Hãy Yêu Em Thật Nhiều

Chương 48: Có tôi đây



Mặt trời đang lặn ở phía tây, hoàng hôn dần buông xuống.

Trong hành lang tầng mười lăm, Nhiễm Ninh đứng trước cửa phòng bệnh không nói một lời.

Đối diện nàng là một người phụ nữ trung niên tầm ngoài ba mươi, người phụ nữ không cao, dáng người gầy, xương hai bên vai nhô ra, chiếc áo sơ mi ngắn tay cô đang mặc đã được giặt đến sờn bạc, đôi giày dưới chân đã có nhiều vết rách.

Gân trên cổ người phụ nữ nổi lên, đôi bàn tay nắm chặt tờ báo cáo đến mức trắng bệch, toàn thân run rẩy không ngừng.

"Mẹ Tiểu Hàm."

"Đừng nói gì nữa hết!"

Nhiễm Ninh đột nhiên dừng lại, cổ họng như bị cào xước, không thể chịu nổi.

Mẹ Tiểu Hàm đi đến bên giường bệnh, cúi xuống sờ mặt con gái, trìu mến nói: "Trưa nay con muốn ăn gì? Mẹ sẽ mua cho con."

Tiểu Hàm nằm ở trên gối, khó nhọc nâng mí mắt lên, cô bé không còn chút sức lực nào, chỉ nói một câu đã đứt đoạn mấy lần.

"Con muốn ăn hamburger và uống coca. Coca bỏ thật nhiều đá. Uống xong... con còn có thể nhai viên đá."

Khuôn mặt cô bé sưng vù, đen sạm, hốc mắt trũng sâu, trên đầu còn đội một bộ tóc giả, với những lọn tóc nhỏ màu nâu buông thõng trên vai.

"Được rồi, con đợi chút, mẹ sẽ ra ngoài mua cho con ngay."

Ngay lúc người phụ nữ chuẩn bị đứng dậy, một cánh tay gầy gò từ trong chăn thò ra, nhẹ nhàng kéo gốc áo của cô, Tiểu Hàm quá yếu, chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực của em.

"Thôi khỏi đi... xin mẹ đừng đi. Bây giờ con hình như không ăn được. Đợi khi nào có thể ăn thì mẹ mua được không? Nếu không đá sẽ tan mất."

Tiểu Hàm chật vật nói: "Mẹ, khi nào con có thể xuất viện? Thân thể con đau quá, con muốn về nhà..."

Nước mắt người phụ nữ trào ra, cô vội vàng quay lưng lau đi, sau đó quay lại hôn lên trán con gái: "Khi không còn đau nữa, chúng ta sẽ xuất viện sớm thôi."

Tiểu Hàm chớp chớp mắt, cô bé thật sự không còn sức để nói tiếp.

Người phụ nữ dỗ dành con gái, nhìn chất lỏng lạnh lẽo truyền vào cơ thể, cho đến khi đứa trẻ ngừng khóc vì đau đớn và ngủ thiếp đi, cô mới đứng dậy.

Dưới chân có chút run rẩy, cô quay đầu lại nhìn Nhiễm Ninh một lúc.

"Tiểu Hàm ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi bác sĩ Nhiễm."

Nhiễm Ninh rũ mắt xuống, không dám nhìn cô, đáp: "Được."

Vừa rời đi, hai người nhà bệnh nhân còn lại trong phòng bệnh lập tức nhìn Tiểu Hàm, lập tức che miệng, quay đầu lại nghẹn ngào. Ở trong phòng bệnh này càng lâu, họ càng thấu hiểu một điều, dù sức khỏe có tốt thế nào đi chăng nữa, một khi từ "ung thư" xuất hiện, thì như ngàn cân treo sợi tóc, có thể dứt bất cứ lúc nào. Hai người họ nhìn nhau.

Đứa bé đã hết thời gian rồi.

Nhưng những giọt nước mắt này rơi vì ai?

Vì Tiểu Hàm, vì mẹ Tiểu Hàm, hay vì chính họ.

...

Ngoài cửa.

Người phụ nữ lau mặt, buộc mình phải bình tĩnh giơ tờ báo cáo trong tay lên, dù biết kết quả nhưng vẫn cố chấp không chịu từ bỏ.

"Bác sĩ Nhiễm, tôi biết cô là một bác sĩ giỏi. Tôi chỉ tin tưởng vào cô. Hãy nói cho tôi biết... điều này không phải sự thật."

Nhiễm Ninh vẻ mặt nghiêm túc.

