Ngày hôm sau, trời trong xanh.
Lục Thiều vì uống quá nhiều, không thể rời khỏi giường, đầu đau như muốn nổ tung.
Khi chuông báo thức vang lên, Nhiễm Ninh lập tức tỉnh dậy và tắt ngay.
Lục Thiều quay người nhìn người nằm bên cạnh, đang nheo mắt, mí mắt trên và dưới giao nhau.
"Vẫn còn sớm, chúng ta ngủ thêm một lát đi."
Lời nói nhẹ nhàng rơi vào tai, Lục Thiều nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Cánh tay Nhiễm Ninh đặt ở dưới cổ Lục Thiều, nàng chậm rãi rút ra, vừa cử động, Lục Thiều liền hừ một tiếng, tựa như không muốn.
Nhiễm Ninh đành phải sờ mặt cô, hôn tai cô, dỗ dành cô từng chút một rồi mới rút tay nàng ra.
Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, Nhiễm Ninh đi vào phòng tắm tắm rửa.
Dòng nước ấm từ vòi sen chảy ra, trước khi làm ướt tóc, người ở dưới dòng nước không khỏi cong môi cười, sự thật đã chứng minh, người bình thường dù có nhanh nhẹn đến mấy thì một khi đã say thì không kiểm soát được. Ngày hôm qua, Lục Thiều gây náo loạn, cô cứ nói gần như cả đêm: "Hảo Hảo yêu tôi, hãy yêu tôi thật nhiều." Cô nắm lấy tay nàng, hôn từ ngón tay đến mu bàn tay, rồi từ mu bàn tay hôn ngược trở lại, đếm từng ngón một, giống như sợ nàng mọc thêm một ngón nữa, đếm xong... cô nhe răng mỉm cười thích thú.
"Hà hà! Mười!"
"Ngốc thật, vậy là một lúc mười cái sao! Nhưng không sao đâu, có thể bù vào ngày mai."
Đưa tay cho cô hôn...thì mới không quấy nữa, rồi nàng dùng tay rảnh rỗi còn lại để cởi quần áo.
Lúc đầu, cô không chịu cho nàng cởi, cứ nhìn và hỏi nàng là ai.
Nhiễm Ninh dở khóc dở cười, nắm tay tôi hôn thật lâu... mà không biết tôi là ai sao?
Vỗ nhẹ vào mặt người này: "Cậu nghĩ tôi là ai? Ngoan ngoãn để tôi thay quần áo cho cậu."
Nhiễm Ninh đã tận mắt trải nghiệm việc không thể nói lý lẽ với một người say rượu.
Một giây trước cô còn chỉ vào nàng và hỏi đó là ai, giây tiếp theo cô lại đè nàng xuống và muốn hành động như một kẻ lưu manh...
Nhiễm Ninh đã chiến đấu bằng trí thông minh và lòng quả cảm của mình, cuối cùng đã đánh bại cô, lau người, thay quần áo và dỗ bà già đi ngủ.
Lục Thiều say rượu cũng không ngoan ngoãn như thường ngày, ngủ không ngon giấc, lăn qua lộn lại, đá lung tung. Nhiễm Ninh đi tắm thật nhanh, vì cứ sợ cô ngã khỏi giường, may mắn thay... người này cũng có chừng mực.
Một lúc sau, Nhiễm Ninh tắt đèn rồi nằm xuống.
Nàng vừa nằm xuống thì Lục Thiều lăn tới, hơi nóng hòa lẫn mùi rượu khiến toàn thân cô nóng bừng...
Nhiễm Ninh rời khỏi vòng hồi tưởng.
Hai má nàng đỏ bừng, có lẽ một số chuyện đã thành thói quen, nếu không thì tại sao tối qua nàng ngủ không ngon giấc?
Như một thanh sắt nung đỏ, nóng đến nghẹt thở...
Tắm rửa xong, nàng pha một cốc nước mật ong, Nhiễm Ninh cẩn thận mở cửa phòng ngủ, đặt ly nước lên đầu giường.
Nhìn khuôn mặt Lục Thiều như chiếc bánh bao nhân thịt, nàng cúi người cắn một miếng, coi như bữa sáng bổ dưỡng hôm nay.
"Nhớ uống nước nhé, tôi đi làm." nhéo tai cô.
Lục Thiều thậm chí còn không biết Nhiễm Ninh rời đi lúc nào, lúc cô hoàn toàn tỉnh lại thì đã là giữa buổi chiều.
Ngồi trên giường, cô xoa mặt, vươn tay cầm lấy ly nước ở đầu giường, một hơi uống hết, uống xong có chút do dự liền cúi đầu nhìn xuống... là nước mật ong.
Lục Thiều đi tắm, ăn một tô mì ở tầng dưới. Nói thật... hiện tại cô cảm thấy khá xấu hổ, không phải là cô chưa từng uống rượu, sao hôm qua lại say như vậy? Cô không thừa nhận là do tửu lượng kém, chắc chắn là do bia pha với rượu trắng. Đã nói rồi... không được pha.
Gửi tin nhắn cho Nhiễm Ninh - "Tôi về đội."
Trong bệnh viện, Nhiễm Ninh ngơ ngác nhìn hộp thoại.
"Này ! Cậu có muốn đi siêu thị mua gì đó để ăn không? Tôi chưa mua đồ ăn cho buổi trực tối nay. Món bánh nhỏ và lườn heo lần trước khá ngon đấy."
"Tôi sao cũng được."
Nhiễm Ninh không có vẻ cao hứng, tâm tình u ám, Bạch Lê cảm thấy kỳ quái, nghiêng người tới.
"Cậu sao vậy? Có chuyện gì à? Lục Thiều chọc giận cậu à?"
"Không."
"Vậy thì cậu bị gì vậy? Thiếu điều muốn treo chai dầu gió trên miệng luôn."
Nhiễm Ninh mỉm cười, trên mặt có chút xấu hổ, nàng không muốn cùng người khác nói chuyện, nhưng có thể cùng Bạch Lê tâm sự.
"Tôi chỉ...nhớ cậu ấy."
