"Oa... Song Ngư Hoành Lâu đúng là không thể nào lường trước được nha... Hai tiểu khả ái như vậy thật khiến người ta phải xao xuyến nha... Này... này... Còn có bày hát nó cũng là rất vui tai nữa đi... Ừ.. Ừ... X... x... o... o...".
Lão hoàng đế lạ mặt. "Ha... ha.. ha... Song Ngư Hoành Lâu này thật khiến trẫm được mở rộng tầm mắt nha."
Tiếp lão lại nói. "Hoàng đế Ngô Quốc.! Kinh Sư này hôm nay trẫm đến thật là có duyên phận không ít rồi đi."
"Hoàng đế Mạc Quốc huynh không cần phải ngạc nhiên.! Bởi Ngô Quốc của trẫm còn nhiều lắm những điều hay nữa."
"Ha... ha... ha.. Hay... hay.... Hay cho một Ngô Quốc..."
Các nữ nhân quyền quý. "Ồ... Hai tiểu nữ nhi này quả thật khả ái khó ai bằng được... Còn có Song Ngư Hoành Lâu xem ra danh bất hư truyền rồi... X... x... o... o..."
Nhóm thần bí Hoàng Vi. Hải Thanh Kiều liền cũng nói. "Ươm... Hoàng Vi tỷ.! Hai tiểu nữ nhi này thật quá dễ thương rồi đi."
Tú Nghi. "Tuy ta cũng không rõ, nhưng thật đúng là không thể nói khác hơn được."
Hoàng Vi. "Ừ.! Chỉ có điều là Bạch Bạch kia nó không phải là con người mà thôi.!"
Hải Thanh Kiều. "Hả... Là sao vậy tỷ.?"
Nhóm Tiệp Khắc Giáo hiện cũng đã nhận ra điều này. Giáo Chủ Mộ Vân cũng lập tức có một chút suy nghĩ khẽ nói.
"Bạch Bạch kia.! Xem ra đích thị là một Ma thú hóa hình rồi đi."
Phó giáo chủ Lạc Nhẫn. "Ừ... Tỷ nói đúng.! Song Ngư Hoành Lâu hình như cũng không phải chỉ có mỗi một con Ma thú không đâu."
Tam đường chủ Lâm Hiểu Minh. "Người đâu.! Tiếp đem thêm một ít kẹo ngọt đến đây nữa đi."
"Vâng.!" Một môn đồ thân tín tam đường chủ gần đó lập tức hiểu ý vội nhanh rời đi chuẩn bị.
Du thuyền Ngô Hồi Quốc. "Hừ... La Thần ngươi còn chưa chịu hành động nữa sao.?"
Du thuyền triều đình Ngô Kình Da liền quay sang thân tín của mình khẽ nói. "Mọi chuyện đã sắp xếp xong hết chưa."
"Bẩm.! Mọi việc đã sẵn sàng hết rồi." Thân tín liền đáp.
Nhóm bốn vị công tử Tiêu Cách. "Tiêm đệ.! Đừng có quá khích đấy, bởi hiện ở đây còn có thái tử nữa đấy."
Tiêm Huỳnh. "Ta biết rồi.!"
Hào Tư. "Tiêu huynh hãy yên tâm đi.! Mọi người đều hiểu được thân phận của mình."
Thanh Tu. "Đúng đấy Tiêu huynh.! Huynh xin cứ yên tâm đi."
Nhã gian trên gần bờ, nhị tiểu thư Kim Gia Như. "La Thần ngươi dường như ta càng ngày càng cảm thấy quá xa vời rồi."
Du thuyền Nguyên Sương Sương, Mộc Lan Hoa. "Cô nương ấy hiện chung một nơi thế lực thật không phải hạng tầm thường rồi đi."
Mộc Lan Hoa. "Hả.! Sương Sương cô nói ai vậy.?"
Nguyên Sướng Sương. "Không có.!"
Du thuyền Báo Nhã Nhi, Kỳ Lan. "Ai... da... Xem ra ngoài Kỳ Nữ Lãnh Điệp thì Song Ngư Hoành Lâu cũng còn rất nhiều ca kỹ không tầm thường khác nữa rồi đi.l
Kỳ Lan. "Ừ.! Nhưng quả thật hai tiểu nữ nhi kia nó rất khá ái rồi đi."
