Cửa bị đẩy ra, loảng xoảng mà đánh vào trêи tường.
Nghiêm Tự liếc mắt một cái nhìn được đến bên trong có một cô gái, đứng trước cửa, mà người đàn ông mang cảnh phục lại thật thật giả giả đang ngồi xổm trêи mặt đất nhặt thứ gì.
Liên Hân hăng hái cầm quần áo sửa sang lại, tim nhảy bang bang mà hướng vào một góc của phòng.
Kỳ Việt ngồi xổm xuống bàn chỉnh lại quần áo, trấn định mà đứng dậy, nhìn về phía Nghiêm Tự.
Nghiêm Tự trong lòng gấp rút, tùy ý liếc mắt Liên Hân một cái, đi thẳng vào chủ đề hỏi Kỳ Việt: “Tôi là anh trai của Nghiêm Xu, có phải anh là đội trưởng phụ trách vụ án này?”
Kỳ Việt gật đầu, đứng dậy duỗi tay, bắt tay hắn: “Tôi là Kỳ Việt, mời ngồi.” Hắn hướng ra cảnh sát phía ngoài xua xua tay, rồi sau đó dắt Liên Hân đang chớp chớp mắt.
Nếu là anh ruột của cô gái đang mất tích, hắn có quyền kϊƈɦ động, mà Liên Hân liền không cần thiết đứng ở đây.
Nghiêm Tự hít sâu, hơi thở bình phục một chút.
Liên Hân dọc theo chân tường hướng phía cửa mà đi, bắp đùi hiện tại vừa tê vừa mềm nhũn, đi đường đều đang run, cô nhỏ giọng hướng Kỳ Việt nói: “Em đi ra ngoài trước?”
Kỳ Việt gật đầu.
Nghiêm Tự nghe tiếng liền nghiêng đầu xem, bỗng nhiên mày vừa động, duỗi tay nhéo một đoạn đuôi tóc của nữ nhân: “Em như thế nào lại ở đây?”
“Aida!” Liên Hân phất tay hắn: “Em đang đọc sách ở đây, thì bị gọi tới hỏi chuyện.”
“Em từng gặp em gái anh sao?” Nghiêm Tự bắt lấy tay cô, khẩn trương bắt lấy chút hi vọng cuối cùng.
“Không a, em mới đến hai ngày trước…” Liên Hân rất sợ Nghiêm Tự nói ra Phong Khải Ninh hoặc là Tô Tử Tích trước mặt Kỳ Việt, cô thuận miệng ứng phó hai câu, làm bộ còn có việc gấp mà chạy.
Kỳ Việt khó hiểu nhìn về phía cửa bị mở vang lên tiếng loảng xoảng.
~
Buổi chiều 1 giờ rưỡi, đúng là lúc mệt rã rời, ánh nắng chiếu thẳng vào trêи lá xanh, sân trường đại học bỗng chốc im lặng tẻ nhạt.
Chẳng sợ trong trường học đã xảy ra vụ án mất tích, chẳng sợ cảnh sát đã ra ra vào vào bận rộn nửa ngày, cũng không có cách nào ngăn cản giờ nghỉ của sinh viên.
Tiếng bước chân có tiết tấu cố định mà nhẹ nhàng chậm chạp ở trêи hành lang vang lên, ngừng ở trước cửa khu phòng điều khiển đại học F.
Một lát sau, cửa thoát hiểm dày nặng bị đẩy ra không tiếng động, người vừa tới chậm rãi đi vào, không có gì bất ngờ khi nhìn đến đoàn người ngủ như chết ở trêи giường xếp, còn lớn mật ghé vào nhìn một người khác chuẩn bị hôn mê, khóe miệng hắn cong cong.
Hôn mê thật nhanh.
Hắn mang khẩu trang phòng độc dày nặng, đem chính mình che đến kín không kẽ hở, mang một bộ trang phục màu trắng, dùng bàn tay mang bao tay đem phòng điều khiển khoá cửa.
Cảnh sát được điều tới để kiểm tra camera an ninh những ngày trước khi Nghiêm Xu mất tích.
Nhưng là không có quan hệ, hắn cũng không phải động tay ở trong trường học, hắn chỉ cần xử lý một chút camera của ngày hôm qua, bởi vì hắn không nhịn được theo dõi “Cô ấy”… Tuy rằng cũng không rõ ràng cho lắm.
Nhưng tóm lại dụng tâm rất nhiều.
Hắn thực nhanh đem video trước tìm ra, xử lý xong, nhìn qua một cách thong thả lại trấn định, thậm chí còn có tâm tình nhìn trước mắt vô số màn ảnh theo dõi dày đặc, hắn giống như thần rất có hứng thú mà quan sát tổng cộng 600 hình ảnh, lúc này hầu hết là khung cảnh an tĩnh không người, bày ra một góc vườn trường mỹ lệ, chỉ có số ít là động…
Bỗng nhiên ánh mắt vừa vặn liếc đến hình ảnh ở một góc, duỗi tay phóng to.
