Đúng lúc này, người ngoại giới đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, ông ta nở nụ cười: "Ta phải cảm ơn ngươi, ngươi đã giúp ta giải quyết câu hỏi đã thắc mắc rất nhiều năm qua".
Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Vậy ngươi định cảm ơn như thế nào?"
Người ngoại giới cười nói: "Ta không thể không cảm ơn được đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng".
Người ngoại giới cười nói: "Ta từng tách ba thời kì của bản thân ra thành các bản thể quá khứ, hiện tại, tương lai... Lúc ta làm như thế ta cũng đã đoán được tất cả, cũng đoán được tương lai ta sẽ phá cục như thế nào, để đề phòng ta tương lai phá cục, ta ở hiện tại thật sự rất nhọc lòng... Tất nhiên bại bởi chính mình thì cũng không mất mặt".
Diệp Huyên nói: "Cũng đâu phải là ngươi thua?"
Ông ta đáp: "Đối với ta của tương lai, à không, phải là đối với ta của hiện tại thì đúng là thua. Tất nhiên như lời ngươi nói, nếu xét về tất cả chúng ta, thì ta lại không thua".
Nói rồi, trong cơ thể ông ta chợt có một năng lượng thần bí trào ra, sau đó tự nhiên tiêu tán trong đất trời.
Mà nương theo sự tiêu tán của luồng năng lượng kia, ánh mắt của ông ta dần trở nên mờ mịt, ông ta chạy một đời, tuy bây giờ đã ngộ được chân lý, nhưng giấc mộng của ông ta cũng tan vỡ.
Tựa như một kẻ cả đời theo đuổi khoa học, nhưng đến một ngày nọ khi hắn đi đến được điểm cuối của con đường này thì phát hiện ra rằng thì ra kết thúc của khoa học... chính là thần học...
Tất cả đều như mộng ảo!
Người ngoại giới nở nụ cười!
Vào thời khắc cuối cùng, ánh mắt ông ta không có thất vọng, cũng không có hối hận, chỉ có thản nhiên.
Mà trên đỉnh đầu của ông ta, luồng năng lượng kia đã hoàn toàn biến mất.
Đó là ý thức của ông ta!
Là ý thức giờ khắc này!
Mà sau khi ý thức giờ khắc này của ông ta hoàn toàn tiêu tan, đôi mắt vốn tĩnh mịch của ông ta chợt trở nên mịt mờ, ngay sau đó, ánh mắt đã bắt đầu có hồn lại.
Chẳng mấy chốc, ông ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân ở cách đó không xa, ngạc nhiên hô lên: "Diệp lão đệ!"
Diệp lão đệ!
Nghe ông ta gọi như thế, Diệp Quân nở nụ cười.
Giống như hắn đoán, sở dĩ cha giúp người ngoại giới kia đột phá là có mục đích, mà mục đích đó là xóa đi tương lai, giữ lại quá khứ.
Mà quá khứ là ai?
Là Cựu Thần lão ca!
Trong nháy mắt hóa địch thành bạn!
Diệp Quân nở nụ cười.
Phía xa, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lúc này đã trở nên vô cùng bình tĩnh.
Cựu Thần chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: "Diệp lão đệ, ta phải đi rồi".
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Đi đâu?"
Cựu Thần nhẹ giọng nói: "Đi tìm ý nghĩa của việc sống sót".
Diệp Quân nhìn y, không nói gì.
Cựu Thần xòe tay ra, một quyển sách cổ ngưng lại trong bàn tay của y.
Là Kinh Phá Bích!
Đó là quyển Kinh Phá Bích hoàn chỉnh!
Cựu Thần đưa Kinh Phá Bích hoàn chỉnh cho Diệp Quân: "Thứ này có lẽ giúp được đệ rất nhiều".
Diệp Quân không từ chối, hắn nhận lấy rồi nói: "Lão ca, bây giờ huynh..."
