"Bảo Nhi..." Thanhsam đại sư huynh tựa hồ dục hỏa khó nhịn, dựa vào bản năng tìm tới LưuBảo Nhi. Lúc này, hắn chỉ nghĩ đến tìm ai đó để phát tiết dục hỏa trongcơ thể mình, mà từ miệng Lưu Bảo Nhi lại liên tục phát ra những tiếngrên rỉ mê hoặc, càng như đổ thêm dầu vào lửa.
Thanh sam đại sưhuynh tới gần Lưu Bảo Nhi, hai mắt đỏ bừng nhìn bộ dạng mị hoặc của LưuBảo Nhi, lập tức vươn tay ra ôm chầm lấy nàng ta.
An Ninh đã nghe nói tới lợi hại của mị dược, nhìn lại hai người bị dục niệm khống chếnày, trong lòng giật mình. Nàng biết trong “độc điển” có ghi, sức mạnhcủa dục niệm trong độc dược không hề nhỏ. Trong đầu An Ninh thoáng sinhra một ý niệm tà ác, nhưng ý niệm đó còn chưa kịp hiện ra rõ ràng thìthân thể đã bị một đôi tay dài ôm lấy, nàng được đưa ra khỏi gian miếuđó ngay tức khắc.
"Nàng lấy độc dược ở đâu ra?" Thương Địch cau mày, có chút không vui.
An Ninh giật mình, ngẩng đầu chống lại đôi mắt tối sầm của hắn, "Chỉ làdùng để phòng thân mà thôi, một nữ tử như ta, cũng cần phải có biện pháp tự bảo vệ mình."
Thương Địch cắn cắn môi, nhìn khuôn mặt tươi cườicủa An Ninh, trong lòng thở dài một tiếng, giọng điệu cũng thoáng trởnên ôn nhu, "Phải luôn đem giải dược theo cùng, không được mang độc dược vừa dùng kia ở trên người nữa."
Hắn mơ hồ biết được đó chính làđộc dược có trong “độc điển”, quả thật là hết sức lợi hại, sự tàn nhẫncủa nó không phải những loại độc dược bình thường có thể bằng được.
Chẳng may ngân châm kia không cẩn thận cắt qua da thị của An Ninh,thì…... Nghĩ đến hai người đang phải trải qua thống khổ trong ngôi miếu đổ nát kia, nghe được phía sau truyền đến âm thanh ái muội càng lúccàng lớn, làn da màu đồng ở cổ của Thương Địch cũng thoáng ửng đỏ. Muốn nhanh chóng che giấu sự xấu hổ của mình, Thương Địch nhanh chóng đỡ lấy lưng An Ninh, đưa nàng ngồi lên tuấn mã, hắn cũng nhảy lên ngồi ngayđằng sau.
"Bọn họ..." Chỉ trong chớp mắt, An Ninh đã bị ThươngĐịch giam cầm vào trong vòm ngực rộng lớn, nghĩ đến Lưu Bảo Nhi cùng đại sư huynh của nàng ta đang trúng kịch độc ở trong gian miếu đổ nát kia,nàng không khỏi nhíu mày.
Vừa mới thốt ra được hai chữ, ThươngĐịch đã đánh gãy lời của nàng, trầm giọng mở miệng, "Nàng muốn quay trởlại đó xem xuân cung được diễn trực tiếp hay sao?"
Dù nàng có muốn, hắn cũng không cho phép!
Nha đầu này, có thể là muốn tìm hiểu uy lực của độc dược ở giai đoạn thứnăm đây. Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng chỉ là một nữ tử, hắn khôngthể để cho thân thể của nam nhân khác làm bẩn hai mắt của nàng.
Nghe hắn hỏi, khuôn mặt An Ninh ngay lập tức đỏ bừng, nóng tới nỗi có thểnấu chín trứng tôm được rồi. Cảm nhận được hơi thở ấm áp của ThươngĐịch ở phía sau, nàng có cảm giác đứng ngồi không yên.
"Sư huynh, Bảo Nhi nóng quá... Cứu, mau cứu Bảo Nhi..."
"Sư huynh, Bảo Nhi... Bảo Nhi còn muốn..."
Bên trong gian miếu đổ nát, Lưu Bảo Nhi lớn tiếng quát to, bộ dáng dâmloạn, sao còn là nữ nhân đối với hai vị sư huynh của mình chán ghét đếncực điểm nữa chứ?! Thậm chí so với hoa nương trong thanh lâu còn phóngđãng hơn ba phần.
Lưu Bảo Nhi tự làm bậy, cùng với hai vị sưhuynh của nàng đã làm ra không ít những việc không có tính người. Thanh sam đại sư huynh kia có ý với Lưu Bảo Nhi, vừa rồi bị nàng đá cho mộtcước vào hạ thân, cái này xem như Lưu Bảo Nhi bù đắp lại cho hắn ta đi!
Chính là, An Ninh nghĩ đến dục niệm của giai đoạn thứ sáu, con ngươi khôngkhỏi co rút. Sau khi độc dược hóa thành mị dược ở giai đoạn thứ năm,nếu như thực sự cùng nam tử giao hoan, thì nam tử kia không những khôngthể hóa giải mị dược mà còn thúc đẩy giai đoạn thứ sáu diễn ra nhanhhơn.
An Ninh còn đang suy nghĩ, đã nghe được Thương Địch ở phía sau khẽ quát một tiếng, "Đi!"
Hai người cưỡi trên tuấn mã phóng thật nhanh rời khỏi ngôi miếu kia, chođến lúc đã chạy thật xa, không còn nghe thấy âm thanh hoan hảo của haingười ở trong miếu nữa, Thương Địch mới thả tuấn mã chạy chậm hơn mộtchút. Hai tay hắn vòng ra đằng trước ôm chặt lấy An Ninh, cưỡi ngựatừng bước chậm rãi trên cánh đồng vắng.
Cả hai đều không nói gì, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Thương Địch cảm nhận được nhiệt độ của nàng ở trong lòng, gió mát thổitới, chóp mũi hắn tràn ngập hương thơm thanh nhã quen thuộc của AnNinh. Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc, hơi thở của ThươngĐịch phả nhẹ vào vành tai của nàng, khiến tim nàng kịch liệt đập nhanhhơn một chút.
"Nàng có nguyện ý theo ta tới một nơi..." ThươngĐịch từ từ mở miệng, toàn thân căng thẳng, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn mới mở miệng hỏi vấn đề vẫn canh cánh ở trong lòng.
Tới mộtnơi? An Ninh giật mình, tới đâu? Bắc Yến quốc sao? Thương Địch vốn làhoàng tử của Bắc Yến, đó mới là quê hương thật sự của hắn. Nhớ lại kiếp trước, Thần vương Thương Địch nhiều lần cự tuyệt thừa kế ngôi vị Hoàngđế Đông Tần quốc mà Sùng Chính đế muốn giao cho hắn. Hai năm sau, Thầnvương Thương Địch trở về Bắc Yến, sau đó, nàng từng loáng thoáng nghethấy tin tức từ Bắc Yến truyền đến, mỗi một tin tức cũng đủ khiến cho tứ quốc lâm vào khiếp sợ.
Nghĩ đến những tin tức về Thương Địch từBắc Yến kia, An Ninh không khỏi có chút nhíu mày. Nàng biết, nam nhânnày có rất nhiều bí mật cùng trọng trách phải gánh vác mà nàng khôngtưởng tượng nổi, về Chiêu Dương trưởng công chúa, về hoàng thất của BắcYến...
Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh dưới tàng cây trong sânviện của Thính Vũ Hiên ngày ấy, Nam Cung Thiên Duệ, Thần vương ThươngĐịch cùng nàng chơi trò tửu lệnh. Ngày đó, hắn nói, hắn là hoàng tử của Bắc Yến, nhưng không sống ở đó là bởi vì có thù hận. Như vậy, hai nămsau, hắn trở về Bắc Yến, chắc hẳn là để báo thù!
Giờ phút này,nàng lại cảm thấy hai người bọn họ thật giống nhau, cả hai đều có mộtquyết tâm báo thù. Trong lòng có một xúc cảm khó hiểu dâng lên, An Ninh cao giọng mở miệng, "Được!"