Từ ngày họ bắt đầu học y khoa, giáo sư đã nói với họ rằng sinh viên y khoa trước tiên phải tôn trọng sự sống và có trái tim nhân hậu, sau đó mới có thể học cách chữa bệnh và cứu người, cuối cùng là gánh vác trách nhiệm với sự sống của bệnh nhân. [Tôi biết trong số các bạn có rất nhiều nhân tài xuất chúng, tôi cũng biết rằng các bạn rất nhiệt tình. Nếu hôm nay các bạn học chuyên ngành khác, tôi tin rằng một ngày nào đó sau khi ra trường, với kỹ năng y tế siêu phàm ở nơi làm việc, các bạn chắc chắn sẽ được những lời khen ngợi vây quanh, được đánh giá cao. Các bạn chắc chắn sẽ tự hào và càng trân trọng nghề bác sĩ hơn. Nhưng... các bạn không phải học chuyên ngành khác, các bạn thuộc khoa ung thư. Nó rất vô thường, hay thay đổi và tàn nhẫn, nó đến lặng lẽ và rời đi như một cơn bão. Các bạn nhìn nó đến và nhìn nó đi, nhưng bất lực không thể làm gì được. Tương lai các bạn sẽ chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân, nhưng bạn cũng sẽ chứng kiến ​​việc bệnh nhân rời bỏ mình. Tôi hy vọng... Nếu một ngày nào đó các bạn kiệt sức, đừng nản lòng, đừng mắc kẹt trong nỗi dâu, và luôn ghi nhớ phải tôn trọng sự sống, chúng ta không được quên ý định ban đầu của mình.]

Khi đó nàng còn trẻ, không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của giáo sư, mãi đến hôm nay Nhiễm Ninh mới thấu hiểu được... sự tha thiết cùng với nỗi bất lực sâu sắc trong lời nói đó.

Là một nhân viên y tế, Nhiễm Ninh đã cố gắng hết sức để đặt mình vào trung tâm của cán cân và tỏ ra vô cảm nhất có thể, để có thể giữ lý trí ngay cả khi bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc.

Nhưng nàng đã phạm sai lầm, bình tĩnh không phải là lạnh lùng, lý trí không phải là thờ ơ.

Nhìn người phụ nữ gầy gò trước mặt, Nhiễm Ninh khó nói nên lời... Nàng không biết nên nói gì để người mẹ này yên tâm hơn.

Nàng nín thở tiến về phía trước nửa bước: "Mẹ Tiểu Hàm, tôi xin lỗi, tôi..."

"Đừng nói xin lỗi! Tôi không nghe đâu! Nói cho tôi biết đi! Tại sao! Tại sao chuyện này lại xảy ra!!!"

Nhiễm Ninh há miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra.

"Là cô! Là cô nói rằng một tháng theo dõi nữa thôi là có thể xuất viện! Tại sao chuyện này lại xảy ra vào lúc này? Tình trạng xấu đi nghĩa là gì? Tôi thể không chấp nhận! Tôi không chấp nhận!!"

Người phụ nữ tóm lấy Nhiễm Ninh, siết chặt cổ tay nàng, lời nói gần như cầu xin: "Con bé đã cắt cụt chân rồi. Tôi đã làm theo mọi biện pháp phòng ngừa mà cô đề cập. Tôi thực sự đã làm vậy. Đứa trẻ này rất háu ăn. Tôi đã không cho nó ăn những thứ không nên ăn. Con bé không còn nhiều thời gian để ăn những món nó thích nữa. Bác sĩ Nhiễm, xin hãy cứu con bé một lần nữa. Tôi cầu xin cô. Tôi chỉ có một đứa con gái này thôi! "

Giọng nói của người phụ nữ lớn đến nỗi vang vọng khắp hành lang, trong lúc nhất thời, mọi người đều chạy tới, đội quay phim vốn đang quay trong phòng bệnh cũng đi ra xem.

Phòng bệnh ung thư, mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân, nhà báo luôn có cái nhìn sâu sắc nhất về cơ hội, làm sao có thể bỏ đi chất liệu tuyệt vời này để tạo ra chủ đề nóng? Người quay phim lập tức cầm máy lên và hướng vào họ.

Trước khi hình ảnh lọt vào khung hình, một bàn tay đã đưa ra chặn ống kính.

Người quay phim sửng sốt: "Phóng viên Ngu?"

Ngu Tình cau mày: "Đây không phải là điều chúng ta dự định quay."

