Ngân sắc bạch long bay lượn trên trời, trấn động cả thế giới vào ngay lúc đó. Ngân long ngẩng đầu ưu nhã, ngâm lên một tiếng thật dài uy áp. Đêm đó, không một ai trong hoàng cung quên được bản thân đã trực tiếp nhìn thấy long tộc trong truyền thuyết như thế nào. Cường đại, mạnh mẽ và xinh đẹp, trấn động đến tâm hồn con người. Lễ hội Giảo Hoa qua đi, Thẩm Manh ngơ ngác đi về tẩm cung của hắn, chính xác hơn là được ngân long mang trên lưng bay về.
Lam Diệu thật sự muốn một phát tát chết đám người ồn ào phía dưới, nội tâm hắn rít gào than thở không thôi. Hạ lệnh đuổi khách rồi về tẩm cung ngủ ngon lành. Đêm đó, Kinh Đô thành vẫn vô cùng náo nhiệt, ai cũng hăng hái bàn luận về ngân long kia. Tiệc khuya chưa tàn, lễ hội vẫn vui vẻ, náo nhiệt.
Ngân long mang Thẩm Manh đến tẩm cung liền từ từ đáp xuống, khom người phủ phục trên mặt đất doạ hắn một trận kinh hãi. Ôi mẹ ơi, đời này hắn chưa ngồi qua Ferrari, chưa ngồi qua Lamborghini thế nhưng đã ngồi qua long tộc. Thiệt là một trải nghiệm đáng giá của đời người mà. Long tộc trời sinh cường đại kiêu ngạo, chúng sẽ không bao giờ cho bất kỳ ai ngồi trên lưng chúng, càng đừng nói là quỳ như thế này. Thế nhưng Thẩm Manh lại được đại xá phi long, lưng ngân long ấm áp, hơi cứng nhưng toả ra ánh sáng dịu nhẹ thoải mái. Đem thêm đệm lên tuyệt đối là cái giường tốt nhất, đẹp nhất. Vừa nằm vừa ăn, vừa ngắm cảnh đêm thì còn gì bằng.
Trong lúc Thẩm Manh còn đang ảo tưởng, ngân long đã loé sáng một cái rồi hoá thành người. Phượng Ly Mặc hoá rồng không khác gì cho lắm, thế nhưng khí chất dường như đã thay đổi. Thanh lãnh, phiêu diêu như một vị thần, khuôn mặt càng có vẻ vô tình nhiều hơn, đôi mắt thâm lam như chẳng mang chút tình cảm gì. Y mặc một bộ bạch y, tóc cũng hoá bạc, trên đầu ngoài mang còn có thêm hai cái sừng trắng, khiến Thẩm Manh liên tưởng đến hai chữ mọc sừng....
Phi!! Hắn mới không dâm đãng như vậy. Sao có thể cho người yêu cắm sừng.
Phượng Ly Mặc khẽ rũ mắt, để yên cho Thẩm Manh ngắm y từ đầu đến chân. Trong lòng vô cùng thấp thỏm, không biết hắn có vừa ý với hình dạng này của y hay không. Mặc dù Phượng Ly Mặc luôn biết hình dạng của y như thế nào, thế nhưng đứng trước người trong lòng lại luôn có cảm giác hồi hộp ấy. Đợi Thẩm Manh ngắm chán chê, Phượng Ly Mặc mới đưa tay kéo hắn vào phòng. Cung nữ luôn biết tình cảm hai người rất tốt, hơn nữa chẳng dám nhìn thẳng cho nên cũng không quá để ý, mặc cho hai người tiện nghi tằng tịu.
Cũng thật oan uổng, Phượng Cảnh Nhâm cũng chẳng để ý vị hoàng hậu này, hắn có cắm mười cái sừng cho hoàng đế cũng chẳng sao. Lam Diệu ở trong thân xác này thì càng thêm tuỳ tiện, hắn không có tình yêu thì lại càng chẳng thêm để ý.
Cửa cung đóng lại, Phượng Ly Mặc liền đè Thẩm Manh lên cột mà hôn. Y hôn dù vội vàng nhưng lại rất ôn nhu, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng người kia, nhẹ nhàng khuấy đảo, điên cuồng. Thẩm Manh cũng rất tự nhiên tiếp nhận nụ hôn này, không biết có phải do hình dạng này của người yêu tương đối cấm dục thần thánh hay không mà hắn cũng rất hưng phấn. Cảm giác cứ như đang vấy bẩn người kia vậy, càng xúc phạm càng thấy thích. Phượng Ly Mặc rất nhiệt tình, vì được đáp lại càng kích động hơn, mừng như điên càng làm nụ hôn sâu thêm. Y hôn hắn chỉ là xúc động quá mà thôi, cũng đã tưởng tượng sẽ bị khinh bỉ, coi thường hay bị ăn đánh như thế nào rồi. Ai ngờ niềm vui lại đến quá đỗi lớn lao làm y như đang ở trên mây. Từ lúc hoá rồng, không hiểu sao khát vọng của y đối với Thẩm Manh lại càng thêm mạnh mẽ, tỷ như bây giờ, y cứng luôn rồi.
Thẩm Manh cảm nhận được vật cứng đang cọ sát chân mình, vội vàng đẩy Phượng Ly Mặc ra, dựa người vào cột thở dốc, vội vàng nói:
"Từ từ đã. Bây giờ không được."
