Nhìn biểu cảm trên gương mặt cô như vô tội không biết gì, bọn họ lại như không tin vào mắt của mình.
Đây là người lúc nãy đã đánh bọn hắn sao, chắc chắn là hai người chứ nào cùng một người chăng. Bọn nào kia tức quá ngất luôn tại chỗ
Cô nhìn một lượt cũng xem như giải quyết xong bọn chúng, quay người bước đi mặc kệ phía sau có người nào ngước nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, dáng người thong thả tiêu soái đưa tay đẩy đẩy gọng kính rồi bước đi.
Lấy một chiếc khăn tay nhỏ lau sạch đi vết máu dính trên người, cô quăng nó sang một bên, tiếp tục làm một thiếu nữ hồn nhiên dịu dàng, nhìn chiếc đồng hồ trên tay cũng sắp tới giờ rồi, cô phải tranh thủ mà về kịp lúc.
Đoạn đường có vẻ còn khá xa nhìn đôi chân bé nhỏ của mình mỏi nhừ, cô lại nhìn xung quanh một lúc chắc chắn một lần nữa không một ai, thân hình mảnh mai nhanh chóng biến mất chỉ sót lại hương thơm lưu loát trong không khí.
Thiên Vũ nhìn đến vết thương không ngừng rỉ máu, đau đớn cố gắng ra khỏi nơi này, từng bước đi theo sau là giọt máu chảy ra, khóe môi vươn lên nụ cười hiển nhiên, lần này hắn sẽ không cho cô có hội trốn thoát.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cô nhìn căn biệt thự phía trước, cuối cùng cũng đến được nơi, haizzz…sao không thấy ai ra đón cô hết vậy, họ quên luôn người con này thật đấy à, cô bước đến mở cửa bước vào trong.
Bụp…bụp…bụp !!!
" Mừng con gái yêu về nhà…mau lại đây Mommi xem nào…"
Tử Nhiên: ""\_""…
Cô nhìn cái thứ lấp lánh tung tóe trên người mình, bong bóng thì treo khắp nơi màu mè, cô nhìn người phụ nữ và người đàn ông tuấn tủ trước mắt, trời mắt cô sắp mù luôn rồi aaa…
Có cần rắc cẩu lương như thế trước mặt của cô không vậy.
" Ha ha…con gái mau đến đây Ba Ba xem nào…mấy năm không gặp đã lớn thế này rồi sao…"
" Hừ…anh tránh ra !!! bảo bối của em ai cho anh ôm hả…".Mẫn Du đẩy Tam Hào sang một bên, cô ấy tranh thủ xoay xoay người Tử Nhiên ngắm nhìn cô con gái của mình, không ngờ cô con gái của mình càng lớn lại càng mị hoặc như thế.
Còn người nào kia thì bị đẩy sang một bên, đứng nhìn từ xa hai mẹ con cười vui vẻ, còn hắn lại tủi thân mà ôm thành ghế ra vẻ tội nghiệp, vợ không yêu hắn bảo bối cũng không thương người Ba Ba này, hắn dỗi…hắn dỗi…
Thế thì tối này hắn không thèm cũng vợ ngủ chung nữa, hắn ra sofa ngủ không thèm nhìn mặt ai kia nữa, lúc này Mẫn Du liếc nhìn hắn phía xa, đây là giận cô nữa rồi sao, tối nay cô phải dùng tới biện pháp kia mà an ủi ông chồng sói hoan này.
Tử Nhiên cô lùi ra sau che che mắt mình lại, không muốn nhìn cặp vợ chồng toàn liếc mắt đưa tình gì kia, rốt cuộc gọi cô về đây làm gì, chính sự hay xem họ ân ái mây mưa vậy.
" À Nhiên Nhiên ngày may con cùng Mommi và Ba Ba đi đến thành phố S…"
" Vâng ạ…mà có chuyện quan trọng lắm sao ạ…???"
" Mommi chỉ nghe Ba Ba con nói liên quan đến gia tộc gì đó…"
" Con đi nghỉ ngơi đi…dù sao cũng đã mệt…"
" Vâng con đi lên phòng đây ạ…"
Cô sách Vali lên lầu…còn hai người thì đứng nhìn nhau, Mẫn Du đi vào phòng tắm bỏ mặc Tam Hào giận dỗi ngồi lì ở sofa.
Cạch !!!
Mẫn Du chỉ mặc một chiếc váy hai dây mỏng tang, lộ ra làn da bạch ngọc làm Tam Hào hắn nhìn đến không chớp mắt, hắn lúc nãy đã lên giường nằm định ngủ mặc kệ cô vợ vô tâm.
Ai ngờ cô cố tình bận thế kia, đây là định quyến rũ hắn à, nhưng dù biết là thế thì hắn vẫn mặc dày mà tiến đến ôm lấy eo Mẫn Du.
" Hừ…anh không giận nữa sao ???"
" Bà Xã…anh nào dám giận em chứ…chồng muốn aaa.…vợ nhanh nhanh lên nha…". Hắn cúi đầu xuống hõm cổ của cô mà hít hà hôn lên cắn nhẹ xương quai xanh.
