"Đừng khóc... cậu khóc làm tôi cũng muốn khóc theo..."
Nước mắt của Bạch Lê cũng đang trào ra.
"Sao cậu không gọi lại cho cậu ấy? Vừa rời đi, nên chắc chưa đi xa đâu."
"Ông bà vẫn ở đây, ngày mai tôi sẽ gọi."
"Vậy là cậu đã nghĩ thông suốt rồi?"
Nhiễm Ninh cúi đầu, ôm gối, giọng mũi nói: "Ừ, không hoàn toàn, tôi muốn thú thật chuyện gia đình với cậu ấy trước, nếu không nói rõ ràng thì thật không công bằng với cậu ấy. Nếu cậu ấy chấp nhận thì chúng tôi sẽ ở bên nhau."
"Làm sao cậu ấy có thể không chấp nhận? Chắc là vui đến phát điên luôn!" Giọng nói của Bạch Lê đột nhiên cao hơn một quãng tám. "Đáng lẽ cậu nên sống cuộc sống bình thường này từ lâu rồi! Cậu có biết không hả? Lạnh lùng quá cũng là một căn bệnh. Hãy nhìn Ngu Tình xem ! Đối với những vấn đề nhỏ của cấp dưới, cô ấy liền giáo huấn như dạy dỗ cháu ba đời của mình. Nhưng nhìn cô ấy nói chuyện với Viện trưởng La và Giám đốc Vương, cô ấy cười tít mắt, toàn lời nịnh nọt phải không? Âm thanh đó... từ trên sân thượng tôi cũng có thể nghe thấy!"
"Quá phóng đại."
"Nhiễm Ninh!" Bạch Lê giậm chân, "Nghiêm túc lên, tập trung nào! Nếu còn tiếp tục đánh giá thấp kẻ địch như vậy, cẩn thận cô ta thật sự sẽ dồn cậu vào chân tường!"
Nhiễm Ninh không còn chọt chọt ngón tay vào ga trải giường nữa, đưa điện thoại lên một bên tai, thấp giọng nói: "Tấn công cũng vô ích thôi, Lục Thiều vốn không để ý tới cô ấy."
"Cô ấy... chờ đã!" Bạch Lê tựa hồ nghe được cái gì đó không đúng, lông mày lập tức nhíu lại, "Cậu nói cái gì? Lục Thiều vì cái gì không để ý đến cô ấy? Cô ấy thổ lộ rồi hả?!"
Nhiễm Ninh mím môi, phát ra một âm thanh khe khẽ qua mũi.
"Trời đất ơi! Người này quá xảo quyệt! Không đúng... sao cậu biết được? Không lý nào một người thông minh như Ngu Tình có thể làm điều này trước mặt cậu, phải không?"
"Tôi đi mua kẹo và tình cờ chứng kiến."
Nghĩ đến ngày hôm đó tình cờ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi, Nhiễm Ninh cũng rất bất ngờ, bệnh viện lớn như vậy, trực thuộc khoa nội trú có hơn một cửa hàng tiện lợi, sao lại tình cờ gặp được? Về sau cũng không có gì ngạc nhiên, nàng có lẽ trời sinh đã có loại năng lực này, càng trốn tránh thì... lại càng gặp phải.
"Chắc chắn rồi!" Bạch Lê hét lên ở đầu bên kia của điện thoại, "Tôi đã nói gì! Vừa nhìn thấy cô ấy, tôi đã biết cô ấy không có ý tốt! Sau đó thì sao?"
Nhiễm Ninh dừng lại, không hiểu: "Sau đó thì sao?"
Bạch Lê trợn mắt nói: "Đừng nói là cậu tình cờ nhìn thấy, rồi chỉ đứng nhìn từ xa, không làm gì rồi bỏ đi đó nha?"
Nhiễm Ninh: "Nếu không... thì tôi nên làm gì?"
Bạch Lê: "Hai ơi! Cậu đang đùa đúng không? Cô ta muốn cướp người phụ nữ của cậu! Cho dù cậu nhân từ không muốn xé xác cô ta, cũng phải chửi một trận chứ, đúng không ?"
