Xe ngựa chở An Ninh từ từ đi trước, nhưng lại đi về hướng cửa thành.
Trên xe ngựa, An Ninh bị che kín hai mắt. Nhưng không cần nhìn nàng cũng cóthể tưởng tượng ra giờ phút này vẻ mặt Lưu Bảo Nhi đắc ý như thế nào.Lưu Bảo Nhi tìm tới cửa, cũng nằm trong dự liệu của nàng, nhưng nàng lại không dự đoán được, nàng ta còn nhờ hai người khác tới giúp đỡ!
Sư huynh sao? An Ninh nghĩ tới cách xưng hô vừa rồi của Lưu Bảo Nhi. Nàngta bị phụ thân đưa lên núi học nghệ, hai vị sư huynh này của nàng ta,kiếp trước nàng cũng có nghe qua. Đại sư huynh luôn là một thân y phụcmàu xanh, còn nhị sư huynh thì thủy chung với y phục màu trắng.
Trước khi Lưu Bảo Nhi tới bái sư, thanh danh của hai người này trên giang hồcũng không tệ lắm, được xưng là "Thanh Bạch song hiệp". Nhưng từ khi cóvị sư muội ngang ngược Lưu Bảo Nhi này, hai người đó vì lấy lòng nàngta, nàng ta có yêu cầu gì cũng đều đáp ứng. Vì tính tình Lưu Bảo Nhi nhỏ mọn hẹp hòi, đã làm không ít chuyện không có tính người, thủ đoạn lạitàn nhẫn đến cực điểm; bởi vậy, khi Lưu Bảo Nhi bị mọi người xem như tai họa, hai người kia cũng được phong cho danh hào "Thanh Bạch song sát".Ba người này, cơ hồ là ai nhắc đến cũng biến sắc, người người gặp đượclà giết.
Lưu Bảo Nhi vì đối phó với nàng, lại mời cả hai người này đến, xem ra, Lưu Bảo Nhi thật đúng là coi trọng nàng!
"Biểu tiểu thư, chúng ta đi tới nơi nào vậy?" An Ninh trầm giọng mở miệng.Mặc dù bị bọn họ khống chế, nhưng trong lòng vẫn không có một chút kinhhoảng. Nàng biết mình cần phải làm gì, nếu trong lòng càng bối rối, thìcàng không có lợi cho bản thân.
Lưu Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia đắc ý, "Đi tới đâu, đợi lát nữa ngươi sẽ biết!"
Từ rất sớm, Lưu Bảo Nhi đã vạch ra kế hoạch này. Hai ngày qua, nàng cũngkhông hề rảnh rỗi, đã vì An Ninh tìm một nơi táng thân thật tốt. Vẫn chờ có cơ hội, hôm nay thật không dễ dàng nàng ta mới ra khỏi An Bình hầuphủ. Nàng đã sắp xếp cho hai vị sư huynh chuẩn bị thật tốt, dù có đanglà ban ngày ban mặt thì sao chứ? Hai vị sư huynh của nàng không phải dễdàng bắt được An Ninh đưa lên xe ngựa hay sao? Lúc trước ở Vệ Thành haythậm chí là nơi khác, chuyện như vậy bọn họ cũng làm không ít, từ lâu đã vô cùng thuần thục.
Lúc này, nàng nhất định phải khiến cho An Ninh chết thật thê thảm!
Nghĩ đến mưu kế của mình lập ra, Lưu Bảo Nhi khoái chí cười ha ha ra tiếng.Tiếng cười quanh quẩn ở trong xe ngựa, mơ hồ lộ ra hàn ý. An Ninh nghevào trong tai, mi tâm không khỏi nhíu lại. Rất nhanh xe ngựa đã dừng lại bên ngoài một ngôi miếu đổ nát.
"Bảo Nhi, đã đến rồi." Bên ngoài xe, bạch y nhị sư huynh mở miệng, người đã nhanh nhẹn nhảy xuống.
Hắn lập tức vén rèm che lên, thật cẩn thận đỡ Lưu Bảo Nhi xuống xe. Lưu Bảo Nhi hất hất cằm, phân phó hắn ở bên ngoài cột lại xe ngựa, sau đó quaysang thanh sam đại sư huynh nói, "Sư huynh, huynh mau đưa nàng taxuống."
Thanh sam đại sư huynh rất nhanh khiêng An Ninh xuống xe. An Ninh có cảm giác thân thể mình bị ném thật mạnh xuống đất. Lúc này,nàng đang ở bên trong ngôi miếu hoang đổ nát, bị người ta vứt xuống mặtđất. An Ninh chịu đựng đau đớn, trong lòng âm thầm rủa ra tiếng, cắn cắn môi, nhưng vẫn cố ẩn nhẫn .
Xoạt một tiếng, khăn đen che mắtđược tháo xuống, An Ninh lại nhìn thấy được ánh sáng. Thứ đầu tiên nàngnhìn thấy là khuôn mặt tươi cười tùy tiện cùng với ánh mắt lóe ra âm độc vô cùng đắc ý của Lưu Bảo Nhi.
An Ninh theo bản năng đánh giábốn phía xung quanh một chút. Một gian miếu đổ nát, dựa theo thời gianchạy xe ngựa vừa rồi, nàng có thể đoán được, nơi này nhất định cách rấtxa kinh thành, lại càng không khó đoán ra ý đồ của Lưu Bảo Nhi.
"Nhìn cái gì mà nhìn? An Ninh ngươi cuối cùng cũng đã nằm trong tay Lưu BảoNhi ta!" Lưu Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, tiến lên từng bước, ngẩng caocằm, ngạo nghễ nhìn An Ninh, cẩn thận đánh giá. Bộ dạng của An Ninh nàythật sự không tồi, nghe nói vừa mới cập kê không lâu, đã xinh đẹp độnglòng người như vậy. Ngay cả nàng là một nữ nhi cũng phát hiện được trênngười nàng ta như ẩn như hiện phát ra hơi thở mê người, thật sự là làmcho người khác đui mù. Nghe nói, danh hào "đệ nhất tài nữ" của biểu tỷ,vốn là do lợi dụng An Ninh mà có. Cũng khó trách, nữ tử tài sắc vẹn toàn thế này, làm sao biểu tỷ có thể bỏ qua không tha chứ?
Trong lòng trồi lên một tia cười lạnh, hôm nay An Ninh rơi vào trong tay Lưu BảoNhi nàng, thì đừng mơ tưởng có cơ hội giữ lại mạng sống.
Độtnhiên, di dời tầm mắt, trong lúc lơ đãng lại thấy bạch y nhị sư huynhđang nhìn An Ninh, trong mắt hắn mang theo một tia si mê. Lưu Bảo Nhikhông khỏi nhíu nhíu mày, khuôn mặt này, ngay cả nhị sư huynh của nàngcũng bị mê hoặc rồi, nhất thời hờn giận trong lòng càng thêm mãnh liệt,lạnh lùng mở miệng, "Nhị sư huynh, bộ dạng của nàng rất xinh đẹp sao?"
"Rất xinh đẹp." Bạch y nhị sư huynh trả lời hoàn toàn theo bản năng. Vừa rồi hắn ở bên ngoài đánh xe ngựa, không nhìn thấy nàng. Khi xuống xe cũngchỉ thoáng nhìn qua, mà nữ tử này cũng là dùng chiếc khăn đen che haimắt. Hiện giờ, khăn đen đã được tháo xuống, đôi mắt sáng kia tròn tolinh động, ở trên gương mặt phát ra ánh sáng rạng rỡ, sáng lạn mê người. Thấy nàng đang trong trang phục nam tử, hắn nghĩ tới Lưu Bảo Nhi khi ởbên ngoài hành tẩu cũng không ít lần giả nam trang. Hắn vốn tưởng rằngLưu Bảo Nhi đã là tuyệt sắc, nhưng nhìn nữ tử ở trước mặt, hắn không thể không thừa nhận: Lưu Bảo Nhi cùng nữ tử này, quả thực không khác nào là bùn với mây.