Chính nàng cũng không hiểu xuất phát từ suy nghĩ gì mà có thể đồng ý với hắn, nhưng An Ninh biết rõ, lúcnày, nàng không muốn cự tuyệt hắn, một nam nhân mà nàng cảm thấy thật sự thân thiết!
Thương Địch đang chờ đợi câu trả lời của An Ninh,trong lòng căng thẳng. Hắn chưa bao giờ có cảm giác khẩn trương mongchờ cùng sợ hãi khi chờ một đáp án như vậy. Rốt cục, sau khi nghe đượcthanh âm mềm mại của nàng nói ra chữ "Được", thì máu trong người ThươngĐịch vốn đang ngừng lại trong nháy mắt đã lưu thông.
Nhìn nữ tửtrong lòng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một chút tươi cười sáng lạn, cùng vô số xúc cảm đan xen, có thỏa mãn, kích động, may mắn, an tâm...
Nếu An Ninh có quay đầu lại thì chắc chắn sẽ phải giật mình. Thần vươngThương Địch từ xưa tới nay chưa từng biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, giờphút này lại toát ra nhiều cảm xúc mà ngày thường không hề có như vậy!
Đã có được câu trả lời của An Ninh, Thương Địch nắm dây cương thật chặt,nghĩ đến việc mà hắn muốn làm, kiên định trong mắt càng thêmnồng đậm. Vì Ninh Nhi, hắn càng phải chuẩn bị thật tốt. Đối thủ củahắn là cả hoàng thất Bắc Yến cường đại, thậm chí còn gồm cả ba đại giatộc của Bắc Yến quốc, thế lực của bọn họ cũng không thể khinhthường. Mấy năm nay, hắn ẩn mình, âm thầm chuẩn bị lực lượng để chốnglại bọn họ. Hắn biết, ngày hắn đối đầu với bọn họ sớm muộn gì cũng sẽđến. Vốn dĩ, hắn đã để an toàn của bản thân ra sau đầu, Bát Tuấn là tửsĩ của hắn, Kinh Chập cùng Cực Lạc điện cũng như nhau, bọn họ đều có thể đánh cược với cái chết để cùng hắn ra vào sinh tử.
Nhưng hiệntại, có An Ninh bên cạnh, hắn sẽ không dễ dàng mạo hiểm nữa, càng khôngthể để mất tính mạng này. Vì Ninh Nhi, hắn càng phải chuẩn bị kỹ lưỡnghơn nữa, tạo cho mình càng nhiều lợi thế, bảo đảm an toàn cho nàng saunày.
Trong lòng hạ quyết định, đôi mắt thâm thúy của Thương Địch xẹt qua một tia quang mang sắc bén, thần thái sáng láng.
"Tiểu thư... Tiểu thư..." Một thanh âm truyền đến, phá vỡ không khí trầm mặc giữa hai người lúc đó. An Ninh theo tiếng gọi nhìn qua thì thấy mộtcon tuấn mã ở phía trước, Bích Châu ngồi cùng với Đồng Tước đang vộivàng chạy về hướng nàng.
Bích Châu vội vã xuống ngựa, chạy tớichỗ An Ninh, mà lúc này, An Ninh cũng được Thương Địch ôm xuốngngựa. Chủ tớ hai người gặp lại, vẻ mặt Bích Châu lo lắng lôi kéo tay An Ninh, "Tiểu thư... Bọn họ có làm tiểu thư bị thương hay không... Đềulà Bích Châu không tốt, Bích Châu không đuổi kịp xe ngựa kia... BíchChâu..."
Lời còn chưa nói hết, Bích Châu quá lo lắng mà khóclớn. Nàng là nô tỳ của tiểu thư, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư bị người ta bắt đi. Nàng thật quá vô dụng, nếu tiểu thư có chuyệngì không hay xảy ra, thì nàng có chết cũng không đủ tạ tội.
An Ninhnhìn Bích Châu cả người chật vật, đầu gối lại dính một ít máu tươi, dabàn tay xước xát hết cả, trong lòng dâng lên một tia cảm động. Nha đầunày, quả nhiên là một lòng trung thành đối với nàng, "Ta không sao, cũng không có bị thương gì cả. Ngươi không sai, về sau nếu việc này lại xảy ra, ngươi nhất định không được không để ý đến thân thể của mình như vậy nữa."
Nàng tin tưởng, nha đầu Bích Châu kia có thể vì nàng màngay cả tính mạng cũng không để ý. Trên đời này, những người thực sựquan tâm đến nàng quá ít. Đã trải qua một kiếp, nàng càng hiểu rõ, muốn có được tấm chân tình giữa người với người thật quá khó khăn, nàngkhông muốn nhìn những người quan tâm đến nàng bị thương tổn!
Nghe An Ninh nói như vậy, nhưng Bích Châu vẫn rất cẩn thận kiểm tra thân thể của nàng, tự mình xác định tiểu thư thật sự không có việc gì, căngthẳng trong lòng mới yên tâm hạ xuống, cũng không khóc nữa mà hỏi nàng,"Là người nào dám bắt tiểu thư đi?"
Câu hỏi này đúng lúc nhắc nhở An Ninh, nghĩ đến hai người trong gian miếu đổ nát kia, An Ninh thảnnhiên cúi mặt xuống, đáy mắt có một chút tia sáng chợt lóe rồi biến mất, có lẽ lúc này, hai người đáng chết kia đã làm xong những việc cần làmrồi!
"Đồng Tước, ngươi đi tới ngôi miếu đổ nát phía sau, đốt nó đi!Không được để lại một chút dấu vết nào." Thương Địch trầm giọng phânphó, giọng nói toát ra lạnh lẽo. Hai người kia tuyệt đối không thể giữlại, nếu bọn họ không chết, sẽ là một tai họa ngầm sau này. Hắn khôngthể để cho bọn họ lại có cơ hội uy hiếp Ninh Nhi.
"Không, ta muốn tự mình đi!" An Ninh hiểu ý tứ của Thương Địch, hắn phân phó Đồng Tướcđi làm việc này, là không muốn để nàng quay lại ngôi miếu đó. Nhưngnghĩ đến độc dược nàng hạ trên người Lưu Bảo Nhi, nàng còn chưa biếtgiai đoạn thứ sáu sẽ diễn ra như thế nào mà.
An Ninh muốn đíchthân đi xác nhận, xem dục niệm của giai đoạn thứ sáu có giống như trong“độc điển” ghi lại hay không? Huống chi, nàng còn muốn tận mắt nhìn thấy kết cục cuối cùng của Lưu Bảo Nhi!
Thương Địch nhíu mày, đúnglà hắn có tư tâm, không muốn để Ninh Nhi nhìn thấy loại tình huống nhưvậy. Nhưng hiện giờ nhìn vào đôi mắt của nàng, hắn lại không đành lòngcự tuyệt yêu cầu kia. Trong lòng thở dài, Thần vương Thương Địch hắnchưa bao giờ phải bận tâm đến cảm thụ của người khác, ngay cả Hoàng đếcữu cữu có ra yêu cầu gì đối với hắn, hắn cũng chỉ làm theo suy nghĩ của mình. Chỉ có duy nhất tại những thời điểm đối mặt với nữ tử này, hắnmới thực không đành lòng nhìn thấy biểu hiện thất vọng có trên gương mặt của nàng.
Thương Địch cúi mặt xuống, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ, không nói gì, nhưng lại một lần nữa ôm An Ninh nhảy lên ngựa, giục ngựa chạy nhanh về hướng ngôi miếu đổ kia, dùng hành động để nóicho An Ninh biết quyết định của mình.
Bên ngoài ngôi miếu có mộtchiếc xe ngựa đang dừng ở đó, lúc Thương Địch đuổi tới nơi này, đã giếtchết hai con ngựa kéo xe. Hiện giờ, bên trong miếu im ắng, không mộttiếng động.
An Ninh xuống ngựa, đang muốn đi vào lại bị ThươngĐịch ngăn lại. Nàng giật mình, nghi hoặc nhìn hắn, nghe thấy ThươngĐịch quay lại phân phó Đồng Tước, "Đi vào xử lý một chút."