Người quay phim: "Nhưng..."

Ngu Tình vẻ mặt lạnh lùng khiến hắn hoàn toàn kinh ngạc: "Nghe theo tôi."

Cảm xúc của người phụ nữ càng lúc càng kích động, lực tác động lên cổ tay Nhiễm Ninh càng mạnh.

Một số bác sĩ nam cao lớn chậm rãi đến gần, sợ người phụ nữ xúc động quá mức và làm điều gì có hại nên muốn kéo cô đi.

"Ôi trời ơi!"

Bạch Lê cũng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng như thắt lại.

Nhiễm Ninh lắc đầu, tỏ ý mình không sao và yêu cầu mọi người đừng đến đây.

Sau đó, nàng đưa tay còn lại ra nắm lấy vai người phụ nữ, muốn truyền cho cô này một chút sức mạnh, dù không đáng bao nhiêu.

"Đó là con gái duy nhất của tôi! Ba nó vừa biết tin con bé mắc bệnh này, ông ấy muốn ném ngay vào cô nhi viện. Tôi không đồng ý, ngày hôm sau ông ấy đã bỏ trốn. Mấy năm nay, tôi đã một mình làm lụng để kiếm tiền. Dù có vất vả hay mệt mỏi đến đâu, tôi cũng không phàn nàn. Tôi chỉ muốn con gái tôi sống tốt! Chỉ cần sống sót thôi cũng được phải không? Tôi cầu xin cô..."

Nhiễm Ninh cảm thấy hối tiếc, nhưng nàng chỉ là một bác sĩ, không phải thần thánh, đối mặt với bệnh tật, tất cả những gì nàng có thể làm chỉ là cố gắng hết sức... còn lại là ý trời.

"Xin lỗi."

Người phụ nữ buông cánh tay Nhiễm Ninh ra, như chấp nhận số mệnh của mình... cứ như vậy yếu ớt ngã xuống... không cười, không nói, không la hét...

Nước mắt rơi như mưa, lòng đau như cắt.

"Ông Trời thật bất công! Thật không công bằng! Tại sao người mắc bệnh này lại không phải là tôi? Con gái tôi còn nhỏ quá! Nó còn chưa nhìn thấy hết thế giới bên ngoài..."

Người phụ nữ cuối cùng đã ngất đi vì khóc, cô được một số y tá đỡ dậy và đưa về phòng nghỉ ngơi.

Không lâu sau, mọi người giải tán. Ở khoa Ung thư chỉnh hình, tầng 15, ở hành lang này, chuyện như thế này hầu như mỗi tháng đều xảy ra một lần, không phải hiếm gặp, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

"Nhiễm Ninh!" Bạch Lê vội vàng tiến lên đỡ nàng.

Nhiễm Ninh lắc đầu: "Không sao đâu."

Bạch Lê không tin, liền nắm lấy cánh tay của nàng, kéo ống tay áo lên, dấu hằn của năm ngón tay đỏ thẫm

"Vậy mà cậu còn nói không sao!"

Nhiễm Ninh rút tay lại, kéo ống tay áo xuống: "Không sao đâu, tôi không thấy đau đâu."

Bạch Lê ôm nàng vào lòng, sợ hãi: "Cậu thật dũng cảm, lỡ như vừa rồi cô ấy..."

"Không đâu." Nhiễm Ninh biết Bạch Lê muốn nói gì, "Mẹ Tiểu Hàm không phải loại người như vậy."

"Tất nhiên tôi biết cô ấy không như vậy, nhưng một khi con người trở nên kích động, đôi khi họ thậm chí không biết mình đã làm gì."

Bạch Lê nói không sai, Vương giám đốc trước đây cũng có một bệnh nhân như vậy, ông ấy bị cắt cụt hai chân, việc hóa trị khiến tài sản trong nhà cũng tiêu tán, nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi. Con trai của người đó không thể tiếp nhận kết quả này. Lúc giám đốc Vương đang đi kiểm tra, cậu ấy đã vung dao, nếu nam y tá không phản ứng nhanh thì thảm kịch có thể xảy ra.

"Nhiễm Ninh, tôi biết cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng đây không phải lỗi của cậu, cậu đã cố gắng hết sức rồi."

