“Tiểu Ngô, phiền cậu ra bên ngoài xem một chút, tôi có việc muốn tự hỏi cô ấy.”
Tiểu Ngô lập tức trong lòng rùng mình, ý thức được Kỳ cục trưởng phát hiện ra vấn đề hắn không chú ý tới. Không hổ là tổ trưởng của đặc án hợp tác của nhiều tỉnh lần này, hắn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Liên Hân thu hồi ánh mắt, Kỳ Việt đang muốn đứng dậy, cô đã hai bước nhảy lên ngồi xuống trêи đùi hắn, cổ tay mảnh khảnh treo ở sau cổ nam nhân.
Liên Hân thần thái sáng láng mà ngửa đầu nhìn hắn.
Kỳ Việt lấy tay lướt trêи sườn mặt cô, ngón cái ở trêи da thịt trơn trượt nhẹ nhàng chà xát: “Vốn dĩ sau án tử ở Lợi Nhuận kết thúc, anh tranh thủ kỳ nghỉ được mấy ngày, muốn trở về bồi em, không nghĩ tới lại có án mạng, liên lụy không nhỏ tới vụ án Trần nhiều năm trước.”
Liên Hân đem khuôn mặt nhỏ dựa vào lòng bàn tay hắn, lắc đầu: “Không quan tâm, anh chú ý an toàn là được.”
Kỳ Việt vươn cánh tay rắn chắc, đem Liên Hân kéo vào trong lòng ngực, không nói chuyện, đối với sự an toàn này, hắn cũng không dám bảo đảm cái gì.
“Ngày hôm qua em có xem tin tức, anh không phải ở thành phố kế bên sao? Nhanh như vậy liền tới đây?” Cô duỗi tay xoa xoa trước mắt hắn.
Kỳ Việt gật đầu: “Manh mối khó có được, tình cảnh như trêи mạng vậy.”
Liên Hân gật gật đầu, chọc chọc huân chương, đếm ngôi sao ở mặt trên: “Thăng chức nha, Kỳ cục trưởng.”
Kỳ Việt khóe môi mang ý cười, chôn ở bên gáy cô, hít sâu, trầm mặc hồi lâu.
“Vận khí tốt, liền lập được liên tiếp hai công trạng lớn .” Bàn tay cùng lúc theo đường cong của cô trượt xuống, cầm eo gầy, vô ý thức mà nhéo nhéo: “Em ở nơi này? Giống như không về nhà.” Hướng hắn chỉ chính là ký túc xá.
“Vâng, em ở cùng với anh hai, anh ấy có trận thi đấu ở Án Thị.”
Kỳ Việt gật gật đầu, ngẩng đầu lên, trong mắt đen nhánh trong sáng chứa đầy áy náy: “Trong khoảng thời gian này, anh không thể nào nghỉ ngơi, toàn bộ tổ đặc nhiệm đang phá án, không có cách để bồi em được.”
Liên Hân đau lòng mà sờ sờ khóe mắt hắn, tay nương theo cảnh phục thô cứng linh hoạt đi vào, cởi bỏ mấy viên nút thắt, ở trước ngực cường tráng vuốt ve: “Em sao có thể sẽ trách anh, anh không cần suy nghĩ nhiều quá, Liên Hân rất kiêu ngạo vì có anh a.”
Kỳ Việt không ngăn cản, để cô sờ soạng trong chốc lát, nhìn nhìn tay nhỏ lưu luyến cơ bụng rắn chắc, thân dưới hắn 'banh' một cái chớp mắt, hầu kết lăn lộn.
Liên Hân cởi bỏ áo ngoài, đem áo ngực đẩy ra, ở trước mắt hắn quơ quơ một đôi иɦũ ɦσα to thẳng mượt mà, đem hai quả cầu tuyết trắng lay động ra nhũ sóng: “Ăn không?”
Kỳ Việt hít sâu, nhắm mắt, bàn tay to bắt lấy hai quả đào, tràn đầy ở trong lòng bàn tay mà xoa nhẹ hồi lâu, cúi đầu ăn vào.
Liên Hân bị lưỡi chứa lửa nóng ướt át cuốn lấy đầu иɦũ ɦσα, lập tức nâng eo, nhẹ nhàng hừ hừ lên, cánh môi đường nét của hắn bao lấy một bên kiều иɦũ ɦσα, phía dưới cô liền bắt đầu 'tê tê' mà ngứa, rất hư không, rất muốn cây gậy kia, đã lâu không ăn qua ƈôи ȶɦϊ.t vừa thẳng vừa thô của Kỳ Việt.
