Tô Tử Tích còn đeo một bộ mắt kính.
Liên Hân:… Không cần mang bộ dáng lưu manh giả danh tri thức vậy.
Nhìn thật là tức muốn chết.
Tô Tử Tích đứng trêи bục giảng, nhẹ nhàng đẩy đẩy gọng kính, phía trong kính phản xạ ra một đường ánh sáng sắc bén, đôi mắt xinh đẹp đào hoa nhìn lướt qua phía dưới, cười một cái: “Tỉ lệ nam nữ có chút chênh lệch a.”
Dưới đài vang lên tiếng cười vang.
Một trận cười qua đi, có một tiếng cảm thán nho nhỏ của nữ nhân: “Giáo sư rất đẹp trai a…”, Kết quả, bởi vì đột ngột có vẻ đặc biệt lớn tiếng, lại lần nữa khiến cho mọi người ồ lên cười to.
Tô Tử Tích bất đắc dĩ: “Haizz, quá đẹp trai, tôi cũng không hiểu tại sao gương mặt này lại đẹp như vậy nữa.”
Bọn học sinh phát ra tiếng “xuy xuy”.
“Hy vọng các bạn học nhìn xuyên thấu qua bề ngoài ưu việt của tôi, chú ý đến tri thức lộng lẫy ở bên trong nha.”
Lại một tràng cười.
Tô Tử Tích liếc mắt một cái nhìn Liên Hân, giống như tự nhiên mà hướng cô nhướng mày.
Liên Hân che mặt.
Tô Tử Tích giảng rất nhiều thành phần trong hương liệu đồng thời cũng là thành phần trung gian với y dược, chủ yếu giảng kỳ thật vẫn là y dược, nhưng là rất nhiều kiến thức cùng các tin đồn thú vị, sinh động như thật, bản thân hắn cũng rất có mị lực, cho nên buổi toạ đàm thật hấp dẫn người, không ngừng có học sinh linh tinh từ phía sau đi vào.
Một thân ảnh cao lớn cong eo từ cửa sau tiến vào, mục tiêu chính xác mà đi đến bên cạnh Liên Hân mà ngồi xuống.
Liên Hân trợn to mắt, nằm ở trêи bàn, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Lâm Lập Phong, sao cậu lại tới đây?”
“Vừa lúc có thời gian, em biết chị chắc chắn ở đây, liền tới nghe một chút.” Lâm Lập Phong cũng nằm ở trêи bàn, nghiêng đầu nhìn Liên Hân.
Hai người núp ở phía sau cái bảng, giống mấy cặp gà bông lén lút hẹn hò.
Liên Hân lo lắng nhìn Tô Tử Tích, lo sợ ánh mắt sắc bén của hắn quét qua, tim thình thịch mà đập.
Lâm Lập Phong thi đại học tuy rằng nhờ sở trường đặc biệt được cộng điểm, nhưng hắn chỉ muốn quản lý học viện, đối với hương liệu cùng y dược đều dốt đặc cán mai, nghe xong hai câu liền không quá chuyên tâm, dùng bàn tay to bao ở tay nhỏ mềm mại của Liên Hân, chơi đùa giống nhau nhẹ nhàng vuốt ve.
Liên Hân hãi hùng khϊế͙p͙ vía, Lâm Lập Phong giống như đang để sát vào người mình, làm Liên Hân giật mình, một phen đẩy ra hắn, Lâm Lập Phong sửng sốt một chút, mặt đỏ, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, dọa chị rồi?”
Liên Hân ấp úng, rất sợ Lâm Lập Phong lại làm ra cái hành động gì không rõ ràng, làm Tô Tử Tích nhìn thấy, tên kia tính tình rất xấu a.
Lâm Lập Phong chớp chớp mắt nhìn cô, không nói cái gì nữa, mười phần bao dung, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô.
Tô Tử Tích phong lưu phóng khoáng trước mắt mọi người thỉnh thoảng dừng ánh mắt trêи người Liên Hân, chính hắn cảm thấy mình đang đưa tình, cảm giác tốt đẹp, Liên Hân lại giống như con chuột bì mèo rình rập, tâm hoảng ý loạn.
