Lâm Lập Phong cắm một cái thâm thật sâu đỉnh vào huyệt tâm, cơ ᘻôиɠ rung động, giống như súng máy đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ bấy lâu nay tích góp bắn đủ vào trong.
Liên Hân mềm mại mà nằm hình chữ X, thỏa mãn hừ hừ thở dốc.
Lâm Lập Phong nằm ở trêи người cô, quyến luyến mà lưu luyến một hồi lâu, đứng dậy đem khăn lông nhúng nước ấm, nhẹ nhàng cấp Liên Hân lau.
Ấm áp mềm mại nhẹ nhàng cọ qua âm đế cực độ mẫn cảm, Liên Hân run run một trận, từ trong huyệt phun ra một cổ bạch tinh, Lâm Lập Phong nhìn tϊиɦ ɖϊƈh͙ từ trong mật huyệt tràn ra tới, chỉ cảm thấy đây là cảnh tượng đẹp nhất trêи thế giới a.
Sau khi mặc lại quần áo, Lâm Lập Phong sợ a di kí túc xá nhìn chằm chằm cửa đã lâu, vì thế ngược lại ôm Liên Hân từ phía sau ban công trèo xuống.
Đi xuống, hắn liền đưa Liên Hân về phòng học, chỉ để lại một đám bạn cùng phòng còn ngồi xổm ngồi ở trước cửa nhìn không trung.
Nhóm bạn cùng phòng ᘻôиɠ đều ngồi đã tê rần, xem sắc trời đều phải thay đổi, huých tay nhau nói: “Đi rồi, trời mưa, rút quần áo”
“Chúng ta này rốt cuộc đang làm gì?”
“Tao suy nghĩ nãy giờ cũng không ra”
Bạch Cầu Y thấy một đám bọn họ không kiên nhẫn đều đứng lên rồi, cũng chỉ hảo hảo che lại ᘻôиɠ đi theo sau, hắn đã đủ ý tứ, liền tính Lâm Lập Phong có tám cái thận hẳn là cũng làm xong rồi đi.
Một đám hô hô quát quát cục súc mà mở cửa trở lại ký túc xá, bên trong quả nhiên đã trống không.
Bạch Cầu Y thở dài, mang theo nhàn nhạt phiền muộn.
Hai ngày sau, Liên Hân ban ngày cùng Lâm Lập Phong vào rừng cây nhỏ cùng với WC ít người thực nghiệm kϊƈɦ thích, buổi tối bị ca ca đem về nhà thao. Ban ngày, tuổi trẻ nam hài nhiệt huyết vừa lên liền cản không được, ở phòng tự học không người đều có thể che miệng làm cô sướиɠ đến hai ᘻôиɠ đều kiều cao, buổi tối, ca ca tinh lực tràn đầy cuồng dã đến không thể nào phát tiết, có khi đêm khuya tập xong đều phải nặng trĩu mà đè ở trêи người cô đưa đẩy. May mà Liên Kỷ sắp đi thi đấu theo lời mời, bắt đầu cấm ɖu͙ƈ, bằng không ngay cả ban ngày và buổi tối liền cật lực cày cấy, Liên Hân sợ hai chân mình sẽ phế.
“Bắt đầu không tồi, bảo trì cùng mục tiêu nhiệm vụ hòa hợp tiếp xúc, ba ngày sau, trước khi nước hoa được chế tác, làm một lần nhiệm vụ cuối cùng, liền có thể chính thức hoàn thành”
“Biết rồi… Tích phân của ta có bao nhiêu?”
“86, tốc độ thần kỳ, thật là vất vả ngươi ' ngày đêm làm lụng'”
“…”
Liên Hân ở trường học cảm giác cũng cũng không tệ lắm, ở khoản phân tích hương cùng với độ nhạy bén, Liên Hân có một ít thiên phú, tuy rằng lão sư nói cô mang mùi thơm của cơ thể sẽ mang đến phiền toái cho khả năng phân tích hương, nhưng Liên Hân cũng không có loại cảm giác này, ngược lại, thể chất đặc biệt này làm cô đối với hương phi thường mẫn cảm, mẫn cảm đến có thể trực tiếp tiếp xúc với thân thể.
Làm người ngoài ý muốn chính là, Liên Hân ở chuyên ngành phân tích và giám định hương gặp được Lý Ngư, nam nhân ở thang máy có hành vi khả nghi kì quái.
Không nghĩ tới hắn sẽ là giảng viên được đại học F mời về làm việc, nghe nói hắn một tháng chỉ dạy một tiết của một khóaa, có đôi khi là giám định và phân tích hương, có đôi khi là huấn luyện khứu giác, thậm chí rất lâu đều chưa quay lại trường, ở lĩnh vực điều hương là một tài năng xuất chúng.
Liên Hân ở trong giờ học nhìn thấy hắn, một lần còn có điểm xấu hổ, chủ yếu là Liên Hân lo mình sẽ xấu hổ, giảng sư Lý Ngư là không hề phản ứng, bộ dáng vẫn như cũ là cây treo quần áo lạnh lùng, đối với ai đều hờ hững, bất quá hắn gần đây không biết là nhàn rỗi, thời gian quá nhiều, vẫn đang đền bù chương trình học bị thiếu hụt, từ sau khóa giám định và phân tích, đã liên tục tới đại học F hai ngày.
Ngay lúc Liên Hân đang cảm thấy hết thảy diễn ra thuận lợi, năm tháng tĩnh hảo, như một phiên ngoại, thời điểm đang nhìn ngắm cảnh đẹp, hai ban chủ nhiệm khoa điều hương chuyên nghiệp bỗng nhiên thông báo với bọn họ, ngày mai có một buổi tọa đàm của giảng viên khách mời 《ứng dụng của hương liệu trong việc bào chế y dược》, tất cả mọi người muốn đi nghe.
Liên Hân đúng hạn đi vào phòng báo cáo, không chỉ có nhóm sinh viên điều hương chuyên nghiệp, học viện cũng cử tới rất nhiều người, đem đám sinh viên điều hương chuyên nghiệp đều trở thành tôm tép, Liên Hân ý thức được thân phận của vị giảng viên khách mời hôm nay khả năng không bình thường, cô cũng không muốn bị chú ý, khi Liên Hân mở ra di động vào trang web chuẩn bị nhìn xem vị giảng viên này tên họ là gì, liền thấy Tô Tử Tích một thân tây trang tinh xảo, vóc người cao dài kẹp sách, chân dài chậm rãi, bước đi ưu nhã mà đi đến, tựa như một tên mặt người dạ thú.
Liên Hân: “…”
Hắn chậm rãi đi vào cửa, khi hắn bắt đầu lộ diện gương mặt, tất cả sinh viên trong hội trường đều phát ra một trận “Oa…”