Nhà tù!
Không thể không nói, Diệp Quân có chút kinh hãi, không chỉ là kinh hãi bởi bức tranh này là nhà tù, điều càng kinh hãi chính là thực lực của những cường giả ở bên trong nhà tù này.
Quả thực quá kinh khủng!
Mấy chục ngàn cường giả, cấp bậc thấp nhất cũng cảnh giới Lâm Hư!
Đây là khái niệm gì vậy?
Hắn nghĩ tới khá nhiều: Thứ nhất, thực lực của vị kỳ nhân kia chắc chắn là cực kì khủng bố; thứ hai, Đạo Tàng Thiên đã nói rằng những người này đều bị vị kỳ nhân đó bắt tới từ các nền văn minh vũ trụ khác về... Mà nền văn minh vi mô ở dưới chắc chắn không thể xuất hiện sự tồn tại của những cường giả với cấp bậc như thế này, nói cách khác, rất có khả năng còn có văn minh vũ trụ yếu hơn một chút hoặc không kém gì nền văn minh Vũ Trụ Chủ, chỉ là phần lớn người ở thế giới này đều không biết.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, đây không phải là điều mà hắn nên quan tâm, hắn nhìn khắp bốn phía, giờ phút này, vô số thần thức đã tập trung vào hắn.
Hơi thở cực kì mạnh mẽ!
Mỗi một hơi thở đều mạnh hơn tên Đạo Tàng Thiên kia!
Hiển nhiên, những người này đều không phải người tốt lành gì.
Đúng lúc này, những sợi dây xích sắt trói chặt bọn họ đột nhiên trở nên mờ ảo.
Khôi phục tự do!
Sắc mặt của mọi người đều cực kì hung ác, bọn họ muốn ra tay nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên trong: “Các ngươi là con chó của người ta sao? Người ta bảo các ngươi giết thì các ngươi giết?”
Giọng nói này vừa vang lên, những người xung quanh lập tức lui ra phía sau, rất kiêng dè.
Diệp Quân quay đầu nhìn lại, phía góc phải bên ngoài ngàn trượng một người đàn ông ngồi ở đó, người đàn ông mặc một bộ trường bào đỏ thẫm, mái tóc dài thả ở phía sau lưng, thoạt nhìn, chỉ có hai chữ: Tà, cuồng.
Tất cả mọi người ở bốn phía hiển nhiên đều rất sợ hãi người đàn ông này, bởi vì giờ phút này tất cả đều đứng im, không dám phát ra một chút động tĩnh nào.
Giọng nói của Đạo Tàng Thiên đột nhiên vang lên từ bên trong thiên địa: “Nếu các ngươi không giết hắn ta, ta sẽ khiến cho các ngươi phải chịu đựng sự đau đớn của “nuốt hồn” kia”.
Sự đau đớn của nuốt hồn!
Nghe thấy lời Đạo Tàng Thiên nói, sắc mặt của mọi người trong đó đều biến đổi, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Mà vẻ mặt của người đàn ông mặc áo đỏ kia lại rất bình tĩnh, y nhìn Diệp Quân: “Có thể đi ra ngoài?”
Diệp Quân gật đầu.
Người đàn ông mặc áo đỏ nói: “Điều kiện!”
Diệp Quân nói: “Giúp ta đánh một trận”.
Người đàn ông mặc áo đỏ nói: “Được!”
Diệp Quân nở nụ cười.
Người đàn ông mặc áo đỏ nói: “Có cần thề không?”
Diệp Quân nói: “Không cần, ta tin tưởng ngươi”.
Người đàn ông mặc áo đỏ nở nụ cười.
Diệp Quân đột nhiên xoay người, y mở lòng bàn mình ra, trong phút chốc, một tia kiếm ý trật tự phóng lên cao, kiếm khí cường đại xé rách tất cả!
Nhưng sau khi luồng kiếm khí kia lao vèo đi ngàn trượng, nó lại bắt đầu trở nên hư ảo, sau đó biến mất.
“Cười chết ta rồi!”
Giọng nói của Đạo Tàng Thiên đột nhiên vang lên: “Thời không ở đây là do sư tổ tự tay bố trí, đừng nói là ngươi, kể cả là người đã bước ra thế giới bên ngoài nửa bước cũng không thể phá được, ngươi vây mà lại muốn phá giải nó, thật sự là buồn cười...”
