Bạch Lê sửng sốt, không ngờ tới.
"Thứ bảy? Tôi không biết nữa, tôi chưa xem lịch trình."
"Ồ... Vậy cô nên xem thử đi. Nếu cô rảnh thì thứ bảy tuần sau tham gia team building* cùng đội của chúng tôi. Lục Thiều cũng rủ Nhiễm Ninh rồi."
* Chơi các trò chơi tập thể để nâng cao tình đoàn kết trong đội nhóm hoặc công ty, mình không biết từ tương đương trong tiếng Việt.
Bạch Lê....
Muốn hẹn mình sao...
Thương Nam nói xong, ánh mắt liếc sang một bên, nói thật lúc này cô có chút xấu hổ, trước đó Bạch Lê đã hỏi cô mấy lần nhưng đều từ chối người ta, hiện tại cô lại chủ động. Nói một cách nhẹ nhàng là trước đó cô không nể mặt Bạch Lê.
Cho nên cô ấy mới nói chưa xem lịch, Thương Nam vô thức cảm thấy Bạch Lê đang cự tuyệt, hiện tại cô khoanh tay suy nghĩ lỡ như cô ấy từ chối thì sao? Nhưng trực giác nói cho Thương Nam biết, Bạch Lê không phải người nhỏ mọn như vậy.
Kỳ thật Bạch Lê cũng không phải là người nhỏ mọn, cô thật sự chưa xem qua lịch.
"Đợi tôi một lát."
"..."
Bạch Lê lắc lắc bàn tay ướt đẫm của mình, lấy điện thoại di động trong túi ra, vỏ điện thoại màu hồng nhạt, phía sau là một con mèo Kitty nghiêng đầu, nhìn từ góc độ này, mèo Kitty như đang ríu rít với Thương Nam.
Cô ấy thích con mèo này đến mức nào? Hết xe rồi đến điện thoại, Thương Nam quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, không muốn tiếp xúc với con mèo.
Bệnh viện có tổ y tá, y tá trưởng sẽ đăng lịch làm việc tuần mới trong nhóm.
Trượt ngón tay lên trên, đôi mắt của Bạch Lê cong lên và cô nhìn Thương Nam.
"Thứ bảy cũng được, hôm đó tôi rảnh."
Đầu óc của một người có đơn giản hay không, chỉ cần nhìn vào mắt là có thể biết được, khi Bạch Lê cười, đôi mắt của cô giống như vầng trăng đêm mười sáu, rất tròn và sáng, đôi mắt trong veo không có tạp niệm. Đã nhiều năm không nhìn thấy loại ánh mắt này, Lục Thiều tuy tính tình thẳng thắn như vậy, nhưng khi nhìn, cô luôn che giấu rất nhiều tâm tư nhỏ nhặt, muốn người ta phải đoán, phải dùng đến kỹ năng mới có thể phá bỏ được. Nếu không thì không ai có thể nhìn thấu được.
Nhưng Bạch Lê trước mắt lúc này lại thuần khiết như một tờ giấy trắng, chỉ cần nhìn nhau một lát, Thương Nam đã có thể đọc được rất nhiều điều từ đôi mắt tươi vui này...
Ví dụ: Cô xuất thân từ một gia đình tốt, được ba mẹ yêu thương, từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu nhiều đau khổ, là kiểu công chúa nhỏ lớn lên trong vòng tay gia đình, có thể hơi rụt rè, có chút ngang bướng nhưng nhìn chung là một cô gái tốt bụng, dịu dàng và rộng lượng.
Thương Nam càng đọc càng phẫn nộ trong lòng, hắn ta rốt cuộc là cái thứ khốn kiếp gì, có thể tàn nhẫn mà lừa gạt một cô gái tốt bụng như vậy. Sắp kết hôn với cô ấy... Làm sao dám lăng nhăng bên ngoài?
"Cô"
"Cô"
Hai người đồng thanh nói.
Thương Nam: "Nói trước đi."
Bạch Lê không suy nghĩ nhiều như Thương Nam, tự nhiên không nhìn ra được nhiều vấn đề như vậy, cô luôn nói ra những điều cần nói: "Ừ... cô sẽ không cho tôi leo cây nữa phải không?"
Thương Nam sửng sốt, nghĩ lại cũng không thể trách sao cô ấy lại hỏi như vậy, trước đó bản thân đã đi quá xa, lắc đầu nghiêm túc nói: "Không đâu, nếu cô còn lo lắng, hôm đó tôi sẽ tới đón. "
Ga lăng vậy? Bạch Lê chớp mắt, cô thực sự không quen với việc này.