Một cổ mùi thơm lạ lung vì động tình mà khuếch tán trong phòng, Kỳ Việt nghe thấy được, cưỡng bách chính mình buông ra cặp ngực mê người, nãi tiêm bị phóng thích, ở trong không trung run rẩy.
“… Hiện tại không được.” Cổ họng hắn mất tiếng, lại lần nữa xin lỗi, trong hoàn cảnh này thì không được, lúc này cũng không được.
Người không ngại việc khó như hắn lại khó thấy được mà thở dài.
Kỳ Việt không nhớ rõ hắn đã tắm qua bao nhiêu lần nước lạnh, chạy qua bao nhiêu đêm, cảnh đội đã huấn luyện không biết bao nhiêu lần, mồ hôi chảy bao nhiêu cũng không hề bỏ cuộc.
Thời gian cũng đã lâu rồi, có khả năng là thói quen này đã tốt hơn một chút một chút.
Nhưng hắn trước nay không có cùng Liên Hân nói qua, lời này cũng không dám nói, nói muốn cô, lại không mở miệng được, mở giao diện We Chat ngốc nửa ngày, cuối cùng vẫn là đóng lại.
Liên Hân đương nhiên biết hiện tại không được, cô cũng không chuẩn bị làm cái gì. Lúc này hệ thống đúng lúc cảnh cáo: “Ký chủ, ta ấm áp nhắc nhở, trí hương hôm nay đã chế tác hoàn thành, hiện đã chính thức tiến vào giai đoạn nhiệm vụ thứ bảy, ngươi không thể cho ƈôи ȶɦϊ.t không phải của mục tiêu tiến vào trong cơ thể phá hư thể dịch…”
“Biết rồi, ta đã nhớ rõ chặt chẽ đâu.”
Liên Hân thở dài, Kỳ Việt ngước mắt nhìn cô, cúi đầu muốn hôn, Liên Hân nghiêng đầu một chút, tránh thoát môi hắn.
Kỳ Việt nhéo eo nhỏ, tay buộc chặt hơn: “Giận à?”
Liên Hân chạy nhanh lắc đầu: “Không đâu, em chỉ sợ anh hôn một cái, liền muốn thao em a.” Cô ngồi dậy, ở trêи má hắn hôn vài cái, lại ở trêи mũi ấn ấn, mười phần chú ý để không cho nước bọt dính vào.
Kỳ Việt nhìn cô, hắn làm bạn trai người ta lâu như vậy lại không có một tí trách nhiệm, một người đàn ông không có thời gian rãnh, cô ấy làm nữ nhân nhất định càng không dễ chịu, hắn duỗi hai tay tiến vào trong làn váy, ở trêи qυầи ɭσ"ȶ Liên Hân xoa xoa, không có gì bất ngờ khi sờ đến một cổ ɖâʍ thủy, hắn nâng cổ tay nhìn nhìn thời gian, nỗ lực nói, chắc là có thể dùng năm phút đồng hồ đem cô ấy ɭϊếʍ đến thoải mái.
Liên Hân không tự giác mà nâng lên một chân, tiện cho hắn xoa, Kỳ Việt lại trực tiếp nhấc ᘻôиɠ đem cô bế lên tới, đẩy ra qυầи ɭσ"ȶ, mặt vùi vào trong vì cô mà ɭϊếʍ lên.
“A!” Liên Hân kinh ngạc hút không khí, lập tức cắn môi ngăn chặn âm thanh.
Bị đầu lưỡi mềm dẻo có lực lại linh hoạt mau lẹ của nam nhân ɭϊếʍ đến da đầu tê rần, Liên Hân nhịn không được duỗi tay đè lại cái ót hắn, bàn tay luồn vào vuốt ve tóc ngắn thô cứng.
Cục trưởng giúp mình ɭϊếʍ huyệt a, thật thoải mái…
Liên Hân đang bị ɭϊếʍ đến ᘻôиɠ đều nhếch lên tới, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến nói to ồn ào.
Nghiêm Tự trầm mặt đi nhanh xông tới, bảo tiêu phía sau hỗ trợ ngăn cửa giúp cảnh sát một tay.
“Vị tiên sinh này, đề nghị anh không cần đến quấy rầy phá án, nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh với anh.”
Nghiêm Tự chỉ chỉ cửa: “Người phụ trách án tử ở bên trong này?” Một tay hắn mở cửa, hướng bên trong dùng sức đẩy.