"Vâng, chủ tử." Đồng Tước không rõ tình huống bên trong, nhận được mệnh lệnh lập tức đi vào ngôi miếu đổ nát.
An Ninh lúc này mới hiểu được, thì ra Thương Địch... Không ngờ đại namnhân này lại cẩn thận như vậy. Cảnh tượng bên trong ngôi miếu này nhấtđịnh là vô cùng ướt át, chỉ cần dựa vào thanh âm rên rỉ phóng đãng lúcnàng rời đi thì cũng có thể dự đoán được tình hình “chiến đấu” bên trong kịch liệt tới mức nào.
Đợi đến khi Đồng Tước trở ra, làn da màu đồng trên mặt và cổ cũng hiện lên màu đỏ hết sức khả nghi, vẻ mặt còncó phần cố nén đi khiếp sợ, "Chủ tử, đã có thể đi vào."
Lúc này, Thương Địch mới để cho An Ninh cùng Bích Châu tiến vào bên trong.
Trong gian miếu đổ nát, quần áo của nam nhân cùng nữ nhân vứt tán loạn khắpnơi, khi An Ninh nhìn thấy hai người đang nằm trên mặt đất kia, thân thể không khỏi ngẩn ra, cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng vẫn khiếnnàng bị giật mình không nhỏ.
"A..." Bích Châu sợ hãi kêu ra tiếng,trốn ở phía sau Đồng Tước, trong đầu hiện ra hình ảnh kinh hãi vừa nhìnthấy, đó... đó là người sao?
Lúc này thân thể của Lưu Bảo Nhiđược che bởi một lớp rơm rạ, hai mắt trợn ngược, khuôn mặt tươi trẻ xinh đẹp lúc trước đã có đầy nếp nhăn. Làn da vốn căng đầy nở nang hiện giờlại nhăn nhúm, già nua. Không cần nhìn thấy cũng có thể tưởng tượngđược thân thể ở dưới lớp rơm rạ kia ghê người tới mức nào. Ngay cả mộtđầu tóc đen óng ả cũng đang dần chuyển sang màu trắng.
"Cứuta... Cứu ta..." Lưu Bảo Nhi rên rỉ, lúc này, nàng vẫn còn chưa chết,nhưng hơi thở cực kỳ suy yếu. Hiện giờ đang phải chịu đựng thống khổnhưng không có cách nào để biểu lộ thống khổ đó, chỉ có nhìn vào ánh mắt mới biết nàng có bao nhiêu đau đớn.
Ánh mắt An Ninh căng thẳng,nghĩ đến những điều trong “độc điển” ghi lại, ở giai đoạn thứ sáu thìtoàn bộ tra tấn của bốn giai đoạn đầu đều tập hợp lại hành hạ ngườitrúng độc. Không những thế, người trúng độc lại vì hoàn hảo ở giai đoạn thứ năm, rất nhanh sẽ trở nên già nua. Đến một khắc cuối cùng trướctrước khi chết, những thống khổ cùng biến hóa của thân thể đều cảm thụđược rất rõ ràng.
Việc này đối với Lưu Bảo Nhi luôn tự cho mình là cao cao tại thượng mà nói, không thể nghi ngờ là tra tấn kinh khủng nhất.
"Ta... muốn... giết... giết ngươi..." Lưu Bảo Nhi nhìn thấy An Ninh, ánh mắt ngoài sự thống khổ còn có thêm ngoan độc nồng đậm.
An Ninh thở dài một tiếng, đã biếnthành cái bộ dạng này, Lưu Bảo Nhi sẽ làm thế nào để giết nàng đây? Ngay cả năng lực tự bảo vệ mình nàng ta còn không có, giờ phút này còn tâmtâm niệm niệm muốn giết nàng, vẫn còn chưa dứt bỏ được ý nghĩ ác độctrong lòng. Một người như vậy, cho dù có biến thành bộ dạng khốn khổnày, cũng không thể khiến người khác đồng tình cùng thương hại được.
"Đốt đi!" An Ninh thản nhiên mở miệng, nàng đã thấy được hiệu quả của "dụcniệm thực cốt", không cần thiết phải lưu lại Lưu Bảo Nhi nữa.
AnNinh thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó lập tức xoay người hướng ra ngoài cửa. Ở phía sau Thương Địch dùng ánh mắt ra hiệu choĐồng Tước, Đồng Tước ngay tức khắc hiểu được ý tứ của Thần vương, gậtđầu lĩnh mệnh.
Bọn họ vừa rời khỏi, ngôi miếu đổ nát phía sau bịmột trận đại hỏa thiêu rụi, ngay cả chiếc xe ngựa bên ngoài cũng khôngtránh khỏi bị lửa lớn cắn nuốt. Bầu trời cũng nhiễm một màu đỏ chếtchóc. An Ninh quay đầu lại, nhìn thấy lửa lớn hừng hực, trong đầu hiệnra cảnh tượng hỏa hoạn thê lương trong trí nhớ, ánh mắt nàng căng thẳng, bàn tay dưới cổ tay áo vô thức nắm chặt thành quyền.
Hận ý trong lòng lại như bị kích thích bộc phát, Thương Địch nhạy cảm phát hiệnthân thể An Ninh đang run rẩy, nhìn thấy ánh lửa lấp lóe trong mắt nàng, hắn bỗng ngẩn ra. Nghĩ đến những chuyện hắn điều tra được, con ngươixẹt qua một chút thâm trầm.
"Nàng không phải chỉ có một mình đâu."Thương Địch ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói. Không ai có thể rõ hơnhắn việc trong lòng mang theo thù hận thống khổ như thế nào. Hắn muốncho An Ninh biết, Thương Địch hắn sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh nàng. Chỉcần nàng muốn, hắn chắc chắn không một chút do dự sẽ vì nàng trả giá hết thảy.
Nghe giọng nói thì thầm bên tai, tâm trạng An Ninh chậm rãibình ổn trở lại. Đúng vậy! Nàng không chỉ có một mình, nàng không đơnđộc!
An Bình hầu phủ đại phu nhân đi Viêm Châu giúp An Như Yênmời danh y "Diệu Thủ công tử". Tất cả chuyện lớn nhỏ của Hầu phủ, tạmthời giao cho An Bình hầu gia ngũ phu nhân Tần Song Ngọc làm chủ. Đãmấy ngày liên tục, biểu tiểu thư Lưu Bảo Nhi vẫn không xuất hiện. Đốivới biểu tiểu thư ngang ngược này, nàng không xuất hiện bọn hạ nhân củaHầu phủ càng thêm mừng rỡ, cũng không có ai nhắc tới. Chỉ có duy nhấtAn Như Yên ở Khởi Thủy uyển có hỏi vài lần, nhưng cũng không biết tintức gì cả. Nghĩ đến tính tình của biểu muội này, e là lại chạy đến chỗnào đó để bắt nạt người khác rồi, sau đó cũng không hỏi thêm nữa.
Mà bên ngoài An Bình hầu phủ, bốn quốc gia đang chuẩn bị cuộc tụ hội mườinăm một lần. Cuộc tụ hội này kéo dài liên tục suốt một tháng, trong thời gian đó, bốn quốc gia liên tục luận bàn, trao đổi, nghị sự với nhau đểđạt được tiếng nói chung về mọi phương diện. Các hoạt động lớn bé diễnra nhiều không đếm xuể.
Mấy ngày nay, An Ninh theo chỉ dụ củaHoàng hậu nương nương, đi một chuyến vào hoàng cung. Khi gặp lại Hoànghậu nương nương, An Ninh có cảm giác bà đối xử thân thiết hơn vớinàng. Từ sau ngày Nam Cung Thiên Duệ tỉnh lại, lập tức được đưa về phủtướng quân dưỡng thương. An Ninh qua lời nói của Hoàng hậu nương nươngbiết được vết thương của Nam Cung Thiên Duệ đã không còn điều gì đáng lo ngại, trong lòng cũng yên tâm không ít.
Lúc này, nàng tiến vàotẩm cung của Hoàng hậu, lúc vượt qua các vị tần phi thỉnh an Hoàng hậunương nương thì có để ý thấy tất cả các phi tần đều có mặt ở đây, chỉ có Uyển quý phi là không thấy. Nghe nói, bởi vì chuyện xảy ra tại khu vực săn bắn mà Hoàng thượng không còn đi tới tẩm cung của Uyển quý phi nữa.