"Không cần thiết đâu, tôi chỉ muốn chắc chắn thôi."
Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng... Bạch Lê có ảo giác rằng lần đầu tiên cô không biết cách trò chuyện, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Thương Nam có chuyện muốn nói với mình...
Nhưng nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô ấy, liền cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Thế là cô chỉ vào những bức ảnh trên tường.
Hỏi: "Diệp Dung là chị gái Tô Châu mà cô từng nhắc đến phải không?"
Bức ảnh này ở đó mấy năm rồi, mỗi lần đi ngang qua, Thương Nam đều không khỏi liếc nhìn vài cái.
Đó là những năm tuyệt vời nhất đối với cả Diệp Dung và cô.
Cô gật đầu và trả lời thành thật: "Đúng."
Bạch Lê hừ một tiếng: "Vậy là hai người quen nhau cũng khá sớm... Tôi suýt nữa đã vào trường số 17, nhưng vì nhà hơi xa nên cuối cùng đổi sang số 69."
Nói xong, Thương Nam không có phản ứng, Bạch Lê quay đầu lại, liền thấy người này hơi nhíu mày, trầm tư, tựa hồ đang hồi tưởng cái gì đó...
Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Thương Nam định thần lại, sờ di động, hướng Bạch Lê gật đầu: "Tôi đi trước."
Bạch Lê cười nói: "Được."
Cô chỉ đưa mắt dõi theo bước chân của người đó, nhìn bóng lưng cô ấy một lúc.
Lúc trước Bạch Lê không tiếp xúc nhiều, cô cho rằng Thương Nam dễ dàng hòa hợp, hiện tại đã tiếp xúc nhiều hơn, cô liền cảm thấy khó gần, không phải cô gặp vấn đề trong việc hòa hợp... Chắc là do cô không biết cách...
Người này dường như luôn bị che phủ bởi một tấm màn che, nhìn xa không thấy tới, còn nhìn gần thì mơ hồ.
So với Nhiễm Ninh năm đó còn khó đoán hơn, ít nhất Nhiễm Ninh sau khi thành thật với nhau sẽ đáp lại.
Còn cô ấy... thờ ơ và không phản hồi.
Bạch Lê bỗng nhiên ngẩng đầu.
Tiếc thật, "Vừa rồi cô ấy định nói gì với mình?"
...
...
Thời tiết ẩm ướt cuối tháng 9 có nhiều muỗi.
Sau gáy Lục Thiều có một vết chích rất lớn, Nhiễm Ninh dùng nước khử trùng lau đi, dùng móng tay làm dấu thánh giá.
Bây giờ mới mười giờ, Nhiễm Ninh vẫn chưa buồn ngủ, đang đọc "The Lancet".
Khi đọc sách, nàng rất nghiêm túc và im lặng, ánh sáng trắng chiếu vào người, giống như sữa chảy ra từ bình, đôi lông mi hơi rũ xuống chớp chớp, Lục Thiều đang đeo tai nghe, chưa chơi game. Sau đó, cô bỏ rơi đồng đội, trượt xuống khỏi gối và lăn vào vòng tay Nhiễm Ninh.
Mùa hè đã qua đi, chăn được đổi thành loại dày hơn, Lục Thiều cảm thấy nóng nên chỉ đắp ngang bụng và để hở hai chân, còn Nhiễm Ninh sợ lạnh nên quấn kín mít.
Lục Thiều lăn vào trong ngực nàng, Nhiễm Ninh vô thức đưa tay ôm cô, đưa ngón tay vào trong mái tóc của người này.
Tóc cô rũ xuống và lòng bàn tay cong lại ngứa ngáy.
"Cậu vẫn đang đọc à? Đã mười giờ rồi..." Lục Thiều nũng nịu, giật lấy cuốn tạp chí trên tay nàng.
Nhiễm Ninh cong môi liếc nhìn người này.
"Đừng quậy"
Lục Thiều đưa hai tay vào trong chăn, đặt lên bụng Nhiễm Ninh, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Cậu khỏe hơn chưa?"
"Ừm..."
Vì hai người chính thức quen nhau nên khi ngủ hầu như không có chút kiềm chế nào, mỗi lần Lục Thiều muốn, Nhiễm Ninh đều sẽ cho, nàng đương nhiên cũng hưởng ứng, thời gian trôi qua, buổi tối không làm ồn cũng sẽ không quen.
