Giết ư?
Diệp Huyên nghe Diệp Quân nói vậy thì chỉ cười không nói.
Diệp Quân mới bồi thêm: “Giỡn thôi”.
Hắn biết tên chủ nhân bút Đại Đạo khốn kiếp này chưa thể chết bây giờ được.
Mẹ nó chứ!
Quyết định rồi, khi nào vô địch thì người đầu tiên hắn xử lý chính là tên này. Ông ta từ đầu đến giờ lúc nào cũng gây sự, lần nào lần nấy đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết, đơn giản là đếch phải người.
Thằng chó già này phải chết!
Diệp Quân hạ quyết tâm.
Diệp Huyên vỗ nhẹ lên vai hắn rồi nói với chủ nhân bút Đại Đạo đang sưng sỉa ra mặt: “Ta thấy tranh qua đấu lại mãi cũng vô nghĩa, hay là đổi cách đánh cược một ván cuối cùng, dùng nó để phân thắng bại. Nếu ông thắng, con ta và nhà họ Dương sẽ không bao giờ tranh giành gì với ông nữa. Ông muốn làm gì vũ trụ này cũng được, chúng ta sẽ tự động tránh xa. Nhưng nếu ông thua, ông phải dốc toàn lực giúp con ta thành lập trật tự, hoàn thiện Đại Đạo, đứng đầu kim cổ. Được không?"
Người kia chỉ lạnh nhạt đáp: “Dù kết quả thế nào thì các ngươi cũng sẽ thay nhau ra tay chứ gì?"
Diệp Huyên: “Vì chính ông phá hỏng quy tắc trước. Ông nhìn lại xem ông đã chỉ điểm con ta cho những ai? Trên đời này có người ỷ lớn hiếp nhỏ như ông sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo hừ lạnh: “Muốn đánh cược thế nào?"
Diệp Huyên cười: “Đơn giản thôi, chúng ta không chỉ so về sức mạnh mà còn so đạo thống. Con ta tu sức mạnh tín ngưỡng, vậy hãy cho nó một đất nước để cai quản và chứng minh trật tự của mình. Ông cũng có thể làm tương tự để chứng minh Đại Đạo và trật tự của ông tốt hơn. Muốn làm thế nào cũng được, chỉ yêu cầu không được nhờ vả những người không thuộc thế giới đó”.
Diệp Quân nghe vậy thì cười lớn.
Cuối cùng cũng không phải bị ăn hiếp nữa rồi!
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc Diệp Huyên: “Ngươi chọn sẵn địa điểm rồi chứ gì?"
Ông ấy gật đầu: “Đúng vậy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta không đồng ý thì sao?"
"Thì ta nói Thanh Nhi giết ông”.
Diệp Huyên nói với một nụ cười trên môi.
Biết tên vua dựa dẫm này không nói đùa, chủ nhân bút Đại Đạo im lặng.
Diệp Huyên lại nói: “Lần này là cạnh tranh công bằng, không ai được gọi chi viện hay ỷ thế hiếp người. Ông có đồng ý không? Không thì đi chết đi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đổi một điều kiện”.
Diệp Huyên: “Nói”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu ta thắng thì các ngươi không được xen vào việc vũ trụ, còn phải giúp ta hoàn thiện Đại Đạo”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi có thể ra mặt thay muội muội ngươi, nhưng có thể đại diện cho cha ngươi sao?"
A đù, còn cố tình châm ngòi ly gián! Diệp Quân quắc mắt trừng.
Diệp Huyên cười: “Ta hầu như chưa từng nhờ vả cha ta làm gì, nhưng ta tin rằng chỉ cần ta mở miệng thì ông ấy sẽ không từ chối”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Được”.
Rồi quay sang Diệp Quân: “Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng”.
Lợi thế của ông ta là hiểu biết về thế giới này hơn Diệp Quân nhiều. Đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần thắng thì nhà họ Dương sẽ không thể ngáng đường ông ta mà còn phải giúp ông ta đi tới cùng.
Nghĩ đến việc có bọn họ giúp đỡ, ông ta bỗng muốn cười thành tiếng.
Đương nhiên là tự tin chứ!
Trừ Tam Kiếm thì chủ nhân bút Đại Đạo này đã sợ ai bao giờ?
Càng nghĩ càng thấy chờ mong.
Ông ta nhìn Diệp Quân với vẻ mặt bình thản đầy tự tin, không hề xem thường hay chú ý.
Diệp Huyên nhìn con mình, nghe hắn nói: “Con nghe cha hết”.
Ông ấy cười: “Vậy chúng ta đi dạo một chút”.
"Dạ”.
Diệp Quân gật đầu rồi quay sang An Nam Tịnh: “Lần này đã khiến An di nhọc lòng rồi ạ”.
Bà ấy chỉ gật đầu rồi nói với Nhị Nha: “Đi”.
Cô bé rũ đầu, rất không tình nguyện nhưng cũng biết mình không có cửa cãi lại.
Tiếc quá đi, còn chưa ăn được ai mà!
Bỗng cô bé ngẩng lên nhắc Diệp Quân: “Nhớ giữ lời đấy!"
Diệp Quân: “...”
Tiểu Bạch vung tay loạn xạ.
Diệp Quân đi tới, đưa ra hai xâu kẹo hồ lô: “Cảm ơn các ngươi đã giúp ta. Ta sẽ xin ông nội cho các ngươi theo ta đến hệ Ngân Hà chơi”.
Hai mắt sáng rỡ, Nhị Nha vỗ vai hắn: “Cháu ngoan!"
Thân xác Diệp Quân suýt thì vỡ ra.
Tiểu Bạch cũng làm bộ xoa đầu hắn.
Nhị Nha nhận kẹo, nói: “Hẹn gặp lại cháu ha!"
Rồi ôm Tiểu Bạch đi về phía An Nam Tịnh, được bà ấy mang đi.