"Rất xinh đẹp?" Lưu Bảo Nhi phút chốc ngữ điệu cấtcao, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, hung hăng đánh vào ngực bạch y nhị sưhuynh, vẻ mặt tức giận. Hắn chẳng những không có tỉnh lại, mà còn khenngợi An Ninh xinh đẹp trước mặt nàng nữa sao?
Tuy rằng Lưu BảoNhi cảm thấy chướng mắt hai vị sư huynh này, nhưng vì lòng hư vinh caocao tại thượng, nàng đã sớm coi hai người này là vật sở hữu của mình.Cho dù nàng không thích họ, nhưng cũng sẽ không cho bọn họ thích ngườikhác, mà còn là An Ninh thì lại càng không thể được.
Bạch y nhịsư huynh bị đánh một chưởng, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, ý thứcđược phản ứng vừa rồi của chính mình, lập tức dời ánh mắt khỏi người AnNinh, không ngừng ở bên cạnh Lưu Bảo Nhi lấy lòng, "Sư huynh là nói BảoNhi rất xinh đẹp, nữ tử này sao có thể so được với Bảo Nhi của chúng tachứ?"
Nữ tử này sớm hay muộn cũng chết trong tay của Lưu Bảo Nhi,thật đáng tiếc cho dung nhan xinh đẹp như vậy, nếu để thêm vài năm nữa,nàng nhất định sẽ trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Tuy bạch y nhị sư huynh vô cùng tiếc hận, nhưng hắn cũng sẽ không vì một người sắp chết mà đắc tội tiểu tổ tông của hắn!
"Hừ, sư huynh suy nghĩ cái gì, Bảo Nhi có thể không rõ sao?" Lưu Bảo Nhi hừlạnh một tiếng, ánh mắt nhìn An Ninh có chút dao động, trong đó lộ ramột tia tà ác tính kế, làm cho người khác nhìn vào cảm thấy toàn thân tê dại.
An Ninh có chút nhíu mày, trực giác nói cho nàng biết, ýnghĩ trong đầu của Lưu Bảo Nhi nhất định không phải là chuyện tốt đẹpgì.
Quả nhiên, Lưu Bảo Nhi nặn ra một chút tươi cười, vô cùngthân thiết kéo cánh tay bạch y nhị sư huynh, "Nhị sư huynh, yểu điệuthục nữ, quân tử hảo cầu. Nếu huynh thấy bộ dáng nàng thật xinh đẹp, vậy Bảo Nhi đem nàng tặng cho huynh thì thế nào? An Bình hầu phủ nhị tiểuthư, nghe nói vừa cập kê không lâu, bộ dạng này vẫn là một khuê nữ mớilớn, tư vị của nàng khẳng định là rất mất hồn đi."
An Ninh rùngmình, bàn tay dưới cánh tay áo phút chốc nắm chặt, trong mắt bắn nhanhra một tia hàn ý, Lưu Bảo Nhi này, cũng thật quá độc ác rồi!
"Hừ, trừng cái gì mà trừng?" Lưu Bảo Nhi nhận thấy ánh mắt của An Ninh, tứcgiận hừ một tiếng. Khi xoay mặt lại nhìn về phía bạch y nhị sư huynh,ngay lập tức khôi phục lại vẻ tươi cười, "Sư huynh, huynh cảm thấy thếnào? Ta nghĩ tặng cho huynh nếm thử tư vị mới này trước, Bảo Nhi tra tấn nàng sau cũng không muộn!"
Bạch y nhị sư huynh vì nhưng lời nàycủa Lưu Bảo Nhi mà giật mình một lát. Khi tỉnh táo lại, hiểu rõ ý tứ của nàng, ngoài việc giận tái mặt, lại có hơn một phần lo lắng, "Bảo Nhi,muội hiểu lầm rồi, trong lòng sư huynh chỉ có muội..."
"Bảo Nhiđương nhiên biết trong lòng sư huynh chỉ có Bảo Nhi, bất quá, nam nhânthôi... Chẳng lẽ sư huynh chưa tới hoa lâu lần nào sao?" Con ngươi LưuBảo Nhi chuyển động , ý xấu trong mắt càng đậm.
Thân thể bạch y nhị sư huynh cứng đờ, nhất thời sắc mặt lúc xanh lúc trắng, "Bảo Nhi... ta..."
Từ sau khi yêu thích Lưu Bảo Nhi, tuy rằng hắn vẫn đi hoa lâu, nhưng chỉdám gạt Lưu Bảo Nhi, vụng trộm mà đi. Hắn không ngờ Lưu Bảo Nhi lại biết chuyện này. Theo bản năng, hắn nhìn thoáng qua thanh sam đại sư huynh,lại nhìn thấy vẻ mặt vô tội của sư huynh mình.
"Sư đệ, chuyện nàykhông phải là ta nói." Thanh sam đại sư huynh bắt tay để trước ngực,đứng một bên xem trò hay. Hắn ước gì Lưu Bảo Nhi vì chuyện này mà lạnhnhạt với nhị sư đệ, như vậy cơ hội hắn có được Bảo Nhi sẽ lớn hơn, không phải sao? Bảo Nhi được Lưu lão gia vô cùng yêu thương, cưới được BảoNhi, chẳng khác nào cưới được một nửa gia sản của Lưu gia, việc này thuvề lợi ích không nhỏ đâu.
An Ninh nhìn này ba người đối đáp, ánh mắt chợt lóe, đáy mắt không dấu vết xẹt qua một chút tính toán.
"Biểu tiểu thư, hai vị công tử đây đều tuấn tú lịch sự, lại cùng tình thâm ýtrọng đối với ngươi. Quả thật khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ." Khóemiệng An Ninh giơ lên một chút tươi cười, vẻ mặt vô hại, nụ cười này tuy rằng không thể mê hoặc được Lưu Bảo Nhi đang tràn đầy địch ý với nàng,nhưng lại chậm rãi rơi vào tâm trí hai vị sư huynh kia của nàng ta.
Bọn họ sao có thể không hiểu rõ Lưu Bảo Nhi chứ? Lưu Bảo Nhi trời sinh tính tình ương ngạnh, nữ tử trước mắt này lại dịu dàng vô hại. Nhớ tới lúcLưu Bảo Nhi kể chuyện cho bọn họ nghe, tuy rằng lúc ấy phẫn nộ khôngthôi, nhưng giờ phút này, nhìn thấy một nữ tử mảnh mai như vậy, tronglòng bọn họ cũng hiểu được vài phần.
Nhưng hiểu được thì có thểlàm thế nào? Nếu Lưu Bảo Nhi muốn nữ tử này phải chết thì nhất định nàng ấy không có khả năng sống sót. Chuyện như thế này đã từng xảy ra khôngbiết bao lần. Ở trong mắt hai người bọn họ, mệnh lệnh của Lưu Bảo Nhichính là tất cả. Cho dù nàng muốn hai người bọn họ xâm nhập vào hoàngcung ám sát hoàng đế, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng.
Lúc này lại nghe thấy nữ tử xinh đẹp trước mặt khen ngợi, phòng bị trong lòng dần dần biến mất.
"Hừ!" Lưu Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đang mơ tưởng tính kế gì vậy, hôm nay ngươi đừng hòng trốn khỏi lòng bàn tay của Lưu Bảo Nhi ta."
An Ninh nhíu mày, "Điều này An Ninh tất nhiên là biết được, An Ninh cũngsẽ không bỏ trốn, nhưng An Ninh có chút suy nghĩ, hai vị công tử đều yêu thương biểu tiểu thư như vậy, không biết rốt cuộc biểu tiểu thư có cảmtình đối với vị nào?"
An Ninh dứt lời, quả nhiên nhìn thấy sắcmặt Lưu Bảo Nhi thoáng giật mình, mà hai vị sư huynh đồng thời liếc mắtnhìn đối phương một cái, sau đó lập tức đều đem ánh mắt dừng ở trênngười Lưu Bảo Nhi, trong mắt ẩn chứa chờ mong cùng khẩn trương.