Nhưng điều đó không xảy ra hàng ngày, như bây giờ...
Nhiễm Ninh chọc vào má Lục Thiều, cười nhìn cô: "Sao cậu toàn nghĩ đến chuyện đó... cậu không thể nghiêm túc một chút được sao?"
"Tôi có làm gì đâu." Lục Thiều nghiêng người về phía trước, mỉm cười đáp lại: "Với lại không phải là tôi không muốn nghiêm túc. Chẳng lẽ cậu muốn tôi nằm cạnh cậu mà không có phản ứng gì sao? Cậu thích chúng ta mỗi người nằm một góc, cậu thì đọc sách tôi thì chơi game sao?"
Nhiễm Ninh về mặt này không thể so sánh với Lục Thiều, cô ấy luôn có hàng trăm lý do để bao biện.
Rõ ràng bản thân muốn làm càn mà còn nghĩ ra một đống lý do cao siêu để lấp liếm.
Nhiễm Ninh liếc nhìn cô một cái rồi khịt mũi, như muốn nói... Tôi đã nhìn thấu chiêu trò nhỏ của cậu từ lâu rồi.
"Này. Cô bé... em có phản bác lại không?"
Lục Thiều nhấc chăn lên, lật người qua.
Hai người lập tức lao vào đánh nhau, Nhiễm Ninh chọc vào eo, cô sợ nhất điều này, nhột đến nỗi cười ra nước mắt.
Cô vội vàng cầu xin sự thương xót: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi..."
Lục Thiều đưa tay về phía dưới khẽ chạm nhẹ. Đầu ngón tay của cô được bao phủ bởi những vết chai mỏng, trượt vào nhẹ nhàng...
Trong nháy mắt, sắc mặt Nhiễm Ninh thay đổi, thân thể không khỏi run rẩy. Vội vàng ấn lấy tay Lục Thiều.
"Đừng..."
Lục Thiều ngay lập tức bỏ cuộc, cô đâu phải là quỷ háo sắc, thật ra chỉ muốn trêu chọc nàng mà thôi.
Thích thú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cô cúi xuống hít thật sâu vào cổ rồi nghiêng người sang một bên.
"Thơm quá."
Nói xong, cô mở mắt ra với nụ cười trên môi.
"Thơm mùi sữa."
Tai Nhiễm Ninh đỏ bừng, nàng đánh cô. Đồ không đứng đắn!
Lục Thiều vội vàng nắm lấy tay nàng, cầm lấy bàn tay nóng hổi.
"Cậu đến tham gia team building của đội chúng tôi vào thứ bảy đi."
Người vừa đỏ mặt vừa xấu hổ, mở to mắt và ngạc nhiên trong giây tiếp theo.
Lục Thiều nắm lấy tay nàng, khoanh chân ngồi dậy trên giường.
Cô ăn mặc giản dị, mặc áo ba lỗ trắng hơi xuyên thấu, nhìn thế này... dáng người khá đẹp.
Nhiễm Ninh nhìn một lúc rồi quay chỗ khác, nghe thấy tiếng cười của Lục Thiều đến gần, cô buông tay nàng ra và bắt đầu nghịch tóc.
Lục Thiều nắm lấy một lọn tóc, dùng ngón tay xoắn tròn, nghiêng đầu liếc nhìn Nhiễm Ninh từ trên xuống dưới với ánh mắt có chút không bình thường.
Nhiễm Ninh mặc một chiếc váy ngủ hai dây, bộ đồ ngủ cũ kẻ sọc của nàng đã được cất trong tủ rất lâu mà không lấy ra.
Dù đã thân mật nhiều lần nhưng Nhiễm Ninh vẫn không quen với việc Lục Thiều nhìn nàng như vậy, luôn cảm thấy mình thật thiếu nghị lực, thậm chí còn rất ngượng ngùng.
"Bọn họ đều có người đi cùng, nhưng tôi không có... đi với tôi đi."
"Có được không?"
Lục Thiều không hiểu "Cái gì?"
Nhiễm Ninh: "Họ đều dẫn người nhà theo, tôi..."
Lục Thiều hiểu ra: "Cậu cũng là người nhà của tôi mà."
Nói xong, Lục Thiều thu hồi ánh mắt bông đùa, nghiêm túc nhìn nàng.
"Chúng ta chỉ đi chơi thôi, Thương Nam cũng rủ Bạch Lê, cậu... cậu đừng sợ."
"Tôi không sợ, làm sao tôi có thể sợ được..."