Diệp Quân không nói gì, hắn mở lòng bàn tay mình ra, lại có một thanh kiếm phóng lên trời.
Mà lần này, là kiếm Thanh Huyên!
Khi thanh kiếm này phóng lên cao, người đàn ông mặc áo đỏ đang đứng phía xa xa kia đứng phắt dậy, y nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Thanh Huyên kia, trong mắt tràn đầy sự hưng phấn và kích động, hai tay y nắm chặt, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.
Bùm!
Nghe tiếng thanh kiếm Thanh Huyên vang vọng lại, thời không mà luồng sáng của thanh kiếm kia đi qua vậy mà lại bắt đầu bị xé rách từng chút một...
Thời không bị xé rách ra!
“Làm sao có thể!”
Đạo Tàng Thiên đột nhiên thất thanh.
Đúng lúc này, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện một sức mạnh pháp tắc thần bí, sức mạnh pháp tắc này chính là “cai ngục” trấn thủ ở đây, nó lơ lửng ở phía trên thanh kiếm Thanh Huyên, từng đạo lực phong ấn thần bí nương theo một sợi xích sắt quét xuống, muốn vây thanh kiếm Thanh Huyên lại!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những mặt của cường giả bị nhốt trong tù đều biến sắc.
Thật ra, Đạo Tàng Thiên chỉ có thể phát động được “Đạo Thương Đồ” này nhưng y cũng không thể sử dụng được “Đạo Thương Đoàn”, thứ thật sự có thể khống chế được “Đạo Thương Đồ” là pháp tắc thần bí này, mà đạo sức mạnh pháp tắc này chính là thứ mà vị kỳ nhân kia để lại, những lúc bình thường, đạo sức mạnh pháp tắc lực này đều trong trạng thái ngủ say, trừ phi gặp phải sự uy hiếp mới xuất hiện, mà sau khi nó xuất hiện, nó có thể dùng sức mạnh pháp tắc vô thượng giam cầm bất cứ kẻ nào ở trong tấm bản đồ này, không chỉ có ở trong bản đồ. Ngoài bản đồ, nó cũng có thể cưỡng chế vào trong!
Trong phần đông những người ở đây đều là bị đạo sức mạnh pháp tắc này giam cầm!
Hôm nay lần nữa nhìn thấy sức mạnh pháp tắc này, bọn họ vẫn sợ hãi.
Hai mắt của người đàn ông mặc áo đỏ cũng híp lại.
“Ha ha!”
Mà tên Đạo Tàng Thiên kia thì điên cuồng cười phá lên: “Ngươi thật sự đúng là có chết cũng đáng, ha ha!”
Y vốn chỉ là muốn lợi dụng những tên phạm nhân trong này để đối phó với Diệp Quân, bởi vì y không có cách nào sử dụng được sức mạnh pháp tắc kia, nhưng y thật không ngờ, Diệp Quân vây mà chủ động dây vào sức mạnh pháp tắc đang trong trạng thái ngủ say kia!
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sức mạnh pháp tắc kia điều khiển sợi xích sắt trực tiếp trói ở phía trên thân kiếm Thanh Huyên, nhưng một giây sau, kiếm Thanh Huyên lại rung lên kịch liệt.
Ầm ầm!
Sợi xích sắt kia ầm ầm vỡ nát, thanh kiếm phóng lên cao, chỉ là trong nháy mắt, thời không đặc thù ở đây trực tiếp bị xé ra một lỗ hổng cực lớn.
“Phá rồi!”
Trong đây, không biết tên tù nhân nào đột nhiên rống lên.
Ngay sau đó, xích sắt trên người tất cả phạm nhân ầm ầm vỡ nát.
Diệp Quân không chỉ phá sợi xích sắt, mà còn có đạo sức mạnh pháp tắc kia.
“Làm sao có thể!”
Trong bóng tối, Đạo Tàng Thiên thất thanh kinh hãi nói.
“Đi thôi! Ha ha!”
Người đàn ông mặc áo đỏ cười to một tiếng, một giây sau, y trực tiếp đồng loạt phóng lên cao cùng với mọi người.