An Ninh thấy hiệu quả mong muốn đang chậm rãi hiện ra, khóe miệng lơ đãngnhếch lên, tiếp tục mở miệng nói, "Đông Tần quốc không thể giống như Tây Lăng quốc, Tây Lăng nữ tử một người có thể thú rất nhiều nam tử. Các vị sinh ra ở Đông Tần quốc, theo phong tục của Đông Tần quốc, nam tử cóthể có ba vợ bốn nàng hầu, nhưng nữ tử lại chỉ có thể gả cho duy nhấtmột người. Không biết trong hai vị công tử, vị nào có phúc khí được ômgiai nhân về? Nếu có thể ôm giai nhân về, quả nhiên là vận khí vô cùngtốt , chỉ là đáng tiếc cho người còn lại, nữ tử mình yêu thương lại cùng người khác động phòng hoa chúc, tư vị này quả thật…..."
"Ngươicâm miệng cho ta." Lưu Bảo Nhi gầm lên, đánh gãy lời nói của An Ninh. An Ninh này, rõ ràng đang cố ý châm ngòi ly gián ba người bọn họ. Đangmuốn tiến lên đánh An Ninh một cái bạt tai, lại bị hai vị sư huynh ngănlại.
Thanh sam đại sư huynh nắm cổ tay Lưu Bảo Nhi, vẻ mặt gấpgáp nhìn nàng, "Bảo Nhi, sư huynh vẫn thích muội, lần đầu tiên nhìn thấy muội, ta đã yêu muội rồi. Muội cũng thích sư huynh phải không? Ngườimuội sẽ gả là ta, đúng hay không?"
Câu nói kia của An Ninh cơ hồđã tạo ra khoảng cách giữa hai vị sư huynh của Lưu Bảo Nhi, đằng saunhững lời nói đó, không thể nghi ngờ là nàng muốn kích thích đến suynghĩ khúc mắc nhất trong đáy lòng của hai nam nhân này. Vấn đề đó, không phải bọn họ chưa từng nghĩ qua, chỉ là trước kia vẫn e ngại đối phươngnên không nói ra. Bây giờ, An Ninh nói thẳng ra như vậy, đem toàn bộ lolắng trong nội tâm của bọn họ phơi bày hết ra bên ngoài. Nếu như hôm nay Lưu Bảo Nhi không cho bọn họ một đáp án thỏa đáng, chắc hẳn bọn họ sẽkhông an lòng.
"Ngươi buông Bảo Nhi ra, người trong lòng củaBảo Nhi là ta. Ngày hôm qua nàng còn hôn ta." Bạch y nhị sư huynh tiếnlên, đẩy mạnh thanh sam đại sư huynh ra, lôi cổ tay Lưu Bảo Nhi, kéonàng ôm chặt chẽ ở trong lòng mình.
Tuy rằng Lưu Bảo Nhi đã luyện qua võ công, nhưng khí lực của nàng so với sư huynh mà nói thì vẫn kémmột chút. Lưu Bảo Nhi bị giam cầm trong lòng của hắn giãy dụa muốn thoát ra, nhưng bạch y nhị sư huynh ở đằng sau sao có thể để cho nàng đạtđược ý muốn? Bạch y nhị sư huynh nghĩ rằng, chỉ cần hắn ôm chặt lấy LưuBảo Nhi, thì có thể khiến cho đại sư huynh mất đi hi vọng.
Thanh sam đại sư huynh ánh mắt sắc bén trừng trừng nhìn sư đệ của mình, "Hôn ngươi?"
Biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, con ngươi thanh sam đại sư huynh trởnên căng thẳng. Rút mạnh lưỡi kiếm ở bên hông, nhằm vào bạch y nhị sưhuynh đâm tới. Thế kiếm dứt khoát, không vì người kia là sư đệ của mìnhmà có chút lưu tình, ra tay tàn nhẫn như đối với kẻ địch.
Bạch ynhị sư huynh không ngờ đại sư huynh lại ngoan độc như vậy, mắt thấy lưỡi kiếm sắp đâm vào thân thể mình, hắn nhanh nhẹn tránh né. Nhưng hànhđộng này lại khiến cho Lưu Bảo Nhi có cơ hội giãy thoát ra ngoài. Hơi ấm của nữ nhân trong lòng biến mất, bạch y nhị sư huynh rủa thầm mộttiếng, vừa ngẩng đầu, đã thấy ngay người muốn giãy ra khỏi ôm ấp của hắn - Lưu Bảo Nhi lại bị thanh sam đại sư huynh kéo mạnh vào trong lòng.Không ngờ, đại sư huynh lại ôm lấy hai vai của Lưu Bảo Nhi, cúi ngườihôn môi của nàng, hình ảnh này không thể nghi ngờ đã làm hắn càng thêmkích động.
Thanh sam đại sư huynh lúc này chỉ muốn chứng minhmình thắng sư đệ một bậc, Bảo Nhi đã hôn sư đệ thì sao? Vậy hắn muốn đểcho sư đệ biết, hắn cũng có thể hôn Bảo Nhi, hắn cũng có thể cùng BảoNhi có hành động thân mật. Con ngươi trở nên thâm trầm, giờ phút này, nữ nhân mình thích đứng ngay trước mặt, gần gũi như vậy, kích thích ngọnlửa thiêu đốt trong lòng thanh sam đại sư huynh, ngay cả máu trong người cũng bất giác sôi trào, từng chút từng chút đưa môi mình tới gần môiLưu Bảo Nhi…….
Ngày thường tuy Lưu Bảo Nhi cùng sư huynh đệ haingười họ không phải chưa từng có những hành động thân thiết, nhưng cùnglắm hắn cũng chỉ được ôm một cái mà thôi. Hơn nữa, trong đầu hắn đã ảotưởng không biết bao nhiêu lần hình ảnh Lưu Bảo Nhi trở thành nữ nhâncủa hắn, đôi môi kia, hắn đã luôn muốn được chạm vào; hiện giờ, hắn phải chớp ngay lấy cơ hội hiếm có này mới được.
"Không, khôngcần... nếu ngươi dám, ta nhất định sẽ giết ngươi!" Lưu Bảo Nhi vội vàngrống to. Nhìn mặt hắn càng ngày càng gần, trong lòng chán ghét đến cựcđiểm, muốn đẩy hắn ra, nhưng hai vai của nàng bị hắn giữ chặt, căn bảnkhông thể làm gì được…... Chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt đáng ghétkia càng lúc càng phóng đại không ngừng tới gần. Lập tức, đôi môi bị che lại, trong đầu Lưu Bảo Nhi trống rỗng, cảm giác không khác nào ngãxuống địa ngục.
Tức giận bộc phát, Lưu Bảo Nhi giờ phút này hậnkhông thể giết người, nàng không nghĩ tới đại sư huynh lại dám làm trái ý của nàng.
Người có thể hôn Lưu Bảo Nhi nàng, nhất định phải làngười mà nàng thích, sao có thể bị đại sư huynh chiếm mất tiện nghi? Xúc cảm trên môi truyền đến, chán ghét trong lòng không ngừng nổi lên. LưuBảo Nhi sức giãy dụa, muốn đẩy hắn ra, nhưng thanh sam đại sư huynhđương nhiên sẽ không để cho nàng như ý. Hắn còn đang đắm chìm bên trongđôi môi ngọt ngào này. Lưu Bảo Nhi tuy rằng ương ngạnh cùng tàn nhẫn,nhưng vốn là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều, tư vị khi hônnàng, tất nhiên là mất hồn hơn nhiều so với hoa nương ở thanh lâu. Hơnnữa, nàng còn là nữ nhân mà hắn thích, chỉ cần một cái hôn đã khơi dậydục vọng trong cơ thể hắn. Hắn chẳng những luyến tiếc không muốn buôngra, mà còn muốn hoàn toàn chiếm lấy thân thể mềm mại trong lòng này.
