Rất nhanh, vô số cường giả từ trong “Đạo Thương Đồ” vọt ra.
Diệp Quân cũng theo đó ra ngoài, hắn nhìn về phía xa xa, ngoài ngàn trượng, sắc mặt của tên Đạo Tàng Thiên kia cực kì khó coi, y đang nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên của hắn.
“Cuối cùng được ra được rồi!”
Đột nhiên một giọng nói từ bên phải Diệp Quân truyền đến.
Diệp Quân quay đầu, người nói chuyện chính là nguời đàn ông áo đỏ kia, mà ở phía sau người đàn ông áo đỏ còn có mấy vạn cường giả cấp cao đi theo, giờ phút này trên khuôn mặt của những cường giả này đang lộ rõ vẻ hưng phấn.
Bọn họ đã không nhớ rõ mình đã bị giam cầm bao nhiêu năm rồi!
Không ngờ một ngày nào đó lại có thể thoát ra được... Điều bất ngờ này đến đúng thật là quá đột ngột.
Người đàn ông áo đỏ hình như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, y nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân cũng đang nhìn người đàn ông áo đỏ, nếu như đối phương không thực hiện lời hứa, vậy thì... Xuống địa ngục đi!
Người đàn ông áo đỏ nở nụ cười: “Đừng có ý định giết hại ta, Tập Tiêu ta chưa bao giờ nuốt lời, ta đã nói giúp ngươi đánh trận chiến này thì sẽ giúp ngươi đánh trận chiến này!”
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía những cường giả sau lưng Tập Tiêu, những cường giả kia cùng nhau tỏ vẻ nguyện ý ở lại.
Diệp Quân biết, những cường giả này không phải là đang nể mặt mình mà đang nể mặt tên Tập Tiêu này, phải nói là sợ tên Tập Tiêu này.
Huyền Nho nhìn thấy những cường giả cao cấp này đột nhiên xuất hiện trong đây, cảm thấy cực kì ngạc nhiên, những tên này xuất hiện từ nơi nào vậy?
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Đạo Tàng Thiên: “Trận chiến của chúng ta còn chưa kết thúc”.
Trong lúc nói chuyện, một thanh kiếm lao về phía Đạo Tàng Thiên.
Sắc mặt của Đạo Tàng Thiên đại biến, thanh kiếm này của Diệp Quân đúng thật là quá quỷ dị, vô thanh vô tức, khó lòng phòng bị.
Hai tay y nắm chặt lại, một chiếc giáp bằng vàng đột nhiên xuất hiện ở trên người y.
Leng keng!
Chiếc giáp vàng kia cứng rắn chặn kiếm ý của Diệp Quân lại, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong thanh kiếm cũng nhanh chóng đánh bật y bay ra ngoài.
Mà trong quá trình y bay ra ngoài, lại có một thanh kiếm lẳng lặng bay tới.
Đồng tử của Đạo Tàng Thiên chợt co lại, y đột nhiên rống giận, đánh hai quyền ra, từng luồng ánh sáng màu vàng sậm đột nhiên bay từ trong cơ thể y ra, trong nháy mắt bao phủ thanh kiếm ý của Diệp Quân.
Xa xa, Diệp Quân nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện, hắn không cảm nhận được mấy thanh kiếm ý kia nữa.
Đúng lúc này, một trụ sét đột nhiên quét qua phía bên trong, bay thẳng đến chỗ hắn
Nét mặt của Diệp Quân cực kì bình tĩnh, vừa mới suy nghĩ một thanh ý kiếm trật tự bay ra.
Ầm ầm!
Trụ sét màu vàng sậm kia ầm ầm vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ năng lượng bắn ra khắp nơi, một bóng hình liên tục lui từ trong trụ sét màu vàng sậm vỡ nát.
Đó chính là tên Đạo Tàng Thiên kia!
Đạo Tàng Thiên lui khoảng mấy vạn trượng mới dừng lại, mà khi y vừa dừng lại, chiếc giáp vàng mặc trên người y đột nhiên vỡ nát rơi lả tả.
Không chỉ có như thế, cơ thể y cũng đã xuất hiện những vết nứt, máu tươi chảy từ trong cơ thể ra.
Diệp Quân thấy thế, khẽ lắc đầu: “Vốn định nghiêm túc đánh một trận vui quên lối về, lại không ngờ rằng ngươi lại yếu như vậy..”.
“Diệp Quân!”
Đạo Tàng Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang muốn nói gì đó, nhưng có một thanh kiếm đã bay tới trước mặt y, trong mắt Đạo Tàng Thiên hiện lên một ánh nhìn dữ tợn, y đột nhiên chỉ vào chỗ giữa lông mày của mình.
Đùng!
Đột nhiên cơ thể y bay thẳng ra xa mấy vạn trượng.
“Thuật thần thông Đạo Thương!”
Huyền Nho ở bên cạnh giật mình.
Thuật thần thông Đạo Thương này chính là thuật thần thông mạnh nhất của họ Đạo Thương, sau khi thi triển, thể xác hóa thành “thần thể Đạo Thương”, tu vi tăng lên gấp mười lần!
Đương nhiên, cũng có di chứng, một khi khôi phục trạng thái bình thường thì sẽ rơi vào một khoảng thời gian suy nhược cực kì kinh khủng, trong khoảng thời gian này, y sẽ yếu như là những người bình thường.
Bởi vậy, trừ phi đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, nếu không, đệ tử của họ Đạo Thương thường sẽ không dùng đến cấm thuật thuật thần thông này.
Sau khi Đạo Tàng Thiên thân hóa thành “Thần thể Đạo Thương”, tay phải y nắm chặt lại, sau đó trực tiếp đánh một quyền mạnh mẽ về phía khu vực thời không của Diệp Quân.
Khi một quyền này rơi xuống, hình như có một mảnh vũ trụ bị sụp đổ, tất cả mọi người trong đây cảm nhận được một áp lực cực kỳ đáng sợ.
Diệp Quân bình tĩnh nhìn nắm đấm kia rơi xuống, hắn bước về phía trước một bước, dưới chân có kiếm quang lướt lên.
Xì!
Kiếm quang chợt lóe lên, phóng lên trên trời.
Kiếm quang của Diệp Quân ở trước nắm đấm che khuất bầu trời này có vẻ như cực kì nhỏ bé, giống như hạt cát ở trong biển lớn.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc mà hai người giáp lá cà kia, thanh kiếm kia lại mạnh mẽ xuyên thủng nắm đấm to lớn đó, kiếm quang tiến quân thần tốc, đâm thẳng vào phần giữa mi tâm của Đạo Tàng Thiên!
Đùng!
“Pháp Thể Đạo Thương” kia của Đạo Tàng Thiên trực tiếp bị nghiền nát!
Mà đúng lúc này, lại có một thanh kiếm từ trong đó chợt lóe lên, bay thẳng đến chỗ Đạo Tàng Thiên.
Nhưng đúng lúc nó đang sắp tới gần Đạo Tàng Thiên, một ngón tay đột nhiên xuất hiện từ trong thời không của Đạo Tàng Thiên, sau đó nắm lấy thanh kiếm ý kia, một giây sau --
Bùm!
Kiếm ý trong nháy mắt bị vỡ nát.
Sau đó, ngón tay kia chỉ một nhẹ về phía khu vực thời không của Diệp Quân.
Bùm!
Kiếm thế do Diệp Quân đặt ra trong nháy mắt vỡ nát, liên tục lui ra.
Đây đã không phải là cường giả cảnh giới Lâm Hư, mà là người Phá Hư!
Đạo Tiêu!
Đạo Tiêu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Đạo Tàng Thiên, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Quân đang ở phía xa xa: “Có phải ngươi tự cho rằng mình đánh rất giỏi?”
Dứt lời, ông ta vươn tay phải ra đè nhẹ Diệp Quân một cái, một cỗ sức mạnh thần bí đột nhiên tụ từ trong không gian thiên địa ra, hung hăng nghiền ép về phía Diệp Quân.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi truyền đến: “Ỷ lớn hiếp nhỏ? Ức hiếp chúng ta không có ai sao?”