Kinh Sư : Hồ Lộng Nguyệt.
Hồ Lộng Nguyệt toàn thành người đông đúc hiện đang chen chút chậc nức có mặt ở tại nơi này, còn có thương nhân nhiều nơi cũng bị làm cho hiếu kỳ mà đến, và còn có cả Ngô Quốc nhân tài cả nước đông đúc hiện cũng tề tụ về đây.
Dưới hồ thì lại thấy có một du thuyền rất lớn được triều đình chiếm dụng để tiếp đãi các bá quan văn võ, hiện thấy trên cao có hai ghế rồng lớn tượng trưng cho bật vương giả, có hai vị lão hoàng đế đang đồng thượng tọa.
Thái tử cùng các vị hoàng tử Ngô Quốc hiện cũng trên dưới yên vị cùng với các văn võ tiếp chuyện.
Ngoài ra còn thấy có một vị hoàng tộc của một nước khác hiện cũng có mặt ở đây, y đích thị chính là thái tử của Thiên Lộc Quốc chỉ vừa đến Ngô Quốc không lâu.
Dưới thấp hơn mạn thuyền rộng lớn thì còn có rất nhiều quan lại Ngô Quốc nữa, người quen thì có thể thấy gồm Tứ Bất Tượng, Ngự Sử Đại Cẩn Đình Ba, Viện trưởng học viện Kinh Sư Ngô Kình Đa... v... v...
Và còn nhiều nhiều các quan lại khác nữa, nhưng cũng nơi du thuyền yến tiệc của triều đình này lại thấy có một nhóm người không hiểu sao cũng được có mặt, đó chính là nhóm của bốn vị công tử Tiêu Cách.
Một du thuyền lớn không kém gần bên cạnh thì thấy nó chính là nơi của các nữ quý nhân vọng tộc cũng có mặt, hiện đang bàn tán không ngừng về Song Ngư Hoành Lâu.
Còn có nhiều nhiều các du thuyền vừa và nhỏ trải dài khắp trên mặt hồ còn lại thì cũng thấy tất cả hiện cũng đã có người chiếm dụng hết rồi.
Hai bên hồ thì các nhã gian cũng hiện không còn phòng trống nữa rồi, còn về trên đường thì không cần phải nói về cái sự đông đúc làm gì, bởi liền cũng đã có thể hình dung ra được luôn rồi.
"Oa... Sân khấu biểu diễn này.... này... nó thật lộng lẫy a..."
"Ờ... ờ... Ta đây cũng là lần đầu được chứng kiến một buổi biểu diễn ca kỹ mà hoành tráng như vậy đấy."
"Này... Mộng Hồng Lâu hình như đã bất đầu có tú bà xuất hiện chuẩn bị biểu diễn rồi kìa."
"À... Ta đây cũng thật mong rằng có thể nhanh gặp lại Kỳ Nữ Lãnh Điệp nha."
"Ồ... Huynh đệ đây là ưa thích Kỳ Nữ Lãnh Điệp sao.?"
"X... x... o... o..." Sân khấu đã lên đèn rực rỡ, liền mọi người cũng đã bất đầu không ngừng bàn tán xôn xao.
-----------...-----------
La Thần mắt nhìn phía du thuyền triều đình hơi khó hiểu vì thấy có đến hai vị hoàng đế, tiếp hắn quan sát rất kỹ tất cả đám người quan lại bá quan, tuyệt không hề bỏ sót qua bất kì một ai.
Tiểu Bạch bên cạnh lúc này liền khẽ lên tiếng. "Đại ca ca.! Tiểu Kim hỏi ca ca là đang nhìn cái gì vậy kìa.?"
"Phì..." Phì cười La Thần đáp. "Cái gì mà Tiểu Kim muốn hỏi chứ.! Đúng thật là..."
"Đại ca ca chỉ là ngắm nhìn một chút mà thôi chứ không có ý gì khác đâu."
"Hả.! Chỉ vậy thôi mà đại ca ca cũng cần nhìn lâu như vậy sao." Khó hiểu Tiểu Bạch lại tiếp tục lên tiếng. "Đại ca ca.! Tiểu Tinh bảo có gì mà đặc biệt đâu kìa."