Chỉ cần Bảo Nhi trở thành nữ nhân của hắn, thì sư đệ sẽ không còn cách nàotranh giành với hắn được nữa. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thanh sam đại sư huynh, đáy mắt hắn càng thêm thâm trầm, hành động càng thêm điên rồ, tay hắn đột nhiên xoa nắn nơi mềm mại trước ngực Lưu Bảo Nhi.
Lưu Bảo Nhi toàn thân ngẩn ra, nhận thấy ý đồ của hắn, hô hấp đục ngầu kialại càng làm cho Lưu Bảo Nhi chán ghét cực điểm, đầu gối nhanh chóngnhấc lên, hung hăng đá đá mạnh vào hạ thân của hắn.
"Á..." Thanhsam đại sư huynh bị đau bất ngờ rống lên một tiếng, nhất thời buông LưuBảo Nhi ra, hai tay ôm lấy hạ thân, cả người co quắp, đau đến nhe rănghá mồm.
Lưu Bảo Nhi được tự do, bàn tay không ngừng chà xát miệng mình, hung hăng trừng mắt nhìn thanh sam đại sư huynh, không chút do dự bước tới, tặng cho đại sư huynh một cái tát thật mạnh ở trên mặt. “Ba”một tiếng, ngay cả An Ninh ngồi một bên cũng thấy giật mình.
Nhìn cuộc nội chiến vừa rồi của ba người bọn họ, đáy mắt An Ninh không dấuvết xẹt qua một tia tính toán. Lưu Bảo Nhi tự cho mình là cao cao tạithượng, chỉ riêng vẻ chán ghét trong mắt cùng với sức lực hạ xuống cáitát kia của nàng, có thể nhìn ra, nhất định là Lưu Bảo Nhi cảm thấy bịchó cắn một phát. Chỉ sợ là hận không thể cắt luôn đôi môi của mình bịthanh sam đại sư huynh hôn qua mà thôi!
Ánh mắt An Ninh đảo quabạch y nhị sư huynh, chân mày nàng khẽ nhếch. Trên người hắn phát ranồng đậm tức giận cùng khiếp sợ, đôi mắt đỏ ngầu bừng bừng lửa giận, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên trán phập phồng. Tầm mắt hắnsắc bén, sáng quắc nhìn trừng trừng thanh sam đại sư huynh, giống nhưcực lực ẩn nhẫn .
"Ngươi dám làm như vậy với Bảo Nhi!" Bạch y nhị sư huynh nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ bước tới, thừa dịp thanh samđại sư huynh vẫn đang quằn quại đau đớn, hung hăng túm lấy vạt áo hắn,trợn mắt lên nhìn chòng chọc.
"Sư đệ... Sư đệ..." Thanh sam đạisư huynh bị sát ý trong mắt hắn làm cho kinh sợ. Tuy rằng huynh đệ haingười bọn họ đã từng vì Lưu Bảo Nhi mà ra tay với nhau, nhưng chưa từngdùng hành động quá khích như vừa rồi để kích thích đối phương. Thanh sam đại sư huynh nghĩ lại hành động khi nãy của mình, nhất định là đã chọcgiận vị sư đệ này rồi. Nhưng trong lòng hắn cũng suy nghĩ, chẳng lẽ sưđệ chưa từng nghĩ đến việc hành động như vậy sao? Nghĩ như thế, conngươi thanh sam đại sư huynh trở nên căng thẳng, đối mặt với phẫn nộ của sư đệ, hừ lạnh một tiếng:
"Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, lúc ngươi ở hoa lâu ôm hoa nương chơi đùa, chẳng lẽ không có ảotưởng người trong lòng mình là Bảo Nhi sao?"
“Oanh” một tiếng,những lời này không thể nghi ngờ là một đạo sét đánh vang dội, làm không khí trong gian miếu đổ nát nhất thời nổ tung, càng thêm kích thích cụcdiện bế tắc của ba người bọn họ.
Lưu Bảo Nhi tay đặt trên nhuyễnkiếm, giờ phút này, nàng chỉ muốn giết người, hai nam nhân kia thực sựquá vũ nhục nàng, có là sư huynh của nàng thì sao chứ? Nàng cũng giếtkhông tha, bất quá... ánh mắt chợt liếc qua An Ninh, lấy lại một chút lý trí. Lưu Bảo Nhi biết, mục đích của nàng hôm nay là phải khiến cho AnNinh chết không được tử tế, nên vẫn cần phải lợi dụng hai vị sư huynhnày.
Trong mắt xẹt qua một tia ác độc, Lưu Bảo Nhi lớn tiếngquát, "Các ngươi, nếu ai chiếm được thân thể của An Ninh thì ta sẽ ởcùng người đó."
Hừ, hôm nay nàng nhất định phải để An Ninh nếmthử tư vị bị người khác chà đạp! Quay sang hai người kia, Lưu Bảo Nhinặn ra một nụ cười giả tạo.
Thân thể An Ninh ngẩn ra, toàn thâncàng thêm cảnh giác, bàn tay trong ống tay áo nhanh chóng tìm nắm vật gì đó, cả người tràn ngập phòng bị.
Vốn dĩ còn đang giằng co, haivị sư huynh kia nghe Lưu Bảo Nhi nói như vậy, bất chợt giật mình, khôngngờ Lưu Bảo Nhi sẽ nói ra những lời này.
"Thật vậy sao?" Bạch y nhị sư huynh khẽ nhíu mày, muốn xác nhận lại xem hắn có nghe lầm hay không.
Lưu Bảo Nhi thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch,"Đương nhiên là thật, nhị sư huynh, nếu huynh đoạt trong sạch của nàng,khiến cho nàng chịu đủ mọi tra tấn, coi như giúp Bảo Nhi xả giận, saunày Bảo Nhi sẽ gả cho huynh."
"Được, Bảo Nhi, muội đã nói thìphải giữ lời đó." Trong lòng bạch y nhị sư huynh vui vẻ, vừa rồi hắncũng có chút động tâm với nữ tử An Ninh này, có thể chiếm đoạt nàng, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
Dứt lời, bạch y nhị sư huynh liềnbuông vạt áo đại sư huynh ra, một tay đẩy đại sư huynh ngã xuống đất,đắc ý nhìn sư huynh một cái, trong lòng hừ lạnh, chỉ cần hắn làm xongchuyện này, Bảo Nhi sẽ là nữ nhân của hắn!
Cao hứng xoay người,nhìn về phía nữ tử phẫn nam trang xinh đẹp kia, vận khí của hắn hôm naysao lại tốt như vậy? Xem ra ông trời vẫn luôn ưu ái hắn. Ánh mắt hắnnhìn An Ninh từ trên xuống dưới, tiểu mỹ nhân này nếu có thể làm thiếpcủa hắn thì thật quá mỹ mãn. Nhưng chỉ sợ là không có khả năng, Bảo Nhisẽ không bỏ qua cho nàng, bất quá, có thể được một lần mất hồn, hắn cũng cảm thấy hết sức thỏa mãn rồi.
An Ninh nheo mắt lại, nhìn bạch y nhị sư huynh kia tiêu sái từng bước tiến tới gần nàng, liếc mắt nhìnthấy vẻ mặt Lưu Bảo Nhi vui sướng khi người gặp họa, ánh mắt hơi trầmxuống, "Vị công tử này, sao ngươi lại ngốc như vậy? Ngươi thật sự nghĩrằng nếu phá hủy trong sạch của ta, sư muội ngươi sẽ gả cho ngươi sao?Nàng chẳng những sẽ không gả cho ngươi, mà còn lấy cớ này để ngươi không còn khả năng có được nàng nữa."
Lưu Bảo Nhi là người nói lời giữ lời hay sao? Nàng ta chẳng qua chỉ lợi dụng nam nhân này thôi!
Bạch y nhị sư huynh đột ngột dừng động tác, nhíu mày, dựa vào tính tình củaBảo Nhi, điều này không phải là không có khả năng. Hắn đang do dự thìphía sau truyền đến tiếng nói thúc giục của Lưu Bảo Nhi, "Nhị sư huynh,huynh đừng nghe nàng nói linh tinh. Bảo Nhi đã hứa thì nhất định sẽ làmđược. Sư huynh thích Bảo Nhi, Bảo Nhi biết, Bảo Nhi cũng thích huynh.Bảo Nhi không ngại huynh có nữ nhân khác. Huynh mau làm theo lời Bảo Nhi nói, nếu không Bảo Nhi sẽ không để ý đến huynh nữa."