Cựu Thần mỉm cười nói: "Ta vừa nãy đã chết, bây giờ đứng trước mặt đệ là ta của quá khứ, nhưng cha của đệ đã giữ lại kí ức vừa nãy cho ta, bởi vậy ta được xem là người chiến thắng cuối cùng".
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Ngươi vẫn luôn chọn hắn".
Cựu Thần quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo gắt gao nhìn y: "Từ đầu đến giờ, ngươi vẫn luôn chọn hắn".
Cựu Thần mỉm cười nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không chọn hắn".
Chủ nhân bút Đại Đạo cau mày.
Cựu Thần khẽ lắc đầu: "Nhà ngươi làm chuyện gì cũng mưu tính trước sau, tính toán cặn kẽ... Mà ngươi chưa hề nghĩ rằng đối với một số người, sống sót mới là điều quan trọng nhất".
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Cựu Thần, không nói gì.
Cựu Thần quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: "Ta và Diệp lão đệ quen biết, hơn nữa còn từng kết một mối thiện duyên, cũng chỉ vì hai chúng ta đều đang kiên trì với bản thân, chúng ta đều có ranh giới cuối cùng của mình..."
Diệp Quân cười nói: "Đúng vậy".
Chủ nhân bút Đại Đạo cười gằn: "Nếu ngươi kiên trì với bản thân thì cần gì phải phí công làm những điều này?"
Cựu Thần nói: "Theo đuổi những thứ đó cùng với làm chính bản thân mình đâu có gì mâu thuẫn với nhau? Hơn nữa, ta chưa bao giờ tính toán việc gì, cũng chưa từng phá cục, mục đích của ta vẫn luôn là thực nghiệm, ngươi chủ động dây vào, muốn lợi dụng ta của tương lai để đối phó với Diệp lão đệ..."
Nói rồi, ông ta lắc đầu: "Tất nhiên bây giờ so đo những điều này cũng không còn nghĩa lý gì".
Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: "Diệp lão đệ, trọng tâm của quyển Kinh Phá Bích này chính là đánh thức nguồn gốc nội tâm, chỉ cần thức tỉnh được sơ tâm, thì chính là khai ngộ, được gọi là "bản tâm", "chân tâm", "bản ngã vốn có", chúng đều thông qua nghìn vạn phủ định của thế gian để loại bỏ những tư duy ràng buộc của thế tục, sau khi thấy rõ được "thật là giả mà giả cũng là thật" thì sẽ thôi thúc nguồn gốc tâm linh hiện ra, đây cũng tức là Đạo trong thế giới hư vô..."
Diệp Quân hỏi: "Vậy Đạo trong thế giới thật thì sao?"
Cựu Thần cười nói: "Đây cũng là thứ ta muốn theo đuổi".
Diệp Quân nở nụ cười.
Cựu Thần phất phất tay: "Sau này còn gặp lại".
Diệp Quân nói: "Thật sự sẽ gặp lại sao?"
Cựu Thần đáp: "Tùy duyên".
Nói rồi, y chợt trở nên mờ ảo, chưa đến một khắc sau đã hoàn toàn biến mất.
Đi rồi!
Diệp Quân lại có chút hiếu kỳ, lão ca sẽ đi đến đâu?
Có phải sẽ đi thẳng đến Chân thế giới trong truyền thuyết?
Như biết Diệp Quân suy nghĩ gì, Diệp Huyên ở bên đột nhiên cười nói: "Bây giờ y vẫn chưa đến được đó đâu".
Diệp Quân nhìn về phía Diệp Huyên: "Cha".
Diệp Huyên nói: "Người này rất cừ, tất nhiên cùng vì vậy nên y mới có thể sống".
Diệp Quân đi tới bên cạnh Diệp Huyên, sau đó nhìn chủ nhân bút Đại Đạo cách đó không xa: "Cha, cha có muốn giết quách tên này luôn không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
...