Nhiễm Ninh ôm cổ Lục Thiều: "Cậu là đồ ngốc phải không?"
Nàng không đành lòng nhìn Lục Thiều như thế này, Nhiễm Ninh năm mười tám tuổi đã chịu đủ sự mất mát rồi, sau khi hai người tái hợp... nàng đồng ý ở bên cô cả một đời.
Cô không sợ, thì nàng cũng không sợ, nàng chỉ lo lắng liệu điều đó có gây rắc rối cho Lục Thiều hay không.
Lục Thiều ngửi mùi hương của người này, quay đầu dùng môi chạm vào tai nàng, gạt đi lo lắng, lại nhấm nháp.
"Vậy cậu là người nhà của tôi à?"
"Đúng!"
Nàng cắn vào vai Lục Thiều.
"Ấy...nhẹ nhàng chút..."
...
...
Đội thường rất bận rộn nên cuối cùng mọi người cũng tận dụng cơ hội này để được nghỉ ngơi.
Đây là lúc mọi người thoải mái nhất.
Họ có rất nhiều người và có thể gây ra tiếng ồn, dựa trên kinh nghiệm trước đây, Thương Nam lần này đơn giản thuê trực tuyến một biệt thự hướng biển, có hồ bơi, BBQ, board game, karaoke và mọi thứ khác.
Ngô Hải cầm micro hát trìu mến tặng bạn gái...
Tên này chắc là mới yêu, năng lượng của hắn có thể so sánh với học sinh tiểu học, cứng đầu, ngốc nghếch và vụng về. Cũng không sao cả, quan trọng nhất là tên này bị điếc, bản tình ca mà cậu ấy chọn hát chẳng khác nào tiếng gào thét của một con ma.
Bạn gái của cậu ta xấu hổ đến mức nhanh chóng tóm lấy và kéo cậu ta xuống.
Ngô Hải ngốc đến mức tưởng mình hát hay sẽ được khen thưởng, ngồi cạnh bạn gái, đút cho cô ấy bất cứ thứ gì cô muốn... ngoan như một con mèo.
Mao Phong ở bên cạnh cười nhạo, vừa quay đầu lại nhìn thấy mỹ nhân tóc dài phía sau, lập tức mắt mở to, dùng lòng bàn chân lướt tới.
Nhiễm Ninh đang uống rượu ở quầy bar.
Nhìn thấy một bóng người đang bay tới.
"Xin chào!"
Mao Phong cùng tuổi với Ngô Hải, thoạt nhìn giống như một người em trai.
Người em trai này rất mạnh mẽ, nhưng lại thấp hơn một chút, hai người đang đối mặt, ngang tầm mắt nhìn nhau.
"Tôi tên Mao Phong, chúng ta làm quen nhé."
"...."
Nhiễm Ninh còn chưa kịp nói gì, ánh mắt sắc bén của Lục Thiều đột nhiên liếc qua.
Cô nhướng mày nói: "Chuyện gì vậy?"
Mao Phong: "Này... Đội trưởng Lục, tôi giới thiệu với cô."
Cảnh tượng này tình cờ bị Thương Nam cách đó không xa chứng kiến, mím môi cười không nói một lời.
"Tiểu tử này xong rồi..."
Bạch Lê đang thoải mái cắm nho vào tăm và ăn từng quả một như ăn kẹo táo.
"Không tệ..."
Chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Lục Thiều kẹp chặt cánh tay Mao Phong, nheo mắt lại.
"Cậu có muốn học judo không? Đến đây...Tôi sẽ dạy cậu..."
"Đội trưởng, Đội trưởng!"
Mao Phong sao có thể là đối thủ của Lục Thiều? Lục Thiều là một vận động viên judo nổi tiếng trong toàn đội, cậu ấy mạnh hơn cô, nhưng kỹ năng không bằng, tốc độ cũng nhanh bằng cô.
Chỉ sau vài động tác, Mao Phong đã cầu xin sự thương xót.
"Có đầu hàng không?"
"Đầu hàng! Tôi xin đầu hàng!"
Mao Phong không dám quay lại chỗ của Lục Thiều, đi chơi board game, lại gây chuyện với đám người Trần Hoa.
Bạch Lê chứng kiến sự cơn ghen của Lục Thiều, mím môi.
"Cô nàng này sao hay ghen quá?"
Thương Nam cười nói: "Bạch nguyệt quang của Lục Thiều có ghen không?"
Bạch Lê ngẩng đầu nhìn cô ấy, đảo mắt, trong nháy mắt đồng tình: "Có... Nhiễm Ninh cũng y chang."
Hai người này quả là một sự kết hợp hoàn hảo.
Không biết là ai lại cầm micro bắt đầu hú hét, lạc giọng rồi trậc nhịp, Thương Nam xoa lỗ tai, quay đầu đề nghị với người bên cạnh.
"Ở đây hơi ồn ào quá, cô có muốn đi xem phim không?"
Bạch Lê vui vẻ gật đầu: "Được."
....
Khi Lục Thiều ghen, thậm chí còn đáng yêu hơn bình thường, cô giống như ông thần giữ cửa của Nhiễm Ninh, co giật má xem còn ai dám tới!
Nhiễm Ninh thấy cô thật buồn cười nhưng cũng đáng yêu, nàng vuốt mái tóc rối quanh tai, tiến lại gần Lục Thiều, đôi mắt dịu dàng như biết nói, có chút sắc xuân. Tình yêu phác họa từng centimet trên khuôn mặt nàng.
"Nếu cậu không đến cũng chẳng có việc gì xảy ra đâu."
"...."
"Tôi sẽ nói rằng mình đã có chủ."
Vừa nghe đến "Đã có chủ", Lục Thiều không thể khống chế sự hưng phấn xông thẳng lên tận đỉnh đầu.
Hai người thân thiết đến thế sao Nhiễm Ninh không nhìn ra được Lục Thiều đang suy nghĩ gì, nàng chắp hai tay sau lưng, mím môi rồi xoay người bỏ đi.
Lục Thiều không nói gì, đi theo nàng từ phía sau.
Đến khi tìm được một căn phòng trống, nàng đẩy người đó vào.
Mùa xuân đến, nước trong hồ đã bị khấy động từ lâu.
Khi nhìn cô ghen, nàng đã muốn hôn cô, bàn tay đang để sau lưng đưa lên trước cơ thể, nắm lấy vạt áo cô, kéo nhẹ.
Lục Thiều không chịu nổi bị trêu chọc, liền ép nàng vào cửa, giữ cằm nàng lắc lắc.
"Quyến rũ tôi phải không?"
...
Toàn những người thô lỗ nhưng lại thích hát những ca khúc ngọt ngào.
Không biết ai đã chọn bài "Mỹ nhân ca", những người ồn ào nhất ở phía dưới đều đứng chắp tay sau lưng để cùng hát đoạn điệp khúc, giọng họ cứng đến mức không thể hạ thấp. một bài hát dịu dàng đến mức họ được yêu cầu hát tiếp "Trái tim bằng đá".
Nếu tất cả hát như thế này, chẳng phải sẽ chết vì đứt hơi sao?
Hai người từ phòng trên lầu đi xuống, Lục Thiều đi phía trước, Nhiễm Ninh theo sát phía sau, son môi đã lem, nhìn Lục Thiều, môi cũng đỏ chót.
Sau khi ăn mật ong, cảm thấy rất dễ chịu, Lục Thiều tin rằng mình có thể đứng đầu trong mọi việc!
Quay lại và nháy mắt với Nhiễm Ninh.
"Đợi đã... tôi sẽ cho cậu xem tài nghệ của tôi"
"Hở..."
Nhiễm Ninh chưa kịp kéo cô lại thì người này đã lao tới giật lấy micro về tay mình.
"Phù phù" Lục Thiều thổi hai lần vào micro, "Hát, hát, hát thôi!"
Đợi đến khi tiếng nhạc vang lên.
Một bài hát lạ lùng mà chưa ai từng nghe đến.
Nhưng khi bài hát lên đến cao trào, tim Nhiễm Ninh đột nhiên ngừng đập, nàng nín thở nhìn cô.
Ánh mắt của Lục Thiều luôn hướng về Nhiễm Ninh, trong đó có sự dịu dàng, chu đáo và tràn đầy tình yêu, cô không bao giờ ngần ngại trao đi tình yêu...
Không phải sợ nàng biết, mà là sợ nàng không biết.
Năng lực của một người dù lớn đến đâu cũng không thành vấn đề, nếu người đó dám vỗ ngực hứa hẹn kiếp này chỉ bảo vệ bạn và làm được thì đó chính là năng lực thực sự!
"Hãy yêu em thật nhiều và trân trọng em thật nhiều
Cảm giác này khó có được
yêu em thật nhiều, yêu em thật nhiều
đừng ngần ngại, đừng ngần ngại
Trái tim em đã thuộc về người rồi..."
Bài hát đã kết thúc.