Trong lúc bốn quốc gia tụ hội, bên người Hoàng thượng cũng chỉ có Hoàng hậunương nương cùng đi theo. An Ninh biết, Hoàng hậu nương nương vì chuyệnnày mà vô cùng cao hứng. Không biết tình trạng của Uyển quý phi kia ởtrong tẩm cung là như thế nào?
Trong Thính Vũ hiên.
An Ninh ngồi ở trong sân, vẽ lại cảnh sắc trong viện, đã lâu chưa từng cầm bút vẽ tranh, nên thực có chút không quen.
"A, nhị tiểu thư thật là hăng hái, xem ra ông trời cũng thực quan tâm đếnnhị tiểu thư. Sắc trời hôm nay mà vẽ tranh thì quả thật là quá hoànmỹ." Ngũ phu nhân Tần Song Ngọc bước vào Thính Vũ hiên, vừa nhìn thấyAn Ninh, liền thân thiện đi tới. Lúc đến bên cạnh An Ninh, nhìn vào bức tranh của nàng, trong lòng không khỏi cả kinh, ánh mắt cũng có một tiakinh diễm chợt lóe rồi biến mất, "Nhị tiểu thư quả thật không hổ danh là 'Đệ nhất tài nữ', chỉ là tùy tiện vẽ một cảnh sắc, nhưng dưới ngòi bútcủa nhị tiểu thư, cũng có thể trở thành cảnh tượng chốn thần tiên tuyệtvời đến thế này."
Ngũ phu nhân không hề nói khoa trương, cảnh sắctrong tranh dưới ngòi bút của An Ninh hết sức sống động. Bà không ngờ,An Ninh dù sao cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, nhưng tay nghề này sợ là ngay cả này đại sư Đan Thanh cũng không bì kịp.
An Ninh nhìnngười vừa tới, trong lòng có chút giật mình, Tần Song Ngọc lại đến Thính Vũ hiên của nàng sao? Lúc trước rất hiếm khi có chuyện này!
AnNinh giật mình nhưng không hề biểu hiện ở trên mặt, buông bút vẽ xuống,khóe miệng nàng giơ lên một chút tươi cười, "Ninh Nhi bái kiến Tần dinương. Tần di nương đang nói gì vậy, cái gì là 'Đệ nhất tài nữ'? NinhNhi không đảm đương nổi đâu."
"Sao lại có thể nói là không đảmđương nổi? Cả kinh thành này, thậm chí là toàn bộ Đông Tần quốc, ai nóicon không xứng đáng với danh hào đó chứ?" Tần Song Ngọc ha ha cười nói,hiện tại ngay cả đám ăn mày ở đầu đường cũng biết, vốn dĩ danh hào "Đệnhất tài nữ" của An Bình hầu phủ đại tiểu thư là lợi dụng tài hoa của An Bình hầu phủ nhị tiểu thư mà có. Bây giờ, chân tướng rõ ràng, khôngphải con hoàn toàn xứng đáng là "Đệ nhất tài nữ" sao?
An Ninhđương nhiên hiểu rõ ý tứ của Tần Song Ngọc, nhưng nàng vẫn khẽ nhíu mày, "Tần di nương không nên nói lung tung, những lời này nếu bị đại tỷ tỷnghe được, thì không chỉ giận chó đánh mèo Ninh Nhi, mà còn giận cả Tầndi nương nữa đó!"
Tần Song Ngọc sắc mặt cương cứng, như vừa bịđánh cho một phát thật mạnh, phục hồi tinh thần, kéo kéo khóe miệng,"Phải, phải, phải, là Tần di nương không biết nặng nhẹ. Nhị tiểu thư cứ xem như cái gì cũng không nghe thấy, coi như di nương cái gì cũng chưanói ra nhé."
Bà vốn là muốn lấy lòng An Ninh, nhưng lại không ngờ chẳng những kỹ thuật vẽ tranh của An Ninh vô cùng xuất sắc mà lời nóira cũng hết sức sắc bén, so với dao găm sắc nhọn cũng không kém chútnào.
"Bích Châu, dâng trà." An Ninh mời Tần Ngọc Song đi đến bànđá trong sân ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Tần Ngọc Song, thử hỏi,"Hôm nay, Tần di nương tìm Ninh Nhi, có việc gì sao?"
"Cũng không có gì, ta cảm thấy nhàm chán, đến tìm nhị tiểu thư nói chuyện phiếm một chút để giết thời gian thôi." Tần Ngọc Song bưng ly trà, nhợt nhạt nhấp một ngụm, nhưng ánh sáng lóe ra trong ánh mắt, đã tố cáo lời nói dốicủa bà.
An Ninh xem ở trong mắt, đại phu nhân không có ở trongphủ, ngũ phu nhân Tần Ngọc Song làm chủ chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, việc nhiều không kể xiết, lại còn có nhã hứng tới nói chuyện phiếm giết thời gian sao?
Tần Song Ngọc tìm nàng, tất nhiên là có việc!
Nhớ tới Tần Song Ngọc ở kiếp trước, An Ninh cúi mặt xuống, cười nhưng không nói gì. Thật ra, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Tần Song Ngọc đến tìmnàng là có chuyện gì!
"Ninh Nhi a, Tần di nương cũng coi như đã nhìncon lớn lên. Có chuyện này, Tần di nương có lời xin lỗi con." Tần SongNgọc thật cẩn thận quan sát sắc mặt của An Ninh. Từ lúc bà bước vàoThính Vũ hiên đến bây giờ, trên mặt An Ninh vẫn luôn thản nhiên tươicười, làm cho người ta không nhìn ra được một chút tâm tư của nàng. Nha đầu này, quả nhiên là sâu xa đến cực điểm, nghĩ đến tính toán của mình, Tần di nương nhíu nhíu mày.
"Xin lỗi? Tần di nương tại sao phảixin lỗi Ninh Nhi? Người đừng khiến Ninh Nhi cảm thấy khó xử!" An Ninhnhíu mày, thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc Tần Ngọc Song này đang có chủ ý gì? Xin lỗi sao? Người như Tần Song Ngọc lại có thể xin lỗi nàng ư? Ha! Quả thật là mới mẻ!
Tần Song Ngọc đặt ly trà xuống, vô cùng thân thiết lôi kéo tay An Ninh, thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy tựtrách, "Hai năm qua trong lòng di nương vẫn luôn áy náy, ngày ngày đêmđêm đều nghĩ tới chuyện này. Cũng là do di nương có lời mà khó nói nênbất đắc dĩ mới không thể nói cho con sớm hơn. Mỗi khi nhớ tới mẫu thâncủa con, ta đều cảm thấy trong lòng vô cùng day dứt."
Trong lòngAn Ninh ngẩn ra, đáy mắt không dấu vết xẹt qua một chút quang mang, "Dinương muốn nói gì thì đừng ngại, di nương cứ nói thẳng ra đi."
Mẫu thân? Áy náy? Day dứt? Những chữ này phát ra từ miệng của Tần SongNgọc, tuy rằng chưa thực sự rõ ràng, nhưng thông minh như An Ninh, cũngđã có thể đoán ra điều mà ngũ phu nhân đang ám chỉ nhắc tới!
"Năm đó con lâm bệnh nặng mất trí nhớ, đại phu nhân lừa con, nói con là nữnhi do bà ấy sinh ra. Lại ra lệnh cưỡng chế tất cả mọi người trong phủkhông được để lộ ra sơ hở gì trước mặt con. Hơn nữa, năm đó Vân gia bịdiệt môn, Hoàng thượng từng hạ chỉ, bất luận là ai cũng không được bànluận về chuyện của Vân gia. Sau đó ở kinh thành, những điều liên quanđến Vân gia đều là điều cấm kỵ. Cho nên, mỗi ngày di nương nghe thấycon gọi đại phu nhân là 'Nương', cũng không dám nói cho con biết, mẫuthân thực sự của con không phải là đại phu nhân. Nay con đã trưởngthành, cũng hiểu biết như vậy, thật sự là may mắn."