Nhiễm Ninh nghiêng đầu, do dự vài giây: "Không, tôi chỉ nghe lén thôi."
"Cậu?!" Bạch Lê không nói nên lời, trừng mắt: "Hãy giết tôi đi, hết chịu nổi rồi."
Nhiễm Ninh: "Không được, là phạm pháp đó."
Nhìn thấy sự cao thượng như vậy trước mặt tình địch của nàng, Bạch Lê mím môi khịt mũi, "Nhìn cậu, tôi đoán Lục Thiều không chỉ phớt lờ Ngu Tình, đúng không? Cậu ấy chắc chắn đã từ chối cô ấy một cách cứng rắn, và sau đó đã chiến đấu để tỏ rõ quan điểm của mình với cô ấy?
Nhiễm Ninh giật mình không nói gì.
Im lặng nghĩa là đồng ý, vậy nên... không có người phụ nữ nào thực sự rộng lượng, chỉ là sức nặng của tình địch không đủ lớn, và người yêu thì ý chí kiên định mà thôi.
Bạch Lê không cần nghĩ tới, chỉ cần nhìn Lục Thiều nỗ lực bảo vệ Nhiễm Ninh, cô cũng có thể đoán được Ngu Tình nhất định đã phải chịu đựng rất nhiều, "Ai không nhìn ra được tâm tư của Lục Thiều? Nói về thời cấp ba thôi, chỉ cần cậu nhìn thì cậu ấy sẽ không rời đi, và khi cậu mỉm cười thì cậu ấy... như bị câu mất hồn, ước gì có thể trở thành một vật nhỏ, để nằm trong túi cậu và ở bên cậu 24/24. Lục Thiều có chút nổi loạn, nhưng với cậu... mọi chuyện đều rất ôn nhu."
Đột nhiên cô mỉm cười và ranh mãnh hỏi.
"Này... nói cho tôi biết, cậu ấy từ chối thế nào? Lời yêu đương của Lục Thiều dành cho cậu có phải rất ngọt ngào không?"
Cô nàng này...
Không nói gì, Bạch Lê tưởng là kết nối bị ngắt, nên liếc nhìn... Vẫn đang kết nối mà.
"Nhiễm Ninh, cậu có nghe không? Tại sao không trả lời?"
Nhiễm Ninh đang nghĩ cách đối phó với cô, nói thật, quen biết lâu như vậy, nàng cũng chưa học được một phần mười kỹ năng buôn chuyện của người này.
Giọt nước mắt vừa rồi đã không còn nữa, Nhiễm Ninh cười hì hì: "Cậu đứng chung tiền tuyến với Lục Thiều từ lúc nào vậy?"
"Làm sao có thể không! Ai đối xử tốt với cậu, thì là đồng đội của tôi!"
Bạch Lê vỗ ngực, "Tôi luôn đứng về phía cậu! Nhưng... thật tình, sao tôi có cảm giác như gả con gái vậy? Hai người kết hôn, tôi nhất định phải ngồi bàn đầu!"
Lại bắt đầu nữa rồi...
Vành tai Nhiễm Ninh đỏ bừng: "Tôi không nói nữa, tôi phải nghỉ ngơi."
Cúp điện thoại xong, Nhiễm Ninh thở dài một hơi.
Kết hôn không cần cầu kỳ, chỉ cần ở bên nhau là đủ.
...
Ngày hôm sau, được tan làm sớm.
Bạch Lê đưa chìa khóa xe cho Nhiễm Ninh, nghiêm nghị nói như thể có lão thần ở đó.
"Cậu có một phút để về nhà, hãy hứa với tôi là tan làm đúng giờ nhé? Không được trì hoãn dù chỉ một giây!"
Nhiễm Ninh nhìn bộ dáng kỳ quái này liền đẩy cô: "Cậu có thể cư xử bình thường được không..."
