Rời khỏi đại điện, Diệp Quân lập tức đi đến mỏ Tinh Linh nơi hắn từng bị giam giữ.
Để xử lý chủ nhân bút Đại Đạo!
Ngày nào người này còn chưa chết thì hắn ăn không ngon ngủ không yên.
Nhờ lệnh bài của Tang Hàn mà hắn đi thẳng một mạch không gặp trở ngại nào, nhưng vừa trờ tới hầm mỏ thì sa sầm mặt.
Chủ nhân bút Đại Đạo đi rồi!
Lại đi con mẹ nó rồi!
Quản sự hầm mỏ đứng trước mặt hắn, run như cầy sấy.
Ông ta không ngờ phạm nhân trước đó thoắt cái đã biến thành người của Tổng đốc.
Đúng là vừa run vừa sợ không thiếu gì.
Diệp Quân hỏi: “Ông ta rời đi cách nào?"
Quản sự: “Có một thị vệ đến mang đi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Thị vệ?"
Quản sự dè dặt gật đầu.
"Vâng, còn vì sao thì... thuộc hạ cũng không biết”.
Diệp Quân trầm ngâm một hồi rồi xoay người, chưa đi được mấy bước thì quay lại.
Thấy Chiêm Vân vẫn đang cần cù đào khoáng bên kia.
Hắn bèn nói: “Ta mang người này đi”.
Quản sự đáp ứng ngay: “Vâng vâng”.
Thế là Diệp Quân dẫn Chiêm Vân rời khỏi mỏ.
Trong tinh không, y kích động kêu lên: “Diệp huynh! Sao huynh... sao huynh hòa nhập hay vậy?"
Diệp Quân chỉ cười: “Bây giờ huynh tự do rồi đấy”.
Chiêm Vân: “Huynh làm việc cho Tổng đốc sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Chiêm Vân lại càng hưng phấn: “Có huynh giúp đỡ thì tỷ lệ tạo phản thành công của chúng ta sẽ cao hơn rồi!"
Diệp Quân: “Vẫn còn muốn làm phản à?"
Chiêm Vân đáp ngay: “Đương nhiên! Mục đích của chúng ta là lật đổ Đế quốc mà! Huynh...”
Bỗng y im bặt, dè dặt hỏi: “Huynh có...”
Diệp Quân: “Ta thật lòng khuyên huynh một câu. Tổng đốc đại nhân không hề tầm thường, có muốn làm phản thì cũng nên tìm tỉnh khác”.
Nói rồi hóa thành kiếm quang biến mất ở nơi xa.
Làm phản ư?
Hắn vốn định thu phục nhóm người này, nhưng xem ra vẫn còn phải quan sát thêm một chút. Đồng đội heo còn đáng sợ hơn đối thủ mạnh nữa.
Nơi đây không phải vũ trụ Quan Huyền, từng bước từng bước đều phải cẩn thận.
Mà chủ nhân bút Đại Đạo cũng đã thoát khỏi khốn cảnh, ván cờ giữa ông ta và hắn giờ đây mới bắt đầu.
Hắn càng không thể phạm sai lầm.
Trở lại phủ Tổng đốc, Diệp Quân bỗng phát hiện người tới người đi tấp nập.
Thế là hắn biết đã có chuyện gì đó đã xảy ra.
Trên danh nghĩa thì hắn vẫn là thị vệ phải đi theo Tang Hàn, thế là hắn trở về đại điện, thấy tất cả những người ở đó đều đang quỳ xuống. Bên trong, Tang Hàn đứng ở chính giữa, trước mặt một ông lão mặc áo bào đen sang trọng. Trong tay ông ta cầm một quyển sổ con màu vàng, trông như đang đọc gì đó.
Người của Đế đô!
Chắc chắn là có ý chỉ gì đó rồi.
Điều làm hắn giật mình hơn là phân hóa giai cấp Đế quốc nghiêm ngặt đến vậy, ai nấy nghe thánh chỉ đều phải quỳ xuống, ấy vậy mà Tang Hàn vẫn đứng.
Cô ta đứng, Diệp Quân đương nhiên cũng không quỳ.
Chỉ thấy ông lão trong điện gấp quyển sổ lại, nở một nụ cười hiền từ trên gương mặt nghiêm nghị: “Bệ hạ nói ngoại ưu tất có nội họa, mong đại nhân cẩn trọng”.
Tang Hàn gật đầu hỏi: “Bệ hạ có mạnh khỏe không?"
Ông lão cung kính đáp: “Hết thảy đều bình yên”.
Tang Hàn: “Ta biết Chu đại nhân bận rộn, không giữ ông lại nữa. Sau này về Đế đô ta sẽ đến viếng thăm”.
Lời này xem như đã cực kỳ nể mặt, khiến ông lão cười càng thêm hài lòng, quyết định đáp lại: “Đại nhân là công thần Đế quốc, thân mang vô vàn trọng trách, xin hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Gần đây có nhiều kẻ trình sổ con muốn điều ngài đến chiến trường Đế tinh, Thủ phụ đại nhân cũng có ý đấy”.
Tang Hàn khẽ nheo mắt: “Tang Hàn ghi nhớ ân tình của Chu đại nhân”.
Ông lão chỉ cười mà không nói rồi rời đi.
Đôi khi làm phước một chút cũng không có vấn đề gì, bởi vì chính những ân tình này về sau sẽ mang lại giá trị lớn lao.
Giọng Tang Hàn vang lên trong đầu Diệp Quân: “Vào đây”.
Hắn nghe lời bước vào, khẽ thi lễ.
Tang Hàn hỏi: “Đi đâu?"
Diệp Quân: “Cứu người quen”.
Tang Hàn: “Ngươi có biết y là phản tặc không?"
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Tang Hàn: “Biết mà còn cứu?"
Diệp Quân: “Y đã giúp ta nhiều lần lúc bị giam, ta phải trả lại ân tình này”.