Phượng Ly Mặc si mê nhìn Thẩm Manh, thấp thấp ừ một tiếng. Sau đó liền kéo hắn lên giường, đưa tay hắn chạm vào thứ phồng lên dưới lớp y phục kia, giọng khàn khàn:
"Giúp ta."
Tay Thẩm Manh chạm vào thứ nóng bỏng kia, cách lớp y phục cũng cảm thấy sự to lớn của nó. Hắn nuốt ực một cái, hơi hơi vuốt ve hình dạng cái đó, thầm nghĩ. Sao mà hơi khác khác ta?
"Ngươi... cởi quần áo ra đi."
Y phục của Phượng Ly Mặc không biết làm từ gì, đặc biệt mềm mại như mây, lại vô cùng chắc chắn, khó mà xé được. Đây hẳn là vảy rồng đi.
Như kiểm chứng lời của Thẩm Manh, Phượng Ly Mặc búng tay một cái, y phục lập tức biến mất, để lộ thân hình vô cùng rắn chắc, tràn ngập lực lượng hoàn mỹ lại không thô kệch. Nếu đơn giản thế thôi Thẩm Manh chắc chắn không bị doạ đến ngốc đâu, quan trọng chính là cái ấy ấy kia, sao nó lại phân ra thế kia? Hắn nhìn lộn đúng không?
"Tại... tại sao.. nó nó..."
Thẩm Manh lắp bắp, mặt tái mét chỉ chỉ cái đó của y. Nói không lên lời. Phượng Ly Mặc cũng không muốn nói nhiều, kéo tay hắn buộc hắn cầm lấy côn th*t to lớn đang bừng bừng ngẩng đầu. Thẩm Manh kinh hãi nhưng không dám làm loạn, ngoan ngoãn nghe lời tuốt lộng cho y. Nhỡ đâu y mà t*ng trùng thượng não đè hắn ra làm luôn thì... hắn sẽ là người đầu tiên chết vì chịch.
Phượng Ly Mặc được hầu hạ thoải mái, ôm chặt lấy Thẩm Manh, dựa vào vai hắn khép hờ mắt thở dốc. Y nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, giải thích:
"Long tộc nào cũng đều có hai cái như vậy. Vì khó sinh tiểu long nên chúng ta tính dục cũng mạnh hơn bình thường để cân bằng sinh sản."
Thẩm Manh thầm nuốt nước miếng, không dám hỏi thêm, nhất là tay Phượng Ly Mặc còn đang túm lấy phân thân của hắn, cũng tuốt cho hắn. Phượng Ly Mặc thừa kế huyết thống long tộc tính dâm cũng tăng vọt, kỹ thuật đặc biệt điêu luyện. Thẩm Manh kiên trì không được lâu liền bắn ra, thế nhưng Phượng Ly Mặc vẫn chưa có ra. Đêm đó tuy không làm đến cuối cùng nhưng Thẩm Manh vẫn cảm thấy rất mệt mỏi. Sáng dậy tức đến nỗi dựt luôn một miếng vảy bạc trên người y. Phượng Ly Mặc lúc này đã hoá về bản thể, bị dựt một miếng vảy cũng như chín trâu mất một sợi lông, hoàn toàn không đau. Mặc cho hắn dựt vảy rồng quý giá của y vài cái liền.
Thẩm Manh tức đến nỗi dựt được một đống, thế nhưng miếng vảy quá to, dựt rất khổ sở. Phượng Ly Mặc cũng chẳng ừ hử gì, không đau cũng không thiệt. Tự hắn làm mệt mình. Nhìn cái đuôi bạc vung vẩy ra đất của y, Thẩm Manh cầm lên, quét sàn. Phượng Ly Mặc đột nhiên bị cầm đuôi, rùng mình một cái vô thức hất ra. Y quay đầu lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Thẩm Manh. Sáng sớm, tay Thẩm Manh lại hoạt động thêm một lần nữa, ai biết đuôi là chỗ nhạy cảm của long tộc đâu cơ chứ.
Chỗ vảy bị Thẩm Manh dựt lấy đi may quần áo, có lẽ để tiện cho hắn dựt nên Phượng Ly Mặc hoá mềm phần vảy đó. Y phục được may ra đẹp lung linh, có một không hai. Rất nhiều năm sau, y phục đó chỉ dành cho những ai thành hoàng hậu mới có tư cách mặc nó. Là một bộ với hoàng kim y phục dựt từ vảy của Phượng Duệ. Vì để Thẩm Manh vui lòng, y đã đè đệ đệ ra dựt vảy vàng. Dù sao cũng không đau, rất nhanh lại mọc cái mới nên Phượng Duệ cũng để y dựt. Quan trọng nhất là Cố Trạch cũng đồng ý với việc này. Mà đó là chuyện của sau này, còn bây giờ Thẩm Manh đang làm hết tất cả những việc mà hắn ảo tưởng sẽ làm với long, như là vuốt bụng y chẳng hạn.
Một ngân long to lớn, nằm ngửa phơi bày chỗ mềm yếu của y ra mặc cho Thẩm Manh vuốt. Bụng rồng ấm áp, mềm mại, xúc cảm thật tốt.