Bạch Lê nhìn Nhiễm Ninh, tuy rằng trên mặt người này không có biểu cảm gì lớn, nhưng cô biết trong lòng nàng không thoải mái, nếu không nàng cũng sẽ không ngăn cản mọi người tới giải vây. Nếu như vừa rồi mẹ Tiểu Hàm thật sự ra tay, Nhiễm Ninh cũng sẽ không truy cứu, mà sẵn sàng tiếp nhận, thậm chí nàng còn cảm thấy... sẽ dễ chịu hơn nếu bị đánh

Nàng luôn trông lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp hơn bất kỳ ai khác.

"Bạch Lê, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành."

"Tôi sẽ đi cùng cậu."

"Tôi muốn ở một mình."

"Được."

Bạch Lê gật đầu, cũng không ép buộc nữa.

Thực ra tại sao cô không cảm thấy buồn? Cô ở bệnh viện này lâu hơn Nhiễm Ninh, cũng đã chứng kiến ​​nhiều cảnh sinh ly tử biệt như thế này hơn Nhiễm Ninh.

Mấy năm đầu đi làm, ngày nào cô cũng muốn nghỉ việc, nghĩ đến những đứa trẻ được đưa vào, trong thời gian ngắn sẽ gầy đi, thể trạng tốt thì trong vài năm, còn kém thì... vài tháng. Những người may mắn sống sót sau đó phải đối mặt với nguy cơ tái phát lần thứ hai sau sáu hoặc bảy năm.

Cảm giác tận mắt chứng kiến ​​cuộc đời biến mất rất đau đớn, tinh thần chán nản đến mức người ta thường xuyên không thở được.

Bạch Lê từng trải qua loại chuyện này, cô cũng hiểu được... Nhiễm Ninh hiện tại là như vậy, nhưng chỉ cần vượt qua, nàng sẽ dần dần mạnh mẽ hơn.

Không phải là làm quen với sự tê liệt mà là tích cực đối mặt với nó, sớm hay muộn căn bệnh ung thư nhất định sẽ bị chinh phục.

...

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không gọi cho nàng, Lục Thiều nghĩ nếu muốn nói thì nên gặp trực tiếp, qua điện thoại không thể nhìn mặt nhau, biểu cảm thế nào cũng không biết, nếu lại xảy ra chuyện gì, tình thế của cô sẽ trở nên khó khăn. Nhưng... điều gì có thể xảy ra? Nghĩ đến cái ôm Nhiễm Ninh đêm qua, Lục Thiều cảm thấy gần như đã đạt được thành tựu, sở dĩ cô cẩn thận như vậy, đơn giản là vì cô không muốn lại vụt mất nàng. Trước đây có lẽ cô rất tự tin, nhưng bây giờ... thì không. Chà, nếu cô không nhìn vào mắt nàng hoặc nghe chính nàng nói ra, ngay cả khi có linh cảm trong lòng, cô không thể tự tin mà tin tưởng được.

Lòng can đảm ngày càng nhỏ đi, nhưng... cô không nhịn được, ai bảo đối tượng lại là Nhiễm Ninh?

Người mà cô luôn nhớ không quên suốt những năm qua, giờ nàng đã quay lại, tựa như một giấc mơ, làm sao cô dám hành động liều lĩnh?

Mỗi bước chân như phải kễng lên nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một.

Cửa thang máy mở ra, Lục Thiều xoa gò má, lòng bàn tay ướt đẫm, vừa xấu hổ vừa khẩn trương, giống như thiếu nữ đang yêu, lồng ngực đập dữ dội.

Đi được vài bước, cô nhìn thấy đội quay phim cách đó không xa, Lục Thiều vô thức tránh né, quay đầu lại nhìn thấy Bạch Lê từ phòng đối diện đi ra.

Bạch Lê vẫy tay với cô.

Lục Thiều bước tới.

Đôi mắt của Bạch Lê đỏ hoe và cô đang cầm một chai truyền dịch rỗng trong tay.

"Tìm Nhiễm Ninh?"

Lục Thiều gật đầu: "Ừ, cậu ấy có ở đây không?"

Bạch Lê ném chai truyền dịch rỗng vào thùng rác y tế, quay lại nhìn Lục Thiều.

"Cậu đi theo tôi."

Bạch Lê dẫn Lục Thiều đến lối thoát hiểm và hất cằm về phía cửa.

"Cậu ấy ở trong đó."

Lục Thiều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô mơ hồ cảm giác được có gì đó không ổn: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"

Bạch Lê chớp mắt, kìm lại nước mắt: "Cô bé nằm ở giường số mười hai, Nhiễm Ninh đã theo dõi bệnh tình từ khi còn là thực tập, là bệnh nhân đầu tiên của cậu ấy, nhưng hôm nay báo cáo cho biết tế bào ung thư đã di căn đến phổi và em ấy sắp chết."