Tần SongNgọc chậm rãi mở miệng, giọng nói ôn hòa cực kỳ thân thiết. Bà thật rakhông biết đại phu nhân không phải mẹ ruột của An Ninh, nhưng buổi tốihôm kia, lúc lão gia say rượu qua đêm trong phòng bà đã nói ra chuyệnnày. Lúc đó ngũ phu nhân mới biết, lập tức trong lòng có suy nghĩ tínhtoán.
Nghĩ đến mấy năm nay đại phu nhân đều đối với bà ức hiếpcùng khinh thường, trong lòng Tần Ngọc Song không khỏi hừ lạnh. Có lẽ,đây chính là lúc Tần Song Ngọc bà phản kích rồi.
An Ninh nhíumày, "A? Di nương là vì chuyện này mà phải áy náy sao? Vậy di nương ngàn vạn lần không cần để ở trong lòng, bây giờ di nương cũng đã nói cho AnNinh biết được chân tướng của sự việc, di nương không cần phải day dứtđiều gì cả."
Tần Ngọc Song giật mình, hiển nhiên không dự đoánđược An Ninh lại bình tĩnh đối mặt với chuyện này như thế. Bà mong muốn ít nhất An Ninh cũng phải sinh ra oán hận với đại phu nhân một chút,nhưng... Khẽ nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn, Tần Song Ngọc thậtsự nhìn không thấu vị nhị tiểu thư này.
Kéo kéo khóe miệng, TầnSong Ngọc tiếp tục thử, "Đại phu nhân cũng thật là, dù nhị tiểu thưkhông phải do bà sinh ra thì cũng không nên vì đại tiểu thư, lợi dụngnhị tiểu thư mới phải! Để cho đại tiểu thư nhận cái danh hào 'Đệ nhấttài nữ' lâu như vậy, hưởng thụ tất cả vinh quang vốn là của nhị tiểuthư."
Lợi dụng? Trong lòng An Ninh trồi lên một tia châm chọc,hiện tại Tần Song Ngọc ra sức châm ngòi, e là cũng đang có ý đồ lợi dụng nàng mà thôi! Hừ, không phải cũng cùng một loại với đại phu nhân sao?
"Tần di nương có vẻ như rất bất mãn với đại phu nhân và đại tiểu thư!" AnNinh cúi mặt xuống, nhợt nhạt nhấp một ngụm trà, giống như lơ đãng nói.
An Ninh vừa dứt lời, sắc mặt Tần Song Ngọc cương cứng. Bà đúng là bất mãnđối với đại phu nhân cùng đại tiểu thư, nhưng thật không ngờ An Ninh lại trực tiếp nói ra như vậy. Thấy mọi chuyện đã nói trắng ra như thế, TầnSong Ngọc cũng không cũng không cần che dấu cái gì nữa, trên mặt lộ ramột chút tươi cười, "Nhị tiểu thư, ở An Bình hầu phủ, ta và con đều lànhững người không có tiếng nói. Cho nên, càng cần phải quan tâm lẫnnhau mới đúng. Nhiều người hợp sức, có lẽ sẽ thêm một phần yên ổn. Con nói xem như vậy có đúng không, nhị tiểu thư?"
Ngũ phu nhân này,muốn cùng nàng ngồi chung trên một chiếc thuyền sao? Nghĩ đến chuyện đãxảy ra kiếp trước, Tần Song Ngọc này nhìn thì có vẻ mỏng manh yếu đuối,nhưng thật ra cũng không phải là người lương thiện gì. Bất quá, haingười lại có chung một kẻ thù, nếu Tần Song Ngọc muốn mượn sức của nàngthì nàng cũng không ngại giúp đỡ bà. Còn chưa biết cuối cùng là ai lợidụng ai đâu!
Tuy trong lòng đã nghĩ như vậy nhưng An Ninh lại cố ý làm khó dễ, vẻ mặt khó xử cau mày, "Tần di nương nói không sai, trongHầu phủ, Ninh Nhi quả thật là thấp cổ bé họng, nhưng chỉ sợ Ninh Nhikhông có năng lực bảo hộ Tần di nương..."
"Sao Ninh Nhi lại khách khí như vậy? Con gọi ta là di nương, mặc dù không phải là mẹ đẻ, nhưngcũng có thể tính là một nửa nữ nhi, không phải sao? Dù Ninh Nhi khôngthể bảo hộ ta, nhưng ta chắc chắn sẽ bảo hộ Ninh Nhi." Trong lòng TầnNgọc Song vui vẻ, cắt ngang lời nàng. Hiện giờ An Ninh đang được lãogia coi trọng, lại là nghĩa nữ của Hoàng hậu, còn thân cận được với Thần vương Thương Địch, chỗ dựa nhiều như vậy! Nếu mà phải chịu thiệt thìTần Ngọc Song bà cũng sẽ không xuất hiện tại Thính Vũ hiên ngày hôm nay.
"Nếu đã như vậy, sau này Ninh Nhi xin nhờ cậy Tần di nương quan tâm chiếu cố." An Ninh đứng dậy, hướng tới Tần Ngọc Song thi lễ.
Tần Song Ngọc cười ha ha đỡ An Ninh đứng lên, "Đều là người một nhà, hà tất phải khách khí như vậy. Ninh Nhi này, Tần di nương có chuyện mong NinhNhi sẽ giúp đỡ, không biết..."
Ánh mắt Tần Song Ngọc lóe lên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
An Ninh âm thầm nhíu mày, nhanh như vậy đã ra yêu cầu với nàng rồi sao?Xem bộ dáng ra vẻ khó xử của ngũ phu nhân, An Ninh thầm nghĩ trong lòng: An Bình hầu phủ này, nhân tài diễn trò cũng không ít đâu! Nhíu nhíu mi, An Ninh nở ra một nụ cười hòa ái, "Tần di nương có việc thì cứ nói rađừng ngại. Tần di nương không phải vừa mới nói, đã là người một nhà hàtất phải khách khí hay sao?"
Nghe An Ninh nói như vậy, khó xửtrên mặt Tần Song Ngọc nhất thời biến mất, "Là như vậy, tứ phu nhântrước khi mất đã đem Hinh Nhi nhờ cậy ta chiếu cố, nay Hinh Nhi đã mườiba tuổi rồi, ta từng đồng ý với tứ tỷ, bồi dưỡng con bé thật tốt. Đêmqua ta nằm mơ thấy tứ tỷ quay về oán trách ta không dạy dỗ tốt cho HinhNhi, nhưng... Ta vốn không có tài nghệ gì. Mới vừa rồi thấy Ninh Nhivẽ tranh đẹp như vậy, trong lòng nhất thời nghĩ tới, nếu Hinh Nhi có thể theo con học vẽ tranh. Chưa nói tới học được hết kỹ thuật của con, cho dù chỉ học một phần mười thôi, tương lai cũng có thể tìm được một mốinhân duyên tốt. Nếu được như vậy, ta cũng coi như giữ được lời hứa vớitứ tỷ, không biết Ninh Nhi con..."
Thì ra là thế!
Tần Song Ngọc tuy rằng lôi kéo nàng làm đồng minh, nhưng vẫn dành nhiều tâm tưđặt trên người An Lan Hinh! Cũng phải, An Lan Hinh vẫn còn nhỏ, lại dễdàng khống chế, so với nàng càng lợi dụng được nhiều hơn, không phảisao?
Nghĩ đến kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt An Ninh xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, "Tần di nương thực sự muốn Ninh Nhi dạyHinh Nhi vẽ tranh sao?"
"Nếu con có thể đồng ý việc này thì ta sẽ vô cùng cảm kích." Vẻ mặt Tần Song Ngọc chờ mong nhìn An Ninh, nhưngkhông hiểu vì sao, nụ cười trên mặt An Ninh lại khiến bà có cảm giác kỳdị, giống như đang châm chọc bà vậy.
Châm chọc? Sao An Ninh lại có biểu tình như vậy được?
"Nếu Tần di nương đã nhờ cậy, dĩ nhiên Ninh Nhi sẽ không cự tuyệt." An Ninhthản nhiên mở miệng nhận lời. Tần Ngọc Song a Tần Ngọc Song, nếu bàbiết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, liệu lúc đó bà có thấy hối hậnvới quyết định của mình bây giờ hay không?