"Không có a...." Tiểu Tinh, La Tiểu Kim cuối cùng cũng không còn im lặng được nữa, lập tức lên tiếng phủ nhận ngay.
"Ặc... Lão đại đang nói chuyện hai muội đừng có làm ta mắt mặt như vậy chứ.!" Tiểu Bạch liền lập tức rất thẹn mặt.
"Phì..." La Thần nhẹ mĩm cười nói. "Tiểu Bạch.! Tiết mục đầu tiên đã sắp diễn rồi, vậy nên hãy mau đi chuẩn bị đi."
"Hả... Tiểu Bạch bây giờ được diễn rồi sao a..." Tiểu Bạch lập tức vui ra mặt liền nhanh đứng lên hướng Hải Na Na nói.
"Na Na.! Chúng ta đi chuẩn bị thôi nha."
"Ưa..." Hải Na Na bé nhỏ dễ thương liền gật gật đầu đồng ý.
La Thần thấy hai đứa đã rời đi rồi thì mới tiếp nhìn Tiểu Tinh và La Tiểu Kim lên tiếng nói. "Hai tiểu muội muội trước cứ ở đây xem diễn đi, liền tối nay đại ca ca sẽ nghĩ cách dẫn hai muội muội rời khỏi nơi này."
"Ưa... Ươm...." Tiểu Tinh, La Tiểu Kim không hiểu sao chẳng một chút bướng bỉnh gì, lập tức liền rất nghe lời của La Thần.
"Tiểu Hắc.! Đệ coi cũng quan tâm tới hai tiểu muội muội một chút nữa đấy."
"Đại ca ca người yên tâm.! Tiểu Hắc có thể làm được."
Song Ngư bên cạnh thấy vẻ quan tâm rất đặc biệt của La Thần dành cho những tiểu muội đệ, thì liền cũng đã có một chút rất khó hiểu ở trong lòng rồi.
La Thần hắn tiếp đứng lên hướng mọi người lên tiếng. "Nào.! Mọi người.! Như mưu tính cứ thế mà hành động thôi."
"Vâng thiếu gia.!" Rất đông mọi người liền lập tức hô đáp.
"Vâng thiếu chủ.!" Riêng Nhất Đẳng Yêu Quân thì có một chút xưng hô hơi khác với phần còn lại.
Còn nhóm người của hai vị công chúa thì tuyệt chỉ im lặng chứ không lên tiếng đáp gì cả.
-----------...----------
Mọi người dưới du thuyền cho đến các nhã gian hiện đã thấy rượu ngon một lúc lâu rồi, riêng giờ chỉ còn có thiếu chỉ mỗi Song Ngư Hoành Lâu biểu diễn nữa mà thôi.
Liền ngay lúc này trong sự chờ đợi của mọi người, lập tức thấy một vị tú bà của Mộng Hồng Lâu nhanh bước lên sân khấu hướng mọi người hô lớn.
"Mộng Hồng Lâu chân thành cảm kích đến sự góp mặt của tất cả mọi người ngày hôm nay.!"
"X... x... o... o..." Tú bà tiếp lại nói rất chi là nhiều thứ nữa.
Dưới du thuyền vị lão hoàng đế lạ mặt bỗng có một chút khó hiểu liền hướng Lão hoàng đế Ngô Quốc lên tiếng.
"Hoàng đế Ngô Quốc.! Sao xem diễn tấu lại phải ngồi xa như vậy cơ chứ, không phải là sẽ không thể nghe được rõ ràng hay sao."
"Hoàng đế Mạc Quốc huynh có điều không biết đấy thôi.! Bởi Song Ngư Hoành Lâu khi biểu diễn thì huynh ắc sẽ rõ ràng thôi."
"Hử... Thần bí như vậy sao.?"
"Ha... ha.. ha... Trẫm ngay lúc trước cũng giống như huynh vậy đấy."
"X... x... o... o...." Phía các du thuyền cùng hàng vạn người xung quanh lúc này cũng đã bất đầu xôn xao bảo nhau không ngừng.
