Nhưng ngay lúc này, một tiếng kiếm bỗng vang lên từ đằng xa, thoáng chốc một thanh kiếm xuyên qua không trung, chém đứt thần thức đang kêu vang đó.
Đạo Tiêu quay đầu lại nhìn Diệp Quân ở đằng xa, hơi ngạc nhiên, ông ta không ngờ Diệp Quân lại có thể phá được thần thức của ông ta chỉ với một nhát kiếm.
Thú vị đấy!
Mặc dù ngoài mặt Đạo Tiêu khá bình tĩnh nhưng trong lòng lại cảnh giác hắn.
Diệp Quân xem Đạo Tiêu là không khí, hắn nhìn Tập Tiêu, cười nói: “Long huynh, cảm ơn huynh hôm nay đã giúp đỡ, huynh đi đi”.
Tập Tiêu quay đầu lại nhìn Diệp Quân, không nói gì, y nhìn về đằng xa, đi một lúc cả người đã trở nên hư ảo.
Đã không còn ở thời không này nữa.
Y mất đi sức chiến đấu, Quốc sư đó cũng mất đi sức chiến đấu.
Y cũng xem như đã thực hiện lời hứa của mình rồi.
Bây giờ đi cũng không cảm thấy áy náy.
Tập Tiêu y chưa từng nợ ơn của ai cả, nợ thì nhất định sẽ trả.
Nhìn thấy Tập Tiêu rời đi, Diệp Quân quay đầu lại nhìn Đạo Tiêu ở đằng xa, Đạo Tiêu nhìn thấy vào mắt hắn, cười nói: “Sao thế, ngươi muốn đánh ta à?”
Diệp Quân nói: “Cũng không phải không được”.
Kẻ phá hư không.
Hắn vẫn rất muốn đánh một trận ra trò với cường giả ở cấp bậc này, vì hắn muốn xem giới hạn hiện tại của mình ở đâu.
Đạo Tiêu cũng bật cười: “Vậy thì đến đây nào”.
Ông ta vừa dứt lời, một tia kiếm quang lặng lẽ đánh đến trước mặt ông ta, nhát kiếm này vẫn không có khí tức như trước, không cách nào bắt được hay cảm nhận được thần thức của ông ta, cực kỳ quỷ dị.
Nhưng Đạo Tiêu lại nở nụ cười mỉa mai, khi kiếm quang còn cách ông ta nửa trượng, bỗng bị một kết giới vô hình chặn lại, không thể tiến thêm một tấc nào nữa.
Đạo Tiêu giơ tay lên tung ra một quyền.
Rầm!
Thanh ý kiếm đó bị phá vỡ, nhưng lại không bị tiêu diệt.
Thấy đối phương không phá được ý kiếm của mình, Diệp Quân bật cười, hắn tiến lên trước một bước, kiếm quang lập tức đánh đến trước mặt Đạo Tiêu.
Sức mạnh của ba loại huyết mạch đều dao động.
Lúc này khí tức Diệp Quân tăng lên rất nhanh, uy lực của ý kiếm cũng tăng lên gấp đôi.
Đối mặt với nhát kiếm khủng khiếp của Diệp Quân, Đạo Tiêu chỉ cười nhạo, cả người ông ta bỗng trở nên hư ảo.
Thân xác Đạo Hư.
Ông ta không hề tránh đòn, để mặt nhát kiếm của Diệp Quân đâm vào ngực ông ta.
Bụp!
Cơ thể Đạo Tiêu run lên, nhưng ông ta lại cố chấp chống đỡ tia kiếm quang này.
Đạo Tiêu lạnh lùng nhìn Diệp Quân, khiêu khích nói: “Chỉ thế thôi à?”
Nói rồi một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng bùng phát từ trong cơ thể ông ta, lập tức khiến Diệp Quân lùi về sau.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn Đạo Tiêu, lúc này cơ thể Đạo Tiêu hư ảo.
Thân xác Đạo Hư!