Hình ảnh làm đồng tử hắn co rút lại một chút.
Trong phòng thiết bị thể ɖu͙ƈ an toàn yên lặng, một nam sinh đang cùng một nữ sinh làᘻ ȶìиɦ.
Nam sinh trong chốc lát làm nữ sinh cong lưng lộ ra huyệt đầy nước, từ phía sau đỉnh ᘻôиɠ mạnh mẽ, trong chốc lát đem nữ sinh đè ở trêи bàn bóng bàn, cởi nửa quần lộ ra cặp ᘻôиɠ to màu lúa mạch, ở giữa hai chân nữ sinh đang giơ lên cao phập phập phồng phồng, cặp đùi rắn chắc thon dài để trêи mặt đất, lấy đà, trong chốc lát nam sinh lại đem cô gái kia bế lên tới, hai tay bám trụ đôi ᘻôиɠ trắng tuyết, làm hai cái đùi treo ở trêи eo mình, một bên từ dưới hướng lên trêи đỉnh một bên hướng ven tường đi dạo, cho đến khi đem cô đỉnh ở trêи locker, hung hăng mà xuyên vào, camera tuy rằng không có tiếng động, nhưng nhìn locker bị đỉnh đến trước sau lay động, nhìn ra được động tĩnh thật là không nhỏ.
Thực mau nữ sinh không cam lòng yếu thế, đem nam sinh một phen đẩy ra trêи mặt đất, một cây dương cụ mang theo tràn đầy ɖâʍ dịch bỗng nhiên bị rút ra, để lại một cái vũng nước thành phần không rõ, nam sinh ngã trêи mặt đất, vật kia hướng lên trêи mà đong đưa trái phải, thân thể mạn diệu tuyết trắng của nữ sinh hiện ra ở trước màn ảnh, cô giống như đang thị uy mà ngồi vào trêи người nam sinh, hai иɦũ ɦσα lay động, eo nhỏ đong đưa, hung hăng cưỡi lên.
Nam học sinh bị cô cưỡi đến gân xanh nổi đầy cổ, giống cá khát nước mà hướng lên trời giương miệng, tất nhiên là đang rêи rỉ.
Nữ sinh tay chống ở trêи ngực cường tráng của nam hài, vượt eo hắn, đưa đẩy giống như cưỡi ngựa.
Hình ảnh theo dõi bị lại lần nữa được phóng to.
Cặp ᘻôиɠ đúng là vừa trắng vừa mềm mại, như cục bột, giữa ᘻôиɠ kẹp lấy một cây côn thịt rất là thô to, theo từng động tác ᘻôиɠ rơi xuống, côn thịt lặp đi lặp lại bị môi âᘻ ɦộ bôi lên ɖâʍ thủy.
Có lẽ là kẹp thịt điểu kia kẹp đến sảng, ᘻôиɠ nhỏ của nữ sinh giống như điên rồi mà cọ xát lên, ở trêи eo nam sinh dùng sức vẽ hình tròn.
Hai tay hắn cũng gắt gao nắm chặt, đùi rắn chắc thậm chí cũng bị nữ hài thao đến nhịn không được nâng lên, rốt cuộc hắn nhịn không được lại lần nữa xoay người áp đảo cô, hai người giống như đánh nhau ở trong phòng thiết bị chật chội mà mãnh thao, hắn đem nữ sinh kia thao đến hết sức, nữ hài lại gắt gao siết côn thịt hắn, hai tay bạch bạch dùng sức vỗ cơ ᘻôиɠ rắn chắc của nam nhân, đột nhiên nữ sinh đem chân tròng lên treo ngược làm động tác yoga, cả người đứng thẳng hình chữ mã (乜)*, nam sinh hơi ngồi xổm ôm lấy một chân nữ nhân, ᘻôиɠ kϊƈɦ thích mà cắm vào trong tiểu huyệt, theo động tác của chữ mã, đem tiểu bức vừa chật vừa mẫn cảm cắm đến càng sâu…
*xin lỗi nhưng mình cũng không biết chữ mã nào nữa, tác giả viết ác ghê ?
Nữ hài bị côn thịt lớn cắm đến run run lên, ngẩng đầu, sợi tóc hỗn độn, lộ ra một gương mặt đang đắm chìm trong tình ɖu͙ƈ.
Nam nhân đang nhìn chằm chằm trợn to mắt.
Sau một hồi lâu, hắn bỗng nhiên cười khẽ, nhìn đôi nam nữ trong màn ảnh đang kịch liệt giao hoan mà nheo lại mắt.
“Trời cũng giúp ta đâu…”