"Ai không cử xử bình thường hả?! Tôi đang rất phấn khích!" Bạch Lê nắm tay Nhiễm Ninh, "Cậu dẫn tôi đi cùng nhé? Tôi vừa tò mò vừa lo lắng!" Nói xong lại xua tay "Mà thôi... quên đi, tôi không muốn trở thành một bóng đèn công suất lớn, tôi sợ bị Lục Thiều đánh".
"Cậu ấy không dám đâu, tôi đi thay đồ đã."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh này, mỗi một động tác đều có khí chất của một người bạn gái thực sự, Bạch Lê cảm thấy chị em của mình hoàn toàn là người chiến thắng, nhưng cô nàng Lục Thiều đó nhất định sẽ bị ăn thịt! Và Ngu Tình đó, hãy cứ ở yên một chỗ cho mát!
Bạch Lê theo nàng vào phòng thay đồ, Nhiễm Ninh cởi áo bác sĩ, lộ ra một chiếc áo sơ mi trắng nhạt, cổ áo sơ mi hơi trễ để lộ ra chiếc áo quây bên trong, ngực Nhiễm Ninh rất đẹp, được giấu trong chiếc áo nhỏ này, phô trương nhưng rất săn chắc, làn da của nàng cũng rất trắng, khi có ánh sáng chiếu vào toàn thân nàng như phát sáng, Bạch Lê thực sự nghi ngờ rằng nàng có phải được ngăm trong sữa từ bé.
Cô vẫn tiếp tục đứng kế bên.
Nhiễm Ninh bất đắc dĩ, "Sao vậy?"
Bạch Lê liếc nhìn một cái, "Không có gì, tôi chỉ cảm thấy tủi thân!"
Hai má Nhiễm Ninh lập tức đỏ bừng, nàng biết người này sẽ không nói được lời nào tốt nên liền đẩy cô ra, quay lưng lại.
"Sao cậu xấu hổ thế? Không phải là tôi chưa từng thấy. Hồi đại học chúng ta thậm chí còn tắm cùng nhau!" Bạch Lê hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của mình. Cô nhìn vào đôi tai đang đỏ bừng bừng của bạn mình và cố nén một nụ cười xấu xa: "Này... lúc đầu còn tưởng mình chịu thiệt, nhưng giờ nghĩ lại, tôi đã kiếm được lời trước Lục Thiều!"
"Bạch Lê!" Nhiễm Ninh thực sự không chịu nổi nữa.
Bạch Lê ngẩng đầu cười lớn, đặt tay lên vai Nhiễm Ninh, "Sao vậy? Chúng ta hiện tại đã hơn mười tám tuổi, sao dám bảo đảm Lục Thiều không có tâm tư gì?"
Cô thở dài một hơi rồi nói: "Tối nay cậu không về phải không?"
Nhiễm Ninh gạt cánh tay của cô ra khỏi vai mình, nhanh chóng cài nút áo lại rồi cầm túi lên: "Cậu không phải người tốt, tôi đi đây."
Bạch Lê ở phía sau cười khúc khích, cho đến khi nhìn Nhiễm Ninh đi vào thang máy, nụ cười trên mặt mới nhạt đi một chút.
Không hiểu sao cô chợt nhớ đến những lời Thương Nam nói ở cô nhi viện.
Tình yêu là gì?
Là đây chứ còn là đâu nữa.
Sau ngàn cánh buồm, vẫn là em.
...
Khí hậu ở Hoa Thanh thực sự không tốt lắm, nhất là vào mùa hè, nhiệt độ cả ngày đều giống nhau, nóng nực, ngột ngạt
Nhiễm Ninh bị kẹt ở dưới cầu vượt, dù đèn xanh cũng không thể nhúc nhích.
Tuy nhiên, mọi người dường như đã quen rồi, không có ai bấm còi hay thò đầu ra thúc giục. Nhiễm Ninh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có tài xế đang hút thuốc, có tài xế đang nghịch điện thoại di động, có tài xế thì không làm gì cả.
Nếu kẹt xe là điều không thể tránh khỏi thì nên tự tìm niềm vui cho mình, vì dù có gấp đến mấy thì vẫn không thay đổi được gì, dù thế nào thì cũng sẽ được về nhà thôi.
Nhiễm Ninh bật điều hòa lên, hơi lạnh thổi vào mặt nàng.
Sự thông suốt xuất thần.
Trong hàng dài người đông đúc, ồn ào này, Nhiễm Ninh nhìn thấy một bóng người đi xe đạp đeo cặp đi ngang qua đường, bộ đồng phục học sinh đen trắng khiến nàng ngây người... Nhiễm Ninh có ảo giác về những đoạn ký ức rời rạc, nàng như nhìn thấy Lục Thiều vào năm cuối cấp ba, cô gái vui vẻ và nụ cười như mùa thu tỏa nắng luôn nở trên môi.
Mở đầu câu chuyện của họ vốn đẹp đẽ, nhưng đoạn kết lại... quá tàn khốc.
Nhiễm Ninh đổ lỗi hành vi của mình cho gia đình và lấy những lý do thế tục để dựng lên một bức tường kín chắn giữa hai người.
Bao nhiêu năm, nàng học được cách im lặng, kiềm chế, tránh ồn ào trong cuộc sống. Ngoài học tập và làm việc, nàng không bao giờ phấn đấu vì bất cứ điều gì khác. Trong mắt mọi người, nàng có thể thờ ơ với thế giới, nhưng thực tế chỉ có bản thân nàng mới biết để đạt được trạng thái này chính là điều mà nàng nỗ lực rất nhiều.
Nếu không gặp lại Lục Thiều... có lẽ nàng sẽ sống mãi trong cuộc đời dối trá do bản thân tạo ra.
Nhiễm Ninh thật sự cho rằng mình có thể tránh khỏi giới hạn, luôn nằm trong vùng an toàn, muốn lẩn trốn liền có thể che giấu bản thân.
Nhưng nàng lại không để ý đến sức mạnh của tình cảm so với lý trí, sức mạnh trong sự dịu dàng của Lục Thiều đã hơn một lần khiến nàng không thể cưỡng lại, nàng không những không thể kháng cự mà còn muốn nhiều hơn nữa.
Nếu sự xuất hiện của Diêu Y Y khiến nàng phải đối mặt với tình cảm của mình dành cho Lục Thiều thì sự xuất hiện của Ngu Tình lại khiến tường thành trong lòng bị phá vỡ và không thể trốn tránh được nữa.
So với Lục Thiều trong ký ức của mình, chỉ riêng cô mới có thể nhìn thấy và chạm vào nàng... thực sự ở bên cạnh cô mới là điều nàng muốn có nhất.
Không thể chờ đợi được nữa...
Bản thân sẽ càng thấy hối tiếc nếu tiếp tục trì hoãn.
Mặc dù nàng vẫn sợ...vẫn lo lắng...
Lỡ như Lục Thiều chỉ thích nàng thời cấp ba thì sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô biết con người thật của nàng?
Nếu lớp giấy dán cửa sổ này thực sự bị rách, Lục Thiều không còn cảm thấy như trước, thì nàng phải làm sao?
Nhiễm Ninh không hề nghi ngờ tình yêu của Lục Thiều, nàng chỉ sợ mình không xứng đáng.
Suy cho cùng, lòng tự trọng và sự tự ti thảm hại vẫn đang ngự trị.
Nhiễm Ninh nắm chặt ngón tay, nhưng nếu Lục Thiều cứ tiếp tục như vậy, nàng làm sao có thể chịu đựng được?
Đến lúc này, có một số việc phải do bản thân gánh chịu. Sau ngần ấy năm... Lục Thiều không thể cứ cô đơn như vậy. Với tư cách là một người có liên quan, nàng không thể để Lục Thiều hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người... cô không phải là người duy nhất chủ động, nàng cũng thế.
Những tháng ngày tuổi trẻ ấy, những quá khứ xao động, trong lòng đã ẩn chứa những ký ức mà nàng coi như báu vật.
...