Lục Thiều từ trên sân khấu nhảy xuống, mỉm cười nhưng mặt lại đỏ bừng... Cô khá xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy.
"Đội trưởng Lục! Tại sao cô lại đỏ mặt?!"
"Không phải do nóng quá sao?!"
"Vậy tại sao cậu lại đỏ mặt?!"
"Không được đánh son!"
Sau vài câu nói vô nghĩa, mọi người lại cười.
Lục Thiều đổ mồ hôi, kéo cổ áo lau.
Cô bước tới trước mặt Nhiễm Ninh, không dám cử động quá nhiều, nhìn chằm chằm nàng và mỉm cười.
Bài hát này cô đã nghe từ lâu, nhưng trước đây chưa bao giờ quan tâm đến nó, mãi đến ngày Nhiễm Ninh mở lòng, cô mới cảm nhận được ý nghĩa.
Cảm giác như con đường đã được hoạch định sẵn, bạn tưởng mình phải bước đi trong bóng tối nhiều năm, dù nhìn lại hay tiến về phía trước, giờ phút này trời không còn tối nữa và cả thế giới đều tươi sáng.
Thế là cô lập tức học lời, cô muốn hát cho nàng nghe nhưng lại không tìm được cơ hội để hát, Lục Thiều có chút cố chấp về định nghĩa lãng mạn, cô luôn cảm thấy không cần quá chú ý để sự lãng mạn bên ngoài.
Chúng ta phải học cách khắc sâu sự lãng mạn vào xương tủy, không phải lãng mạn nhất thời mà là lãng mạn trong từng khoảnh khắc, giống như ăn ba bữa một ngày, ngủ và hít thở, hơi thở nào cũng ngọt ngào.
Nhưng... có vẻ vẫn có chút cố ý.
Từng câu "yêu em thật nhiều" đều vang lên trong lòng Nhiễm Ninh, nàng có thể nghe thấy bốn chữ này dù... cô hát có hơi khó nghe, khi đưa cốc nước đá cho cô, ánh mắt nàng dao động.
"Cậu... cậu học nó khi nào vậy?"
"Ngày chúng ta xác nhận mối quan hệ."
Lục Thiều mỉm cười, sau khi cười xong, ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một đóa hoa ngô xanh, dịu dàng kiên định, vĩnh viễn trung thủy.
Cô nhìn nàng và nói.
"Dù là Nhiễm Ninh hay Tô Hảo, đều là bảo bối của tôi."
Khoang mũi Nhiễm Ninh đau nhức, nàng luôn sợ Tô Hảo bị người khác biết đến, nàng gần như bị hoang tưởng... Chuyện xấu đẩy hết cho Tô Hảo, để Nhiễm Ninh chỉ còn lại những đều tốt đẹp, cố gắng tách riêng hai cái tên, nàng chỉ không ngờ rằng... một người dù coi thường bản thân mình như thế nào cũng trở thành bảo bối trong mắt Lục Thiều...
Hối tiếc...
Nàng thực sự hối hận...
Tại sao lúc đầu lại từ bỏ? Nếu không, nàng đã được cô ấy yêu thêm trong chín năm đó.
Đôi mắt Nhiễm Ninh nóng bừng, nước mắt trào ra, nàng quay đi chỗ khác.
"Đừng nhìn..."
Lục Thiều không nói gì, cô chỉ nắm tay nàng, đan các ngón tay vào nhau.
...Từng lời yêu em cũng được hát lên trong lòng Nhiễm Ninh. Nàng có thể nghe thấy bốn chữ này... đó là những chữ khó hát nhất.
Mọi người ngồi cùng nhau ăn uống và trò chuyện.
Nhiễm Ninh ở bên cạnh Lục Thiều, ngón tay nàng nắm lấy góc áo của cô dưới gầm bàn.
Ngô Hải uống mấy ly rượu trắng, lúc này hơi cao, nói lớn tiếng.
"Trước khi nhập ngũ, tôi thực sự coi đây là công việc hào nhoáng. Sau khi nhập ngũ, tôi nhận ra rằng một khi đi làm nhiệm vụ, tôi phải thắt dây an toàn... Đội trưởng! Đội trưởng! Tôi phải cố gắng giành được vinh quang. Để tặng cho cô!
Cậu ấy giơ ly rượu lên và vỗ mạnh vào vai Lục Thiều hết lần này đến lần khác.
"Tôi sẽ không bao giờ quên lần cứu hộ trên đảo, một đám cháy lớn cùng cơn gió mạnh! Tàu cá trôi hơn 20 hải lý, sắp gãy đôi... khói khiến tôi không thể mở nổi mắt, và trên thuyền còn có bình xăng, nó có thể nổ bất cứ lúc nào, cô có thể rời đi trước, nhưng thay vào đó, cô lại nhất quyết đợi tôi lên...chút nữa... chỉ thêm một chút nữa thôi..."
Ngô Hải vừa nói vừa bật khóc, chưa nói hết câu, nhưng mọi người đều biết rằng con tàu vừa mới sơ tán ngày hôm đó đã nổ tung, nếu muộn hơn một chút... sẽ không có đủ người để tụ tập ngày hôm nay.
Lục Thiều bưng rượu lên uống hết.
Sau đó cô vươn tay kéo mặt Ngô Hải.
"Được rồi được rồi, bạn gái của cậu vẫn còn ở đây, đừng làm xấu mình!"
Đó không phải là dũng cảm hay khoe khoang, đó chỉ là thói quen, cô thực sự muốn tìm hiểu xem trong số những người ở đây có ai chưa từng thoát chết trong gan tấc.
Hơn nữa, Lục Thiều cũng không muốn Nhiễm Ninh biết chuyện này.
Không chỉ có cô, còn có Trần Hoa, Mao Phong, Triệu Ca... đều kể chuyện tốt chứ không phải tin xấu.
Họ biến công việc này thành thói quen, thường lệ và bình thường.
Trần Hoa tóm lấy cổ Ngô Hải, dùng sức xoa đầu người đàn ông, tóc dựng ngược, cười nói: "Sao lại khóc? Về nhà mà khóc!"
Ngay lập tức, anh thay đổi chủ đề.
"Để tôi kể chuyện mà mọi người không biết, Đội trưởng của các người từng tới chùa cầu duyên!"
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều như phát điên!
Lục Thiều không ngờ lại bị lật ngược tình thế, sắc mặt trong nháy mắt biến thành gan lợn, cổ họng như ngặm một ngụm máu gà, suýt chút nữa phun ra ngoài!
Nhiễm Ninh vốn đang nắm góc áo của Lục Thiều đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn cô một lúc - chính là ngôi chùa ngày đó!
"Trần Hoa! Cậu sẽ chết!" Lục Thiều hét lên.
Trần Hoa không để ý đến cô, hai người gia nhập đội cùng lúc, ngay từ đầu đã coi thường nhau, nhưng về sau lại trở thành đồng nghiệp tốt, không hề giấu diếm chuyện gì.
Nên nói ra để mọi người cùng vui vẻ thôi mà.
"Khoảng bốn, năm năm trước, có một lần thi cử đặc biệt khó khăn, nên chúng tôi quyết định đến chùa cầu khẩn, nhưng khi đến nơi thì Đội trưởng của các anh đã biến mất. Khi chúng tôi đi tìm và đã bắt gặp người này đang cầu duyên và thậm chí còn dâng đèn!"
Trần Hoa nâng cằm cười ngượng ngùng.
"Có chuyện này sao? Có linh nghiệm không ạ?"
Lục Thiều uống hơi nhiều, sắc mặt đỏ bừng, kêu to hết sức: "Bạn tốt quá ha!"
Với vẻ ngoài luôn không nghiêm túc của cô, nhất thời không ai có thể phân biệt được cô đang đùa hay đang nghiêm túc, nhưng điều đó lại khiến Ngô Hải vượt qua kiếp nạn.
Có người lại đang trêu đùa uống rượu, Lục Thiều đang định cụng ly thì bị Nhiễm Ninh ngồi im lặng nãy giờ ngăn lại.
Mọi người đều uống quá nhiều, bất kể ai đã uống.
Nhiễm Ninh nâng ly lên cùng những người khác cụng ly, sau đó quay lại nhìn Lục Thiều, đang ôm gối nằm co ro trên ghế sofa, ánh mắt đảo quanh, giống như một quả cà tím héo.
Những kẻ say khướt...
Một cộng một bằng bao nhiêu, cậu có biết không?
...
Ở đây rất ồn ào, nhưng phòng chiếu phim trên lầu lại yên tĩnh lạ thường.
Đóng cửa lại thì không nghe thấy gì, cách âm tốt lắm.
Họ đã xem liên tiếp ba bộ phim, đều do Thương Nam lựa chọn.
" Deadly delicious ", "Gone girl", " Curiosity Kills the Cat "
Bạch Lê càng xem càng sợ hãi, nhất là Thương Nam im lặng như vậy, cô thật sự cảm thấy Thương Nam là... người tốt, mặc dù đã cho cô leo cây mấy lần, nhưng nhìn chung thì, cô ấy là một người tốt..
Sẽ không phải là điều xấu nếu họ có thể là bạn bè.
"Thương Nam..."
"Ừm."
"Cô có điều gì muốn nói với tôi không?"
Thương Nam sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại: "Cô..."
Cô vừa dứt lời, Bạch Lê đột nhiên ôm lấy Thương Nam.
Bạch Lê ôm chặt Thương Nam, môi kề sát vào tai Thương Nam, giọng nói có chút run rẩy: "Cho dù hắn ta có lừa gạt cô, cô cũng không thể làm ra chuyện ngu xuẩn, giết người sẽ bị ở tù đó."
Chà....
Lại đi theo hường nào rồi? Có đi lệch đường cũng là...
Thương Nam nhắm mắt lại, rồi bất lực mở ra.
Cô cũng ôm cô ấy, vỗ lưng cô và nói những lời chân thành.
"Cô cũng đừng làm những chuyện ngu ngốc nha."
...
Bữa tiệc kéo dài đến chín giờ tối.
Lục Thiều vẫn muốn uống nên Nhiễm Ninh đã ngăn lại, nhưng cô vẫn say bét nhè.
Loạng choạng đi xung quanh, bị Nhiễm Ninh nhét vào trong xe.
Bạch Lê nhìn ánh mắt yêu thương của họ trong lòng cảm thấy ghen tị, nói với Thương Nam.
"Tôi đã hiểu ý cô. Bây giờ nhìn thấy họ, tôi đã biết tình yêu là như thế nào. Nói thật, khi so sánh với hai người họ, tôi cảm thấy như mình đang ở trong một mối quan hệ giả tạo."
Thương Nam không lên tiếng, trầm mặc một lát, cau mày nói:
"Cô có tin rằng trên thế giới này luôn có một người mà cô không thể thiếu được và cũng không thể ngừng nghĩ về người đó không?"
"..."
"Câu trả lời đơn giản nhất là, cô hãy nhắm mắt lại và nghĩ về người mà mình nhớ nhất trong lòng. Cô nhìn thấy ai... thì chính là người đó."
Bạch Lê nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, khi mở mắt lần nữa, chỉ còn lại khuôn mặt của Thương Nam.
Vào lúc này, những suy nghĩ ngớ ngẩn xuất hiện trong đầu.
Cô không muốn kết hôn, không hề!
....
Nhiễm Ninh gọi tài xế, sau khi xuống xe, nàng vòng tay Lục Thiều qua cổ mình, tay nàng qua eo người này, loạng choạng đi vào thang máy.
Lục Thiều say khướt khác hẳn thường ngày, đặc biệt không đàng hoàng, lúc vào thang máy xoa cổ nàng, cuối cùng về đến nhà, vừa mở cửa liền hôn nàng lần nữa.
"Cậu định đi đâu?"
Lục Thiều lẩm bẩm, ôm lấy nàng không buông.
"Tôi không đi đâu cả, cậu say rồi, về phòng ngủ thôi."
Nhiễm Ninh đỡ cô lên giường, lấy khăn lau mặt cho cô.
"Cậu có cảm thấy khó chịu không? Có muốn nôn không?"
Lục Thiều thật sự say, không phải giả vờ, cô đưa tay sờ mặt Nhiễm Ninh.
"Cậu đã trở lại? Cậu thực sự đã trở lại?"
Nhiễm Ninh giật mình, giọng Lục Thiều nghe như đang khóc.
Lục Thiều nhắm mắt lại, khóe mắt đọng nước.
"Đừng bỏ đi nữa, ở một mình buồn lắm..."
"Không đi, tôi sẽ không đi nữa..."
Nhiễm Ninh nắm lấy tay Lục Thiều đặt lên mặt nàng, để cô chạm vào.
"Chúng ta đã ở bên nhau rồi, và tôi sẽ luôn ở bên cậu."
Lục Thiều say đến mức lẫn lộn quá khứ và hiện tại... Nhìn nàng, sờ lên mặt nàng, cô tựa hồ lại nhớ tới cái gì đó...
"Nhiễm Ninh..."
"Ừm."
"Ninh Ninh..."
"Ừm."
"Tiểu Nhiễm..."
"Ừm."
"Hảo Hảo..."
"Ừm."
"Tôi thích Hảo Hảo, Hảo Hảo yêu tôi."