Bà bồi dưỡng An Lan Hinh như vậy, mặc kệ là thật tâm hay là giả ý, đến lúc đó chỉ sợ...
An Ninh thu lại suy nghĩ trong đầu. Cũng được! Đây là chuyện của hai người bọn họ, nàng chỉ cần chờ xem kịch vui là được rồi!
"Vậy Tần di nương thay mặt Hinh Nhi cùng tứ tỷ cảm ơn con. Ngày mai, ta gọi Hinh Nhi đến Thính Vũ hiên, đã làm phiền con rồi." Tần Song Ngọc khônghề biết suy nghĩ trong lòng An Ninh. Lúc này, bà chỉ thầm nghĩ vừa mượn sức An Ninh bây giờ, vừa nhân cơ hội bồi dưỡng An Lan Hinh sau này sẽtrở thành một quân cờ hữu dụng. Nghĩ tới điều gì đó, Tần Song Ngọc theo bản năng vuốt ve bụng của mình một chút. Cũng đã qua một thời gian, bà cảm thấy hình như mình đang mang thai. Nếu như thật sự có thai thìđúng là không thể tốt hơn rồi.
An Ninh sắc bén phát hiện ra hành động của ngũ phu nhân, đáy mắt không dấu vết hiện lên một chút quangmang. Trước khi Tần Song Ngọc rời đi, An Ninh kéo kéo khóe miệng, giơlên một chút tươi cười vô hại, "Tần di nương, Ninh Nhi hi vọng Tần dinương sớm sinh cho phụ thân một tiểu quý tử, chắc chắn phụ thân sẽ yêuthương vô cùng."
Nếu là trước kia, có người nói với ngũ phu nhânnhững lời này, trong lòng bà sẽ thầm than một tiếng, cảm thấy vô cùng cô đơn. Nhưng hiện giờ, vẻ mặt bà tràn đầy tự tin, hết sức vui vẻ rờikhỏi Thính Vũ hiên.
An Ninh nhìn bóng dáng ngũ phu nhân biến mất ở ngoài cửa viện, quay trở lại trước giá vẽ, tiếp tục làm nốt công việcdang dở vừa rồi.
"Tiểu thư, người thật sự muốn dạy tam tiểu thưkia vẽ tranh sao?" Bích Châu đứng bên cạnh dò hỏi, hơi cau mày, tựa hồcó chút không rõ, tiểu thư đồng ý với Tần di nương thì tốt ở chỗnào. Tam tiểu thư kia nhìn thì có vẻ thực nhu thuận, nhưng đôi khi, lại làm cho người khác không cách nào thích nổi. Những việc tiểu thư cầnlàm đã rất nhiều rồi, bây giờ còn phải mất thời gian đi dạy nàng!
"Đồng ý thì cũng đã đồng ý rồi, còn có thể là giả hay sao?" An Ninh thảnnhiên mở miệng, bút lông trong tay nhẹ nhàng lướt trên mặt giấy.
"Hừ, xem ra ngũ phu nhân kia không sinh được đứa nhỏ nào, chắc đã coi tamtiểu thư như chính con ruột của mình rồi." Bích Châu bĩu môi, vẻ mặt vẫn rất mất hứng. Nàng nhớ tới chuyện đại phu nhân vì đại tiểu thư mà lợidụng tiểu thư, vậy ngũ phu nhân kia có khi nào cũng giống như đại phunhân, vì tam tiểu thư mà lợi dụng tiểu thư hay không? Vừa nghĩ đến đó,Bích Châu càng thêm cảnh giác đứng lên.
"Rốt cuộc có phải thật sự yêu thương hay không, chỉ cần qua một chút thời gian nữa, ngươi có thểnhìn thấy rõ ràng ngay thôi." Lực chú ý của An Ninh vẫn đặt vào bứctranh trước mặt. Đến lúc đó, Hầu phủ này, sợ rằng lại là một phen mưarền gió dữ. Tần Ngọc Song sao có thể ngờ được, lúc này bà có "dụng tâm" đối với An Lan Hinh, nhưng tới lúc đó, lại hận không thể giết An LanHinh ngay tức khắc!
"Ồ?" Ánh mắt An Ninh lơ đãng rơi xuống máitóc của Bích Châu, trên đó cài một chiếc trâm ngọc bích khiến nàng chúý. Ngày thường mặc dù An Ninh có cho Bích Châu một ít trang sức, nhưngtrong đó không có chiếc trâm ngọc bích này. Huống hồ, theo như nàngnhìn thấy, chiếc trâm kia giá trị không hề nhỏ, là ngọc quý hiếm có.
Nhận thấy tầm mắt của An Ninh, tuy rằng nàng còn chưa nói điều gì, tronglòng Bích Châu đã kêu lộp bộp một tiếng. Nhanh chóng xoay người, tránhđi ánh mắt sắc bén của An Ninh. Trong lòng âm thầm rên rỉ, đã biết rõánh mắt của tiểu thư vô cùng lợi hại, không biết hôm nay nàng ăn phảicái gì mà lại đem cây trâm ngọc bích cài ở trên đầu? Nghĩ đến người đưacho nàng cây trâm này, trong lòng rủa thầm: “Phi Phiên chết tiệt, cứngang ngược cố nhét cây trâm vào tay nàng cho bằng được. Bây giờ thìhay rồi, nếu bị tiểu thư phát hiện ra, nhất định sẽ giễu cợt nàng!”
Mà lúc này, ở một nơi bí mật gần đó, Phi Phiên liên tục hắt xì vài cái,theo bản năng nhìn chăm chú vào hai bóng dáng trong sân viện. Tiểu thưvẫn đang thảnh thơi vẽ tranh, mà nha đầu đang đưa lưng về phía hắn kia,không biết đang làm gì, nhưng nhìn thấy trên tóc của nàng có cài chiếctrâm ngọc bích, khuôn mặt tuấn mỹ của Phi Phiên hiện lên một chút tươicười vừa lòng, âm thầm nghĩ ngợi: “còn nói không muốn, chẳng phải bâygiờ đang mang ở trên đầu hay sao? Đúng là nữ nhân, chung quy cũng chỉ là khẩu thị tâm phi mà thôi!”
Hôm sau, An Ninh đang dùng đồ ănsáng, liền thấy quản gia mang vật gì đó vội vàng chạy vào. An Ninh nhìnthấy trong tay hắn cầm một chiếc hộp gấm, khẽ nhíu mày, "Quản gia tớiThính Vũ hiên là có việc gì sao?"
Quản gia hướng nàng hành lễ, mở miệng nói, "Nhị tiểu thư, Ly vương điện hạ nhờ lão nô đem vật này giaocho nhị tiểu thư, mong nhị tiểu thư đừng từ chối."
An Ninh liếcBích Châu một cái, Bích Châu liền lập tức đón lấy hộp gấm trong tay quản gia, mở ra đưa đến trước mặt An Ninh. Trong đó có một chiếc áo choàng, màu trắng như tuyết, được tạo ra từ da của ngân hồ vô cùng hiếm có, hoa lệ tinh xảo lại ấm áp mềm mại.
Ly vương này ra tay thật sự là hào phóng!
Nhớ tới ngày ấy, Triệu Cảnh Trạch trao ngọc bội cho nàng, cùng với nhữnglời thổ lộ của hắn, trong mắt An Ninh xẹt qua một chút lãnh ý. An Ninhphân phó Bích Châu đem áo choàng gấp lại cẩn thận, đặt vào trong hộpgấm, thoáng nhìn qua quản gia, thản nhiên mở miệng, "Quản gia còn cóviệc gì nữa sao?"
"Nhị tiểu thư, Ly vương điện hạ đang ở đại sảnh ngồi chờ, hy vọng có thể gặp mặt tiểu thư." Quản gia nói xong, thầmnghĩ trong lòng, nhị tiểu thư này thật sự là không đơn giản. Có thểthân cận được với Thần vương điện hạ còn chưa nói, hiện tại ngay cả Lyvương điện hạ cũng thể hiện sự quan tâm đối với nàng. Chiếc áo choàngkhi nãy, hắn vừa nhìn đã biết, đừng nói là da ngân hồ hết sức hiếm có mà ngay cả việc thuê người chế tác cùng với trang sức châu báu đính trênđó giá trị vô cùng xa xỉ!