Du thuyền lớn của các công tử ca Kim Ngọc Hữu, Kim Huỳnh Lương, Kim Gia Thành, Kim Hồng Trị, Kim Hồng Tín, Kỳ Hứa Thanh, Kỳ Hứa Tài, Báo Nguyên.
Kim Ngọc Hữu. "Hú... hú... Tiểu khả ái... Nhìn đại ca ca đây một cái đi mà..."
Kỳ Hứa Thanh. "Đừng nhìn cái đâu heo đó làm gì, nhìn đại ca ca đây này.... Hú... hú..."
Báo Nguyên. "Hừ... Một đám không ra gì."
"Hả... Báo Nguyên ngươi là nói ai hả.! Có giỏi hãy nói lại nghe xem."
"X... x... o... o...."
----------...----------
Sân khấu biểu diễn lúc này liền không ngừng nhận được tiếng reo hò, tiếp một hồi Tiểu Bạch vẻ rất vui vẻ ra mặt không ngừng hướng mọi người vẫy vẫy tay. Hải Na Na thì nhút nhát hơn liền chỉ im lặng mắt nhìn xung quanh.
"Hú.... hú... Hố... hố... Hát nữa đi a... Tiếp đi... tiếp đi...." Mọi người rất phấn khích không ngừng hô lớn.
Nhưng.... Ngay trong lúc mọi người đang cực kỳ phấn khích thì bỗng liền thấy Tiểu Bạch, Hải Na Na khẽ cúi đầu chào mọi người rồi không nói gì nữa, liền lập tức rút lui.
Còn có Thập Ngũ Giai Nhân bọn họ cũng nhanh thu lại các nhạc cụ tiếp cũng nhẹ nhàng lui khỏi sân khấu biểu diễn.
"Hả... Đây... đây là lại làm sao vậy.... Ặc... Không phải là... là... chỉ biểu diễn một bày vậy thôi đâu nhỉ.... Hả... Hình như ta nhớ được gì rồi nha.... Huynh đài nhớ gì vậy, nói mau đi... À... à... Hình như đúng là chỉ diễn có mỗi một bày mà thôi..."
"Cái Gì......" Tất cả mọi người liền thấy rất kinh ngạc há hốc mồm không khép lại được.
Phía triều đình hiện vui vẻ buôn chuyện với nhau một hồi thì cũng bỗng phát hiện ra có vấn đề. Lão hoàng đế Ngô Quốc lập tức cau mày hướng Cẩn Đình Ba nói.
"Cẩn ái khanh.! Đây là có việc gì vậy.?"
"Ặc...." Cẩn Đình Ba bây giờ thật đã không thể lường trước được điều này, bởi lúc đầu y chưa từng nghĩ qua Song Ngư Hoành Lâu nó thật oanh động đến như thế.
"Bẩm... bẩm... Hoàng thượng.! Song Ngư Hoành Lâu họ đã diễn xong rồi, giờ tiếp sẽ đến Tứ Sắc Giai Nhân ra tiếp tục."
"Cái gì...." Các bá quan văn võ liền cũng rất kinh ngạc thất kinh.
Kim Ngưu Sa thấy tình hình không ổn liền đứng lên nói. "Hoàng thượng.! Để lão thần đích thân đi nói chuyện với Song Ngư Hoành Lâu một tiếng xem sao."
"Được.! Khanh hãy mau đi đi."
"Sao lại như vậy được nha... Thật không để triều đình vào mắt mà... Song Ngư Hoành Lâu này nó thật là muốn chết hay sao nha... Vậy mà cũng dám không nể mặt hoàng thượng... X... x... o... o..." Bá quan văn võ liền cũng bàn tán rất xôn xao.
Lão hoàng đế Mạc Quốc không hiểu lắm liền lên tiếng. "Hoàng đế Ngô Quốc.! Đây là có chuyện gì sao."
"À.. Cũng không có gì.! Chỉ là tiếp theo sẽ do Tứ Sắc Giai Nhân danh chấn Kinh Sư sẽ tiếp diễn tấu mà thôi."
