳng bao lâu, hắn đã xem xét xong.

Cụ thể mà nói, tu sĩ sử dụng binh khí tuy chia làm ba loại khác nhau, công dụng cũng vì đó mà khác biệt. Nhưng tất cả đều giới hạn ở chất liệu tạo nên món binh khí ấy, cái gọi là phẩm cấp cũng chính là ý đó vậy.

Pháp Bảo Trúc Cơ dùng, tới Kim Đan lại thành phế phẩm. Tương tự như thế, tu sĩ cảnh giới càng cao, chất liệu trong binh khí cũng phải đuổi kịp tu vi của người dùng.

Nhưng Bản Mệnh Binh Khí lại là một khái niệm khác. Dùng máu luyện binh, dùng hồn luyện khí, dùng linh lực cải tạo… Bằng cách này, tu sĩ có thể liên kết tâm linh với binh khí, giấu nó trong đan điền hoặc thần thức để nuôi dưỡng. Cho dù là một thanh phàm binh cũng có thể phát ra uy năng không tưởng được.

Phàm tục kiếm khách thường có câu: Kiếm còn người còn, kiếm mất người vong. Cũng là luận từ bản mệnh binh khí mà ra đó vậy!

Hơn nữa, binh khí bị phá huỷ phải mất công đi sửa. Bản mệnh binh khí trong chiến đấu cho dù nát cỡ nào, chỉ cần để lại vào trong người, qua một thời gian sẽ lành lại như thường. Đây chính là sự khác biệt.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv