Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 56: Vương Gia Tại Thượng (9)



Phượng Ly Mặc hoá rồng đã gây kinh động đến khắp cả Giao Lan quốc, lan truyền sang cả nhiều đế quốc khác. Các đế quốc lớn bày tỏ dồn dập muốn sang kết thân với Giao Lan quốc, dù có phải gả công chúa của họ sang làm thiếp của đại hoàng tử cũng cam lòng. Phần lớn đại thần trong triều đều quay sang ủng hộ Phượng Ly Mặc làm thái tử, các hoàng tủ khác dù bất mãn cũng chẳng làm được cái gì. Quý phi thấy đứa con ngày nào mà nàng vứt bỏ giờ lại phong quang vô hạn như thế, bắt đầu trở nên thân thiết:

"Hoàng nhi, mẫu phi thấy Tiêu Ý công chúa của Man Lạc Á quốc rất tốt. Con xem mau chóng kết hôn đi, huyết thống cao quý của chúng ta phải được kéo dài, không thể lựa chọn lung tung được."

"Ly Mặc à, con sắp là thái tử rồi, phải chú ý tác phong. Phụ hoàng nhất định sẽ có cái nhìn tốt về con..."

Phượng Ly Mặc yên lặng uống trà, y chân chính thành long càng có cảm giác giống thần tiên không thể xâm phạm. Một động tác đơn giản cũng mang theo tao nhã mười phần, y đã nghe Quý phi lải nhải suốt gần 1 canh giờ rồi. Rốt cuộc không kiên nhẫn mà cắt ngang.

"Quý phi nương nương, ta không muốn lấy một công chúa nào cả. Hôn sự của ta là do ta quyết định, nương nương không cần nhúng tay. Hơn hết, việc này hẳn phải là do hoàng hậu làm chủ mới đúng."

Quý phi nghe hai chữ hoàng hậu, giận tái mặt, đập tay xuống bàn quát.

"Con có ý gì? Ta mới là mẫu phi ruột của con. Việc của con phải do ta quyết định."

Phượng Ly Mặc hơi ngẫm một lát, hình như sắp đến giờ ăn trưa rồi. Y đã hứa sẽ xuống bếp làm cho Thẩm Manh món súp vây cá sốt ớt, quả thực cũng nên đi rồi. Phượng Ly Mặc đặt chén xuống, đứng dậy, liếc nhìn quý phi một cái, nói:

"Ta chỉ biết hoàng hậu mới là mẫu hậu của ta. Người chăm sóc ta, dạy ta học, lo lắng ta mới thực sự là ruột thịt. Còn lại đều không phải. Cáo từ."

Không quay đầu nhìn Quý phi lấy một cái, y quay người đi thẳng. Quý phi chưa bao giờ là một mẫu thân tốt. Đối với Phượng Ly Mặc là bỏ rơi, thờ ơ lạnh lùng. Đối với Phượng Duệ là khống chế, bắt buộc cùng tham lam. Tham lam Phượng Duệ sẽ lên làm thái tử, cho nàng một cuộc sống vinh hoa phú quý dài lâu. Quý phi đờ người nhìn theo bóng dáng Phượng Ly Mặc đi xa, qua một lúc mới bắt đầu nổi điên, bắt đầu thét gào, đập phá đồ đạc.

"Súc sinh, bạch nhãn lang!!"

Tiếng chửi bới của nàng rơi vào tai Phượng Ly Mặc, y cũng coi như không thấy mà đi thẳng. Có Phượng Ly Mặc trợ giúp, Phượng Duệ cũng bớt đi được phần nào sự khống chế điên cuồng của Quý phi, có thể theo đuổi tình yêu chân chính suốt bao nhiêu thế giới của y là Cố Trạch.

Phượng Ly Mặc đủ 18 tuổi, y tự đi thỉnh cầu với Phượng Cảnh Nhâm xin làm một vị vương gia nhàn tản. Y thật sự chẳng mong cầu gì quyền lực, chỉ mong có thể ở bên ái nhân suốt đời, suốt kiếp. Phượng Cảnh Nhâm vốn đồng ý, thế nhưng các quan viên thì lại không. Nhưng mà, đó lại là Lam Diệu. Hắn đứng dậy từ long ỷ, đôi mắt xanh thẫm không chút độ ấm từ trên cao nhìn xuống đám đại thần, giọng nói lạnh lẽo cùng khí chất đế vương trời sinh khiến đám đại thần cứng đờ, không nói lên lời, dù chỉ một câu:

"Từ bao giờ đến lượt các ngươi quyết định thay ta vậy?"

Chỉ một câu duy nhất như thế, không ai còn dám hó hé thêm chút gì nữa. Tất cả đều im lặng, chấp nhận việc này. Nhưng Lam Diệu lại phong cho Phượng Ly Mặc làm Nhiếp Chính Vương, đóng tại kinh thành, bảo vệ Giao Lan mãi mãi. Phượng Ly Mặc cũng đồng ý, y làm Nhiếp Chính vương, dạy dỗ Phượng Duệ cho đến khi nào y hoá rồng.

Phượng Duệ cũng không biết y có huyết mạch long tộc. Cho đến khi y đủ 18 tuổi, Phượng Ly Mặc 21 tuổi, y mới trải nghiệm cơn đau thấu xương đó. Phượng Duệ hoá thành kim sắc hoàng long, danh chính ngôn thuận lên vị trí thái tử. Giao Lan có hai cự long, trở thành quốc gia phồn vinh nhất, giàu có nhất và phát triển nhất, không một đế quốc nào có thể so sánh. Hoàng kim long thích hợp nhất làm ngôi cửu ngũ, trong tâm hồn nó đứng thứ hai vẫn là quyền lực. Còn ngân long thì không, nó yêu tự do, cả đời nó chỉ dành vỏn vẹn cho sự hưởng thụ mà thôi.

Không biết có phải là Phượng Duệ khát khao Cố Trạch quá không. Ngay đêm phong vị thái tử, yến tiệc kết thúc, Phượng Duệ giả say, kéo Cố Trạch hồ đà hồ đồ lên giường. Nhờ có Yue cho tấm bùa ẩn thân, Thẩm Manh rất không có tiết tháo trốn ngay đi dưới mí mắt của Phượng Ly Mặc, đi nghe lén vách tường nhà người ta.

Trong phòng đỏ ánh nến ám muội, Cố Trạch bị Phượng Duệ trêu chọc đến sướng không tả nổi. Rốt cuộc cũng bắn ra một lần, hắn còn đang nằm thở dốc liền cảm giác dị vật từ đằng sau cố gắng nhét vào hậu huyệt của hắn.

Thẩm Manh nghe mà ứa nước dãi, mặt hắn bây giờ trông cứ như tên biến thái. Nghe lén người khác thì thấy thật sướng, thế nhưng chính bản thân đi trải nghiệm... cũng sướng. Cố Trạch trong phòng hình như đã qua màn dạo đầu, bị Phượng Duệ thao đến nơi. Hắn lúc đầu còn khóc nức nở vì đau, về sau vẫn khóc, nhưng là vì khóc sướng.

Ôi mẹ ơi, thể lực của Phượng Duệ cũng thật tốt, hắn ngồi đây cũng đã hai tiếng rồi. Thiệt là có thể làm đối thủ của người yêu hắn luôn.

Thẩm Manh nghe thêm một lúc nữa, rốt cuộc cũng nghe đến cứng luôn rồi. Hắn che mặt, nhìn xuống đũng quần hơi phồng lên của mình, chịu không nổi mà đành đi về.

Đêm nay, hắn muốn tìm người yêu phá trinh.

Thẩm Manh đi gần về Loan Nghi cung, tháo bùa ẩn thân ra đi vào trong. Phát hiện Phượng Ly Mặc đã nằm đợi bên trong từ lúc nào. Y đang cầm một quyển sách gì đó, đọc rất nhanh. Vạt áo trắng mềm mại hơi mở, để lộ lồng ngực rắn chắc mà hữu lực. Thẩm Manh nhìn đến si mê luôn, thầm nuốt nước miếng một cái, con mẹ nó người yêu thật gợi cảm.

Phượng Ly Mặc thấy Thẩm Manh đứng đó mãi, rốt cuộc cũng gấp quyển sách, che đi lồng ngực của mình. Y đứng lên bế Thẩm Manh đến trên giường, áp hắn xuống đậm, trầm giọng hỏi:

"Thế nào? Nghe đến cứng rồi à?"

Chương sau có H.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv