Buổi chiều, Lăng ảnh đế dẫn Âu Dương Thiên Nhiên đi chơi một vòng, bởi vì ngày hôm sau, Âu Dương Thiên Nhiên liền phải bay về nước.
"Mười giờ rưỡi sáng máy bay sẽ cất cánh. Sau khi em xuống máy bay, anh sẽ kêu người đến đón em."
Lăng Ảnh Liệt sóng vai với Âu Dương Thiên Nhiên đến sân bay.
"Không cần đâu, Tiểu Dịch sẽ đón tôi. Hạ Tuấn Quân đâu rồi?"
Hôm nay phải trở về nước, mà Hạ Tuấn Quân lại không hề xuất hiện. Âu Dương Thiên Nhiên đang có chút hoài nghi, liệu có phải Hạ Tuấn Quân đang tư tình với người đại diện của Lăng Ảnh Liệt hay không.
"Hắn đang ở sân bay chờ em."
Lăng Ảnh Liệt do dự một chút, mới nói tiếp.
"Anh có lẽ phải hơn hai tháng nữa mới có thể về nước, còn một bộ phim cần quay."
"Ồ. Bộ phim khoa học viễn tưởng lúc trước anh quay chắc cũng sắp công chiếu rồi phải không?"
Âu Dương Thiên Nhiên tựa hồ không nghe ra được trong lời nói của Lăng Ảnh Liệt có gì không thích hợp.
"[Ám Quang] cũng sắp công chiếu, bai bộ điện ảnh, mong là sẽ không có xung đột gì."
"Không đâu, bộ phim khoa học viễn tưởng kia ít nhất phải hai tháng nữa mới công chiếu."
Lăng Ảnh Liệt kéo cánh tay Âu Dương Thiên Nhiên lại, dùng một chút lực, trực tiếp đem Âu Dương Thiên Nhiên kéo vào trong lòng mình. Tài xế đang lái xe mắt nhìn thẳng, giống như một chút cũng không phát hiện hình ảnh phía sau xe, hắn nhấn một cái nút, màn chắn trong xe lập tức xuất hiện, đem không gian phía trước và phía sau ngăn cách. Những gì người ngồi phía sau nói, người phía trước đều không thể nghe được, sau đó tài xế mới tiếp tục bình tĩnh lái xe.
Âu Dương Thiên Nhiên dựa vào lòng ngực Lăng Ảnh Liệt, có chút giãy giụa.
"Hai người đàn ông ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì."
Lăng Ảnh Liệt cúi đầu, trong mắt để lộ ra một tia u tối không rõ, hơi hơi nhấp miệng, cúi đầu hạ một nụ hôn lên mái tóc Âu Dương Thiên Nhiên.
"Tiểu Nhiên, anh sẽ nhớ em."
Thanh âm Lăng Ảnh Liệt trầm thấp, rõ ràng ngữ khí so với vừa rồi không khác nhau mấy, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên lại nhịn không được sinh ra cảm giác mất mát trong lòng.
Âu Dương Thiên Nhiên trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng.
"Ừm, tôi biết rồi."
Không biết nên nói cái gì nữa, đột nhiên Âu Dương Thiên Nhiên cảm giác bản thân có chút quẫn bách. Hai ngày nay, Lăng Ảnh Liệt đối xử với cậu rất tốt, chăm sóc cậu vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Theo lý mà nói, Lăng Ảnh Liệt chỉ là một đối tượng trong nhiệm vụ của cậu, chỉ là đối thủ cậu cần đánh bại, cho nên cậu không nên sinh ra bất kì cảm xúc mãnh liệt nào đối với anh. Nhưng mà, cảm xúc là thứ không thể không chế được.
Âu Dương Thiên Nhiên không phải động vật máu lạnh, đặc biệt là sau khi biết được một nam thần cao lãnh như Lăng Ảnh Liệt thích mình, trong lòng có chút chột dạ đồng thời cũng cảm thấy áy náy. Lúc này, tâm tình của Âu Dương Thiên Nhiên vô cùng phức tạp, không biết phải trả lời Lăng Ảnh Liệt thế nào.
"Tiểu Nhiên...."
"Ừm...."
"Em không thích anh."
Ngữ khí của Lăng Ảnh Liệt là khẳng định. Anh cảm nhận rõ ràng Âu Dương Thiên Nhiên đang kháng cự mình.
Âu Dương Thiên Nhiên hít sâu một hơi, nói.
"Trước hết anh cứ buông tôi ra đã."