" Hừ…không!!! em không cho anh chạm vào em nha……anh ăn chay một tuần đi nhá…".Cô bước đến giường chùm chăn lên kính bít.
" Bà Xã nhưng anh muốn ăn mặn…anh không muốn ăn chay mà…".Hắn bước đến nằm cạnh cô ôm chặt mà phà hơi nóng vào tai Mẫn Du.
" Anh tránh ra…"
xẹt…xẹt…!!!
Thế là chiếc váy mỏng tang kia vụn vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, hai người cứ mà đánh cùng nhau kịch liệt.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ngày hôm sau cả nhả Tử Nhiên đi tới thành phố S!!!
" Nhiên Nhiên mau đến đây ông xem nào……".Cô chạy đến gần ông lão, không ngờ hiện ông ấy đã yếu như thế, cô đã gặp ông ấy vào lúc 5 tuổi.
" Vâng…ông vẫn khỏe chứ ạ…"
" Nhóc con…lâu lắm rồi con mới về đây ".Ông ấy xoa đầu cô giọng cưng chiều.
" Nhiên Nhiên…ông xin lỗi con…nhưng có việc quan trọng phải chính con mới làm được "
" Có chuyện gì ông cứ nói đi ạ !!!…nếu cháu giúp được thì sẽ giúp ạ ". Vẻ mặt ông ấy nghiêm trọng mà vào vấn đề, cả nhà ai cũng điều hồi hộp cả.
" Thiếu gia của gia tộc nhà họ Giang muốn cháu kết hôn cùng cậu ta…"
" Ba…con bé chỉ mới 16 tuổi nó còn quá trẻ…sao ba lại bắt con bé kết hôn chứ…!!!"
" Ba không ép nó…chỉ là nhà họ Giang đã nắm trong tay toàn bộ cổ phiếu và thu mua cổ phần của gia tộc mình "
" Ba…ba nói thật sao !!!".Tam Hào hắn run rẩy tức giận, hắn chỉ có duy nhất đứa con gái bảo bối này, muốn gả con bé đi trong khi con bé không biết mặt hắn ta ra sao ư.
" Tùy con bé quyết định đi…Ba không ép nó đâu…".Nói rồi ông ấy lăn bánh chiếc xe lăn đi vào trong.
Tử Nhiên thất thần suy tư gì đó, hắn là ai …tại sao phải yêu cầu cô kết hôn cùng hắn, lại lén lút thu mua cổ phần của gia tôc nam chủ chứ, phải biết gia đình nam nữ chủ cùng không phải một hạng nhà giàu mới nổi.
Gia tộc lâu đời cổ phần điều lớn mạnh, riêng công ty của người ba hờ của cô cũng đã lớn nhất cả thành phố F, đây là tên đó đang nhắm vào cô sao, nhưng tại sao chứ…đầu cô lúc này nghĩ ngợi nhiều thứ.
Nhiệm vụ thế giới này cô cũng đã hoàn thành, chỉ đến lúc chờ đợi mà rời đi, nhưng mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, có lẽ chắc thế giới này có bug.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cô đi một mình vào khu trung tâm mua sắm, phải nói là lén lút mà đi, nổi tiếng cũng khổ lắm, không có một chút không gian riêng tư gì cả, cả ngày chỉ toàn là làm theo công ty chẳng dám đi đâu.
Lịch trình làm việc cô cũng đã dời lại vào tháng sau, thế nên những ngày tháng tốt đẹp còn phải mau chóng mà hưởng thụ, cô bước đi ngó nhìn những vật nhỏ xinh xắn đáng yêu, còn có mọi loại kẹo thu hút ánh nhìn của cô.
Bốp !!!
" Cô không có mắt à…đi cũng đụng trúng phải người khác !!!"
" Nhưng đây là chị đụng phải em trước mà ???"
" Hừ nhóc con mà còn dám trả treo à……câm miệng !!!"
Chát !!!
Gương mặt nhỏ nhắn in năm ngon tay đỏ hết cả lên, chiếc kính râm cũng theo đó mà rơi ra, đôi mắt Tử Nhiên lạnh lùng nhìn cô gái không biết điều trước mắt, cô nhết môi cười nhưng rất nhanh lại thành vẻ mặt đáng thương.
Đây là cô ta tự tìm đường chết, cô đã nói những kẻ làm hại mình điều phải trả giá một cái xứng đáng nhất.
" Sao chị lại làm thế ???".Đôi mắt đỏ hết lên môi mím chặt lại nhìn cô ta.
" Hừ !!! ai kêu cô trả treo với tôi hả ??? một kẻ tầm thường đụng phải tôi còn không xin lỗi mà muốn lên mặt à…nghĩ có gương mặt xin đẹp là ngon lắm sao…xí…ta đây khinh "
" Chị đụng phải tôi trước mà !!!".Đôi mắt Tử Nhiên từ từ khép lại hờ hững nhìn cô ta như một con côn trùng bẩn thỉu.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Các bạn đọc giả nhớ like nha nha…cảm ơn các bạn ♡♡♡
.
.
.
.
.
tác giả: Bé yo