Xe đậu trước cửa nhà, nó bước xuống.
- Nhi!!
Dì út chạy lại chỗ nó rối rít.
- Con đi đâu dì tìm mãi mà không gặp? Sao con ốm xanh xao thế này! Nhi ơi là Nhi hức hức....
- Thôi dì đừng khóc, vào nhà rồi nói chuyện nha.... anh vào nhà luôn đi.
Nó mở cửa dắt tay dì nó, hắn chạy xe vào sau.
Nhà của nó là một khu biệt thự không to lắm, 3 tầng, 1 hồ bơi giữa là đài phun nước, 1 vườn hoa. Nhìn tổng thể ngôi nhà mang nét phương Tây, màu chủ yếu của ngôi nhà là xám tro do nó chọn. Hắn nhìn quanh ngôi nhà cũng như cách bày trí nội thất đều cảm thấy hài lòng và có gì đó giống như căn biệt thự của hắn.
- Út ngồi đi để con lấy nước cho.
- Thôi con ngồi đi út đi lấy.
- Vậy cũng được, nè.... anh làm gì mà như người mất hồn vậy ,ngồi đi.
Hắn giật mình ngồi xuống.
- Mời cậu uống nước, Nhi sữa của con nè.
- Dì lên lâu chưa?
- Dì lên hồi chiều hôm qua, nhưng không thấy con và ông bà chủ đâu cả nên tưởng cả nhà đi du lịch. Rồi dì nghe bản tin...... dì rất lo cho con.
Nó im lặng, ánh mắt đượm buồn.
Ting....tinh....ting....tinh....
- Để út ra mở cửa.
Sau khi dì nó đi khuất hắn lên tiếng.
- Cô cứ như vậy mãi à! Tôi đã hứa giúp cô nên từ giờ cô hãy giống như xưa được không?
- Tôi..........
- Nhi ơi, có chuyện lớn rồi.
Tiếng dì út nó vọng vào, phía sau còn có thêm 3 người đàn ông và 1 người phụ nữ.
- Ai vậy út?
- Họ là.................
- Chúng tôi là đối tác của cha mẹ con.
- Dạ, mời mọi người ngồi, út lấy nước hộ con.
- Không cần đâu, chúng tôi nói xong sẽ đi ngay.
- Có chuyện gì vậy?
- Số hợp đồng mà cha mẹ con kí đã quá hạn, công ty vì bản hợp đồng đã lỡ hẹn với nhiều đối tác nước ngoài, phải bồi thường thiệt hại. Giờ cha mẹ con không có tung tích chúng ta phải thanh toán tiền bồi thường thì lấy đâu ra tiền.
- Vậy cô chú muốn sao?
- Cô chú muốn đến lấy tiền vi phạm hợp đồng mà cha mẹ con đã kí. Ông Trịnh kí với ta 1 bản hợp đồng, bà Dương cũng kí với Âu Việt và IL 2 bản hợp đồng.
- Vậy con phải bồi thường cho 3 công ty của các vị là bao nhiêu?
Một nỗi im lặng bất chợt, Hắn từ nãy đến giờ chứng kiến hết mọi chuyện mà không ngờ nó bình tĩnh đến như vậy. Dì út nó vô cùng lo lắng, thương đứa con gái bé nhỏ như nó mới vừa trải qua cú sốc mất người thân duy nhất bây giờ lại phải bồi thường hợp đồng cho họ.
- Số tiền bồi thường tương đương với ngôi nhà này nên phía bên công ty chúng tôi sẽ đến lấy ngôi nhà quy đổi ra tiền để trả nợ, cháu thông cảm.
- Cái gì??Các người không thấy cha mẹ nó mất tích sao? Nó chẳng có lấy 1 người thân thích thì làm sao 1 mình nó có thể.... trời ơi....
Dì út nó khóc nấc lên, ôm nó vào lòng. Nó vỗ vai dì ý bảo yên tâm.
- Được. Nhưng cho tôi 1 tuần để tìm chỗ ở.
- Vậy ta cho con 1 tuần nếu con không trả ta buộc kiện ra tòa.
- Cô chú yên tâm trước 1 tuần tôi sẽ dọn đi.
- Được cuối tuần sau ta sẽ cho người đến niêm phong ngôi nhà.
- vâng. Dì tiễn khách.
Mọi người ra về hết, nó gương mặt lạnh tanh, hắn rất lo.
- Cô định sẽ làm gì?
- Tôi chưa biết.
- Có cần...
- Tôi mệt rồi, hôm khác ta nói chuyện sau.
- Ừ.. vậy cô nghỉ đi, tôi về. Mai tôi qua đón cô đi học, cô như thế này làm sao mà đi.
- tôi đi với Quân. Ở bệnh viện lỡ hứa với Quân rồi.
Hắn không trả lời mà chỉ nhìn nó một thoáng rồi bước ra về.