Lần này, Lăng Ảnh Liệt thực sự nghe thao Âu Dương Thiên Nhiên, buông cậu ra.
Âu Dương Thiên Nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn vào Lăng Ảnh Liệt.
"Đúng. Hiện tại tôi không thích anh, có thể nói là, nếu như anh không ép buộc tôi ký tên vào hợp đồng yêu đương gì đó kia, tôi càng không muốn nghĩ sẽ có bất kì quan hệ nào với anh."
Đây là ý nghĩ chân thật trong lòng Âu Dương Thiên Nhiên. Thật ra Lăng Ảnh Liệt thông minh như vậy, anh khẳng định cũng đoán được, mà Âu Dương Thiên Nhiên cũng đã muốn thẳng thắn vấn đề này từ lâu. Chẳng qua, cậu không ngờ rằng Lăng Ảnh Liệt lại trực tiếp đến như vậy.
Lăng Ảnh Liệt cứ như vậy mà nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, ánh mắt của anh quá mức sâu thẳm, Âu Dương Thiên Nhiên không thể đoán được anh đang nghĩ cái gì.
Qua nửa ngày, Lăng Ảnh Liệt dường như đã nghĩ thông suốt, ngữ khí mười phần bá đạo.
"Anh sẽ khiến em phải thích anh."
Loại khí phách mười phần giống tổng tài bá đạo này khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên có chút buồn cười.
"Tại sao lại không phải là khiến tôi yêu anh?"
"Bởi vì anh hiện tại cũng chỉ mới thích em."
Một chữ yêu này, Lăng Ảnh Liệt không hiểu. Anh chỉ biết, nếu thật sự yêu Âu Dương Thiên Nhiên, có lẽ anh sẽ không thể nào bình tĩnh được như hiện tại.
Âu Dương Thiên Nhiên cười, ngũ quan tinh xảo trở nên sáng ngời.
"Nói thật cho anh biết, trước khi gặp được anh, em chưa bao giờ nghĩ qua mình sẽ tìm một người bạn trai. Nhưng sau khi gặp được anh, em đột nhiên nhận ra, kỳ thật nam hay nữ đều giống nhau. Chỉ cần hai người yêu nhau, những thứ khác không còn quan trọng. Thích rất đơn giản, anh rất có mị lực. Em vô cùng tin tưởng, có lẽ không bao lâu nữa, em cũng sẽ thích anh."
Lăng Ảnh Liệt thực sự là một người rất có sức hút, gương mặt đẹp trai, gia thế khổng lồ, khi chăm sóc người khác cũng vô cùng nghiêm túc cẩn thận. Một người bạn trai như vậy, có rất nhiều người tha thiết mơ ước. Âu Dương Thiên Nhiên có lí do để tin tưởng, có lẽ không bao lâu nữa, bản thân cậu cũng phải luân hãm vào đó. Dù sao thì, hiện tại cậu đã có hảo cảm với Lăng Ảnh Liệt, mà có hảo cảm rất nhanh sẽ phát triển thành thích.
Có một Lăng Ảnh Liệt ưu tú như vậy làm tiền đề, về sau sợ là sẽ rất khó tìm được người yêu nào ưu tú hơn Lăng Ảnh Liệt.
Ngữ khí vừa đổi, gương mặt Âu Dương Thiên Nhiên bắt đầu trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Nhưng mà, thích dù sao cũng không phải là yêu. Thích, có thể buông tay. Yêu, sẽ không thể nào có khả năng thoát ra được. Lăng Ảnh Liệt, trong hơn hai tháng sắp tới, là thời gian để chúng ta cùng nhau suy xét rõ ràng mối quan hệ của cả hai, để xem chúng ta cuối cùng có thể đi đến được bước nào. Em không thích quan hệ của chúng ta hiện tại, một mối quan hệ không hề rõ ràng. Hai chúng ta cùng nhau suy nghĩ kỹ càng, sau khi đã chắc chắn được, thì lúc đó hẳn đưa ra quyết định."
Đây là đang cho Lăng Ảnh Liệt cơ hội, cũng là cho Âu Dương Thiên Nhiên một cơ hội. Nếu Lăng Ảnh Liệt đã thẳng thắn, cậu cũng không có ý định tiếp tục trốn tránh. Cậu thực sự có hảo cảm với Lăng Ảnh Liệt, một khi đã như vậy, tại sao lại không cho cả hai thêm một cơ hội.