Vị tú bà lúc này sau một hồi giới thiệu dài thì bỗng ngay lúc này cuối cùng cũng đã đến hồi cuối.
"Vâng.! Và bây giờ sẽ là sự xuất hiện của... Song Ngư Hoành Lâu......!"
"Ô..... Hoan hô... hoan hô.... a...."
"Song Ngư Hoành Lâu... Song Ngư Hoành Lâu... Hoan hô... hoan hô a...."
"Lãnh Điệp của ta a...."
"Ngươi muốn chết hay sao mà dám bảo Kỳ Nữ Lãnh Điệp là của ngươi hả..."
"X... x... o... o..." Dân chúng mọi người xung quanh hồ Lộng Nguyệt kích động không ngừng hò hét.
----------...----------
Trong lúc mọi người vẫn đang hò reo không ngừng, thì bỗng ngay lúc này Song Ngư Hoành Lâu cũng đã bất đầu hành động, liền sân khấu biểu diễn ngay lúc này lập tức hơn mười đợt pháo hoa cùng bắn phá vang dội.
"Bùm... Bùm... Chíu....... íu... Bùm.....!" Pháo hoa lập tức nỗ vang rực rỡ sắc màu trên bầu trời thành Kinh Sư.
Hồ Lộng Nguyệt vẻ nhộn nhịp lập tức được một phen kinh ngạc diễm lệ với màn chào sân đầy vẻ lung linh tuyệt sắc.
"Chiu... iu.... Bùm... Bùm... Bùm...." Pháo hoa như vạn cánh hoa rực sáng đẹp vô ngần trong đêm.
"Oa... Tấu khúc thôi mà cũng cần hoành tráng như vậy sao... Ây da... huynh không biết rằng Song Ngư Hoành Lâu họ là chuyên làm những chuyện oanh động không hay sao nha... Oa... Đây... đây là tết nguyên tiêu hình như cũng không bằng luôn rồi đi... Oa... nhìn... nhìn kia.... Oa..... X... x... o... o..."
"Bùm... Bùm... Bùm..." Thêm một chàng cuối rực rỡ sắc màu lung linh tuyệt trần.
Tiếp ngay lúc này trên bục cao của sân khấu lại xuất hiện một màn kinh thiên đó là bỗng thấy một hàng hơn mười ngọn lửa lớn vụt phun bắn lên rất cao.
"Bùm... Bùm... Bùm..." Kết hợp tiếng nổ vang của pháo hoa, liền trong lúc mọi người vì chói mắt thì bỗng đã xuất hiện nhóm Thập Ngũ Giai Nhân ở trên bục thứ hai của sân khấu rồi.
Liền xuất hiện Thập Ngũ Giai Nhân mười bốn người, duy chỉ thiếu có mỗi một mình Thập Nhị Hòa mà thôi.
Lập tức mười bốn người Nhất Nguyệt, Nhị Hồng, Tam Ngọc, Tứ Kiều, Ngũ Thanh, Lục Mạn, Thất Sương, Bát Thùy, Cửu Mai, Thập Đào, Thập Nhất Chi, Thập Tam Dao, Thập Tứ Liễu, Thập Ngũ Liên.
Mỹ nhân mười bốn người mỗi người mỗi vẻ xinh đẹp tựa tiên giáng trần lung linh tuyệt sắc, liền không ít ánh mắt mọi người lập tức liền rất kinh động há hốc mồm.
"Oa... Mỹ... mỹ nhân liền một cái thì đã đông như vậy rồi... Oa... Người... người đó ta biết... ta biết... Đó chính là Nhất Nguyệt nhóm Thập Ngũ Giai Nhân.... Oa... hình như chỉ mới xuất hiện mười bốn mà thôi.... Vậy vẫn còn một mỹ nhân nữa đi... Nhìn xem... nhìn xem... Tấu khúc mà liền tất cả nhiều nhạc cụ như vậy cùng hợp diễn sao.... X... x... o... o..."
Nguyên Sương Sương và Mộc Lan Hoa ở một du thuyền dưới hồ lúc này cũng rất kinh ngạc không kém, bởi đây mới thật là chính thức lần đầu Thập Ngũ Giai Nhân khoe rõ vẻ đẹp của mình, bởi trước đó La Thần vẫn luôn bảo các mỹ nhân của mình mặt đeo kín mạn che.
"Thì... ra... Cô ấy chính là trong nhóm Thập Ngũ Giai Nhân.!"
"Hả.! Sương Sương cô vừa nói gì.?"
"À... Không có gì.!" Ngại ngùng Nguyên Sương Sương liền né tránh.
"Tinh..... ting....." Ngay lúc này Song Ngư Hoành Lâu không hoa hè giới thiệu rườm rà, mà liền bất đầu nhẹ khẩy đàn.
"Tinh...." Tiếng nhẹ khẩy đàn lập tức vang vọng xuyên không gian, lập tức tất cả từng ngõ ngách hiện cũng có thể nghe ra được rõ ràng mồn một.
"Oa... Song Ngư Hoành Lâu diễn tấu đúng là không giống bình thường nha.... Cái này mà còn cần ngươi nói nữa sao... X... x... o... o..."
Lão hoàng đế lạ mặt lúc này cũng đã có chút chấn động khẽ nói. "Đây... đây là như thế nào vậy..."
Ngay lúc này trên thành cao sân khấu, hiện pháo hoa đã ngừng bắn liền thấy có sự xuất hiện của một mỹ nhân gương mặt hiền hậu y phục một màu trắng ngọc xuất hiện.
"Hoa Thiên Thiên.! Đại Tổng Quản Song Ngư Hoành Lâu xin phép có đôi lời chào gởi đến tất cả mọi người có mặt ngày hôm nay."
"Liền không để các vị phải chờ lâu, lập tức ngay bây giờ sẽ là hai tiểu muội muội rất đáng yêu sẽ biểu diễn tấu khúc ngay."
"Bày hát Trách Muội.!"
"Tấu khúc Thập Ngũ Giai Nhân.!"
"Biểu diễn Bạch Bạch và Na Na...."
"Bạch Bạch.? Na Na.?.... Hai người này là ai vậy a.... Sao mà ta biết được chứ.... Ấy... không phải lại là hai mỹ nhân khác nữa đấy chứ... Hả.... Song Ngư Hoành Lâu đây... đây là rốt cuộc thì... thì còn có bao nhiêu mỹ nhân nữa đây a.... X... x... o... o..."
La Thần lúc này ở mạn thuyền của Song Ngư Hoành Lâu lập tức vung tay hô lớn nhiệt tình cổ vũ không ngừng.
"Tiểu Bạch a... Na Na a.... Hãy chơi hết mình đi nha.... Hú... hú... hú...."
"Tiểu Bạch.! Cố lên a..." Tiểu Hắc vẫn luôn ít nói, bỗng ngay lúc này không hiểu sao cũng không thể im lặng lên tiếng hô lớn.
Tiểu Tinh và La Tiểu Kim thật không thể tin vào mắt mình, lập tức mắt trợn tròn há hốc mồm nhìn chằm chằm lấy La Thần không thôi.
"A... đây... đây.. Đại ca ca người này... sao mà... sao mà không biết ngượng ngùng gì hết vậy chứ..."
"Tinh tỷ.! Tuy không biết, nhưng... nhưng muội thật không hiểu sao bỗng thấy rất thích có một người phụ thân giống như vậy đấy..."
"Đại ca ca người vì nữ nhi Tiểu Bạch mà không ngại mặt mũi liền cũng dám làm ra những chuyện vô cùng xấu hổ như vậy a..."
"Nhưng...." Tiểu Tinh tóc trắng hồ ly nhẹ bay trong gió liền không hiểu sao cũng không thể lên tiếng nói điều gì được nữa.
Tiểu Bạch và Hải Na Na trong sự ngỡ ngàng của mọi người vì hiện vẫn còn chưa ai biết đến, nên liền chỉ có mỗi một mình La Thần là hò reo mà thôi.
Tuy vậy nhưng Tiểu Bạch vẫn không tự ti, lập tức hướng La Thần vẫy vẫy tay, Hải Na Na thì nhút nhát hơn liền chỉ biết nhẹ theo sau Tiểu Bạch.
Thập Ngũ Giai Nhân liền chẳng mải mai quan tâm đến chúng nhân, lập tức tay liền nhẹ khẩy đàn.
- Tinh tình tinh tình tinh tín, tình... tìn tìn tìn tính.
- Tinh tình tinh tình tinh tín, ting.... tìn tin tín tin tín tin.
- Tinh tình tinh tình tinh tín, ting.... tìn tin tín tin tín tin.
- Tinh tình tinh tính, ting...
Lập tức tiếng trống mạnh bỗng vang lên bắt nhịp.
- Uỳnh uỳnh uỳnh, Uỳnh...
Tiếp âm nhạc bỗng nhanh lên trong thấy, liền không phải như mọi người lầm tưởng như lúc nhẹ khẩy đàn kia, liền một bày hát vẻ mang hơi hướng một chút nhanh, kèm theo vẻ rất dễ thương bất đầu diễn khúc.
Tiểu Bạch.
- Điều này trách muội quài, quài à quài à luôn...
Hải Na Na.
- Cứ nên trách muội quài, quài à quài à luốn...
Tiểu Bạch.
- Vẫn là trách muội quài, quài à quài à luôn...
Hải Na Na.
- Tất cả đều trách muội, quài à quài quài luốn...
"Oa... Tiểu nữ nhi thật.... thật quá... khả ái rồi a.... Ặc... Muội muội khả ái như vậy, ai lại nở trách muội được a.... Hú... hú... hú.... Huynh ủng hộ hai tiểu muội muội khả ái a.... Tiểu muội muội nhìn... nhìn đây một cái đi... X... x.... o... o..."
Tiểu Bạch.
- Đại thúc à, đừng chạy nhanh như thế mà.
- Trời hôm nay nó vẫn không tệ mà.
Hải Na Na.
- Nào có thể kịp theo nhịp tim của huynh.
- Hãy đợi muội điều chỉnh tâm trạng cái đã.
Tiểu Bạch.
- Hôm qua huynh còn khen muội ngoan.
- Ấy hôm nay lại chê muội xấu tính.
Hải Na Na.
- Huynh rõ ràng đã hiểu lầm điều gì rồi.
- Niềm vui phải chăng lại đến nhanh như vậy.
Tiểu Bạch.
- Không lạ khi huynh thích uống sữa.
- Huynh đúng là một kẻ xấu xa.
Hải Na Na .
- Muội thích cười thì biết làm sao được.
- Chỉ có thể tùy theo tên vô lại là huynh.
Tiểu Bạch.
- Dám chạy khỏi muội nhanh như vậy.
- Rời xa muội lại còn trách muội.
Hải Na Na.
- Thật kì lạ, thật kì lạ...
"Ai da.... Là cái tên đại thúc nào vậy a... Thật không biết trân quý hai tiểu muội muội khả ái thật mà... X.. x... o.. o..."
Lão hoàng đế lạ mặt liền mắt cũng rất ưa thích nhỏ nói. "Hử... Song Ngư Hoành Lâu này nó oanh động chúng nhân như vậy, sau từ trước đến nay vẫn không hề nghe qua vậy chứ."
"Hoàng thượng.! Song Ngư Hoàng Lâu này dùng vạn lý truyền âm để diễn khúc, quả từ trước đến nay chưa từng thấy qua bao giờ."
Phía bên du thuyền của các nữ nhân quyền thế, bỗng vị thái hậu Ngô Quốc cũng không kìm được kích động lên tiếng.
"Này... Hai tiểu nữ nhi khả ái kia, ai gia là muốn có được bọn chúng.!"
Ai nói gì thì mặc ai nói, Tiểu Bạch và Hải Na Na thân hình nhỏ nhắn chừng mười lăm mười sáu, rất khả ái kinh động chúng nhân. Liền hôm nay quả nhân gian sẽ biết được cái gì mới là tiểu khả ái thật sự.
"Hú... hú.... Tiểu Bạch... Na Na... Làm tốt lắm a...." La Thần vẫn loi nhoi như ngày nào, tiếp cùng Tiểu Hắc không ngừng cổ vũ.
Tiếp chẳng thèm để ý đến ai, hai tiểu khả ái khiến giết chết biết bao tâm can của chúng nhân, lại tiếp cất lên tiếng hát rất chi là dễ thương.
Tiểu Bạch.
- Điều này trách muội quài, quài à quài à luôn...
- Cứ nên trách muội quài, quài à quài à luốn...
- Vẫn là trách muội quài, quài à quài à luôn...
- Tất cả đều trách muội, quài à quài quài luốn...
Hải Na Na.
- Điều này trách muội quài, quài à quài à luôn...
- Cứ nên trách muội quài, quài à quài à luốn...
- Vẫn là trách muội quài, quài à quài à luôn...
- Tất cả đều trách muội, quài à quài quài luốn...
Tiếp lúc này Tiểu Bạch bộ dáng rất đáng yêu của một tiểu cô nương, vẻ mặt thì hiện rất phồng má trách móc nói.
- Ý của huynh là trách cứ muội á.?
- Dù sao đó cũng là lỗi của muội á.?
- Như thế nào cũng là lỗi của muội á.?
- Hứ.! Không thèm để ý huynh nữa. Cà...à....
"Oa.... Khả ái chết người a.... X.. x... o... o...." Mọi người liền như trúng phải độc dược, lập tức tâm liền tan chảy vì sự khả ái của hai tiểu khả ái.
Hải Na Na.
- Đại thúc à, đừng chạy nhanh như thế mà.
- Trời hôm nay nó vẫn không tệ mà.
- Nào có thể kịp theo nhịp tim của huynh.
- Hãy đợi muội điều chỉnh tâm trạng cái đã.
Tiểu Bạch.
- Hôm qua huynh còn khen muội ngoan.
- Ấy hôm nay lại chê muội xấu tính.
- Huynh rõ ràng đã hiểu lầm điều gì rồi.
- Niềm vui phải chăng lại đến nhanh như vậy.
Hải Na Na.
- Không lạ khi huynh thích uống sữa.
- Huynh đúng là một kẻ xấu xa.
Tiểu Bạch.
- Muội thích cười thì biết làm sao được.
- Chỉ có thể tùy theo tên vô lại là huynh.
Hải Na Na.
- Dám chạy khỏi muội nhanh như vậy.
- Rời xa muội lại còn trách muội.
Tiểu Bạch.
- Thật kì lạ, thật kì lạ...
Hải Na Na.
- Điều này trách muội quài, quài à quài à luôn...
- Cứ nên trách muội quài, quài à quài à luốn...
- Vẫn là trách muội quài, quài à quài à luôn...
- Tất cả đều trách muội, quài à quài quài luốn...
Tiểu Bạch.
- Điều này trách muội quài, quài à quài à luôn...
- Cứ nên trách muội quài, quài à quài à luốn...
- Vẫn là trách muội quài, quài à quài à luôn...
-Tất cả đều trách muội, quài à quài quài luốn...
Hải Na Na.
- Điều này trách muội quài, quài à quài à luôn...
- Cứ nên trách muội quài, quài à quài à luốn...
- Vẫn là trách muội quài, quài à quài à luôn...
- Tất cả đều trách muội, quài à quài quài luốn...
Tiểu Bạch.
- Điều này trách muội quài, quài à quài à luôn...
- Cứ nên trách muội quài, quài à quài à luốn...
- Vẫn là trách muội quài, quài à quài à luôn...
- Tất cả đều trách muội, quài à quài quài luốn...
Hải Na Na.
- Điều này trách muội quài, quài à quài à luôn...
Tiểu Bạch.
- Cứ nên trách muội quài, quài à quài à luốn...
Hải Na Na.
- Vẫn là trách muội quài, quài à quài à luôn...
Tiểu Bạch.
- Tất cả đều trách muội, quài à quài quài luốn...