Nghe vậy, Bạch Lê suýt chút nữa há hốc mồm, nháy mắt hồi lâu rồi vội vàng khoanh tay.
"Tôi nói... hai người quấn quýt quá mà! Nếu không thích thì đâu có trả giá bằng mạng sống của mình phải không?"
Nhiễm Ninh không muốn thể hiện tình cảm của mình, nàng chỉ nói sự thật, mặc dù điều đó có vẻ khó chịu với người ngoài nhưng nàng cảm thấy không sao cả... Kỳ thực trước đây nàng đã như vậy, và bây giờ cũng không thay đổi. Chẳng cần biết chuyện gì đã xảy ra, cho dù mới gặp cô ấy, nhưng chỉ cần xa nhau... Nàng sẽ nhớ cô rất nhiều.
Thở dài: Vàng bạc không sánh bằng việc được ngủ trong lòng người yêu.
...
Hai người đi siêu thị mua chút đồ ăn, lúc trở về, Bạch Lê liền nhận điện thoại, hẳn là của thợ trang trí, cô đã được thông báo là đường ống nước trong bếp có vấn đề.
"Chúng ta đã thảo luận rồi mà, nếu bây giờ cô không đến thì tôi cũng không thể tiếp tục."
"Này sư phụ... chỉ cần xem qua một chút thôi, rồi ông có thể đảm nhận việc khác."
"Ừ, được."
Cúp điện thoại xong, Bạch Lê lắc đầu.
"Mọi người bây giờ thật khó nói chuyện. Tôi đã hẹn với với ông ấy hai lần mà ổng toàn trì hoãn thôi.
Nhiễm Ninh nhét sô cô la sữa vào tay Bạch Lê, nàng lấy chai nước ngọt, mở nắp uống một ngụm.
Nghĩ đến chuyện giữa cô và Vạn Khang, cô thản nhiên hỏi: "Cậu và Vạn Khang bây giờ thế nào rồi?"
Nhắc đến đây, khóe mắt Bạch Lê rũ xuống, như cắn cọng rơm, mơ hồ nói: "Còn có thể làm gì... Cứ như vậy thôi."
"Chỉ như vậy thôi, là thế nào?"
Nhiễm Ninh bỏ nước xuống, nghiêm túc ngước nhìn, Bạch Lê cái gì cũng giỏi, nhưng lại quá mềm lòng, khi còn đi học cô đã phải chịu đựng rất nhiều về vấn đề này, sau khi ra trường và bước vào xã hội, Tuy rằng so với trước tốt hơn nhưng vẫn còn rất hạn chế, nói trắng ra là Khang chỉ là dựa vào sự mềm yếu của cô, nếu gặp người khác tính tình cứng rắn hơn một chút, hắn có dám không?
"Mẹ hắn mời tôi đến nhà dùng bữa, thái độ của bà ấy rất tốt...Tôi...tôi..." Bạch Lê thở dài, "Bây giờ tôi cũng không biết nữa!"
Cô cau mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, "Nhiễm Ninh... Tôi, tôi cảm thấy... tôi hình như không muốn kết hôn."
Nhiễm Ninh dừng lại, quay đầu lại nhìn cô: "Tại sao?"
Bạch Lê hít sâu một hơi, nặng nề thở ra, trong lồng ngực dường như có một loại phiền muộn nào đó dâng trào... nặng đến mức cô không thể thở được.
"Tôi nghĩ có lẽ tôi không thích hắn nhiều đến thế."
Nhiễm Ninh: "... Cậu nghiêm túc đấy à?"
Bạch Lê không nói có hay không, trong lòng cô rất bối rối, câu đố ngày đó của Thương Nam khiến cô ngạc nhiên, trước kia có thích hay không cũng được, nhưng bây giờ... nếu đó không phải là người cô muốn, thì kết hôn có ích gì?
"Tôi...tôi không biết là đúng hay không."
...
Hai ngày nữa trôi qua.
Nhân dịp thời tiết mát mẻ, Lục Thiều gọi Thương Nam ra ngoài.
Trước đây cô nói không muốn ở rể, nên cô đã tìm được một căn hộ lớn cùng khu với Nhiễm Ninh.
Dự định ban đầu không nhất thiết phải ở cùng một khu chung cư, chủ yếu là tìm xung quanh để thuận tiện đi lại và phù hợp về cơ sở vật chất cho Nhiễm Ninh.
Lục Thiều không khỏi khâm phục ông bà của Nhiễm Ninh, hai người đều rất nỗ lực nghiên cứu.
Lục Thiều vẫn luôn giữ bí mật chuyện mua nhà và không nói với Nhiễm Ninh vì cô muốn tạo cho nàng một bất ngờ.
Ngôi nhà có bố cục tốt, có ba phòng ngủ và hai phòng khách, ánh sáng tốt.
Trong khoảng thời gian này Thương Nam đã giúp đỡ cô rất nhiều, có lúc phải thu dọn đồ đạc, Lục Thiều không có thời gian thì cô tới trông chừng, hiện tại cuối cùng Lục Thiều cũng đã chuyển đến.
Cô nàng này bề ngoài nhìn có vẻ không quan tâm đến bất cứ điều gì nhưng thực chất lại tỉ mỉ đến từng hạt bụi.
Thương Nam vừa định nói bác sĩ Nhiễm sau này sẽ có phúc, nhưng lại bị đồ đạc trong phòng làm cho sửng sốt, nhất thời phải kìm lại.
"Sao lại ngạc nhiên vậy? Vào nhanh đi, hôm nay có nhiều việc lắm."
Lục Thiều vừa nói vừa kéo Thương Nam.
Thương Nam loạng choạng tiến về phía trước, nhìn quanh, cô mới tới ngôi nhà này mấy ngày trước, hiện tại...
"Cậu..."
"Ừm?"
"Cậu đang làm cái quái gì vậy?"
Lục Thiều nghiêng đầu, trên tay cầm một chiếc máy bơm và có một đống bóng bay nhiều màu sắc trên mặt đất.
Cô không biết Lục Thiều đã học cách trang trí ngôi nhà mới ở đâu, lễ cưới vào những năm 1950 cũng không màu mè như vậy.