Âu Dương Thiên Nhiên không muốn câu chuyện của mình giống như những bộ phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ, cần phải trải qua vô số hiểu lầm gút mắc gì đó mới có thể hoàn toàn hiểu được bản thân đang cần cái gì. Âu Dương Thiên Nhiên thích dứt khoát, dây dưa lằng nhằng gì đó, không phải là phong cách của cậu.
Nếu muốn chơi, vậy thì cứ biến giả thành thật. Hệ thống cũng ủng hộ cậu, không phải sao?
Độ cảm cảm đang ở 80%, còn thiếu 15% nữa mới là yêu đi, lúc đó hai người nhất định sẽ cột cùng với nhau. Có lẽ là do đã cô đơn rất lâu, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên cũng khát vọng có một gia đình ấm áp. Không phải là ấm áp từ thân nhân mang lại, mà do bản thân và bạn đời của mình cũng nhau tạo nên.
"Được."
Lăng Ảnh Liệt đáp. Kỳ thật anh biết, Âu Dương Thiên Nhiên và anh là cùng một loại người. Bọn họ đều ích kỷ, tại thời điểm không thể xác định bản thân có thể bị tổn thương hay không, ai cũng không muốn bỏ ra chân tình thực sự. Cái mà anh gọi là thích, cũng giống như Âu Dương Thiên Nhiên đã nói, chỉ là thích mà thôi.
Dục vọng chiếm hữu sẽ có, nhưng không phải không có đối phương thì không được.
Hai người đều là người thông minh đến đáng sợ, dọc theo đường đi, cũng không ai lên tiếng nữa. Giống như không hẹn mà cùng nhau tự hỏi vấn đề vừa nãy, lại cũng giống nhau đang trốn tránh, muốn bản thân từ bây giờ phải bắt đầu bình tĩnh.
Nửa tiếng sau, hai người đến sân bay.
Lăng Ảnh Liệt không xuống xe, dù sao thì ở sân bay có quá nhiều người, cho dù là đã ngụy trang, thì chỉ cần bất cẩn một chút, vẫn có thể bị nhận ra. Hơn nữa, bản thân Lăng Ảnh Liệt cũng không xác định anh có thể làm ra hành động gì hay không. Cho nên, trước khi Âu Dương Thiên Nhiên bước xuống xe, Lăng Ảnh Liệt nhanh chóng kéo cậu lại, sau đó đó in lên môi Âu Dương Thiên Nhiên một nụ hôn.
Nụ hôn này mang theo chút ý tứ luyến tiếc, cũng mang theo thứ gì đó như chờ mong.
Sau đó, dưới ánh mắt tràn ngập ý cười của Lăng Ảnh Liệt, Âu Dương Thiên Nhiên cũng cùi đầu, hôn trả lại anh một cái. Ngay tại khoảnh khắc này, tâm của cả hai, dường như gần thêm một chút.
Nhìn bóng dáng Âu Dương Thiên Nhiên dần biến mất ở cổng sân bay, Lăng Ảnh Liệt mới nói với tài xế.
"Đi thôi, đến phim trường."
Bộ phim đã trễ mất hai ngày quay, hôm nay không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Đạo đức cơ bản nhất của nghề nghiệp, Lăng Ảnh Liệt vẫn phải có.
- ---Truyện chỉ đăng tại wattpad chính chủ YuTuyTien, những nơi khác chỉ là ăn cắp, là dbrr, mong mn ủng hộ editor qua wattpad.
Âu Dương Thiên Nhiên vừa mới bước vào cổng sân bay, đã thấy được Hạ Tuấn Quân lâu ngày không gặp. Hạ Tuấn Quân mặc một bộ tây trang màu lam, không đeo cà vạt, tay cầm lấy va li, đứng yên ở đó, tinh thần sáng lán, rất có ý vị soái khí của một người phương đông. Thoạt nhìn, hai ba ngày không xuất hiện này, hắn trải qua rất tốt.
Hạ Tuấn Quân cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa mới ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên đang đi về phía mình, hắn nhanh chóng chạy đến đón. Sau đó thuận tay nhận lấy hành lý của Âu Dương Thiên Nhiên đang cầm.
"Nhị thiếu! Cảm ơn trời đất, cậu cuối cùng cũng đến. Một tiếng nữa máy bay đã cất cánh rồi."
"Trên đường kẹt xe. Đi thôi."
Âu Dương Thiên Nhiên cũng không giải thích gì thêm. Sau khi cầm lấy vé máy bay, liền chờ ở sảnh, chuẩn bị lên máy bay.