Một khi kẻ phá hư không luyện được thân xác Đạo Hư, so với người ở cảnh giới bên giới thì tức là ở thế bất bại.
Giọng Mạc Sơn Hà bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Diệp huynh, kiếm đạo của huynh rất mạnh nhưng đạo pháp chưa đủ mạnh để phá được thân xác của người này, hay là để ta? Huynh đừng lo, ta sẽ đánh giúp huynh, ta cũng có thể giúp huynh chỉnh đốn chủ nhân Bút Đại Đạo này, xem như mua một tặng một, huynh thấy thế nào?”
Diệp Quân nhìn Mạc Sơn Hà, cười nói: “Không sao, ta thử lại xem sao”.
Nói rồi hắn lại biến thành một tia kiếm quang rồi lao về phía Đạo Tiêu.
Khi đánh đến trước mặt Đạo Tiêu, ý kiếm trong tay Diệp Quân đã được đổi thành kiếm Thanh Huyên, thấy Diệp Quân đổi kiếm, lần này Đạo Tiêu lại không đối đầu trực diện nữa mà giơ ngón tay ra, một luồng sáng màu đen kỳ lạ ngưng tụ ở đầu ngón tay, Diệp Quân lập tức bị đánh bật ra sau một lần nữa, nhưng ánh sáng đen ở đầu ngón tay ông ta cũng vỡ nát, không chỉ thế mà cả cánh tay của ông ta đều có vết nứt.
Thấy thế, Đạo Tiêu lập tức nhíu mày.
Mạc Sơn Hà nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, khẽ nói: “Thanh kiếm này thật lợi hại! Chủ nhân tạo ra thanh kiếm này e là còn mạnh hơn ta”.
Lúc này, mọi người đều dồn ánh mắt vào kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ai cũng rất ngạc nhiên, vì thanh kiếm này thế mà lại có thể phá vỡ “thân xác Đạo Hư”.
Quốc sư nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, vì thanh kiếm này mạnh bất thường.
Lúc này vẻ khinh thường và chế giễu trong mắt Đạo Tiêu cũng biến mất hoàn toàn.
Ông ta mạnh nhưng không ngốc.
Dĩ nhiên ông ta biết khinh địch lúc này chắc chắn là vô cùng ngu ngốc.
Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên trong tay, lúc này hắn lại có cảm giác vô địch.
Hắn nhận ra kiếm thành không thể dùng nhiều, thi thoảng dùng một lần, sự tương phản lớn sẽ thực sự sảng khoái.
Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó.
Vèo!
Thanh kiếm lướt qua xung quanh, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, chỉ thấy những vết nứt mờ nhạt xuất hiện trong thời không đó.
Thời không ở đây là do kỳ nhân đó tạo ra, trước đó Quốc sư và Tập Tiêu đánh nhau lâu như thế nhưng cũng chưa thể phá hủy thời không ở đây, nhưng bây giờ nhát kiếm của Diệp Quân lại có thể chém cho thời không nơi này xuất hiện vết nứt?
Đạo Tiêu cũng khá ngạc nhiên, không kịp suy nghĩ nhiều, vì kiếm của Diệp Quân đã lao tới trước mặt ông ta, ông ta vung tay áo lên, một luồng sức mạnh dày lao đến, thế nhưng ngay khi sức mạnh này tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân thì bị chém thành từng mảnh, thanh kiếm lao thẳng vào người Đạo Tiêu.
Mặc dù Đạo Tiêu cảm thấy sốc nhưng vẫn rất bình tĩnh, ông ta nắm chặt tay phải, sau đó tung ra một quyền, hàng ngàn vạn tia lôi hỏa bỗng phun ra từ nắm đấm của ông ta.
Mặc dù biết thanh kiếm này của Diệp Quân rất mạnh nhưng ông ta không tránh đòn.
Thân phận và địa vị ở đây, ông ta không muốn mất mặt.
Ông ta muốn dùng sức mạnh để nghiền ép Diệp Quân.