Hoàng đế Mạc Quốc không hiểu rõ lắm liền nói. "Vậy sao còn không bảo bọn họ nhanh lên để chúng ta còn tiếp thưởng thức thôi."
"Được..." Hoàng đế Ngô Quốc thật đã có chút tức giận với La Thần lắm rồi.
----------...----------
Phía bên Song Ngư Hoành Lâu, La Thần cùng mọi người lúc này vẻ chẳng quan tâm đến thế nhân, tiếp đang thu xếp chuẩn bị đi về nhà.
"Tên tiểu tử ngươi..." Bỗng một tiếng thét lớn vang lên.
Kim Ngưu Sa liền mặt mày giận giữ chạy đến nói. "Tên tiểu tử ngươi có biết là Hoàng thượng cũng đang có mặt hay không hả, ngươi đây là muốn bị chém đầu có phải hay không hả..."
"Ô.... Lạ thay..... La Thần ta chỉ làm ăn nhỏ mà thôi, có liên quan gì đến hoàng thượng đâu cơ chứ.?"
"Ngươi... ngươi.... Không được phép rời đi.! Ngay lập tức hãy biểu diễn tiếp cho ta..."
"Ồ muốn quậy có phải không.?" La Thần vẻ chẳng mải mai tiếp hô gọi. "Tiểu Hắc...."
"Ầm....." Du thuyền Song Ngư Hoành Lâu bỗng thấy một âm thanh chấn động vang lên, liền Du thuyền thủng ngay một lỗ vách nhã gian.
Đông Ngưu Kim Ngưu Sa lập tức như đạn pháo bị đánh bay ra ngoài rơi ngay xuống hồ Lộng Nguyệt.
"Bùm...." Một cột nước do Kim Ngưu Sa bị đánh văng lập tức xuất hiện.
"Í.... Cái Gì....." Dân chúng mọi người liền tròn mắt há hốc mồm chấn kinh.
"Hả...." Bá quan văn võ triều đình thấy vậy liền cũng thất kinh không tin nổi.
Người thuộc nhóm La Thần thì hiện cũng chẳng mấy sợ hãi gì, liền cũng lập tức rất đề cao phòng bị. Riêng nhóm người hai vị công chúa và Tiểu Tinh, La Tiểu Kim thì vẫn rất chấn kinh há hốc mồm.
Hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng cũng đã có chút tức giận kinh thiên, liền hai mắt lập tức đỏ ngầu như máu.
"Hoàng thượng bớt giận.!" Liền các văn võ bá quan lập tức đồng hô lên tiếng.
Lão hoàng đế Mạc Quốc. "Hử... Song Ngư Hoành Lâu xem ra không bình thường rồi đi."
Thái tử Thiên Lộc Quốc cũng đã chú ý. "Ồ... Có chuyện gì rồi vậy.?"
Bên kia La Thần biết tình hình hiện cần nhanh có lời giải thích, vậy nên hắn lập tức hướng sân khấu biểu diễn phi thân qua.
"Kịch..." Nhẹ tiếp đất ở giữa sân khấu, La Thần liền mắt đảo nhanh hết một vòng hô lớn lên tiếng.
"Song Ngư Hoành Lâu đã có khế ước với Mộng Hồng Lâu từ trước, một đêm chỉ diễn duy chỉ một bày giá mười ngàn lượng mà thôi."
"Vậy nên hiện không một ai có thể bắt ép chúng ta cả, còn về muốn ỷ thế hiếp người như Kim Ngưu Sa thì La Thần ta đây xin mời cứ việc tới."
Tiếp La Thần mắt thấy dưới hồ lão Kim Ngưu Sa hiện đã được các thân tín chèo du thuyền nhỏ đến trợ giúp, liền hắn cũng chẳng sợ hãi tiếp...
"Hừ..." Hừ lạnh một cái La Thần liền tỏ ra rất tức giận lập tức quay người chuẩn bị rời đi.
"Í.... Người vừa bị đánh văng đó là Đông Ngưu sao.... Thật... thật.... Í....." Dân chúng liền như hít phải hơi khí lạnh.
"Khoan đã La đệ.!" Cẩn Đình Ba bỗng hô lớn.
La Thần liền dừng bước quay lại hô. "Ồ... Cẩn huynh đây cũng muốn ỷ thế uy hiếp ta sao.?"
