Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Nếu không thắng thì đương nhiên là đồng quy vu tận rồi, đế quốc không còn, các ông cũng đâu thể toàn mạng? Đến lúc đó không chỉ đế quốc bị người khác xâm chiếm mà những người đứng dưới như các ông cũng sẽ như thế”.
Ông lão im lặng.
Diệp Quân cười nói: “Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, bây giờ các ông dám có suy nghĩ đó, ông có tin cả gia tộc của mình đều bị giết chết không?”
Ông lão khẽ thở dài.
Diệp Quân nói: “Thật ra đây là cơ hội nghìn năm có một của các ông, nếu lúc trước các ông hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với đại nhân, nhưng bây giờ đại nhân phải chủ động đến tìm các ông. Nếu các ông hiểu chuyện dốc toàn lực giúp đỡ đại nhân vào lúc này, đợi sau khi chiến thắng, chắc chắn đại nhân sẽ thăng chức, lúc đó đại nhân cũng sẽ không quên được các ông”.
Ông lão lắc đầu: “Chúng ta đều là thương nhân, chỉ có một chút tiền, chưa nói đến khi cô ta thăng chức, dù là bây giờ cô ta cũng sẽ không coi chúng ta ra gì…”
Diệp Quân nói: “Cũng vì lý do đó nên các ông mới càng cần đứng về phía đại nhân vào thời điểm này”.
Ông lão nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Vì sau này đại nhân chỉ cần ban chút ơn huệ đã đủ cho các ông lên như diều gặp gió, thay đổi số phận rồi”.
Sắc mặt ông lão thay đổi.
Diệp Quân không nói thêm gì nữa, hắn đã nói hết những gì cần nói rồi.
Nếu những người này vẫn cố chấp thì chỉ có thể đối mặt với đồ đao của Tang Hàn mà thôi.
Từ trước đến giờ, nếu người bên trên thiếu tiền, bọn họ không ra tay với thương nhân cũng sẽ ra tay với dân chúng, Quân chủ ngu ngốc sẽ ra tay với dân chúng, kết quả của cách làm này là khiến dân chúng tạo phản, đẩy dân chúng về phía các thương nhân sĩ tộc, khiến bọn họ hợp tác với nhau; còn Quân chủ thông minh sẽ ra tay với thương nhân trước, thương nhân không phải trên cũng không phải dưới, giết chết toàn bộ bọn họ cũng không có ai cảm thấy bất công.
Hắn không biết bây giờ trận chiến giữa đế quốc và nhà họ Thiên đã đến mức độ nào, nhưng có thể xác định một điều là tình hình không lạc quan chút nào, cũng vì thế nếu trận chiến bên kia lại xuất hiện tình huống xấu gì thì chắc chắn người bên trên của đế quốc sẽ bất chấp mọi thủ đoạn.
Ông lão chợt nói: “Ta bỏ ra hai mươi triệu đá Tinh Linh”.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía ông lão, ông lão nhìn chằm chằm hắn: “Không cần bất cứ giấy nợ gì của Thống đốc đại nhân”.
Diệp Quân nói: “Vậy ông muốn cái gì?”
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta muốn một lời cam kết”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không thể đồng ý với các người thay đại nhân…”
Ông lão nói: “Không phải muốn cảm kết từ đại nhân, mà là cam kết từ cậu?”
Diệp Quân nghi ngờ: “Muốn cam kết từ ta?”
Ông lão gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân nhìn ông ta: “Vì sao?”
Ông lão nói: “Diệp công tử, ta biết ta không có tư cách mặc cả với Thống đốc đại nhân, như cậu đã nói đó, bây giờ chúng ta mặc cả với đại nhân chỉ sẽ khiến cô ta khó chịu… Vì thế ta chỉ có thể đàm phán với công tử, yêu cầu của ta là hy vọng sau này nếu chúng ta có một kết cục không tốt thì hy vọng Diệp công tử có thể giúp đỡ chút ít!”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi đáp: “Được”.
Ông lão cười nói: “Vậy ta cảm ơn trước”.
Dứt lời, ông lão lấy một chiếc nhẫn không gian ra, cung kính đưa cho Diệp Quân: “Hai mươi triệu viên đá Tinh Linh đều ở đây”.
Diệp Quân nhận lấy nhẫn không gian, hắn nhìn thoáng qua, bên trong đúng là có hai mươi triệu đá Tinh Linh.
Ông lão nói: “Thật sự không giấu gì, chúng ta đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất rồi, nếu Thống đốc đại nhân có ý ép buộc, chúng ta sẽ lập tức rời đi. Nhưng sau khi nghe Diệp công tử nói xong, ta mới hiểu nếu bây giờ chúng ta dám trốn, e rằng sẽ lập tức không thể quay đầu, hầy…”
Nói xong, ông ta lại lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Đây là?”
Ông lão cung kính nói: “Bên trong có một triệu đá Tinh Linh, là chúng ta tặng cho Diệp công tử”.
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Không cần làm thế đâu”.
Sau đó, hắn đứng dậy: “Ông xưng hô thế nào?”
Ông lão đáp: “Tại hà là Tần Vân của nhà họ Tần”.
Diệp Quân gật đầu: “Ông Tần, cất nhẫn không gian đi!”
Tần Vân vội nói: “Diệp công tử, đây là chút tấm lòng của chúng ta, cậu…”
Diệp Quân nói: “Nói thật thì bây giờ ta rất thiếu tiền, nhưng ta sẽ không thừa nước đục thả câu, ông về nói với những người khác là nghe lời ta, ta đảm bảo họ có thể giàu có vạn năm”.
Nói xong, Diệp Quân xoay người rời đi.
Tần Vân nhìn nhẫn không gian trước mắt, đứng ngơ ngác.
…
Diệp Quân đi tới đại điện của Tang Hàn, đứng trước mặt cô ta, đặt nhẫn không gian xuống bàn.
Tang Hàn nhìn thoáng qua nhẫn không gian, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Hai mươi triệu viên?”
Diệp Quân gật đầu: “Bọn họ nói đế quốc đang khó khăn, mọi người đều có trách nhiệm, bọn họ sẵn sàng giúp đỡ đại nhân thêm mười triệu đá Tinh Linh, hơn nữa còn không cần giấy nợ gì cả”.
Tang Hàn nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Đâu là nguyên văn lời ông ta nói”.
Tang Hàn gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Diệp Quân hành lễ, sau đó lui xuống.
Sau lưng Tang Hàn có một giọng nói vang lên: “Người này không tham tiền, chẳng những từ chối một triệu viên đá Tinh Linh mà còn đưa hết hai mươi triệu viên này…”
Tang Hàn nói: “Có khi nào hắn phát hiện ngươi theo dõi hắn không?”
Người kia đáp: “Hoàn toàn không có khả năng, với thực lực của hắn bây giờ làm sao có thể phát hiện ra ta”.
Tang Hàn chậm rãi nhắm mắt lại: “Không tham tiền thì sẽ muốn cái to lớn hơn…”
Người kia cất lời: “Những thương nhân kia…”
Tang Hàn đáp: “Được sống”.
Người kia lại nói: “Vậy Diệp Quân…”
Tang Hàn đáp: “Tạm thời được sống!”