Một mình nó trong phòng bệnh, đối diện với sự thật, sự thật quá tàn nhẫn. Nhắm mắt lại nó đã thấy chuyện chẳng lành, gia đình của nó mất hết rồi, cha mẹ của nó đã rời xa nó, đến bao giờ sẽ trở về đây hay là mãi mãi biến mất cùng với chuyến bay đó.
- papa ơi con nhớ papa lắm, papa hứa sẽ dẫn con đi đảo Nami của Hàn Quốc ngắm mùa thu mà.... hức.....mami..... mẹ.... hứa sẽ thiết kế cho con 1 bộ sa rê có 1 không 2 khi con lấy chồng mà....... papa... mami.... hức.... 2 người về với con đi........
Nó lại khóc .tiếng khóc, lời thì thầm mà bất cứ ai nghe được cũng cảm thấy đau lòng.
Bên ngoài phòng bệnh, có bốn con người cũng cảm thấy thương cho cô gái bé nhỏ bên trong. Linh và Vy thì đã bật khóc không kiềm lòng được nữa nên đã tông vào phòng bệnh, Vy bay vào ôm nó nói trong tiếng nấc.
- Con nhỏ ngốc này, mày giấu tụi tao chuyện hệ trọng như vậy hả??? Rồi một mình mày trốn trong này mà khóc phải không?? Huhuhu.... mày xem tụi tao là bạn như vậy đó!!!....
- Nhi...... sao mày có thể chịu đựng một mình cơ chứ..... mày ngu ngốc hay cố tình vậy hả??? - Linh cũng ôm nó nói trong nước mắt.
- Tao...... tao....xin lỗi......
Ba đứa chúng nó cứ thế ôm nhau mà khóc, chỉ những câu trách móc giận dỗi nhưng nó lại khiến trái tim đang bị tổn thương kia cũng ấm đi 1 phần.
" Tình bạn là thế đấy, nó xuất hiện lúc chúng ta cảm thấy tuyệt vọng nhất, nó ấm áp, dịu dàng xoa dịu nỗi đau..... đã là bạn thân thì sẽ ở bên cạnh nhau những lúc khó khăn nhất- đó mới là tình bạn đẹp"
Huy và Tuấn đứng đó nhìn họ, nhìn tình yêu thương mà họ dành cho nhau, nó còn hơn cả ruột rà.
- Sao tụi mày biết tao ở đây??? Chẳng lẽ.....
- Nếu Linh nó không tình cờ nghe Tuấn nói về vụ mất tích, thì mày định giấu tụi tao luôn hả?? Tụi tao lo quá nên tìm Huy hỏi mới biết đó, mày cũng đừng trách cậu ấy! - Vy đáp
-Ừ đúng đó.... - Linh tiếp lời...
Nó lau nước mắt trả lời.
- Không đâu.... sao trách được....
- Mày không được lén khóc như lúc nãy nữa biết không?? Tao lo lắm.... tao hiểu tính mày không bao giờ để người khác thấy mày không ổn.... làm ơn nha Nhi... - Linh nói
- Ừ, tao biết rồi......
Huy nãy giờ đứng trước cửa phòng cũng bước vào, Tuấn theo sau.
- Cô ăn cháo đi, sáng giờ cô chưa ăn gì mà...
- Để tao bón cho mày nhé... ăn hết không thôi biết tay tao. - Vy nhanh nhảu chạy lại cầm khay cháo từ tay Huy đút nó ăn.
Nó cười cười ăn từng muỗng, dù đang rất buồn nhưng nhờ có những người bạn này nó cảm thấy được an ủi.
Họ trò chuyện cố gắng để nó không nhớ đến nỗi buồn đó nữa, nói hết chuyện này đến chuyện khác. Được một lúc Huy lên tiếng.
- Thôi cũng trễ rồi, mọi người cũng nên về thôi, để Nhi nghĩ nữa.
- Vậy cũng được, mai tan học bọn tao lại vào nhé, yên tâm tao chép bài hộ mày an tâm nghỉ ngơi cho lại sức. - Linh vỗ vai nó nhắn nhủ.
- Vậy bọn này về, cậu ở lại với Nhi nhé! - Vy nói.
Mọi người về hết, phòng bệnh chỉ còn nó và hắn. Không gian im lặng lại trở về, hắn bước lại giường cạnh giường nó ngã lưng xuống. Còn nó ngồi trên giường mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm bầu trời đêm. Bỗng nó lên tiếng.
- Sao anh không về?
- tôi muốn ở lại thôi.
- Tại sao?
- Tôi cũng không biết nữa.... - im lặng một lúc hắn trả lời.
- Chắc anh đang thương hại tôi nhỉ? - câu nói nhẹ tênh của nó
- cô nghĩ như vậy? Trông giống như tôi đang thương hại cô sao?
Hắn hỏi ngược lại nó.
- Hai hôm nay vẫn không nhìn mặt tôi lấy một lần, hà cớ gì anh phải giúp 1 người mình không muốn nhìn mặt chứ... không thương hại thì là gì? - nó chậm rãi trả lời
- Vì..... thôi cô nghĩ sao cũng được. - Hắn định trả lời là vì nhìn thấy nó khoát tay Tường Quân nhưng rồi lại thôi.
- Ừ.....
Nó nằm xuống, rồi chìm vào giấc ngủ... bỏ lại nỗi đau..