"Sao?" An Ninh nhíu mày, Ly vương đang chờ ở đại sảnh sao? An Ninh bỗng nghĩ đến điều gì, mày khẽ nhíu, "Lão gia đâu?"
"Lão gia cũng đang ở đại sảnh, cùng Ly vương điện hạ thưởng trà! Lão giaphân phó lão nô tới đây nói cho tiểu thư, Ly vương điện hạ đích thân đến thăm tiểu thư, tuyệt đối không thể chậm trễ. Mong tiểu thư nhanh chóng chuẩn bị thật tốt ra gặp mặt Ly vương điện hạ." Quản gia đem mấy lời An Bình hầu gia lén phân phó với hắn nói cho An Ninh biết, mơ hồ có thểđoán lão gia đang suy tính điều gì, người kia chính là nhi tử của hoàngthượng a!
"Ra là vậy!" Ánh mắt An Ninh chợt lóe ra một chút biếnhoá kỳ lạ rồi nhanh chóng biến mất, khiến người khác không kịp phát hiện ra, "Bích Châu, đem đồ của Ly vương điện hạ giao cho quản gia. Quảngia quay trở về nói với Ly vương điện hạ, đại lễ như vậy, An Ninh khôngnhận nổi. Mặt khác mời nói cho phụ thân, thân thể Ninh Nhi không đượckhỏe, cần nghỉ ngơi, không tiện ra gặp khách."
Quản gia giật mình, "Nhị tiểu thư..."
Thân thể không được khỏe? Hắn thấy nhị tiểu thư tinh thần thực sự rất tốt, đâu có bộ dáng không được khỏe chứ.
"Sao vậy? Quản gia định để cho ta tự mình đi nói với phụ thân hay sao?" AnNinh khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn ôn hòa, nhưng trong đó lại ẩn chứa mộtchút lạnh lẽo, khiến cho quản gia bỗng nhiên phát run, trong lòng khôngkhỏi than thầm, nhị tiểu thư này, phong thái thật khiến người ta cảmthấy không giận mà uy.
"Lão nô lập tức đi bẩm báo với lão gia."Quản gia không hiểu tại sao lại có cảm giác tay chân run rẩy, nhị tiểuthư lúc trước không phải như thế này! Từ khi lão gia một lần nữa coitrọng nhị tiểu thư, nhị tiểu thư dường như không còn giống với trước kia nữa, có đôi khi, khí thế so với lão gia còn áp đảo hơn.
"Vậy làm phiền quản gia." An Ninh cúi mặt xuống, tiếp tục uống trà. Coi như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh qua.
Quản gia mang hộp gấm trong tay, tâm tình lúc đến và lúc về khác nhau mộttrời một vực. Ly vương điện hạ đưa đại lễ tới, mà lại mang trở về, cáinày... Hắn cơ hồ có thể đoán trước được nếu Ly vương điện hạ không tứcgiận thì e rằng lão gia cũng bốc hỏa thôi.
Quả nhiên, quản giavừa đến đại sảnh, Triệu Cảnh Trạch vốn tưởng rằng mình có thể gặp đượcAn Ninh, nhưng nhìn trước nhìn sau cũng không thấy An Ninh đâu, hắn nhất thời có chút sửng sốt.
"Nhị tiểu thư đâu?" Ánh mắt An Bình hầugia thâm trầm, giọng nói có chút hờn giận, theo bản năng nhìn thoáng qua Triệu Cảnh Trạch, âm thầm quan sát phản ứng của hắn.
"Nhị tiểuthư thân thể không được khỏe, cần nghỉ ngơi, không tiện ra gặp khách,còn có..." Quản gia nhất thời cảm thấy ánh mắt đang đặt trên người hắncàng ngày càng lạnh. Hắn thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, lão giarõ ràng là đang tức giận, về phần Ly vương điện hạ, trận lạnh lẽo kia là từ trên người hắn phát ra. Lúc này, quản gia âm thầm thở dài, nếu Lyvương biết nhị tiểu thư còn không nhận đại lễ của mình thì không biếthắn có tức giận bộc phát ngay tại đây hay không?
Tuy rằng hết sức lo lắng, nhưng quản gia đã không còn đường để lui nữa, không muốn nóicũng phải nói. Hít vào một hơi thật sâu, quản gia tiếp tục mở miệng,"Còn có... Nhị tiểu thư nói, đại lễ của Ly vương điện quá mức quýtrọng, nhị tiểu thư không nhận nổi, cho nên, muốn trả lại cho Ly vươngđiện hạ."
‘Oanh’ một tiếng, không khí trong đại sảnh nhất thờitrở nên vô cùng quỷ dị. Triệu Cảnh Trạch không thể ngờ An Ninh lại cựtuyệt hắn, lần trước hắn tặng ngọc bội cho nàng, tuy rằng đã bị hủy,nhưng đó là do Thần vương Thương Địch làm, An Ninh cũng không trực tiếptừ chối. Cho nên hôm nay hắn dùng da ngân hồ đã sắn bắt được lúc trướclàm thành áo choàng, còn đặc biệt đích thân đưa tới. Vậy mà An Ninhlại... đã vậy còn trực tiếp cự tuyệt!
Quả thật là không để lại cho Triệu Cảnh Trạch hắn một chút mặt mũi nào!
Trong lòng dâng lên tức giận nồng đậm cùng không cam lòng, nghĩ đến Thầnvương Thương Địch, chẳng lẽ An Ninh thật sự có cảm tình với Thần vương?
Đôi mắt híp lại, trong mắt Triệu Cảnh Trạch xẹt qua một chút sắc bén thâmtrầm, nếu đã như vậy, hắn cũng sẽ không để nàng được như ý!
"Việc này..." An Bình hầu gia nghe xong, trong lòng lộp bộp một chút. Mặc dù ông là mệnh quan triều đình, còn là một trong tứ đại gia tộc, nhưng Lyvương chung quy vẫn là hoàng tử. Hoàng thượng mặc dù đã có vài vị hoàng tử, nhưng vẫn chưa chịu sắc lập thái tử. Trong các hoàng tử đó, Dựvương điện hạ là có tư cách làm hoàng đế nhất, nhưng Dự vương điện hạlại bị Hoàng thượng phái ra ngoài kinh thành. Trong các vị hoàng tử còn lại, lực cạnh tranh của Ly vương điện hạ tuy rằng bây giờ còn chưa thực sự rõ ràng, nhưng ông nhìn ra được dục vọng đối với quyền lực nồng đậmtrong ánh mắt của Ly vương.
Một nam nhân như vậy, tuyệt đối sẽkhông ngừng leo lên địa vị cao hơn. Nếu trong thân thể có huyết thốngcủa hoàng thất, thì đối với ngôi vị hoàng đế kia, sớm hay muộn hắn cũngsẽ cố gắng tranh giành cho bằng được!
Nói không chừng, Ly vươngđiện hạ sẽ là người tiếp theo ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ông không thểđắc tội hắn. An Ninh này sao lại... hồ đồ rồi sao?
Ông làm saomà biết, An Ninh đúng là cố ý làm như vậy. Ly vương là một kẻ truy đuổiquyền lực, An Bình hầu gia cũng cùng một dạng với hắn mà thôi. An Ninhbiết rõ phụ thân của nàng không muốn đắc tội với Ly vương. Nếu vậy,nàng liền giúp ông đắc tội, thuận tiện khiến cho ông lo lắng không yên!
"Nghiệp chướng!" An Bình hầu gia gầm lên một tiếng, lo lắng nhận lấy hộp gấmtrong tay quản gia, xoay người nhìn về phía Triệu Cảnh Trạch, "Ly vươngđiện hạ chớ tức giận, tiểu nữ không hiểu chuyện, Ly vương điện hạ đạinhân đại lượng, không cần cùng tiểu nữ không chấp nhặt."
Con ngươi Triệu Cảnh Trạch phút chốc co rút, cha và con gái, thái độ của hai người đối với hắn hoàn toàn tương phản a!