Các dải màu sắc luân phiên trên chao đèn, trên tấm gương soi toàn thân dán chữ "Song hỷ" to bằng nửa người, trên cửa mỗi phòng đều có dán một chữ "Phúc" và một chữ "Hỷ", ngoài ra còn có một xiên ớt treo trên tay nắm cửa. Thương Nam vô thức liếc nhìn phòng ngủ.
Trời đất ơi! Còn đáng sợ hơn cả phòng khách...
"Cậu đang làm lố đấy à? Định gây bất ngờ hay hù dọa Nhiễm Ninh?"
Lục Thiều: "Cậu thấy không ổn à?"
"Đẹp lắm sao?"
"Tất cả đều đẹp mà."
Lục Thiều gật đầu nói: "Cậu không hiểu đâu. Đây không chỉ là nhà mới mà còn là nhà tân hôn đó."
"Tôi thiếu hiểu biết, nên đừng lừa tôi..."
Hai người ngồi dưới đất, dùng hết tâm huyết bơm bóng bay, nhìn bóng bay khắp phòng, Thương Nam đột nhiên cảm thấy lần này kỳ thực không tệ, có màu đỏ rực rỡ.
Nghĩ đến bữa tiệc, tâm trạng của Thương Nam tụt xuống, cô nghĩ đến Bạch Lê...
Cô đã ám chỉ rõ ràng như vậy, sao cô ấy lại không hiểu?
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Lục Thiều: "Lát nữa chúng ta sẽ ăn tối, Bạch Lê cũng đi chứ?"
"Nào, làm sao chúng ta có thể quên phần cậu ấy được"
"Thế thì tốt."
Lục Thiều dừng tay lại.
' Thế thì tốt ', ba chữ này có chút kỳ quái.
Cô nghiêng đầu và cất giọng.
"Tôi phát hiện gần đây cậu cùng Bạch Lê quan hệ rất tốt, cậu thường xuyên nhắc tới cậu ấy."
Thương Nam bất lực, so với sự kiện cả đời của một cô gái, cái gọi là sĩ diện bản thân hoàn toàn không có giá trị.
"Ừ, tôi quan tâm đến cô ấy."
"...."
"Rốt cuộc cô ấy ngốc đến mức nào."
"...."
"Đã bị một người đàn ông lừa dối và thậm chí còn không biết điều đó."
Lục Thiều sửng sốt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau khi nghiên cứu kỹ những lời này, lượng thông tin có chút lớn.
"Tại sao lại bị một người đàn ông lừa dối? Cậu..."
Lục Thiều chưa kịp hỏi rõ ràng thì Thương Nam đã đổ hết ra như đậu trong ống tre.
"Chồng chưa cưới của cô ấy đã lừa dối cô ấy. Tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó, có lẽ là trong phòng tân hôn của họ."
Lục Thiều hoàn toàn ngơ ngác.
Lắp bắp khi nói.
"Cậu... đang đùa hay đang nghiêm túc vậy?"
Thương Nam: "Tôi có giống đang nói đùa không?"
Sau đó, cô kể lại toàn bộ câu chuyện ngày hôm đó khi bắt gặp Vạn Khang đang ôm một người phụ nữ khác trong tay.
...
Cùng lúc đó, người thợ Bạch Lê sắp xếp đến sửa đường ống nước cũng đã đến.
Ông gõ cửa và gọi Bạch Lê.
"Xin chào?"
"Cô Bạch, tôi đến rồi, tôi gõ cửa không có người trả lời, cô mở cửa đi."
"Sư phụ, xin đợi tôi vài phút. Vì tắc đường, nhiều nhất là đến trong mười phút. Đừng rời đi!"
"Được rồi, nhanh lên đi."
Điện thoại cúp máy.
Mười phút sau, Bạch Lê đến nhà.
Cô còn đang định xin lỗi nhưng khi mở cửa nhìn vào thì choáng váng.
Váy, áo sơ mi, đồ lót, quần lót... vứt khắp nơi...
Đến tận cửa phòng ngủ chính.
Cô liếc nhìn bàn ăn, trên tấm khăn trải bàn màu xanh trắng có in một vũng nước nhớp nháp...
Lúc này, trong phòng ngủ chính... đôi nam nữ đang quan hệ tình dục, phát ra những âm thanh ám muội.
Chưa kể những người đã lập gia đình, ngay cả những người chưa lập gia đình cũng có thể biết được chuyện gì đang xảy ra...
Sư phụ đã năm mươi tuổi, con cái đang học đại học, liệu ông còn có được thị lực như vậy không?
Ông lùi lại một bước và nói: "...Cô Bạch, cô Bạch, vậy...tôi đi trước. Khi nào cô có thời gian hãy gọi cho tôi và chúng ta sẽ hẹn gặp sau."
Sau đó, ông nhanh chóng rời đi.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, đầu óc Bạch Lê hoàn toàn đóng băng, cô không xông vào mà từ khe cửa nhìn vào, hai người bên trong cơ thể trần trụi đang xếp hình với những tư thế đáng xấu hổ.
Bạch Lê ra khỏi cửa, ngồi ở cầu thang khoảng năm sáu phút mới gọi điện cho Nhiễm Ninh.
Hai người hẹn nhau đi ăn lẩu, Nhiễm Ninh tưởng Bạch Lê đã đến nên nói: "Đường ống nước sửa xong chưa? Tôi sắp tan làm rồi."
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, chỉ có sự im lặng.
Điều này không giống Bạch Lê, Nhiễm Ninh tưởng rằng kết nối đã bị ngắt, nhưng sau khi nhìn vào... vẫn đang trong cuộc gọi.
Trong tiềm thức nàng cảm thấy có gì đó không ổn: "Bạch Lê, cậu có nghe không?"
Cầu thang vắng vẻ, lời nói của Bạch Lê vang vọng.
"Nhiễm Ninh, Vạn Khang đang đùa giỡn với người phụ nữ khác trong nhà..."
....
Ở bên kia, Lục Thiều làm nổ quả bóng bay trong tay.
"Cái thứ chết tiệt!"
Vừa mắng xong, Nhiễm Ninh liền gọi điện, Lục Thiều trong tiềm thức có dự cảm không lành, liền bắt máy.
Giọng điệu Nhiễm Ninh nghiêm túc, tựa như đang nói từng chữ một.
"Bạch Lê ở đây có chuyện, chúng ta sẽ gặp sau."
Nói xong liền cúp máy, Lục Thiều thậm chí còn không có thời gian đáp lại.
Lục Thiều và Thương Nam nhìn nhau.
Lục Thiều: "Ôi không được rồi! Nhiễm Ninh sắp bùng nổ!"
Cả hai lập tức đặt bong bóng trên tay xuống rồi lao ra ngoài.
Lục Thiều cau mày nói: "Nhà của Bạch Lê, tôi không biết!"
Thương Nam cầm chìa khóa xe nói: "Tôi biết!"
Khu chung cư Green Garden có 5 tòa nhà cao 21 tầng, mỗi tầng đều có thang bộ.
...
Nhiễm Ninh đến trước họ.
Nàng nhìn thấy Bạch Lê đang ngồi ở cầu thang, nhẹ nhàng gọi cô.
"Bạch Lê..."
Bạch Lê quay đầu lại, ngơ ngác nói: "Nhiễm Ninh, cậu tới rồi..."
Người vừa thất thần hiện đã lấy lại sức sống, cô nắm lấy tay Nhiễm Ninh, nhìn về phía cửa.
"Họ..."
"Tôi biết, không sao đâu."
Hai người họ bước đi cùng nhau.
Nhiễm Ninh mở cửa ra, nhìn thấy trên mặt đất bừa bộn, nắm đấm của nàng lúc này trở nên cứng ngắc.
Khi bước vào phòng ngủ một lần nữa, nàng thậm chí không muốn nhìn.
Nắm chặc!
Cảm xúc dâng trào, Nhiễm Ninh đột nhiên đạp cửa.
Ầm! Một tiếng động lớn!
Người bên trong đang hưng phấn, liền hoảng sợ, Vạn Khang sợ hãi đến mức gần như không cử động được.
Khi nhìn thấy Bạch Lê và Nhiễm Ninh, phản ứng đầu tiên của Vạn Khang chính là bảo vệ người trong lòng, hét vào mặt Bạch Lê.
"Cô đang làm gì ở đây vậy! Cút khỏi đây ngay!"
Không một lời xin lỗi, Bạch Lê nhìn ngôi nhà do chính tay mình trang trí bị bọn họ phá hoại, mùi hôi thối trong không khí khiến ngay cả người mềm yếu cũng phải tức giận.
"Anh không xứng với tôi!"
Cô lao tới và tát Vạn Khang trước, sau đó tát vào mặt tiểu tam.
"Cô làm gì vậy?" Vạn Khang lo lắng.
Bạch Lê mắng: "Đồ khốn vô liêm sỉ này!"
Vạn Khang cảm thấy có lỗi với tình nhân, không đành lòng nhìn tình nhân bị đánh, cơ bắp trên cánh tay căng lên, dùng tay trái tóm lấy cổ Bạch Lê, đánh một cái, rồi đẩy cô vào tường.
"Chửi, chửi nữa đi! Cô thực sự cho rằng tôi không dám làm gì cô phải không!!"
Bạch Lê không ngờ Vạn Khang sẽ ra tay, như muốn giết chết cô, lúc này Bạch Lê bị ép vào tường, mặt đỏ bừng vì không thở được.
"Buông...tay...buông ra..."
Chắc bọn họ quên mất trong phòng còn có một người khác, Nhiễm Ninh nhặt chai rượu vang đỏ dưới đất lên, đập mạnh vào góc bàn, đưa miệng chai đi về phía Vạn Khang, nhìn chằm chằm vào hắn, không chớp mắt.
Nhiễm Ninh khác với Bạch Lê, nàng chỉ dùng hành động chứ không phải lời nói.
Bạch Lê nhìn Nhiễm Ninh đi tới, cảm giác ngạt thở còn đáng sợ hơn khi bị Vạn Khang bóp cổ...
Cô vùng vẫy một cách tuyệt vọng, cố gắng thoát khỏi Vạn Khang.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Vạn Khang, hắn vô thức quay đầu lại, nhìn thấy bộ dạng Nhiễm Ninh tàn nhẫn đến chết người, hắn giật mình buông Bạch Lê ra lập tức.
Bạch Lê hoàn toàn không để ý tới bản thân, lao tới ôm thật chặt Nhiễm Ninh.
Với giọng nói run rẩy: "Không, không! Hắn không đáng. Bây giờ tôi ổn rồi, thực sự ổn!"
Nhiễm Ninh nhất thời tức giận đến nổi không thể nghe được lời nói của Bạch Lê, nhất là khi nàng nhìn thấy vết đỏ trên cổ Bạch Lê, toàn thân sắp bốc cháy, nàng không có nhiều bạn bè, hơn nữa Bạch Lê là người duy nhất không bỏ rơi nàng trong mọi thời điểm, sẵn sàng làm bạn với nàng, tình bạn của họ chân thành trong nhiều năm như vậy. Trong lòng Nhiễm Ninh, Bạch Lê không chỉ là một người bạn thân nhất, mà còn là người thân.
Hỏi thử xem, ai có thể chịu đựng được việc người thân bị bắt nạt? !
"Nhiễm Ninh! Nhiễm Ninh!"
Lúc Lục Thiều và Thương Nam tới nơi, bọn họ nghe thấy tiếng hét của Bạch Lê.
Cả hai vội vàng lao vào.
Khoảnh khắc Bạch Lê nhìn thấy Lục Thiều, cô ấy gần như đã khóc.
"Lục Thiều! Hãy đến nhanh!"
Lục Thiều dùng sức nắm lấy cổ tay Nhiễm Ninh, nàng đau đớn buông ra, chai rượu vỡ rơi xuống, bị Lục Thiều đá văng ra ngoài.
Bạch Lê hít sâu mấy tiếng, "Cậu dẫn Nhiễm Ninh đi trước đi, lát nữa gặp lại sau."
"Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!" Nhiễm Ninh vặn lại, nàng sợ Vạn Khang lại ra tay.
Lúc này Thương Nam đứng lên bên cạnh nàng, có thể nói cô là người bình tĩnh nhất ở đây.
Cô nói với Lục Thiều: "Cậu về trước đi, có tôi ở đây, lát nữa tôi sẽ đưa Bạch Lê về, không sao đâu."
Nói xong Nhiễm Ninh vẫn không đồng ý, nhưng có phản đối cũng vô ích.
Lục Thiều trực tiếp ôm lấy eo nàng.
Nhiễm Ninh vùng vẫy: "Thả tôi đi! Thả tôi ra!"
Lục Thiều không phải Bạch Lê, khi nóng nảy cũng như một con lừa bướng bỉnh.
Cô ngoảnh mặt làm ngơ, không đặt người xuống khỏi vai mình cho đến khi bước vào thang máy và đi xuống.
Lục Thiều nắm chặt nắm đấm, bực bội không kém Nhiễm Ninh.
...
Trong phòng, Thương Nam nhìn tiểu tam, tuy trang điểm không đậm như trước nhưng có thể nhận ra đó là cùng một người.
"Cô, mặc quần áo vào và đi ra ngoài với tôi."
Tiểu tam ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt gần như chạm tới đỉnh đầu, vừa rồi bọn họ rất đông đúc, hiện tại chỉ còn lại có hai người, có Vạn Khang chống lưng nên cô không hề sợ hãi.
"Cô là ai? Tại sao tôi phải nghe lời ?!"
Thương Nam dám để đám người Lục Thiều đi, chứng tỏ cô không hề sợ hãi, cô nhìn cô gái trước mặt, chắc mới hai mươi tuổi, làm ra chuyện đáng xấu hổ mà vẫn có thể tự tin như vậy. Tất cả là sự thất bại trong việc giáo dục của cha mẹ, hay thế giới thực sự đang suy tàn? Thế hệ này còn tệ hơn thế hệ trước phải không?
Không nói gì, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Thương Nam bẻ khớp, nắm gáy tiểu tam, nhấc cô ra khỏi phòng ngủ như một con gà!
Cô để cửa phòng ngủ mở rộng, không bước vào mà cứ nhìn chằm chằm vào bên trong, rồi nhìn tiểu tam, trên mặt lộ rõ vẻ cảnh cáo.
Thương Nam khác với Lục Thiều, có thể nói họ là hai loại người khác nhau, cô sẽ không mạnh mẽ hay bộc lộ sự sắc sảo ra ngoài, trạng thái bình thường là che giấu bản thân mình, nhưng nếu cần thiết, cô sẽ bộc lộ, dường như suốt ngần ấy năm chưa có ai biết về mặt tối của cô.
Tiểu tam sợ hãi ngồi co ro trên ghế sofa không nói một lời.
Trong phòng ngủ, Bạch Lê dành chút tôn nghiêm cuối cùng cho Vạn Khang và yêu cầu hắn mặc quần áo vào.
"Anh có xứng với tôi không? Muốn làm gì thì vào khách sạn! Sao anh có thể làm chuyện như vậy trong phòng tân hôn của chúng ta...trên chiếc giường tôi mua, trên ga trải giường tôi trải...!!!"
Vạn Khang gãi cổ, giống như đập vỡ một cái lọ.
"Tôi làm loại chuyện này có gì sai?! Là cô ép tôi!!! Tôi không thể chạm vào cô. Cô suốt ngày sống như trinh nữ, cô cho rằng mình mười bảy hay mười tám à? Chị ơi! Bây giờ chị đã hai mươi chín rồi! Chúng ta đều là người lớn rồi, chết tiệt! Chị đang giả vờ cái gì!"
Vạn Khang dừng lại một chút, đột nhiên phát ra một giọng điệu kỳ lạ và nham hiểm.
"Cô căn bản không phải là trinh nữ? Hay là có bệnh gì? Sợ bị tôi phát hiện, sau khi kết hôn muốn hoàn toàn dựa dẫm vào tôi?!"
Cô không ngờ người đàn ông này lại vô liêm sỉ như vậy, cho dù không thừa nhận sai lầm cũng không nên tấn công ngược lại, Bạch Lê tức giận đá vào háng hắn.
Vạn Khang ngồi xổm xuống với vẻ mặt đau đớn.
Bạch Lê lấy điện thoại di động ra và chuyển số tiền sính lễ ban đầu lại cho hắn.
"Tôi sẽ trả lại tất cả cho anh, số tiền thừa coi như tiền boa vì đã hỗ trợ trong sáu tháng qua. Tôi sẽ không kết hôn nữa!!!"
Nhìn thấy Bạch Lê chạy ra ngoài, Thương Nam vội vàng đuổi theo.
Đi cùng cô đến tận chỗ đậu xe.
Vừa mới chia tay, Thương Nam sợ Bạch Lê không ổn nên không cho cô đụng vào xe, nên chủ động nói: "Tôi lái cho."
Sau đó cô mở cửa ghế phụ cho Bạch Lê ngồi vào.
Thương Nam trong lòng âm thầm thở dài, không biết nên nói cái gì, tuy là đau lòng nhưng... cũng là sự thật.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô hỏi: "Cô vừa đá hắn... mọi chuyện sẽ ổn chứ?"
Cô không lo lắng cho Vạn Khang, lỡ đá gãy mất, Bạch Lê cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.
Bạch Lê: "Chắc chắn sẽ không sao đâu. Tôi là y tá, tôi biết chuyện gì xảy ra."
Thương Nam không nói gì nữa, lại hỏi: "Cô... còn muốn tới chỗ Lục Thiều không?"
"Đi! Tại sao không?! Tôi không thể trì hoãn mái ấm của bạn thân tôi vì hai kẻ ngốc kia!"
...
Ở chỗ Lục Thiều...
Hai người ngồi trên xe, không khí căng thẳng lạ thường.
Lục Thiều một mặt ủ rũ, trên trán gân xanh giật giật, tên Nhiễm Ninh suýt chút nữa phun ra từ răng hàm.