Giọng nóicủa Lưu Bảo Nhi uyển chuyển mềm mại, ngọt ngào giống như đang hờn dỗivới hắn, nhất thời làm cho xương cốt của nhị sư huynh đều mềm nhũn, hắnngay lập tức gật đầu, "Bảo Nhi, muội bảo sư huynh làm cái gì, thì sưhuynh nhất định sẽ làm cái đó, tất cả sư huynh đều nghe theo Bảo Nhi ."
Dứt lời, liền tiếp tục từng bước một đi tới gần An Ninh, phía sau khóemiệng Lưu Bảo Nhi giơ lên một chút đắc ý, ngoan độc trong mắt cũng càngthêm nồng đậm, trong lòng oán thầm: ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi nhấtđịnh sẽ làm cái đó sao? Chờ ngươi làm nhục An Ninh xong, ta liền chongươi đi tìm chết. Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ nghe lời ta tự mình đi tìmchết hay không đây?
Hừ, nam nhân không đầu óc! Chỉ xứng bị nànglợi dụng, còn vọng tưởng làm phu quân của Lưu Bảo Nhi nàng sao? Kiếp sau cũng không có cơ hội đâu!
Nhìn bạch y nhị sư huynh ngày một tớigần, An Ninh theo bản năng lùi người lại, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Dĩ nhiên, nàng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần hắn chạm vào nàng, nàng sẽ lập tức bắn ra ngân châm trong tay. Nghĩ đến ngân châm kia, trong lòng An Ninhhừ lạnh, một con hổ bị ngân châm này gây thương tích còn phải đau đớnthống khổ mà chết, huống chi chỉ là một người bình thường!
"Tiểumỹ nhân, nàng đừng sợ...... Tuy rằng hôm nay nàng khó thoát khỏi cáichết, nhưng trước khi chết, ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng. Để chonàng không đến mức sau khi chết mà vẫn chưa có cơ hội trở thành nữ nhânchân chính." Bạch y nhị sư huynh lộ ra ánh mắt hạ lưu, trong lòng AnNinh dâng lên một tia chán ghét. Hai ngón tay cầm ngân châm phút chốccăng thẳng, đang định bắn ngân châm ra, lại cảm thấy trong không khí cómột cỗ khí thế sắc bén đánh úp lại.
"A..." Một tiếng kêu đau đớnvang lên, không phải từ người nào khác, mà phát ra từ chính miệng củabạch y nhị sư huynh kia. Hắn lúc này, hai mắt mở lớn, bộ mặt dữ tợn, tựa hồ mang theo vài phần khó tin. Trên đầu của hắn cắm một con dao găm sắc bén, một dao mất mạng, cả người đổ rầm ngã xuống đất.
An Ninh cả kinh, mọi người ở đây, bao gồm Lưu Bảo Nhi cùng với thanh sam đại sưhuynh sắc mặt tái nhợt, trong khoảng thời gian ngắn đều không biết rốtcuộc là chuyện gì xảy ra. Giật mình nhìn nhị sư huynh mới vừa rồi cònsống, giờ phút này đã không còn hơi thở nằm trên mặt đất, trên y phụctrắng thấm đẫm máu tươi chảy ra.
"Ninh Nhi..." Giọng nói quenthuộc kéo An Ninh hoàn hồn, phục hồi tinh thần, thân thể của nàng độtnhiên lọt vào một vòm ngực rộng lớn, hơi thở quen thuộc khiến cho AnNinh cảm thấy thực an tâm.
"Ninh Nhi, nàng có sao không? Bọnchúng không làm nàng bị thương chứ?" Thương Địch nắm lấy hai bả vai củaAn Ninh, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng từ trên xuống dưới, động tác mềm nhẹnhư sợ làm nàng bị tổn thương. Những kẻ kia, nếu thật sự làm Ninh Nhi bị thương, Thương Địch hắn chắc chắn sẽ bất chấp hết thảy, khiến cho bọnchúng chết không có chỗ chôn.
Cảm nhận được sự quan tâm của hắn,trong lòng An Ninh dâng lên một chút ấm áp. Nàng không ngờ Thương Địchcó thể tìm tới đây. Nàng còn tưởng rằng bản thân phải chiến đấu mộtmình, lại không nghĩ tới, hắn vì nàng mà tìm tới, ở đây cùng nàng. Trênmặt An Ninh lộ ra một chút tươi cười sáng lạn, ấm áp tựa như ánh mặttrời mùa đông, nhẹ nhàng lau từng giọt mồ hôi trên trán Thương Địch,"Tại sao lại khẩn trương như vậy, quần áo đều ướt hết rồi."
Ngữđiệu ôn nhu, mềm nhẹ dịu dàng, như một làn gió mát, làm Thương Địch đang căng thẳng như được xoa dịu. Thương Địch nhìn tươi cười trên mặt AnNinh, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thật may không có việc gì! Hắn sao có thể không khẩn trương chứ? Vừa nghe nói Ninh Nhi bị bắt đi, tim của hắn như bị ai đó bóp chặt, hô hấp gần như bị ngừng lại.
Hiện tại rốt cục nhìn thấy Ninh Nhi không có việc gì, Thương Địch mới có thể lộ ramột chút tươi cười. Nhưng nghĩ tới đám người bắt cóc Ninh Nhi, con ngươi thâm thúy của Thương Địch lại nhanh chóng căng thẳng, toàn thân toát ra sắc bén, làm cho lo lắng vừa nãy trong nháy mắt tụ lại, quanh quẩn bênhắn.
Vừa rồi nếu không phải hắn ra tay kịp thời, giết chết tênnam nhân kia, thì có phải hiện tại Ninh Nhi sẽ bị thương tổn hay không?
Ánh mắt đảo qua thi thể của bạch y nam tử trên mặt đất, lại chuyển đến trên người đôi nam nữ ở bên cạnh. Lúc nhìn đến Lưu Bảo Nhi, trong mắt Thương Địch nhất thời bắn nhanh ra một tia hàn ý, "Là ngươi!"
Lưu BảoNhi đã sớm phục hồi tinh thần, nàng thật không ngờ nam nhân anh tuấn này lại đến đây. Vừa rồi nhìn thấy hắn lộ ra lo lắng cùng quan tâm đối vớiAn Ninh, trong lòng nàng không khỏi trồi lên một tia ghen tỵ. Nam nhânưu tú như vậy, nhưng lại ở nơi có Lưu Bảo Nhi nàng mà chăm sóc ân cầnvới An Ninh, sao nàng có thể vừa mắt mà tiếp tục nhìn?
"Là ta thìsao? Thức thời thì cút nhanh, bản tiểu thư tha chết cho ngươi, ta chỉmuốn mạng của nàng, không liên quan gì tới ngươi!" Lưu Bảo Nhi hừ nhẹmột tiếng, nam tử trước mắt này sâu không lường được, tốt nhất phải đuổi hắn đi thật nhanh.
Không liên quan? Thương Địch coi như đangnghe chuyện cười, hừ lạnh ra tiếng, "Ngươi muốn mạng của nàng, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?"
Không liên quan gì tới hắn? Chỉ cần là chuyện của An Ninh, sao có thể cùng hắn không liên quan?
"Ngươi..." Trong lòng Lưu Bảo Nhi giật mình, trong mắt tức giận càng đậm. Nhìn nhị sư huynh đã chết, trong đầu rất nhanh tính toán, hiện giờ thiếu nhị sưhuynh hỗ trợ, nàng chỉ có thể đem hy vọng đặt trên người đại sư huynh mà thôi. Tầm mắt chuyển nhanh sang thanh sam đại sư huynh, Lưu Bảo Nhi ánh mắt chợt lóe, chỉ trong nháy mắt, trên mặt đã lộ ra lo lắng, tới gầnđại sư huynh bên cạnh, "Đại sư huynh, huynh sao vậy? Vừa rồi... BảoNhi... Bảo Nhi..."