Lục Thiều cau mày.

Bạch Lê nói thêm: "Tôi thuyết phục cậu ấy cũng vô dụng, cậu vào đi. Lúc này... cậu ấy cần cậu nhiều hơn." Nói xong, cô vỗ vỗ vai Lục Thiều nói: "Cậu đi ôm cậu ấy một cái đi."

Lục Thiều nhìn qua cửa kính, Nhiễm Ninh đang ngồi trên bậc thang, đầu cúi xuống, có vẻ mệt mỏi.

Tách

Cánh cửa bị đẩy ra.

Một bóng đen chiếu xuống, Nhiễm Ninh theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn rõ ràng người tới chính là Lục Thiều, đôi mắt đỏ ngầu của nàng trong nháy mắt tràn ngập một tầng sóng nước, khi cúi đầu xuống, sóng nước này ngưng tụ thành giọt, lăn tròn ra khỏi hốc mắt của nàng.

Lục Thiều trong lòng hoảng hốt, cô ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Nhiễm Ninh, kéo nàng vào lòng.

Nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Có tôi đây."

Phòng tuyến cuối cùng đã bị phá vỡ, Nhiễm Ninh chịu không nổi nữa... Nàng ôm lấy eo Lục Thiều, vùi mặt vào vai cô, nghẹn ngào khóc nức nở.

"Tôi đã làm việc rất chăm chỉ, Tiểu Hàm bảo tôi cắt ít hơn, tôi nói với cô bé rằng tôi có thể cắt một vết thật đẹp. Tôi thực sự đã cắt một đường cắt rất đẹp... Tại sao... tại sao? Tôi thực sự đã làm việc rất chăm chỉ."

Hốc mắt Lục Thiều cũng nóng lên: "Tôi biết."

Nhiễm Ninh lấy viên kẹo trong túi ra: "Cô bé nói mình thích nhất vị dâu, em còn chưa ăn hết, vẫn còn nhiều lắm... tôi..."

Lục Thiều ôm nàng chặt hơn, tim cô co giật, cô dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Nhiễm Ninh.

Nói đi nói lại: "Cậu đã làm rất tốt, đừng khóc, đừng khóc mà."

________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đăng thêm một câu chuyện nhỏ sau hôn nhân.

Một ngày nọ, hai người trò chuyện trước khi đi ngủ.

Khi trò chuyện, họ nói về những chuyện từ thời thơ ấu của mình.

Lục Thiều tựa đầu vào cánh tay mình, "Lúc nhỏ tôi hay lấy tiền từ trong túi của mẹ."

Nhiễm Ninh gần như sắp ngủ, nhưng lời nói của cô lập tức khơi dậy sự hứng thú: "Cậu trộm tiền à?"

Lục Thiều lắc đầu không đồng tình.

Nhiễm Ninh: "Sao cậu lại lấy tiền?"

Lục Thiều: "Mua xiên que. Trước cổng khu dân cư có một xe đẩy bán đồ ăn vặt, còn có cả chim sẻ nướng. Rất ngon! Thèm đến chảy nước miếng."

Nhiễm Ninh chớp chớp mắt, quay đầu lại, nhìn cô thật tươi tắn, ngây thơ và đáng yêu, "Vậy nếu mình quen nhau khi còn nhỏ, cậu có trộm tiền để đãi tôi không? Tôi không ăn chim sẻ, tôi chỉ thích ăn hamburger, pizza và khoai tây chiên."

Lục Thiều nhướng mày, nghiêm túc nói: "Ăn nhiều vậy, nhưng tôi chỉ có thể lấy nhiều nhất hai mươi tệ (khoảng 68k)." Đôi mắt nhỏ của cô đột nhiên mở to, "Nhưng! Tôi mỗi ngày có thể lấy hai mươi tệ, bao giờ đủ có thể đãi cậu!"

Nhiễm Ninh ôm chăn cười lớn: "Vậy hiện tại cậu ít nhất phải tích được sáu con số đó."

Không đợi Lục Thiều phản ứng, Nhiễm Ninh đưa tay ra sau lưng cô, rồi sờ đầu Lục Thiều, "Ngủ đi, ngày mai tôi đãi cậu, đừng trộm nữa, vất vả quá."

Kỳ thật Nhiễm Ninh hiểu Lục Thiều chỉ là muốn thu hút sự chú ý của ba mẹ mình mà thôi.

_______________________________

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv