*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Diệu gần giọng từ chối, một tay ôm cô, một tay cởi cúc áo sơ mi của mình.
"Không được, làm như vậy em sẽ khó chịu.
Lê Hân Dư cười mỉa mai: "Là em khó chịu hay anh khó chịu? Chẳng phải hôm qua không làm anh cũng chịu được đó sao?"
Cánh tay đang cởi cúc áo của Lăng Diệu hơi dừng lại, anh cụp mắt hôn lên khỏe mắt cô: “Em nghĩ thế nào cũng được.”
Lê Hân Dư yếu ớt ôm chặt đầu anh, đầu ngón tay luồn qua tóc anh, cô thút thít như quở trách: "Lăng Diệu, tại sao anh không thể tôn trọng em một chút giống như Giang Dật Hàn được chứ?"
Tại sao Giang Dật Hàn có thể rút lui để tác thành mọi chuyện mà anh chỉ một mực chiếm hữu và che giấu chu?
Cô nhân nhịn, khẽ trách: "Anh có thực sự yêu em không? Nhưng tại sao, em luôn cảm thấy mình sống như một món đồ chơi vậy?"
Lăng Diệu dừng hôn cô, buông làm da non mềm của cô ra, anh bỗng ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào mặt cô. "Em so sánh anh với Giang Dật Hàn sao?"
Cô ấy lại so sánh anh với Giang Dật Hàn?
Bây giờ anh là chồng của cô, anh chính là bầu trời của cô, mà Giang Dật Hàn chỉ là người ngoài, cùng lầm thì Giang Dật Hàn chỉ là bạn trai cũ ba năm trước của cô mà thôi.
Vậy mà cô lại so sánh bọn họ với nhau... Anh đã tốn nhiều công sức để cứu cô khỏi tay Cung Sâm Trạch, nhưng có lại đang nói gì?
Cô lại so sánh anh với Giang Dật Hàn.
Cô cảm thấy anh không bằng Giang Dật Hàn...
Quả nhiên những lo lắng trong lòng anh là đúng.
Nếu trước đây để cho cô biết Giang Dật Hàn hy sinh vì cô như thế, cô vẫn sẽ mở rộng lòng mình mà ở bên cạnh anh sao? Chắc chắn là không.
Khả năng này khiến Lăng Diệu cảm thấy ghen ghét, anh siết căm cô, nhìn cô đăm đăm: “Em vẫn luyến tiếc Giang Dật Hàn phải không? Có phải em hối hận lúc đó đã lấy anh mà không kiên trì ở bên cạnh Giang Dật Hàn đúng không?”