"Như vậy, vật này..." Triệu Cảnh Trạch trầm tư một lát, ánh mắt dừng trênhộp gấm trong tay An Bình hầu gia, hơi ngập ngừng ám chỉ.
An Bình hầu gia cũng là người thông minh, nhanh chóng gật đầu, "Đại lễ này lãothần thay mặt tiểu nữ nhận trước, đợi lát nữa sẽ lại đưa qua cho nàng.Đại lễ của Ly vương điện hạ, nàng dĩ nhiên sẽ thích."
Triệu CảnhTrạch nhíu nhíu mi, nhất thời trong lòng có tính toán, bưng ly trà trong tay lên, nhàn nhạt uống trà, cũng không nói gì cả, nhất thời làm chokhông khí trong đại sảnh càng trở nên quỷ dị. An Bình hầu gia khôngbiết Ly vương điện hạ đang nghĩ cái gì, chỉ có thể ở một bên thật cẩnthận quan sát.
Sau một lúc lâu, Ly vương điện hạ buông ly tràtrong tay, đứng dậy đem hộp gấm trong tay An Bình hầu gia đặt ở trênbàn, lập tức giúp đỡ An Bình hầu gia ngồi xuống, một loạt động tác,giống như vô cùng thân thiết, vẻ mặt còn tràn ngập ý cười.
An Bìnhhầu gia âm thầm suy đoán tâm tư của Ly vương, nhưng thế nào cũng đoánkhông ra. Ly vương này, mặc dù không cao thâm bằng Thần vương ThươngĐịch, nhưng trải qua sinh tồn ở trong hoàng thất, hắn tất nhiên sẽ biếttự che giấu cảm xúc của bản thân!
Chỉ là một lát phẫn nộ cùng luống cuống kia, cũng đã rất nhanh liền biến mất.
Sau khi Triệu Cảnh Trạch đỡ An Bình hầu gia yên vị ngồi xuống, thì nhanhchóng quỳ một gối xuống trước mặt ông. Hành động này nhất thời làm choAn Bình hầu gia kinh hãi nhảy dựng lên, bước lên phía trước nâng TriệuCảnh Trạch đứng dậy, "Ly vương điện hạ đang làm gì vậy? Ngài làm như thế này là không thể được!"
Vẻ mặt Triệu Cảnh Trạch chân thành nhìnthẳng vào hai mắt của An Bình hầu gia, thở dài một tiếng, "Ở trước mặthầu gia, bổn vương cũng không muốn che giấu điều gì. Nói thật với hầugia, từ sau khi nhìn thấy nhị tiểu thư ở mẫu đơn yến, bổn vương đã mộtlòng hướng tới nàng. Ngày ngày tương tư, rốt cuộc quên không được. Bổn vương không nhìn thấy nữ nhân nào khác, trong đầu luôn hiện lên bóngdáng của nhị tiểu thư, không sao xóa đi được. Bổn vương có nghe nói nhị tiểu thư cùng Thần vương biểu ca đang qua lại, đoán rằng hai người vốnlà một đôi tài tử giai nhân, cho nên vẫn không dám đường đột tiến tớivới nhị tiểu thư. Nhưng thời gian qua, thật sự là không chịu nổi tưởngniệm ở trong lòng, bổn vương liền đánh bạo, kiên trì đến Hầu phủ, cho dù chỉ là gặp mặt nhị tiểu thư một chút thôi cũng đã cảm thấy mãn nguyệnrồi!"
"Thần vương điện hạ hắn..." An Bình hầu gia bởi vì lời nóicủa Triệu Cảnh Trạch mà vui sướng không thôi, nghe ý tứ trong đó, thì ra Ly vương điện hạ lại coi trọng An Ninh, còn lưu luyến si mê như vậy,quả thật khiến cho ông cảm thấy rất vui mừng. Nhưng nghe được hai chữ"Thần vương", An Bình hầu gia lại có chút băn khoăn, Thần vương điện hạlà vị vương gia được hoàng thượng thương yêu nhất, có thể nói hoàngthượng coi Thần vương chẳng khác nào con ruột của mình.
Như nhìnra băn khoăn của An Bình hầu gia, Triệu Cảnh Trạch nhíu nhíu mi, tiếptục nói, "Bổn vương xưa nay luôn kính trọng Thần vương biểu ca, nhưnghắn chung quy vẫn là hoàng tử của Bắc Yến!"
Một câu này làm choAn Bình hầu gia trong lòng cả kinh, nhất thời ánh mắt sáng lên, cái nàythực sự đã nhắc nhở ông, Thần vương có được hoàng thượng yêu thương,nhưng chung quy cũng không phải là con ruột, tương lai hoàng thượng sẽkhông thể nào để một người khác họ thừa kế ngôi vị hoàng đế của Đông Tần quốc đi. Huống chi, Thần vương mang họ của hoàng thất Bắc Yến, nếutặng ngôi vị cho Thần vương, thì không phải là đem toàn bộ giang sơn của Đông Tần quốc tặng cho Bắc Yến quốc hay sao?
Ngôi vị hoàng đếnày vẫn còn cơ hội với mấy vị hoàng tử của Đông Tần, có thể là hiện tạiThần vương được hoàng thượng yêu thương, nhưng sau này thay đổi quânchủ, thì cái gì cũng không thể nói trước được. Trước khác nay khác, vìmưu kế lâu dài, trong lòng An Bình hầu gia đã có quyết định của chínhmình, thân thiện mở miệng, "Ly vương điện hạ có thể để mắt tiểu nữ nhưvậy, đó là phúc khí tiểu nữ."
Triệu Cảnh Trạch vừa lòng gật đầu,hiểu được lựa chọn của An Bình hầu gia. Xem ra, An Bình hầu gia này vẫn là một người thức thời, Triệu Cảnh Trạch giơ lên một chút tươi cười,"Không biết nhị tiểu thư đã có mối nhân duyên nào hay chưa?"
Nhắc tới việc này, càng làm cho An Bình hầu gia vui mừng quá đỗi, "Còn chưacó, còn chưa có, tiểu nữ cũng đã cập kê, đang chờ có người đến cầu hôn!Ly vương điện hạ, hôm nay mời ở lại quý phủ dùng yến. Lão thần sẽ bảotiểu nữ tới tự mình tạ tội với ngài."
"Như thế rất tốt, vậy lúcnày, không bằng để tự bổn vương đem lễ vật đến tặng cho nhị tiểu thư, có được hay không?" Triệu Cảnh Trạch ngụ ý mở miệng.
An Bình hầugia nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, không ngừng gật đầu, "Được, đươngnhiên được. Quản gia, mau dẫn Ly vương điện hạ tới Thính Vũ hiên."
Trong Thính Vũ hiên.
An Ninh tựa lưng vào tháp thượng, lật xem quyển sách trên tay, nhất thờicảm giác được không khí xung quanh có chút dị thường. Hơi thở kia nàngđã từng vô cùng quen thuộc, do vậy không cần quay đầu lại, nàng cũngbiết người đến là ai. Trong mắt xẹt qua một tia ngoan độc, Triệu CảnhTrạch này lại dám đến tận Thính Vũ hiên của nàng!
Như nghĩ đến điềugì, ánh mắt An Ninh dừng lại trên một cái chén ở bên cạnh, trong lòngcười lạnh. Hừ! Nếu đã đến đây, sao nàng lại không đón tiếp hắn thật tốtchứ?
Bàn tay An Ninh nhanh nhẹn tóm lấy cái chén bên cạnh, hướng tớiphương hướng có tiếng bước chân truyền đến mà hung hăng ném qua, khí thế sắc bén, không một chút do dự.
"A..." Tiếng hô đau vang lên. AnNinh vừa lòng cười, lập tức quay đầu nhìn về phía người đang chật vậtkia. Trên trán hắn đã chảy ra một dòng máu tươi, mà Ly vương giờ phútnày, cũng là bộ dáng vô cùng tức giận. Trong lòng trồi lên một tia đắcý, nhưng An Ninh vẫn cắn chặt môi, vẻ mặt vô tội mở miệng, "A! Ly vươngđiện hạ, sao lại là ngươi?"