"Nhiễm Ninh, cậu không sợ gì sao? Tôi biết cậu có thể chiến đấu, cậu đã luyện tập, cậu là cao thủ, nhưng cậu có biết thế nào là áp chế sức mạnh không?"
Giọng nói Nhiễm Ninh còn lạnh hơn: "Cậu không thấy hắn đánh Bạch Lê sao?"
"Vậy cậu có biết trong tay cậu đang cầm thứ gì không? Nếu cậu làm như vậy, sẽ giết hắn! Cậu định vì hắn hi sinh mạng sống của bản thân sao?!" Lục Thiều gầm lên.
Không đợi Nhiễm Ninh trả lời, cô đã đạp ga phóng đi.
Cả hai đều cứng đầu, không ai chịu nhường ai.
Lái xe đến phòng tập đấm bốc.
Lục Thiều vẫn rất tức giận, thái độ cũng không khá hơn bao nhiêu, hành động có chút thô lỗ.
"Đi thôi!"
Sau khi dẫn người đến phòng tập đấm bốc, Lục Thiều đăng ký tại quầy lễ tân rồi ném cho nàng một bộ đồ bảo hộ.
Nhiễm Ninh nhìn bộ đồ bảo hộ, nói: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lục Thiều hất cằm lên.
"Không phải cậu đánh nhau rất giỏi sao? Hãy đấu với tôi. Chỉ cần thắng tôi thì muốn đánh ai thì đánh. Đánh chết người thì tôi sẽ tìm luật sư giải quyết hậu quả cho cậu! Nhưng mà... nếu không đánh bại được tôi, từ nay về sau ngươi nên nghe lời tôi!"
Nhiễm Ninh hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, gay gắt nói: "Lúc học cấp ba, tôi đã tùy tiện vật cậu, bây giờ tôi còn sợ cậu sao? Tôi sẽ thắng cậu!"
Lục Thiều nhéo má nàng, tức giận cười.
Cả hai bước lên sàn đấu...
Sau vài chiêu, Nhiễm Ninh động tác càng lúc càng nhanh, Lục Thiều suýt chút nữa bị nàng đánh trúng mấy cái.
Nhiễm Ninh cảm thấy mình sắp thắng, nhưng Lục Thiều luôn có thể dễ dàng tránh được.
Chẳng qua là để cho nàng chiếm ưu thế trước, nếu ngay cả Nhiễm Ninh cũng đánh bại được cô, thì Lục Thiều đã lãng phí nhiều năm luyện tập như vậy.
Đột nhiên, bằng một cú vung tay trái, Nhiễm Ninh đã bị Lục Thiều đè xuống đất.
Thậm chí không có một chút thương hại nào.
Cô vặn cánh tay nàng và hỏi: "Chịu thua chưa?"
Nhiễm Ninh bướng bỉnh im lặng.
Nàng im lặng, Lục Thiều càng tức giận hơn, lực trong tay cô cũng mạnh hơn một chút.
"Vẫn không chịu thua?"
Nhiễm Ninh nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng không chịu nói một lời khuất phục.
"Cậu vẫn không chịu nói đúng không? Vậy thì cứ đứng im như vậy đi!"
Hai người hành động như vậy khiến huấn luyện viên để ý. Lục Thiều thường xuyên tới đây, huấn luyện viên biết cô, biết tay cô mạnh đến mức nào, lao tới võ đài, nắm lấy cánh tay của Lục Thiều, trừng mắt nhìn cô.
"Cô đang làm gì vậy?! Thù hận tích tụ hả? Cậu đang muốn giết người đó!"
Lại nhìn Nhiễm Ninh, cổ tay nàng đỏ bừng.
Sau khi huấn luyện viên rời đi, Nhiễm Ninh ngồi trên khán đài, ôm cổ không nhìn ai.
Lục Thiều chống nạnh hai tay đi tới: "Cậu thua rồi đúng không? Sau này có thể thử lại!"
Lập tức ngồi xổm xuống, cởi đồ bảo hộ cho Nhiễm Ninh.
Trên đường về, không ai nói gì, cho đến khi đến bãi đậu xe của khu dân cư.
Lúc Nhiễm Ninh đang định tháo dây an toàn xuống xe, Lục Thiều dùng giọng bình tĩnh ngăn cản, kiên nhẫn giải thích với nàng.
"Ý tôi không phải muốn cậu khuất phục kẻ xấu, cũng không phải ngăn cậu giúp Bạch Lê, nhưng cậu cũng phải quan tâm đến hậu quả. Chuyện lần trước của Lý Khánh tôi không có nhiều thời gian để nói..."
Lục Thiều thở dài, trong giọng nói có chút mệt mỏi.
"Tôi sợ cậu sẽ xảy ra chuyện..."
Nhiễm Ninh cuối cùng nhẹ nhàng đáp lại: "Tôi biết."
Lục Thiều: "Đã bình tĩnh lại chưa?"
Nhiễm Ninh gật đầu: "Ừ."
Lục Thiều: "Vậy chuyện cậu đã hữa, nhất định phải làm được."
Nhiễm Ninh: "Ừ."
Lục Thiều nắm tay nàng nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Đang đi, Nhiễm Ninh dừng lại.
"Cậu có đi nhầm đường không?"
Lục Thiều ngẩng đầu nói: "Tạo bất ngờ cho cậu."
Khi họ đến nơi, Thương Nam và Bạch Lê đã ở đó.
Cửa vừa mở, Nhiễm Ninh bước vào, Bạch Lê liền chạy tới ôm chặt lấy nàng.
Lúc phát hiện Vạn Khang lừa dối mình, Bạch Lê không khóc, bị Vạn Khang bóp cổ, Bạch Lê cũng không khóc, nhưng hiện tại cô đang ôm Nhiễm Ninh khóc nức nở.
"Vừa rồi cậu làm tôi sợ chết khiếp! Tôi còn tưởng cậu sẽ giết hắn. Bạn tôi ơi, tên khốn đó không đáng!"
Bạch Lê nước mắt nước mũi đầm đìa.
"Lúc học trung học cậu đã cứu tôi một lần, bây giờ cậu lại cứu tôi, Nhiễm Ninh! Tôi sẽ tốt với cậu cả đời!"