Lưu Bảo Nhi trong lòng hết sức phẫn nộ, nhớtới mình bị cưỡng hôn khi nãy, nàng thực sự hận mình không thể giết ngay đại sư huynh, nhưng trong tình cảnh này, nàng không thể không cố néntức giận, một lần nữa quay sang hắn mềm mỏng nói, "Bảo Nhi không phải cố ý, đại sư huynh đang trách Bảo Nhi sao?"
Cú đá chí mạng lúc đócủa Lưu Bảo Nhi, tới tận bây giờ đại sư huynh vẫn còn cảm thấy ê ẩm đau. Nàng hoàn toàn hạ thủ không lưu tình, chỉ thiếu chút nữa, tính phúc nửa đời sau của hắn bị hủy trên chân của Bảo Nhi rồi. Hiện giờ, vẻ mặt củahắn không còn ôn hòa giống với trước kia nữa, sau khi thấy một màn thổlộ giữa nàng với nhị sư đệ, khuôn mặt hắn đã trở nên lạnh lùng cùng bấtmãn.
Phản ứng này của đại sư huynh Lưu Bảo Nhi thực không ngờtới, trong lòng thầm nghĩ không ổn. Tất nhiên đại sư huynh là đang giậnnàng, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, sắc mặt trầm xuống. Dù saocũng phải nghĩ ra biện pháp, Lưu Bảo Nhi chạm lên đôi môi đỏ mọng củamình. Học theo động tác của đại sư huynh vừa rồi hôn môi mình, Lưu BảoNhi chủ động ngồi xuống bên cạnh hôn môi hắn. Động tác tuy có chút vụngvề, nhưng lại làm cho thân thể đại sư huynh ngẩn ra, đầu óc phút chốctrống rỗng.
An Ninh nhìn hành động của Lưu Bảo Nhi, khẽ nhíu mày, trong lòng hiểu rõ. Lưu Bảo Nhi này, quả thật là bằng bất cứ giá nào để đạt được mục đích! Mới vừa rồi chán ghét như vậy, nhưng bây giờ lạidùng mỹ nhân kế, quả thực vô cùng thủ đoạn!
"Đại sư huynh, huynhcó thể tha thứ cho Bảo Nhi không? Bảo Nhi sai rồi, về sau Bảo Nhi làmthê tử của đại sư huynh được không? Mỗi ngày sẽ cùng với đại sư huynh ởchung một chỗ, đại sư huynh muốn Bảo Nhi làm thế nào, Bảo Nhi sẽ làm như thế." Lưu Bảo Nhi cúi thấp đầu, cố nén phẫn nộ trong lòng.
Bộdạng thẹn thùng tới mức có thể chảy ra nước của Lưu Bảo Nhi hiện giờcùng với nụ hôn bất ngờ kia của nàng, không thể nghi ngờ đã xóa sạch oán hận của thanh sam đại sư huynh đối với Lưu Bảo Nhi, trong lòng lại sôitrào, "Muội nói thật sao?"
"Bảo Nhi vừa rồi cũng đã…..." Lưu Bảo Nhi cắn chặt môi, "Còn có thể giả bộ được sao?"
Đại sư huynh bỗng chốc vui vẻ, "Qua chút thời gian nữa, huynh phải tới nhà muội cầu hôn."
Lưu Bảo Nhi giật mình, nhưng không làm cho đại sư huynh phát giác ra điềugì bất thường, gật gật đầu, trong lòng hừ lạnh, cầu hôn? Qua hôm nayhẵng nói, những việc của tương lai ai có thể nắm chắc được? Nhưng LưuBảo Nhi cũng biết, mình đã một lần nữa khống chế được nam nhân này, mởto mắt thân thiết nhìn hắn, "Sư huynh, Bảo Nhi đỡ huynh đứng lên."
Đợi Lưu Bảo Nhi đỡ thanh sam đại sư huynh đứng dậy, lúc nhìn về phía AnNinh, ánh mắt nàng lại có thêm vài phần tự tin. An Ninh không có võcông, Thần vương trước mặt này, tuy thâm sâu không lường được, nhưngnàng cùng đại sư huynh liên thủ, cũng không nhất định sẽ bại trong tayhắn. Chỉ cần giải quyết được Thần vương, thì An Ninh vẫn là cá nằm trênthớt của nàng, tùy nàng chém giết!
Hôm nay, bằng bất cứ giá nào nàng cũng không thể để cho An Ninh còn sống mà ra khỏi ngôi miếu đổ nát này.
"Sư huynh, giúp Bảo Nhi giết nàng." Lưu Bảo Nhi nâng kiếm chỉ vào An Ninh, giọng điệu kiên quyết không cho phản bác.
Thanh sam đại sư huynh nhận được hứa hẹn của giai nhân, trong lòng tràn ngậpvui mừng, hiện giờ Lưu Bảo Nhi mở miệng yêu cầu, sao hắn có thể cựtuyệt? Cho dù Lưu Bảo Nhi không cho hắn giết An Ninh, hắn cũng sẽ chủđộng lấy đầu An Ninh, đem đến trước mặt Lưu Bảo Nhi để đổi lấy nụ cườicủa nàng.
Thanh sam đại sư huynh nhìn về phía nam nhân đột nhiênxuất hiện ở nơi này giết nhị sư đệ. Nam nhân này không hề đơn giản, đâylà nhận định đầu tiên của hắn khi nhìn thấy đối phương. Nhưng công phucủa hắn cũng không phải tầm thường, vì Lưu Bảo Nhi, hắn nhất định phảiliều mạng.
Nắm chặt kiếm trong tay, nhanh nhẹn đâm về phía Thương Địch, nhưng còn chưa kịp đụng tới thân thể của Thương Địch, hắn đã ngẩn người ra, một cây ngân châm đâm vào cơ thể hắn. Cùng lúc đó, một câyngân châm khác cũng đâm vào cánh tay của Lưu Bảo Nhi.
Ngân châmđâm vào chỉ hơi đau một chút, giống như bị muỗi đốt mà thôi, nhưng nháymắt tê dại theo miệng vết thương lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tailan ra toàn thân, khiến cho người ta không kịp phản ứng, toàn bộ thânthể mất hết tri giác, không khống chế nổi chính mình.
"Ngươi..."Lưu Bảo Nhi nhìn khóe miệng An Ninh nhếch lên cười có chút quỷ dị, trong lòng nhất thời hiểu ra, nhất định là An Ninh đã động tay động chân,"Ngươi giở trò gì với chúng ta?"
Lúc này, An Ninh vòng qua thanhsam đại sư huynh, đi đến bên cạnh Lưu Bảo Nhi, nhẹ nhàng đụng vào taynàng một chút. Ngay lập tức, thanh kiếm trong tay Lưu Bảo Nhi rơi xuốngđất kêu loảng xoảng. Trong lòng An Ninh nghĩ thầm, hiệu quả của độc nàythật đúng là kinh người, nhanh như vậy đã có tác dụng, quả không hổ làdo Độc vương nghiên cứu ra.
Nàng lựa chọn sử dụng độc dược dễđiều chế nhất trong “độc điển”, hai ngày trước Quân Nhược đưa cho nàngmột cây cỏ độc, nàng dựa theo ghi chép trong “độc điển”, nghiên cứu chếtạo ra một ít độc dược. Vốn là dùng để phòng thân, nhưng nàng không nghĩ đã phải sử dụng tới nó nhanh đến vậy.
"Hiện tại ngươi có cảmgiác cả người cứng ngắc, chân tay cũng không còn là của mình nữa, đúnghay không?" An Ninh nhíu mày, nhìn Lưu Bảo Nhi từ trên xuống dưới. Lúcnày không chỉ Lưu Bảo Nhi, mà cả thanh sam đại sư huynh kia, hai ngườinày ở trước mặt nàng đã không còn một chút uy hiếp nào.