Sáng hôm sau, mở mắt dậy nó đã không thấy hắn ở trong phòng, mền gối xếp ngay ngắn có lẽ hắn về. Nó vào nhà tắm VSCN, rồi ngồi xuống giường, bật tivi lên đập vào mắt nó là bản tin.........
- Theo thông báo mới nhất,chuyến bay mất tích Bxxx gồm có 50 hành khách và 10 phi hành đoàn. Hành khách trên chuyến bay gồm các nhà thiết kế thời trang vừa hoàn thành xong khóa tu nghiệp và hợp đồng ở Úc trở về Việt Nam. Trong đó xác định có hai nhà thiết kế nổi tiếng nhất là Trịnh Khiêm và Dương Tuệ. Vụ việc mất tích hiện đang được cơ quan hàng không nổ lực tìm kiếm , nguyên nhân ban đầu có lẽ là vụ trả thù hoặc cũng có thể là tai nạn ngoài ý muốn.....
Trả thù? Hai từ lỡn quỡn trong đầu nó. Không thể nào... cha mẹ nó có gây thù chuốc oán với ai đâu chứ?
Hắn đẩy cửa vào, thấy đó ngồi thẫn thờ mắt dán vào tivi. Lo lắng hắn chạy lại hỏi.
- cô sao vậy?
- Trả thù..... hay tai nạn???
Hắn hơi ngạc nhiên khi nó hỏi câu đó.
- vẫn chưa có kết luận. Tôi sẽ cố gắng điều tra giúp cô.
Nó không nói gì, gương mặt bình thãn đến lạ. Không đau hay vì quá đau mà nó lại chẳng chút cảm xúc như thế!
Hắn tay xách bọc thức ăn để lên bàn, rồi từ từ múc ra từng thứ đưa đến trước mặt nó.
- Cô ăn chút gì đi.
- Tôi không đói.
-không đói cũng phải ăn, hay đợi tôi đúc?
Nghe hắn nói vậy nó đành nhích lại ăn những thứ mà hắn mua.
Cửa phòng mở ra, Tường Quân chạy lại chỗ nó.
- Em có làm sao không? Anh nghe em vào viện anh lo lắm. - cậu nói gương mặt hết sức lo lắng làm 1 người đâm ra khó chịu.
- Em ổn mà. Sao anh biết em ở đây?
- Anh không thấy em đến trường 2 ngày rồi nên hỏi cô bạn lớp em.
- Ừ.... anh đừng lo quá em không sao. Giờ này vẫn còn là giờ học mà.
- anh trốn đấy.... - cậu nói rồi nháy mắt với nó trông rất đáng yêu, nó phì cười.
Hắn đứng bên cạnh cảm thấy khó chịu vì mình trở thành người thừa, 2 hôm nay hắn chắm sóc nó mà có bao giờ nó như thế với hắn đâu ( ghen tị ấy mà :) ).
Bác sĩ và y tá vào kiểm tra cho nó. Quân đành tránh sang 1 bên đứng cạnh hắn.
- Sao rồi bác sĩ??? - bác sĩ vừa khám xong cả hắn và Quân đồng thanh nói, nó nhìn 2 chàng trai lơ ngơ.
- Cô bé không có bệnh gì nặng cả, vết thương ở đầu uống thuốc vài hôm nữa là khỏi, chỉ là.... cháu có chuyện gì không vui hay bị sốc phải không?
- Dạ.
- Cháu nên bình tĩnh lại, tinh thần của cháu không ổn định, đừng suy nghĩ nhưng chuyện mà cháu thấy bất ổn nếu không có thể trở nặng gây trầm cảm nhẹ đó. Mà từ nhẹ thì chuyển biến rất nhanh. Cháu nhớ lời ta dặn nhé!
Bác sĩ quay sang hắn đưa túi thuốc và nhắc nhở.
- Nhớ cho cô bé uống thuốc đúng giờ, nếu muốn hôm nay có thể xuất viện.
Bác sĩ rời khỏi phòng bệnh Quân mới lên tiếng.
- Cậu là gì của Nhi...??
- Bạn. - hắn lạnh lùng đáp rồi quay sang nó.
- Cô có muốn xuất viện không?
- Có, tôi muốn về.
- Vậy để anh đưa em về? - Quân lên tiếng
- Không cần đâu, tôi đưa cô ta về được rồi. Cô vào thay đồ đi.
Hắn đưa cho nó túi đồ, không biết từ đâu mà có. Nó cầm túi đồ vào thay. Phòng còn lại Quân và Hắn. Không khí ngột ngạt, im lặng.
- Cậu có quyền gì mà cấm tôi đưa Nhi về?
- Tôi thích vậy.
- Cậu chẳng là gì của Nhi cả?
- Vậy anh là gì? Bạn trai? - giọng điệu hắn khinh khỉnh.
- Tôi....
- Xong rồi, về thôi.
Quân định đáp trả thì vừa lúc nó ra cắt ngang cuộc nói chuyện.
- anh đưa em về được không? Quân hỏi lại lần nữa.
- Em về với Huy được rồi, phiền anh lắm. Khi khác nhé!
- cũng được, vậy mai anh đón em đi học.
- À.... ừ... vậy em chờ anh.
- Thôi anh về, nhớ nhé!
Quân về, hắn và nó cũng rời khỏi.