Ầm!
Chỉ nghe một tiếng vang cực lớn, một tia kiếm quang và vô số lôi hỏa bỗng nổ tung, cuồn cuộn.
Diệp Quân lùi về vị trí ban đầu, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, nhưng hắn lại cảm thấy phấn khích, xung quanh là vô số tia lôi hỏa và kiếm quang, trên người tản ra khí tức kiếm đạo cực mạnh.
Ở đằng xa, sắc mặt Đạo Tiêu hơi khó coi, vì cả cánh tay phải của ông ta đã nứt ra hoàn toàn.
Ông ta nhận ra hình như thân xác Đạo Hư của mình chẳng có tác dụng gì trước Diệp Quân.
Rốt cuộc đó là thanh kiếm gì thế?
Đạo Tiêu nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, bây giờ ông ta đã hơi sợ thanh kiếm này.
Nhưng Diệp Quân càng đánh càng hăng, hắn lại biến thành một tia kiếm quang rồi lao đến, được sức mạnh của ba loại huyết mạch hỗ trợ, hắn bỗng chốc xé nát thời không ở đó.
Lần này không phải là vết nứt mà là xé tan hoàn toàn.
Đạo Tiêu híp mắt, lần này ông ta không dám đối đầu trực diện nữa, vung tay lên, một tấm khiên ánh sáng màu vàng bỗng chắn trước mặt ông ta.
Dĩ nhiên đây cũng không phải là thần vật bình thường, đó là một trong các thần vật chí cao của Vũ Trụ Chủ: khiên Đạo Thương.
Đây cũng là do kỳ nhân năm đó để lại, bên trong ẩn chứa sức mạnh đặc biệt mà ngay cả Đạo Tiêu cũng không thể hiểu được, dù sao cũng rất mạnh.
Nhát kiếm này của Diệp Quân chém vào trên khiên Đạo Thương đó, sức mạnh cực lớn lập tức khiến cho khiên Đạo Thương rung mạnh.
Đạo Tiêu bật cười.
Vì khiên Đạo Thương chặn được kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân.
Nhưng ngay sau đó nụ cười của ông ta cứng đờ.
Chỉ thấy khiên Đạo Thương bỗng có rất nhiều vết nứt.
Đạo Tiêu thảng thốt, nhưng lúc này Diệp Quân lại chém mạnh một nhát kiếm.
Đạo Tiêu biến sắc, vội vàng cất khiên Đạo Thương đi, liên tục lùi về sau, tạm tránh đòn tấn công.
Khiên Đạo Thương không thể bị hủy ở đây được.
Nhát kiếm của Diệp Quân chém vào không trung, hắn nhìn Đạo Tiêu đã lùi về sau cả mấy ngàn trượng: “Chạy gì chứ?”
Chỉ một câu đã khiến Đạo Tiêu sầm mặt.
Đạo Tiêu siết chặt hai tay, còn muốn ra tay, nhưng vào lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ một bên: “Ngươi không thể giết hắn”.
Vừa dứt lời, thời không bên cạnh Đạo Tiêu bỗng nứt ra, sau đó một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Chủ nhân Bút Đại Đạo!
Sau khi bước ra, chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn thẳng vào Diệp Quân và Toại Cổ Kim, cười nói: “Giỏi đấy, hai người các cậu cấu kết với nhau”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đã lâu không gặp”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Quả thật rất lợi hại, Toại Cổ Kim cho cậu thời gian để tranh thủ, cậu rất biết cách sử dụng. Chỉ là ta khá tò mò các cậu vì lợi ích mới làm như vậy hay là vì có tình cảm với nhau?”
Toại Cổ Kim vẫn rất bình tĩnh, không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Quan trọng sao?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Ta chỉ là tò mò”.
Diệp Quân nói: “Liên quan rắm gì đến ông”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo sầm mặt: “Nhóc con, cậu ngày càng thiếu đạo đức”.
Diệp Quân nói: “Với ông, ta còn muốn mắng càng khó nghe hơn đấy”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo khẽ cười: “Ta thích dáng vẻ cậu nhìn thấy ta là không vui, nhưng lại không thể làm gì được, ha ha…”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng thích nhìn bộ dạng ông quỳ xuống”.
Nụ cười của chủ nhân Bút Đại Đạo cứng đờ: “Cậu có bản lĩnh thì đừng gọi người”.
Diệp Quân nói: “Ta không gọi người, ông nội ta tự ra đấy thôi”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Tên nhóc cậu đúng là rất xấu xa, thế mà lại tính kế ta, muốn để ông nội cậu giết ta hoàn toàn, tiếc là cậu vẫn còn quá non”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tại sao bọn ta không thể hợp tác?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Sao thế, muốn thám thính ý đồ của ta à?”
Diệp Quân nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, không nói gì.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Hiện giờ cậu vẫn còn quá trẻ, không hề biết sự tranh giành giữa bọn ta là gì, cũng không đúng, nói đúng ra thì bây giờ cậu vẫn không có tư cách đấu với ta, cho dù là ta hay là cậu, chúng ta đều đang theo đuổi một thứ giống nhau…”
Nói rồi ông ta bật cười: “Không được, không thể nói với cậu, ha ha”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: “Nếu ông đã muốn chơi thì chúng ta cứ chơi thật vui”.
Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Đúng vậy, cứ chơi cho thật vui, lần này ta muốn đánh cho cậu phải quỳ xuống xin tha làm vua dựa dẫm, giống cha cậu năm đó vậy, ha ha”.
“Ông là chủ nhân Bút Đại Đạo?”
Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên.
Chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu lại nhìn, người nói chính là Mạc Sơn Hà.
Chủ nhân Bút Đại Đạo hơi ngờ vực: “Ngươi là ai?”
Mạc Sơn Hà mỉm cười: “Làm người phải khiêm tốn, có hiểu không hả?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo cau mày: “Ngươi là ai?”
Mộ Sơn Hải chậm rãi đi về phía chủ nhân Bút Đại Đạo, bình tĩnh nói: “Ông không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ta đến đây là để dạy ông làm người là được”.
Diệp Quân: “…”