Lưu BảoNhi cắn chặt môi, cảm giác cứng ngắc kia tựa hồ bắt đầu từ đỉnh đầu chậm rãi đi xuống thân thể. Thanh sam đại sư huynh cũng trong tình cảnhtương tự, thừa dịp còn có thể mở miệng, hắn lớn tiếng cảnh cáo, "Khôngđược làm Bảo Nhi bị thương!"
An Ninh nghe xong, khóe miệng gợilên một chút biến hoá kỳ lạ, "Thật là một nam tử cuồng si! Lưu Bảo Nhi,đại sư huynh của ngươi đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi gả được chohắn, là phúc khí của ngươi đó."
Lưu Bảo Nhi hừ lạnh, "Hắn làm sao xứng với bản tiểu thư ta!"
Lúc này Lưu Bảo Nhi cũng không cần phải diễn kịch nữa, đại sư huynh cũng bị trúng ngân châm của An Ninh, cố gắng đến mấy cũng không thể động đậy,sao còn có thể giúp nàng giết An Ninh được nữa!
Thanh sam đại sưhuynh nghe được những lời này của Lưu Bảo Nhi, trong lòng ngẩn ra, nhấtthời hiểu được, khóe miệng cười chua xót. Không ngờ hắn lại ba lần bốnlượt bị Lưu Bảo Nhi mê hoặc, đùa giỡn trong lòng bàn tay.
An Ninh khinh thường cười ra tiếng, "Không xứng với ngươi sao? Biểu tiểu thư,cả đời này sợ rằng vĩnh viễn ngươi cũng không thể tìm được người xứngđôi với mình."
Trong mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, Lưu Bảo Nhi cả kinh, phòng bị nhìn nàng, "Ngươi muốn làm gì?"
An Ninh trong lòng hừ lạnh, làm gì? Nàng muốn làm gì, Lưu Bảo Nhi còn đoán không ra sao? Hôm nay, mục đích của Lưu Bảo Nhi mang nàng tới đây là để giết nàng, vừa rồi lại sai khiến nhị sư huynh kia làm nhục nàng. AnNinh nàng sao có thể để cho tai họa này tiếp tục sống sót chứ?
Tại thời điểm An Ninh bắn ra ngân châm kia, sư huynh muội Lưu Bảo Nhi cũng đã không còn có cơ hội giữ lại mạng sống rồi!
"Ngươi có biết trong cây ngân châm kia, độc của nó không chỉ khiến cho ngươicả người không còn cảm giác, nhưng ngươi cứ hưởng thụ cảm giác hiện giờđi, đợi lát nữa…..." Tiếng nói của An Ninh bình tĩnh như nước, nhưng lời nói ra, lại có thể quyết định đến sống chết của người khác. Chỉ là nàng còn chưa nói xong đã bị một tiếng kêu đau thảm thiết cắt ngang.
"A..." Lưu Bảo Nhi đau đớn thở hắt ra, vừa rồi thân thể còn không có cảm giác, bây giờ lại giống như bị một ngàn con kiến cắn xé, mỗi một chỗ đềukhông bỏ qua, theo ngón chân lan dần lên đỉnh đầu. Đau đớn giằng xé rõràng, Lưu Bảo Nhi hung hăng trừng mắt nhìn An Ninh, "Ngươi..."
Rốt cuộc An Ninh dùng độc gì với nàng, sao lại khiến nàng khó chịu như vậy? Cảm thấy tay có thể động đậy, Lưu Bảo Nhi gãi khắp người, tựa hồ muốnđuổi hết những con kiến đang cắn trên cơ thể nàng đi. Bên cạnh, thanhsam đại sư huynh cũng đang trải qua giai đoạn đau đớn này giống như LưuBảo Nhi.
An Ninh nhìn độc trên người Lưu Bảo Nhi đã chuyển sanggiai đoạn thứ hai, nhíu mày, "Thế nào? Có phải ngươi hận không thể đemthịt trên người mình cắt bỏ hết hay không?"
Chỉ cần nhìn vẻ mặtthống khổ lúc này của Lưu Bảo Nhi, nàng cũng đoán ra được cảm giác đókhó chịu tới mức nào, nhưng việc hay còn ở phía sau kia.
An Ninhnhíu nhíu mi, tính toán xem từ giai đoạn thứ hai chuyển sang giai đoạnthứ ba của độc tố thì cần bao nhiêu thời gian. Vừa rồi nàng thấy từ giai đoạn thứ nhất đến giai đoạn thứ hai cũng chỉ tốn một chút thời gian nói chuyện vài câu mà thôi.
Nghĩ đến ghi chép về loại độc kia trong “độc điển”, An Ninh quan sát kỹ lưỡng phản ứng trên mặt của Lưu BảoNhi. Dần dần, gương mặt của Lưu Bảo Nhi bởi vì đau đớn mà trở nên vặnvẹo dữ tợn, nhìn còn khủng khiếp hơn vừa rồi. An Ninh nở nụ cười hưngphấn.
Tốt lắm! Hẳn là đã chuyển sang giai đoạn thứ ba, nếu nàng đoánkhông sai, hiện giờ cảm giác bị kiến cắn trên người Lưu Bảo Nhi đang dần dần biến mất, nhưng ngay lập tức sẽ bị đau đớn đánh úp lại, giống nhưđánh gãy từng đoạn xương cốt, toàn thân cao thấp bao gồm hai trăm lẻ sáu đoạn xương đồng thời đều phải chịu dày vò.
"A... Đau quá..." Lưu Bảo Nhi ngay cả âm thanh nức nở cũng trở nên run run cực kỳ vặn vẹo,nhìn An Ninh, nàng có chút sợ, sợ rằng càng về sau càng phải chịu đauđớn mà nàng không tưởng tượng nổi, "Van cầu ngươi... Thả ta ra... Thả ta ra ... Cho ta giải dược!"
Lưu Bảo Nhi không thể chịu đựng đượcxương cốt toàn thân đau nhức như vậy, nàng muốn thật nhanh chóng thoátkhỏi cảm giác này. Cho dù phải cầu xin An Ninh nàng cũng nguyện ý, chỉlà hận ý trong lòng nàng lại càng thêm nồng đậm. Đời này, tất cả nhữngđau đớn, nhục nhã mà nàng phải chịu đựng tựa hồ đều có liên quan tới nữtử này. Nàng không cam lòng, trong lòng phát lời thề, chỉ cần Lưu BảoNhi còn sống, nàng nhất định phải khiến cho An Ninh chết thật khó coi.
An Ninh khẽ nhíu mày, vô tội nhìn Lưu Bảo Nhi, "Ngại quá, ta có muốn cho ngươi giải dược, thì cũng không có!"
Đừng nói là có nàng cũng không cho, huống chi vốn là không có giải dược! Chỉ có chừng đó thời gian, nàng chỉ làm ra được một chút độc dược, đâu nghĩ ra phải làm cả giải dược chứ. Chỉ có thể trách Lưu Bảo Nhi vội vã muốnmạng của nàng, đúng là tự làm bậy không thể sống!
"Ngươi..." Lưu Bảo Nhi muốn nhặt lên thanh kiếm rơi bên cạnh, nhưng đau đớn lan tỏatoàn thân, một chút sức lực cũng không có, "Nếu ngươi giết ta, Lưu giata tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Lưu Bảo Nhi lớn tiếng uy hiếp, nàng là người hiểu rõ phụ thân nhất, ba ca ca của nàng cũng coinàng như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay. Nếu bọn họ biết nàng gặpchuyện không may, chắc chắn sẽ truy cứu việc này.
"Ồ? Phảikhông? Ta thật ra rất muốn nhìn xem, bọn họ có cơ hội đó hay không." AnNinh nhíu mày, nếu muốn giết Lưu Bảo Nhi, đương nhiên sẽ không để lạichút manh mối nào. Đợi lát nữa, sợ là ngay cả ngôi miếu đổ nát này cũngkhông còn tồn tại, làm sao sẽ có người biết chuyện gì đã xảy ra tại nơinày hôm nay chứ?