Tới khi gần kết thúc, Tô Tử Tích muốn nhờ một người học sinh đi lên thử nghiệm chút phân loại andehit, đơn thuần mà nhìn quanh, không có gì bất ngờ xảy ra mà “nhờ” trúng Liên Hân.
Liên Hân ở trêи đài ngửi ngửi mùiị, Tô giáo sư áo mũ chỉnh tề mà đem đôi tay ôn hòa từ ái đặt ở hai vai cô để trợ giúp, Liên Hân đỏ mặt thấp đầu nhỏ giọng miêu tả sự khác nhau.
Tô Tử Tích hơi hơi cười, dưới sự che chắn của bục giảng cao lớn, bàn tay to rơi xuống, ấn ở trêи ᘻôиɠ Liên Hân, nhẹ nhàng xoa nắn, tinh tế vuốt ve, không kiêng nể gì.
Mặt Liên Hân hồng một mảng.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhiều vị giáo sư cùng đồng học bị xoa nắn ᘻôиɠ, thật sự không tưởng tượng được! Hơn nữa Lâm Lập Phong còn rất quan tâm mà nhìn ô!
“… Ồ, vị đồng học này khứu giác thực nhạy bén, thử lại cái này đi?” Tô Tử Tích chỉ chỉ một cái ống nghiệm màu tím nhạt, hạ thấp tay từ phía sau cặp ᘻôиɠ của Liên Hân mà cắm đi vào, linh hoạt bỏ qua một bên qυầи ɭσ"ȶ, tách ra hai môi âᘻ ɦộ dán ở bên nhau, một lóng tay moi vào phía trong huyệt.
“A…” Liên Hân nhịn không được hút không khí.
Bệnh tâm thần đi!!
Tô Tử Tích “Kiên nhẫn hiền hoà”, “Tao nhã” mà nhìn cô, thon dài ngón tay phía dưới lại đang duỗi ra co rụt lại mà moi tiểu bức.
Ngón tay linh hoạt cắm ở trong tiểu huyệt đang kẹp chặt, thực mau liền cắm đến ɖâʍ thủy ào ạt.
Mặt Liên Hân ửng hồng, hơi hơi có chút run rẩy mà trả lời.
Nhìn qua vẫn như cũ là một nữ sinh nhát gan hướng nội, không dám lớn tiếng trả lời vấn đề.
Sinh viên hàng phía trước mơ hồ ngửi được một hương thơm mê người, nhưng tất cả đều tưởng là mùi ống thí nghiệm của giáo sư.
Sau khi đem Liên Hân moi đến rối tinh rối mù, Tô Tử Tích vừa lòng, cuối cùng ở trước tràng vỗ tay của học sinh cùng cảm giác chưa đã thèm kết thúc toạ đàm, sau đó thuận thế đưa “Vị đồng học này” giúp hắn đem tài liệu đưa về văn phòng.
Liên Hân thật cẩn thận mà trừng hắn một cái, mặt đỏ ửng giúp hắn ôm một đống đồ vật trở về, không kịp quay đầu lại nhìn Lâm Lập Phong.
Tiến vào một căn phòng không có dán bảng tên, sau khi nhìn qua căn phòng độc lập rộng rãi, Liên Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem đồ vật để lại vị trí. Cô nhìn quanh một vòng, bởi vì Tô Tử Tích không phải giáo viên cố định của đại học F, cho nên văn phòng dùng để nghỉ ngơi này thoạt nhìn qua giống như phòng để thiết bị, ở tầng một, trong góc phòng chất đầy một ít thiết bị, có mấy bàn làm việc, một bên là cửa sổ sát đất to rộng sáng choang, ngoài cửa sổ là lùm cây thấp bé cùng con đường dẫn đến các phòng học, sinh viên bên ngoài đang tới tới lui lui.
Tô Tử Tích đem cửa khóa lại.
“Cùm cụp” một tiếng.
Liên Hân quay đầu lại trừng hắn, mắt đỏ hồng, giống như thỏ: “Xấu lắm!”
Tô Tử Tích cười.
Hắn đến gần chút, muốn ôm Liên Hân một cái, đã lâu không gặp, mỗi ngày chỉ ở trêи mạng trò chuyện, nghĩ đến thật là khổ sở.
Liên Hân lại vặn người trốn tránh một chút, ánh mắt hướng cửa sổ sát đất bên ngoài: “Thật nhiều người đâu.”
Tô Tử Tích không thèm để ý: “Thì tính sao.”
“Hức.” Liên Hân khinh thường một chút, thật cẩn thận nhìn bên ngoài, nhẹ nhàng nắm góc áo hắn, sờ sờ bàn tay to khớp xương rõ ràng, nhỏ giọng nói, “Anh như thế nào lại biến thành giảng viên khách mời của đại học F nha?”
Tô Tử Tích một bộ dạng xuân thủy mà nhìn cô: “Anh thật sự chính là giáo sư a, mỗi năm còn sẽ tự mình mang một sinh viên ở đại học F trong học viện y dược đến Sâm Vĩnh thực tập. Làm khách mời một năm chỉ cần tham gia một buổi toạ đàm hoặc là báo cáo học thuật là được.”
“Ừm.” Liên Hân gật đầu.
Tô Tử Tích xoa xoa mặt cô: “Bạn học xinh đẹp ngoan ngoãn, có thể thử xem câu dẫn bổn giáo sư, anh lập tức cắn câu, tuyệt không có khó khăn.”
Liên Hân trừng hắn: “Tôi lại không có học y, hơn nữa anh bây giờ không giống như đang bàn về học thuật, giáo sư không đứng đắn!”
Tô Tử Tích câu môi cười, nhìn cửa sổ sát đất, lại nhìn một cái bàn làm việc thật to ngay cửa sổ, phía trêи có một ít khí cụ cùng đồ vật linh tinh, hắn đem Liên Hân kéo đến bên cạnh bàn, làm cô ngồi xổm xuống, vừa vặn bị bàn làm việc che khuất.
Liên Hân: ???
Tô Tử Tích bắt đầu cởi quần tây.
Liên Hân: Uy uy uy ???!
Tô Tử Tích nửa người dưới cởi đến sạch sẽ, giữa hai chân thon dài rắn chắc rũ một cây thịt điểu nửa mềm không ngạnh, theo động tác của hắn mà lắc lắc.
Liên Hân: “Anh làm gì a?”
Tô Tử Tích: “Phía dưới chống đỡ, không thấy sao, bảo bối giúp anh thổi một chút.”
Liên Hân quả thực cạn lời, bất đắc dĩ, không có biện pháp, da mặt hắn tương đối dày, cô chỉ có thể quỳ trêи mặt đất nâng lên côn thịt của đại gia hỏa trước mắt bắt đầu ɭϊếʍ.
ƈôи ȶɦϊ.t thực mau đã bị ɭϊếʍ đến vừa thô vừa ngạnh, âm thanh tấm tắc hút quanh quẩn ở trong căn phòng rộng lớn, hai tay Tô Tử Tích chống ở trêи mặt bàn, cúi đầu, phía trêи áo mũ chỉnh tề, rất bình thường mà nhìn ngoài cửa sổ, phía dưới ƈôи ȶɦϊ.t đỏ tươi lại bị một cái miệng nhỏ ᘻút̼, âu yếm tiểu bằng hữu, một tấc tấc đều chiếu cố đến chu đáo chặt chẽ.
Tô Tử Tích nhẹ nhàng thở dốc, âm thanh ɖâʍ đãng ở bên tai Liên Hân.
“A… Bảo bối, bảo bối ăn ƈôи ȶɦϊ.t thật giỏi…” Dưới than hắn nhẹ nhàng đẩy đưa: “ƈôи ȶɦϊ.t của lão công đang cắm đầy miệng em sao?”
Liên Hân ngửa đầu nỗ lực nuốt, ô ô gật đầu.