Trước khi luyện tập, Lục Thiều ném điện thoại di động của mình cho Thương Nam
"Nếu có cuộc gọi hay gì đó, cứ trả lời giúp tôi."
Thương Nam bắt lấy, nghiêng đầu có hứng thú: "Điện thoại? Là cuộc gọi của ai vậy?"
"Biết mà cố tình hỏi đúng không? Còn có thể chờ ai gọi nữa đây?" Lục Thiều nhếch khóe miệng nói: "Nhiễm Ninh."
"Được!" Thương Nam cố ý trêu chọc cô.
Lục Thiều mặt dày, cái gì cũng dám nói ra, cô cũng không sợ bị chê cười, dù sao cả đời này của cô đều là Nhiễm Ninh.
"Đi đây."
...
Đã gần chín giờ, điện thoại bắt đầu reo, Thương Nam không dám lãng phí một giây nào, cô nuốt miếng kem vừa đưa vào miệng mà không hề nhai, khiến bụng cô lạnh run lên.
Chỉ nghe giọng nói của Nhiễm Ninh phát ra rất rõ ràng.
Nàng gọi: "Lục Thiều."
"Tôi... tôi không phải Lục Thiều, tôi là Thương Nam."
"..."
Thương Nam hít sâu mấy hơi, đặt tay lên cổ, "Lục Thiều đang huấn luyện, chắc sẽ mất một lúc."
Nhiễm Ninh lăn cửa sổ xuống, chăm chú nhìn cánh cửa sáng đèn phía trước.
"Khi cậu ấy quay lại, nhờ cô nói với cậu ấy là... Tôi đang đợi ở cổng. Cảm ơn cô."
Vẻ mặt Thương Nam đầy sự bất ngờ, ở cổng? Đây gọi là tìm đến tận cửa sao?
"À! Thế này đi... hay cô không vào đây đợi, tôi sẽ nói chuyện với bảo vệ cho."
"Không, tôi lái xe đến."
"Ồ, được rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Thương Nam phải rất lâu mới định thần lại——
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Điều này thật khó tin... Lục Thiều sắp mừng đến phát điên rồi!
...
Sau khi huấn luyện trở về, Lục Thiều vừa vào ký túc xá liền lao vào phòng tắm, ôm bồn cầu và nôn mửa dữ dội.
Hôm nay tâm trạng cô không tốt, không thể thực hiện nhiều lần vòng xoắn ốc như những lần trước, bụng bắt đầu quặn lên, cô tưởng rằng mình có thể chết đi trong suốt đoạn đường về.
"Cậu không sao chứ?" Thương Nam hỏi.
Lục Thiều đầu vẫn gục trong bồn cầu, hai tay hướng về phía Thương Nam vẫy vẫy.
Thương Nam từ lâu đã quen với loại tình huống này, chỉ cần làm nghề này, cô chưa từng thấy ai không nôn mửa. Mặc dù hiện tại có một hai người rất có năng lực, nhưng đều là thông qua luyện tập mà có được. Lúc còn là tân binh, Thục Thiều gia nhập đội được hai năm, cô đã nôn rất nhiều. Sở dĩ người khác nghĩ cô giỏi, thứ nhất là vì cô làm việc chăm chỉ, thứ hai là vì sức chịu đựng của cô. Người ta đi xuống cầu thang xoắn ốc sẽ chết ngay tại chỗ nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được suốt chặng đường về ký túc xá. Khi cô gặp ai đó chào hỏi thì vẫn có thể gật đầu như không có chuyện gì xảy ra. Phải đến khi bước vào phòng ký túc xá và lao vào nhà vệ sinh, cô mới thành công.
Đôi khi Thương Nam không biết nên nói gì với cô, nôn tại chỗ thì đã làm sao? Tại sao phải ép buộc bản thân như vậy?
Nhưng sau đó nghĩ lại, chẳng phải cô vốn là người cố chấp đến chết , nếu không thì đã không mê mẩn một người nhiều năm như vậy.
Điều này đúng trong công việc và cả tình yêu.