Nhiễm Ninh biết Bạch Lê đang buồn, tuy nhìn cô luôn có vẻ vô tư nhưng thực ra cô lại là người dễ bị tổn thương nhất, nàng ôm cô, xoa lưng.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Tôi ổn, tôi ổn rồi."
Bạch Lê buông Nhiễm Ninh ra, một tay vẫn ôm nàng, tay kia chỉ vào Lục Thiều, dở khóc dở cười.
"Nhìn này.. biến một ngôi nhà xinh đẹp trở thành thế này, tôi còn tưởng đang dự đám cưới của bà mình!"
Thương Nam bước tới, chạm vào vai Lục Thiều, ánh mắt mơ hồ, như muốn nói.
'Thấy chưa... tôi đã nói rồi mà, có đẹp đâu...'
Lục Thiều: "..."
Nguyên liệu nấu lẩu được đặt trực tuyến.
Cô cũng mua tôm càng xanh và cua lông, Thương Nam phụ trách nấu nướng.
Nhiễm Ninh đang định đi giúp thì bị Lục Thiều ngăn lại.
"Nhiễm Ninh, lại đây."
"Ồ."
Hai người ngồi ở sofa trong phòng khách, Lục Thiều nắm lấy cánh tay Nhiễm Ninh, cổ tay nàng đỏ bừng.
Cô cau mày, đau lòng, nhưng cô không hối hận, nếu cô không làm thật, người này sẽ không bao giờ biết sợ hãi. Dù vậy... Lục Thiều vẫn không thể đảm bảo liệu Nhiễm Ninh có thể thông qua đó để rút kinh nghiệm hay không.
Tính tình của người này hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài, nàng rõ ràng là một cô gái yếu đuối, sao có thể dám đấu với một người đàn ông?
Nếu có thể, Lục Thiều nguyện ý đi theo nàng hai mươi bốn giờ một ngày.
Lấy dầu thuốc dưới bàn cà phê ra.
"Sẽ hơi đau một chút, ráng chịu đựng nha."
Đôi vợ chồng trẻ đang ngồi trong phòng khách, Bạch Lê thấy tự ti, quay người đi về phía phòng bếp.
Thương Nam đang rửa tôm.
Con tôm càng còn sống bò lổm ngổm trong nước, Thương Nam chỉ dùng tay không bắt được.
"Cô... Cô không sợ!" Bạch Lê sửng sốt.
Thương Nam bắt lên một con lên, nói: "Sợ sao?"
Nói xong, cô đột nhiên giơ con tôm trong tay về phía Bạch Lê.
"Ah!"
Bạch Lê sợ đến mức lùi lại.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chơi trò hù dọa?"
Thương Nam quay người cười lớn, ném con tôm trở lại thau nước.
"Sợ quá? Ăn có sợ không?"
Thao tác của cô rất khéo léo, cắt đầu và bỏ chỉ tôm, sau đó rửa sạch bằng nước, chỉ trong chốc lát tất cả đã sạch sẽ.
Bạch Lê vẻ mặt sửng sốt.
Cô nhận ra mình trong bếp mà không làm gì liền nói: "Tôi rất sợ những thứ chuyển động như thế này. Cô còn việc gì làm không? Tôi sẽ lo."
Mặc dù Thương Nam không biết rõ về cô ấy, nhưng cô có thể nhìn ra rằng người này thậm chí chưa bao giờ chạm vào dao làm bếp, cô chỉ vào cái túi.
"Bóc vỏ tỏi, sau đó băm nhỏ."
"Được!"
Bạch Lê đang băm tỏi, liếc nhìn Thương Nam một cái.
Người này eo thon quá, tóc lại ngắn ít như vậy...
Thương Nam chú ý tới người bên cạnh đang nhìn mình, quay đầu lại.
"Cô đang nhìn gì đó?"
Bạch Lê cười nói: "Tay của cô rất đẹp."
Sự dao động không thể nhận ra đã thoáng qua...
Thương Nam nắm chặt tay không nói gì, một lúc sau.
"Băm tỏi xong chưa? Đưa cho tôi."
...
Người thì tập trung ăn.
Chủ yếu làLục Thiều và Bạch Lê,
Mỗi người một ly bia.
Hai người họ uống tổng cộng sáu lon và cuối cùng say khướt.
Nhiễm Ninh bảo Lục Thiều về phòng nghỉ ngơi trước, nhưng Lục Thiều ra hiệu im lặng.
"Shhhhhhhhhhhhhhhhhh"
Sau đó cô đặt cánh tay trái lên bàn, dùng tay nâng cằm, tay còn lại ôm cánh tay Nhiễm Ninh, vùi vào lòng như một đứa trẻ.
Khi Bạch Lê uống quá nhiều, nhìn thấy người trước mặt, bao nhiêu chuyện đặt lên lưỡi rồi bắn ra như một khẩu súng máy, nhắm thẳng vào Thương Nam.
"Cô! Trước đây cô đã đăng nhiều lần trên dòng thời gian, tại sao lại rủ tôi xem phim? Cô đã đi vòng quanh nhiều vòng như vậy! Tại sao không nói thẳng với tôi?!"
"Khó nói."
"Không có gì là khó nói hết! Tôi, tôi là Bạch Lê, là loại người không bỏ mặt chị em vì đàn ông?! Cô lại làm như vậy! Điều đó khiến tôi buồn. Tôi quá thất vọng về cô! Quá thất vọng!"
Vừa nói, cô vừa cúi đầu tìm đôi đũa, đưa đến mép đĩa rồi gắp con tôm đưa vào miệng.
Vỏ còn chưa bóc ra, ăn vào sẽ chảy máu.
Thương Nam nhanh chóng tóm lấy người đó, đưa con tôm đã lột vỏ vào chén cô.
Bạch Lê ăn tôm, vẫn không tha nói: "Đừng tưởng rằng chuyện này có thể thay đổi câu chuyện, đừng nghĩ tới! Còn nữa... cô, cô cùng Tô Châu tỷ tỷ... đều không bình thường... đừng nghĩ rằng tôi ngu ngốc...."
Thương Nam vội vàng bịt miệng lại, ăn rồi mà sao vẫn chưa chịu dừng lại?
Ngay lúc đang bịt miệng cô, một cái đầu đen từ phía đối diện lao tới, Lục Thiều ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to tròn.
"Cái gì? Cái gì? Cái gì chị gái Tô Châu?"
Vừa dứt lời, Bạch Lê liền gọi Lục Thiều.
Lớn tiếng, "Sao ở đâu cũng có mặt cậu vậy hả? Lúc còn đi học, ngày nào cậu cũng lẽo đẽo theo sau lưng Nhiễm Ninh. Cậu, đừng cho là tôi không biết, cái gì mà mua băng cá nhân? Cậu đang lừa ai vậy? Cậu, còn nhỏ như vậy... đã theo đuổi một cô gái, hãy để tôi nói cho cậu biết, tôi đã không nói với giáo viên vì tôi quá tốt bụng, và tôi thậm chí còn bảo vệ cậu! Cậu đã biết chưa hả ?"
Lục Thiều mở miệng: "Tôi? Chiếc túi dễ thấy của tôi? Cậu, cậu là một cái bóng đèn! Hồi trung học cậu từng là một bóng đèn, nhưng bây giờ cậu còn có công suất lớn hơn!"
Bạch Lê: "Cậu, cậu, cậu mắng tôi?! Tức quá đi!"
Sau đó, cô leo lên bàn, một tay chống đỡ bàn, tay kia hướng về phía đối diện Lục Thiều.
Cô lẩm bẩm: "Đến đây! Đến đây! Tôi, tôi sẽ nhổ hết tóc của cậu!"
Không chịu thua kém, Lục Thiều cũng leo lên bàn——
"Nào! Con nhóc này, để coi có thể chạm vào tóc của tôi được không."
Sao lại ồn ào như vậy?
Thương Nam và Nhiễm Ninh lần lượt đưa bọn họ về phòng ngủ, ném lên giường.
Vừa vào phòng ngủ, Nhiễm Ninh đã sửng sốt!
Trời đất ơi...
Hoành tráng hơn cả phòng khách!
Mấy cái chữ lớn màu đỏ trên cửa sổ có ý nghĩa gì?
Ngoài ra còn có ga trải giường màu đỏ tươi, vỏ chăn hình đôi uyên ương đang quấn cổ nhau ... Còn trên gối là cái gì vậy? Hoa sen đôi à?
Lục Thiều mở to mắt, vòng tay qua vai Nhiễm Ninh, cọ vào cổ nàng.
Cô cười khúc khích, "Thế nào, đẹp quá đi, phòng ngủ tôi tự trang trí đó."
"...."
Lục Thiều đưa tay cởi nút áo Nhiễm Ninh.
"Động phòng thôi."
Đáng ghét, đồ lưu manh!
Đẩy người ra, Lục Thiều ngã xuống giường lập tức ngủ say.
Nhiễm Ninh bất lực ôm trán.
Ai dạy cậu ấy trang trí phòng ngủ như thế này?
Nhiễm Ninh thay cho cô bộ đồ ngủ, lau người cho cô, kéo chăn đắp cho cô.
Ngay lúc nàng chuẩn bị tắt đèn, Lục Thiều đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra.
"Không được! Không thể tắt được! Đêm động phòng phải thắp sáng suốt đêm."
Nhiễm Ninh sờ đầu cô.
"Không, không, đi ngủ thôi."
Nhiễm Ninh ngồi ở mép giường, đợi thêm một lát nữa cho chắc chắn cô đã ngủ rồi mới ra ngoài.
Lúc đi ra, liền nghe thấy giọng nói của Bạch Lê ở đối diện cửa phòng ngủ.
Bạch Lê so với Lục Đạo còn ồn ào hơn, Thương Nam nhìn cô lấy áo lót từ trong cổ áo ra, hoàn toàn sửng sốt.
"Đang nhìn cái gì thế? Sao không cởi quần áo rồi đi ngủ đi?!"
Thương Nam: "...."
May mắn thay, Nhiễm Ninh đã mở cửa.
Sự giúp đỡ đến rồi!
"Để tôi làm cho."
Mấy lúc Bạch Lê say, Nhiễm Ninh giúp cô thay đồ.
"Xin giúp tôi lấy khăn tắm. Trên kệ trong phòng tắm có loại dùng một lần."
"Được."
Thương Nam gật đầu, lúc cô quay lại, Bạch Lê đã bị Nhiễm Ninh cởi áo ngoài.
Cô gái này trắng như một miếng ngọc bích.
Thương Nam vô thức nhận ra: "Nhiễm Ninh, khăn tắm ở đây."
"Đưa cho tôi..."
Nhiễm Ninh còn chưa kịp nói xong, Thương Nam đã vội vàng rời khỏi phòng ngủ.
Nhiễm Ninh sửng sốt một lát.
Có phần bối rối.
Tại sao lại bỏ chạy?
Khi Nhiễm Ninh ra khỏi phòng ngủ, nàng nhìn thấy Thương Nam đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
"Phòng ngủ nhỏ còn chưa dọn dẹp nên bừa bộn, đêm nay cô đành phải ngủ cùng phòng với Bạch Lê, cô ấy đã ngủ rồi." Sau đó, nàng nói thêm: "Khi say cậu ấy rất ồn ào, nhưng khi đã ngủ thì rất ngoan, nên đừng lo lắng."
Thương Nam đứng lên nói: "Được."
Lập tức trở về phòng ngủ.
Nhiễm Ninh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không thể giải thích được tại sao...
Có lẽ nàng đang suy nghĩ quá nhiều.
Sau đó nàng cũng trở về phòng ngủ.
Lục Thiều nằm ở trên giường, dang rộng tay chân.
Nhiễm Ninh đưa tay định tắt đèn, nhưng lại dừng lại không tắt.
Nàng nhìn Lục Thiều rồi từ từ cúi người xuống.
Một cảm giác thân thuộc mạnh mẽ tràn ngập trong lòng.
Lục Thiều, đám cưới vui vẻ.