*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ham muốn kiểm soát của anh đổi với cô còn nhiều hơn tình cảm của anh dành cho cô. Anh luôn giấu giếm mọi chuyện khiến cô lúc nào cũng sống trong cái lồng vàng do anh tạo ra.
Anh biết rõ mọi thứ nhưng lại không nói gì.
Đây là ham muốn kiểm soát và chiếm hữu... tình yêu không phải như vậy.
Giang Dật Hàn yêu cô, chấp nhận hy sinh vì cô, chấp nhận gánh vác mọi thứ vì cô, nhưng anh lại thắng thần mà không hề giấu giếm.
Nhưng Lăng Diệu luôn muốn cô đi theo con đường tương lai mà anh đã trải sẵn. Anh điều khiển quỹ đạo cuộc đời cô, khiến cô sống như một con rối
Anh biết rõ là cô để ý đến chuyện đó cỡ nào, anh cũng biết chuyện đó từ lâu nhưng lại cố ý giấu giếm cô, đã vậy còn để cho Giang Nhiên Nhiên đi kiềm chế Giang Dật Hàn.
Tại sao lại có người quá đáng như thế? Nhân danh tình yêu để trói buộc như vậy mà gọi là tình yêu sao?
Tác dụng của thuốc thâm nhập vào xương cốt của cô từng chút một cơ thể của Lê Hân Dư nóng rực từ trong ra ngoài.
Nhưng trái tim cô lại lạnh như băng “Lăng Diệu, anh không yêu em, anh chỉ yêu bản thân mình thôi.
Anh chỉ ích kỷ muốn thỏa mãn dục vọng chiếm hữu và kiểm soát của mình mà thôi.
Từ trước tới nay anh chưa từng cho cô sự thắng thần giữa vợ chồng với nhau. Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn lửa đối có
Vẫn luôn như vậy...
Lăng Diệu hôn lên vệt nước mắt chua xót của cô.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tại cô từng lời từng chữ: "Không, bởi vì yêu em nên anh mới muốn giữ em bên mình. Bởi vì anh yêu em nên mới không cho em bất cứ cơ hội nào rời xa anh, em hiểu không?"
“Nhưng anh quá ích kỷ, Lăng Diệu, anh thật sự quá ích kỷ
Cô cũng là con người, tại sao anh không cho cô chút nhân quyền nào chú?
Cô cũng muốn biết chân tướng, muốn biết tất cả ý nghĩ chân thực của mọi người, muốn biết rốt ruộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đang bàn tần chuyện gì, chứ không phải bị anh nuôi nấng bên cạnh như một con chim công.
Cơ thể của nam và nữ có cấu tạo sinh lý hoàn toàn khác nhau, Lăng Diệu ôm cô vào lòng hết sức vừa van.
Bàn tay của anh không chỉ cố ý mà còn vô tình lướt qua người cô. Cơ thể Lê Hân Dự mềm nhũn, những nơi anh chạm vào giống như một nụ hoa hé nở.
Cô khẽ rên lên tiếng.
Mà tiếng rên động lòng người của cô chính là thuốc kích dục tốt nhất đối với anh.
Lăng Diệu cởi áo khoác của mình đang quấn trên người cô, da thịt non mềm trắng như tuyết của Lê Hân Dư lộ ra trước mặt anh.Quần áo trên người Lê Hãn Dư gần như bị Cung Sâm Trạch xé toạc Làng Diệu chỉ cần nhẹ nhàng kéo những mảnh vải trên người cô ra là có thể chạm vào da thịt mà không có bất cứ rào cản nào.
Lòng bàn tay của anh ấm nóng, mỗi ngóc ngách trên cơ thể có giống như đang nổi lửa.
Anh dùng thân thể của mình để phân tán nhiệt độ trên người cô.
Lê Hân Dư nằm lấy bàn tay quạt lửa khắp nơi trên người cô của anh, lầm bầm nói: "Em không muốn làm.”
Em không muốn làm.
Có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, tình yêu và tình dục là hai thứ hoàn toàn tách biệt,
Đàn ông và phụ nữ "tàu nhanh mặc kệ là đi du lịch hay chỉ là cùng ăn một bữa cơm, chỉ cần nhìn hợp mất thì sẽ có tình một đêm, đây là tình dục, bởi vì bọn họ có nhu cầu sinh lý.
Đối với một bộ phận người này mà nói, bọn họ có thể không cần tình yêu chỉ cần tình dục.
Nhưng Lê Hân Dư thì không được, từ trước tới nay tình yêu và tình dục của cô luôn là một.
Sự lừa dối và che giấu của Lăng Diệu, sự thiết kế và kiểm soát của anh giống như một hòn đá chặn trước ngực cô, cho nên cô không muốn làm.
Ngay cả khi bị bỏ thuốc, cô cũng không muốn tiếp tục làm với anh một cách mờ ám như vậy.
Đầu ngón tay của Lăng Diêu vén những mảnh vải vụn trên người cô ra, cần tại cô thì thầm: "Nhưng em