Thương Nam tựa vào cửa, chậm rãi nhàn nhã nói.
"Nhiễm Ninh đang chờ ở cổng."
"Ọe!"
Cổ họng của Lục Thiều dường như được trang bị một công tắc tự động, có thể đóng mở theo ý muốn.
Vừa rồi vẫn còn nôn mửa dữ dội, nhưng bây giờ dừng lại một lúc, dù đầu vẫn còn trong bồn cầu, cảnh tượng có chút kỳ quái.
Thương Nam định đi tới đưa tay đỡ cô, lại nhìn thấy người này tự mình đứng dậy, sau một tiếng nước chảy ào ào, cô quay đầu lại.
"Cậu đang đùa tôi à?"
"Tôi trêu cậu làm gì? Chẳng được đồng nào." Thấy cô tỉnh lại, Thương Nam đưa điện thoại cho cô, "Cậu tự xem đi, một giờ trước nàng đã gọi cho cậu và nói có chuyện muốn nói. Nhờ tôi để lại lời nhắn."
Lục Thiều sắc mặt đột nhiên thay đổi, Thương Nam còn chưa kịp nói xong, liền chạy nhanh như thỏ... Không, phải là nhanh hơn thỏ.
Thương Nam cảm giác được một trận gió thổi qua chóp mũi, chớp mắt.
"Sức mạnh của tình yêu lớn như vậy, bây giờ mình sẽ không cảm thấy ngạc nhiên nữa."
...
Từ trung tâm thành phố đến sân bay phải mất ít nhất hai tiếng, lúc này cũng là giờ cao điểm... Trên đường đến đây, chắc chắn đã bị kẹt xe nghiêm trọng.
Lục Thiều cảm thấy mình rất vô dụng, không tính khoảng thời gian đi học, nhưng sau khi gặp lại, cô đã đợi nàng không biết bao nhiêu lần? Chỉ vì thời tiết xấu nên cô đã đến cổng bệnh viện để chờ nàng, có chuyện gì to tát đâu? Không, cô chỉ lo nàng mắc mưa về nhà muộn không bắt taxi được. Cô tự hỏi không biết người này có bận lắm không, có thời gian ăn uống không? Ăn gì? Nàng đã thực sự no chưa hay chỉ ăn vài miếng lót dạ?
Đôi khi chỉ nghĩ đến những điều này thôi cũng có thể khiến Lục Thiều phát điên.
Nếu đem tất cả những chuyện vụn vặt này cộng lại, thì việc để Nhiễm Ninh đợi không chỉ một lần mà thậm chí cả chục lần cũng không phải là quá đáng.
Nhưng... người đó thật sự đến tìm cô, thì không thể ngừng suy nghĩ, chỉ nghĩ đến đèn giao thông dọc đường, trái tim Lục Thiều bắt đầu đau nhói.
Cô khịt mũi... mình đúng là không có tiền đồ.
Nhiễm Ninh dựa vào xe, đèn xe bật sáng, nhìn thẳng về phía cổng Hoa Thanh Diệc Phi, cho đến khi nhìn thấy một bóng người bay ra.
Mạnh mẽ, cao lớn và có phần quyết đoán đến khó cưỡng.
Suy nghĩ của Nhiễm Ninh rung động, chân không tự chủ được mà động đậy.
Lục Thiều bây giờ mặc dù chạy nhanh như vậy, nhưng thực tế cô vẫn cảm thấy choáng váng buồn nôn, bước chân đều loạng choạng.
Cô bước ra khỏi cánh cửa nhỏ và nóng lòng hét lên.
"Nhiễm Ninh!"
Lục Thiều loạng choạng, thân thể không tự chủ mà nghiêng sang một bên.
Với đôi mắt nhanh nhẹn, Nhiễm Ninh nhanh chóng đỡ lấy cô.
"Có chuyện gì với cậu vậy?"
Lục Thiều mặc áo gile cộc tay, trên người ướt đẫm mồ hôi, "Không sao, tôi vừa mới huấn luyện xong."
Nhìn lại, cô thấy lòng bàn tay Nhiễm Ninh đang đặt lên cánh tay mình, Lục Thiều vô thức muốn rút lại.
Nhiễm Ninh khó hiểu, nắm chặt: "Cậu đang làm gì vậy?"
Lục Thiều xấu hổ: "Đều là mồ hôi"
"Mồ hôi có sao đâu? Không có độc."
Nhiễm Ninh nắm chặt tay cô hơn, khẽ cau mày, liếc nhìn Lục Thiều.
Lục Thiều bất lực trước ánh nhìn này, cô ngoan ngoãn ngừng vùng vẫy và dán mắt vào nàng, lần nữa mất trí.
Nhiễm Ninh mặc một chiếc áo sơ mi màu be, bị ánh đèn xe làm chuyển sang màu trắng, bờ vai gầy, vòng eo thon gọn, mái tóc mượt mà được buộc cao gọn gàng sau đầu, tóc hai bên thái dương tựa như mây.
Rất giống... lúc đi học.
Nhịp tim của Lục Thiều đập nhanh, thở hổn hển mấy tiếng: "Sao cậu lại ở đây?"
Nghe vậy, Nhiễm Ninh sắc mặt có chút mất tự nhiên, cụp mi xuống, nhẹ giọng nói: "Cậu có thời gian không? Chúng ta nói chuyện đi."
Lục Thiều trong lòng cứng đờ, nghĩ đến việc gặp ông bà Nhiễm Ninh ngày hôm qua... cảm thấy yếu đuối không thể giải thích được.
Cô kéo cổ áo và lau nó lên mặt theo thói quen.
"Nói về cái gì?"
"Tôi..."
Nhiễm Ninh vừa định nói, tiếng còi của đội cứu hộ vang lên.
Lục Thiều quay người nhìn xem, khi cô nhìn lại nàng lần nữa, trong mắt tràn đầy sự cố chấp và kiên trì, lớn tiếng nói.
"Nhiễm Ninh, nếu cậu muốn tôi đừng tìm cậu nữa thì điều đó là không thể. Chúng ta không có gì để nói nữa. Tôi..."
"Không phải, cậu hiểu sai rồi!" Nhiễm Ninh cau mày cắt ngang lời cô, "Cậu đi làm nhiệm vụ trước đi, khi quay về chúng ta sẽ nói chuyện."
"Được rồi, khi nhiệm vụ kết thúc tôi sẽ gọi cho cậu." Lục Thiều nói xong liền chạy về phía tòa nhà.
Nhìn bóng lưng cô, trong sáng chân thành, đầy khí phách, không có gì thay đổi, vẫn như chín năm trước. Nhiễm Ninh thấy mình thật may mắn, chín năm sau... họ vẫn không lạc mất nhau.
"Lục Thiều!"
Lục Thiều nghe được thanh âm liền quay người lại, giây tiếp theo, người trước mặt nhào vào trong ngực ôm lấy cô, Nhiễm Ninh vùi mặt vào vai Lục Thiều nhẹ nhàng xoa xoa.
"Cậu phải tập trung, tôi sẽ đợi cậu bình an trở về."
Đôi mắt Nhiễm Ninh ngấn nước, giọng nói nhẹ nhàng, vòng tay này không chỉ ôm lấy thân thể Lục Thiều mà còn bao bọc lấy trái tim cô.
Làm sao để luôn giữ chặt thế này?
Ngay lúc Nhiễm Ninh định buông cô ra, bỗng nhiên phần lưng dưới của nàng bị một lực nào đó siết chặt, ánh mắt nàng chạm vào vai Lục Thiều, mọi thứ tối sầm lại.
Tay của Lục Thiều mạnh hơn Nhiễm Ninh rất nhiều, cô muốn được vuốt ve Nhiễm Ninh trong lòng mình.
Tim Nhiễm Ninh đập loạn xạ, tai nàng tràn ngập hơi thở đặc biệt của Lục Thiêu
"Đợi tôi quay lại."