"Không có.! Không có.! Chỉ là mọi người hiện vẫn còn rất muốn xem Song Ngư Hoành Lâu biểu diễn tiếp mà thôi."
"Vậy nên không biết ý của La đệ là muốn như thế nào thì mới được đây.?"
"À... Phải vậy chứ.!" La Thần liền trở mặt nhanh như lật sách đáp.
"Người làm ăn nói chuyện làm ăn, chứ nào đâu như bọn tặc tử chỉ biết ỷ thế hiếp người. Hừ...."
"Như Cẩn huynh đây thì có phải sẽ không có chuyện gì xảy ra hay không nha.! Vậy nên mới nói muốn làm ăn thì ít nhất cũng phải là không phải cái đầu heo trước cái đã."
Kim Ngưu Sa nội thương uất ức phun máu khi nghe được cái tên tiểu tử La Thần là đang chăm chọc lão.
Cẩn Đình Ba hiểu được La Thần là không thể xem thường, vậy nên liền nói. "La đệ hãy nói ra một cái giá đi."
"Hảo.... Như vậy mới đích thị là người làm ăn lớn chứ.!" La Thần khen ngợi xong tiếp lên tiếng.
"Như cũ giá một bày mười ngàn lượng."
"Đồng hợp diễn cứ mỗi một mỹ nhân thì sẽ là thêm mười ngàn lượng."
"Cái Gì...." Thái tử Thiên Lộc Quốc, Hoàng đế Mạc Quốc, văn võ bá quan, du thuyền chúng nữ nhân hoàng tộc, cùng tất cả hàng vạn vạn người có mặt liền ngay lập tức rất kinh hãi với cái giá của Song Ngư Hoành Lâu.
"Đây... đây là ăn cướp sao.... Thương nhân ta ngao du nhiều nước cũng chưa từng thấy qua diễn tấu nào mà nó lại đắt đến như vậy cả... Ầy... Huynh đệ đây là có điều không biết đấy thôi.! Bởi Song Ngư Hoành Lâu giá bước vào xem diễn ngày thường nó cũng đã là một ngàn lượng rồi.... Cái... Cái Gì.... X... x... o... o..."
Cẩn Đình Ba biết hiện nếu không theo thì La Thần thật sẽ rời đi ngay, vậy nên lão không còn cách gì liền chỉ biết cắn răng lên tiếng.
"Được.! Lão huynh ủng hộ đệ một lần, cho lão huynh một bày đi."
"Có ngay... Vậy không biết lão huynh là có yêu cầu gì đặc biệt với bày hát hay không.?"
"Hả... Còn có thể tùy tiện nói ra yêu cầu sao.?" Mọi người liền rất kinh ngạc khi nghe được Song Ngư Hoành Lâu ngưu bức như vậy.
"À... Lão huynh cũng không có yêu cầu gì đặc biệt..." Đang nói bỗng Cẩn Đình Ba liền dừng lại, tiếp lão dường như muốn làm khó La Thần nên nói.
"Chỉ là... Chỉ cần nó phải thật mới mẻ, liền từ trước đến nay chưa từng có là được."
"Í.... Nghe thôi thì cũng thấy không dễ rồi đi... Cái gì mà chỉ là thôi chứ... Đây rõ ràng là việc khó hơn lên trời rồi... À... bây giờ thì ta đã hiểu cái mười ngàn lượng kia nó thật cũng không dễ dàng lấy nha... X... x... o... o..."
Phía cao tầng triều đình thì nghe ra cũng rất thích thú, liền mọi người ai nấy đều tiếp tục uống rượu chờ xem La Thần sẽ đáp như thế nào.
"Được thôi.! Tùy ý huynh vậy.?" La Thần dứt khoát nhận lời, tiếp lại nhanh nói.
"Hồng Lư.! Thu tiền."
"Vâng thiếu gia.!" Hồng Lư đứa cháu của Hồng Cô bà bà liền lập tức như đã được luyện tập qua từ trước, liền nhanh chèo thuyền nhỏ qua phía Cẩn Đình Ba thu tiền.
"Ặc... Thật là có thể một bày hát trước nay chưa từng có sao... Í.... Thật có thể không vậy a... x... x... o... o..."
La Thần thấy Hồng Lư thật rất nhanh nhẹn được việc, tiếp hắn quay sang một du thuyền nhỏ khác cũng được phép neo đậu ở gần sân khấu lên tiếng.
"Tứ Sắc Giai Nhân.! Cáo lỗi rồi."
Bên trong du thuyền nhỏ Tứ Sắc Giai Nhân liền mặt mài rất nổi giận. "Hừ... Một đám đuôi mù hết rồi đi... Mười ngàn lượng.... Hừ... Điên hết rồi mà..."
Riêng chỉ mỗi một mình Như Họa nhỏ nhắn dễ thương đáng yêu là vẫn không một lời lên tiếng gì, tiếp cô chỉ im lặng lặng lẽ chờ đợi.
La Thần thấy Hồng Lư hiện đã vẫy vẫy tay ý nói đã thu được tiền, La Thần liền lúc này mới chịu bất đầu.
"Mấy đứa... Nào chúng ta tiếp cùng chơi thôi.!"
Rất nhanh Thập Ngũ Giai Nhân lại giàn trận Bát Vạn Thiên Âm tiếp tục biểu diễn, phía trên đài cao thành sân khấu liền lại thấy mỹ nhân như ngọc Hoa Thiên Thiên xuất hiện.
"Một bày hát mang phong cách mới mẻ trước giờ chưa từng có, sẽ do một Kỳ Nữ oanh động ngày hôm qua biểu diễn."
"Bày hát Cô Nương Bình Thường."
"Tấu khúc Thập Ngũ Giai Nhân."
"Biểu diễn Kỳ Nữ Lãnh Điệp....!"
"Hả... cái gì... Kỳ Nữ của ta cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi a.... Cái gì mà của ngươi chứ, ngươi là đang nằm mơ sao hả... x... x... o... o..."
"Lãnh Điệp.... Lãnh Điệp... Lãnh Điệp... Lãnh Điệp...." Những người yêu thích Lãnh Điệp bỗng không hiểu sao liền xuất hiện nhiều như nấm, lập tức reo hò chấn động khắp hồ Lộng Nguyệt.
"Hừ... Kỳ Nữ gì chứ... Có mà là quái nữ thì mới đúng hơn đi..." Theo đó thì người chán ghét Lãnh Điệp hiện cũng không ít khinh thường.
"Ngươi nói gì hả... Ngươi có tin là lão tử sẽ đánh miệng nói bậy bạ của ngươi hay không.?"
"Ngươi dám sao.! Hừ... Quái nữ thì là quái nữ có gì mà ta không dám nói cơ chứ..."
"Này... này..." Thấy vẻ sắp có đánh nhau, liền một tên quân binh gần đó có trách nhiệm giữ trật tự liền nhanh chạy qua.
"Không được đánh nhau.! Nếu không thì sẽ ngay lập tức bị tống ra khỏi nơi biểu diễn."
Hai tên cãi nhau nghe vậy liền im lặng không dám nói nhiều, bởi thật chẳng ai muốn mình bị đuổi ra ngoài cả.
"Lãnh Điệp... Lãnh Điệp... Lãnh Điệp....."
Lão hoàng đế Mạc Quốc thấy rất kỳ lạ lên tiếng. "Kỳ Nữ Lãnh Điệp rất nổi tiếng hay sao vậy.?"
Hoàng đế Ngô Quốc. "À... Cái này thì là chỉ mới nổi từ ngày hôm qua mà thôi."
"Hả... Chỉ mới một ngày vậy mà đã oanh động như vậy rồi sao.!"
Nhã gian tầng ba Mộng Hồng Lâu, hiện có một vị cô nương vẻ rất ưu thương cũng liền lập tức có một chút phấn chấn nhìn qua.
"Kỳ Nữ Lãnh Điệp cô thật khiến cho ta cũng phải ngưỡng mộ."
Nguyên Sương Sương hiện cũng khẽ lên tiếng. "Kỳ Nữ cô có thể cho ta biết thế nào là tình ái có được hay không.?"
Nhị tiểu thư Kim Gia Như. "Kỳ Nữ này quả rất khác lạ với những mỹ nhân bình thường rồi đi."
Hải Thanh Kiều. "Hoàng Vi tỷ.! Kỳ Nữ này sao mà nổi tiếng quá vậy a..."
"X... x.. o.. o..." Còn nhiều nhiều nữa những công tử ca, tiểu thư khuê các cũng không ngừng bàn tán.
----------...----------
Hiện mọi người reo hò ầm ĩ, Lãnh Điệp liền lúc này bỗng nhẹ bước ra sân khấu biểu diễn, liền lúc này phong cách của cô lập tức nói lên nó quả rất khác thường rồi.
"Oa... Đó.. đó là.... y phục kiểu gì vậy a.... Không biết nữa... Còn có kiểu tóc cũng là rất kỳ lạ nữa... X... x... o... o..."
Lãnh Điệp lúc này y phục mới lạ, quần ống rộng màu xám, áo dài tay màu trắng cũng to rộng phong cách rất là cá tính.
Tóc cô thì được kết nhiều bính nhỏ cột hết về sau, nhìn thôi cũng thấy nó rất là oanh động chúng nhân rồi.
Bỗng ngay lúc này phía xa xa trong đám người trên bờ hồ có một giọng nói của vị cô nương ái mộ nào đó liền thét lớn.
"Lãnh Điệp.... Ta yêu nàng......"
"Í...." Dân chúng người người liền tất cả có thế hiểu được vì sao cô nương nọ lại dám hô như vậy rồi, bởi là thân phận Kỳ Nữ Lãnh Điệp hiện chuyện đang theo đuổi một mỹ nhân ai mà không biết đâu chứ.
Lãnh Điệp trên sân khấu nhẹ cười, tiếp hướng nơi đó nhẹ đáp. "Cảm ơn.! Ta cũng rất thích nàng.."
"Á.... Á.... Kỳ Nữ Lãnh Điệp là nói thích ta kìa.... A... Vui quá đi mất...."
"Í... Cái con điên nào dám giành trước với lão nương rồi a.... X... x.. o... o..."
"Lãnh Điệp còn muội ở đây nữa này... Muội cũng thích tỷ lắm...."
"Cảm ơn.! Tỷ cũng thích muội lắm..."
"Á.... á.... Lãnh tỷ là cũng nói thích ta nữa a...."
"Lãnh Điệp.! Còn có huynh ở đây nữa này..."
"Cảm ơn.!"
"A.... Kỳ Nữ Lãnh Điệp là đang đáp lời với ta đó nha...."
"Hừ... Cái tên đầu heo chết tiệt... Ngươi tránh ra cho ta..."
"Lãnh Điệp.! Còn có huynh nữa a..."
"Cảm ơn.!"
"Lãnh... Điệp... Lãnh Điệp.... Lãnh Điệp...."
Du thuyền triều đình liền rất xôn xao. "Hả.. Ngô Quốc từ khi nào mà nữ nhân lại có thể thích nhau như vậy rồi a... Còn có Kỳ Nữ này cũng thật nổi tiếng quá rồi đi... Này... bộ lão không biết sao.? Kỳ Nữ này cô ấy còn là đang theo đuổi một mỹ nhân cũng không tầm thường đâu... Hả... thật không.... Trời... Chuyện này Kinh Sư hiện ai mà không biết đâu chứ... X.... x... o... o..."
Lão hoàng đế Mạc Quốc hiện rất há hốc mồm kinh ngạc. "Kỳ Nữ đúng thật là Kỳ Nữ a..."
Thái tử Thiên Lộc Quốc. "Ặc... Mỹ nhân này sao lại là kỳ lạ đến như vậy a.."
-----------...----------
Lãnh Điệp vẻ rất làm chủ sân khấu, liền không một chút nào là sợ hãi, tiếp cô lại lên tiếng nói.
"Cảm ơn mọi người đã yêu thương Lãnh Điệp.!"
"Liền sau đây Lãnh Điệp sẽ vì mọi người mà biểu diễn một bày hát từ trước đến nay chưa từng có."
"Mong rằng tất cả mọi người sẽ ủng hộ cho Lãnh Điệp."
"Lãnh Điệp... Lãnh Điệp... Lãnh Điệp... Lãnh Điệp....."