Lưu Bảo Nhi căm tức nhìn An Ninh, đột nhiên, cảm giác thấy ngoài việc xương cốt trở nên đau nhức hơn, dưới làn da trắngnoãn xuất hiện những hạt nhỏ tròn tròn, những hạt kia nổi lên trong mạch máu của nàng, không ngừng di chuyển. Tốc độ di chuyển của bọn chúngngày càng nhanh, chạy va vào nhau tán loạn, rồi lủi hết vào trong thânthể nàng, chỉ nhìn thấy thôi cũng đã cảm thấy vô cùng ghê rợn.
Gương mặt Lưu Bảo Nhi vì đau đớn cùng sợ hãi mà vặn vẹo, mồ hôi chảy từnggiọt lớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn kia, mặt cắt không còn một giọt máu. An Ninh kia… rốt cuộc là hạ độc gì với nàng, sao cách thức tra tấn lại ngoan độc như vậy!
An Ninh nhìn ra nghi vấn của Lưu BảoNhi, ánh mắt chợt lóe , "Độc này gọi là ‘Tiêu hồn thực cốt’, hai giaiđoạn trước ngươi vừa trải qua là ‘thực cốt’, hiện tại là giai đoạn thứba, ngươi có biết giai đoạn thứ tư sẽ là gì không?"
Hoảng sợtrong mắt Lưu Bảo Nhi càng thêm sâu, còn có giai đoạn thứ tư nữa sao?Hiện tại nàng hận mình không thể chết ngay tức khắc, lại vẫn có giaiđoạn thứ tư đang đợi nàng? Nàng sao có thể chịu nổi đây?
An Ninhnhíu mày, tiếp tục nói, "Giai đoạn thứ tư, những hạt tròn nhỏ trong mạch máu của ngươi sẽ nổi lên, phá tan mạch máu của ngươi. Ngươi biết cảmgiác khi đó như thế nào không?"
Lưu Bảo Nhi bị đau đớn tra tấnkhông thể tự hỏi, nhưng cũng biết "Phá tan mạch máu" trong lời nói củaAn Ninh có nghĩa là gì. Thân thể của Lưu Bảo Nhi sợ hãi run run đứnglên, "Tha cho ta... van cầu ngươi..."
Lưu Bảo Nhi lại cầu xin tha thứ, nàng biết An Ninh không nói đùa, một khi mạch máu bị phá tan, nàng còn cơ hội sống sao? Không chỉ sẽ mất mạng mà còn bị chết rất thê thảmnữa!
Lưu Bảo Nhi vốn cao cao tại thượng, nhưng lại cầu xin nànglần thứ hai, xem ra độc này thực sự khiến nàng ta sợ hãi. Vậy thì saochứ? Lưu Bảo Nhi có sống cũng chỉ là một cái tai họa ngầm mà thôi. Hômnay, may là nàng mang độc dược theo người, Thương Địch cũng đúng lúcchạy tới; nhưng nếu một ngày nào đó nàng không mang theo độc, ThươngĐịch cũng không ở bên cạnh nàng thì nàng sẽ ra sao đây?
Thờiđiểm không nên thiện lương, nàng tuyệt đối sẽ không thiện lương! Nàng đã từng cho Lưu Bảo Nhi cơ hội, nhưng nàng ta vẫn không chịu bỏ qua chonàng, vậy thì việc này cũng không thể trách nàng được.
"A... nóng quá..." Lưu Bảo Nhi phát ra một tiếng rên rỉ thật không nên có tại thời điểm này, cùng lúc đó, lại dùng tay không xé rách xiêm y trên người,một mảng lớn da thịt trắng noãn nhất thời phơi bày hết ra ngoài.
An Ninh giật mình, mắt nheo lại, "Làm sao có thể?"
Giai đoạn thứ tư rõ ràng là mạch máu vỡ tan, làm sao có thể...... An Ninhkhó hiểu nhìn Lưu Bảo Nhi, mà lúc này ở bên kia, thanh sam đại sư huynhcũng vội ràng xé nát y phục trên người mình, trong miệng không ngừngphát ra những âm thanh quái dị.
An Ninh đi qua đó, vừa nhìn thấy da thịt trần trụi của nam nhân kia thì một khuôn ngực rộng lớn liền chắn trước mặt của nàng.
"Đừng nhìn!" Thương Địch trầm giọng mở miệng, giọng nói không khỏi lộ ra một tia mất tự nhiên, nhưng cũng đầy bá đạo.
Những âm thanh như tiếng rên rỉ vì dục hỏa khó nhịn của đôi nam nữ kia lọtvào tai An Ninh, thân thể nàng đột nhiên ngẩn ra, nhất thời hiểu được,"Ai nha!"
An Ninh cắn chặt môi, mi tâm nhíu chặt lại, hai má phút chốc đỏ ửng. Nhanh chóng vén ống tay áo lên, nhìn đến nơi giấu ngânchâm còn lại hai sợi chỉ đỏ, nhịn không được thấp rủa ra tiếng, "BíchChâu này, hôm nay làm sao vậy? Sao lại không cẩn thận như thế chứ!"
Ngày ấy tìm được cây cỏ độc kia, dù là hoa, lá hay gốc cũng đều chứa kịchđộc. Hơn nữa, độc tố của mỗi một bộ phận lại có hiệu quả không giốngnhau. Nàng tinh luyện mỗi bộ phận thành một loại độc dược, trong đó hiệu quả của độc tố từ lá cây và hoa ở ba giai đoạn đầu là tương tự nhau,nhưng đến giai đoạn thứ tư, lại khác nhau một trời một vực. Để cho dễphân biệt, nàng bảo Bích Châu dùng sợi chỉ thêu để phân chia, chỉ đỏ làđộc lá cây còn màu trắng là độc từ hoa.
Nàng vốn định dùng độctố từ lá cây để đối phó với Lưu Bảo Nhi cùng thanh sam đại sư huynh này. Nàng cứ nghĩ mình mang theo loại độc đó, ai ngờ, Bích Châu lại buộcnhầm chỉ.
Tình huống hiện giờ…… trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng cảm thấy choáng váng, Lưu Bảo Nhi lại xui xẻo trúng loại độc này.
"Nóng quá..... Bảo Nhi nóng quá......" Quần áo của Lưu Bảo Nhi đã bị nàng taxé được một nửa, ngay cả yếm cũng sắp tuột ra tới nơi.
"Bảo Nhi..." Thanh sam đại sư huynh hơi thở đục ngầu, tựa hồ đang cực lực ẩn nhẫn.
Hai thanh âm truyền đến, khóe miệng An Ninh không khỏi co rút. Cái này... ở giai đoạn thứ tư khi trúng độc tố tinh luyện từ hoa sẽ như trúng phảimị dược, hiệu quả của mị dược này vô cùng mạnh mẽ, muốn giải độc thìnhất định phải dùng thân thể để giao hoan…..
An Ninh nghĩ đến đó, mi tâm càng nhíu chặt hơn, nhìn Lưu Bảo Nhi, thoáng thở dài một cái.
Lưu Bảo Nhi a Lưu Bảo Nhi, vốn định cho ngươi chết tương đối thống khoái một chút, nhưng không ngờ…...
Nàng làm sao mà biết, nha đầu Bích Châu kia lại buộc sai chỉ màu. Vậy cũngkhông phải là lỗi của Bích Châu, chỉ có thể trách Lưu Bảo Nhi vận khíquá kém mà thôi!
Xem ra do ngươi làm quá nhiều điều ác rồi nên ông trời cũng không chiếu cố ngươi a!
Dựa theo ‘độc điển’ ghi lại, lá cây là "Thực cốt", hoa thì "Mất hồn", LưuBảo Nhi hiện giờ trúng độc tố của hoa, còn nhiều hơn hai giai đoạn sovới độc của lá cây. Nghĩ tới sự tra tấn của giai đoạn thứ năm….. ngay cả An Ninh trong lòng cũng cảm thấy rùng mình.