Âu Dương Thiên Nhiên ngồi trong phòng chờ, vô cùng nhàm chán, rốt cuộc nhịn không được bắt đầu đặt câu hỏi với Hạ Tuấn Quân.
"Hai ngày nay có vẻ anh rất thoải mái nha, gọi điện thoại không bắt máy, nhắn tin cũng không thèm trả lời."
Hạ Tuấn Quân cũng biết hai ngày nay không liên lạc với Âu Dương Thiên Nhiên là do hắn không đúng, lập tức dùng thái độ thành khẩn xin lỗi.
"Xin lỗi Nhị thiếu! Hai ngày nay tôi có chút chuyện gấp cần phải xử lí, cho nên chưa kịp nói gì với cậu đã rời đi rồi."
"Xử lí xong rồi?"
Âu Dương Thiên Nhiên uống một ngụm nước.
"Đã xử lí xong."
Hạ Tuấn Quân gật đầu.
"Đã giải quyết hiểu lầm?"
Âu Dương Thiên Nhiên hỏi tiếp.
Hạ Tuấn Quân có chút kinh ngạc mà nhìn cậu.
"Nhị thiếu, sao cậu lại biết được?"
Âu Dương Thiên Nhiên bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái.
"Biểu hiện của anh rõ ràng đến như vậy, tôi không muốn hiểu cũng khó."
Nhớ đến đủ loại hành động của mình lúc trước, Hạ Tuấn Quân có chút ngượng ngùng. Lúc trước bản thân hắn vẫn luôn mất hồn mất vía, khó trách Nhị thiếu lại nhận ra.
"Hiểu lầm đã được giải quyết, tôi và anh ấy đã không còn thù hận lúc trước nữa. Xin lỗi Nhị thiếu, trong khoảng thời gian này tôi đã đem lại cho cậu nhiều phiền toái rồi."
Vẻ mặt Hạ Tuấn Quân đầy áy náy, cũng biết dạo gần đây bản thân luôn hốt hoảng, khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên gặp không ít phiền toái. Sau khi đến nước M, hắn cư nhiên còn bỏ lại một mình Âu Dương Thiên Nhiên. Cũng may vẫn ổn, có Lăng ảnh đế ở đó, xem như hắn cũng có thể yên tâm phần nào.
"Không sao đâu, đợi đến khi anh kết hôn, nhớ cho tôi kẹo cưới là được rồi."
Âu Dương Thiên Nhiên thực sự không thèm để ý. Tuy, thời gian gần đây, người đại diện Hạ Tuấn Quân này không đủ tiêu chuẩn cho lắm, nhưng dù sao cũng là có nguyên nhân, Âu Dương Thiên Nhiên không có ý định truy cứu.
Kết hôn? Kẹo cưới? Trên đầu Hạ Tuấn Quân xuất hiện mấy dấu chấm hỏi, Nhị thiếu làm sao lại đột nhiên muốn ăn kẹo cưới của hắn vậy chứ? Cho dù Hạ Tuấn Quân vô cùng nghi hoặc tại sao Âu Dương Thiên Nhiên lại nhắc đến việc kết hôn của mình, nhưng hắn vẫn là gật đầu đồng ý.
"Không thành vấn đề."
Kết quả, câu nói kế tiếp của Âu Dương Thiên Nhiên suýt chút nữa đã khiến Hạ Tuấn Quân sặc chết.
"Vậy anh và Phạm Hợp khi nào mới kết hôn?"
"Khụ khụ khụ.... Cái gì? Too bà Phạm Hợp kết hôn?"
Hạ Tuấn Quân nghẹn họng đầy trân trối nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.
"Nhị thiếu, cậu đang nói cái gì vậy?"
Âu Dương Thiên Nhiên nghiêng đầu.
"Anh và Phạm Hợp khồn phải đac giải quyết hiểu lầm rồi sao? Vậy ngày kết hôn cũng khồn xa đi."
Không phải chỉ nói một câu kết hôn thôi sao. Ở Hoa Quốc, kết hôn đồng tính là chuyện vô cùng bình thường. Hạ Tuấn Quân có cần phải kinh ngạc đến vậy không?
Hạ Tuấn Quân dở khóc dở cười nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.
"Nhị thiếu! Cậu hiểu lầm rồi, tôi và Phạm Hợp không muốn kết hôn, cũng không có khả năng kết hôn."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì Phạm Hợp là anh trai của tôi, anh trai ruột."
Cánh tay đang cầm ly nước của Âu Dương Thiên Nhiên trở nên cứng đờ.