Giới Vực.
Khi Diệp Quân đi tới Giới Vực, hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên, tuy Giới Vực này có một chữ Vực, nhưng thật ra nó cũng không lớn lắm, chỉ là một thế giới nhỏ độc lập bên ngoài Vũ Trụ Chủ.
Dù không lớn, nhưng nơi này thật sự khá đặc biệt, vừa tiến vào Giới Vực, hắn đã cảm nhận được một sức mạnh đặc biệt ẩn hiện trong đất trời, sức mạnh này rất kỳ lạ, lúc hư lúc thực, không ngừng thay đổi giữa hư và thực, không thể đoán ra được.
Không chỉ thế mà sự vững chắc của không gian nơi này thật sự vượt ngoài dự đoán của hắn, hắn thầm tính toán, với thực lực của mình bây giờ, nếu không sử dụng kiếm Thanh Huyên thì hoàn toàn không thể rung chuyển được không gian nơi này.
Người ngoại giới!
Trong lòng Diệp Quân mang theo chút tò mò, đặc biệt là về quan điểm với người này: Mọi thứ trên thế giới đều là hư, tất cả chúng ta cũng là ảo.
Thế giới này là thực hay là ảo?
Hắn cũng từng suy nghĩ về vấn đề này, đương nhiên hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn ở thế giới giả tưởng cũng sống không được tốt, nếu ở thế giới thực thì chẳng phải cũng chịu đòn à?
Người đặc biệt kia nghĩ đến những chuyện này, làm những chuyện này đều là vì người ta đã vô địch trong vũ trụ này rồi.
Hắn bây giờ nghĩ tới vấn đề này dường như không hợp lý cho lắm.
“Diệp huynh!”
Lúc này, Huyền Nho đi tới.
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Huyền Nho, thấy Huyền Nho đi theo, hắn ngạc nhiên cất lời: “Huyền huynh?”
Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh, ta cũng muốn đến xem thử”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là dãy núi kéo dài bất tận, trên một ngọn núi lớn trong đó có một cung điện sừng sững.
Huyền Nho cũng nhìn về phía dãy núi kéo dài bất tận, khẽ nói: “Đây là núi Giới Ngoại và điện Giới Ngoại trong truyền thuyết”.
Diệp Quân nói: “Điện Thánh Vương, Phạn Thiên Quốc, còn có người sáng lập dòng họ Đạo Thiên đều là đệ tử của kỳ nhân kia sao?”
Huyền Nho gật đầu: “Phải, không chỉ họ mà trên đời còn có rất nhiều cao thủ tuyệt thế, đều là đệ tử của bọn họ”.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta đến đấy đi”.
Huyền Nho cất lời: “Chỉ có thể đi bộ”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”
Huyền Nho trầm giọng đáp: “Vì nơi này là thánh địa đứng đầu Vũ Trụ Chủ, dù Quốc chủ có đến đây cũng chỉ có thể đi bộ thôi”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì đi bộ”.
Sau đó, hai người đi về phía núi Giới Ngoại ở xa xa.
Huyền Nho cất lời: “Diệp huynh, sức mạnh tín ngưỡng của huynh lại mạnh hơn rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải, đều nhờ vào linh mạch tổ của huynh”.
Huyền Nho cười nói: “Diệp huynh, thực lực thật sự của huynh bây giờ đã là cấp bậc gì rồi?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng không biết”.
Dù trước đây từng chiến đấu với Xích Tuyết kia, nhưng đối phương không cùng cấp bậc với hắn, vì thế bản thân hắn cũng không biết thực lực của mình bây giờ đạt đến cấp bậc nào.
Không lâu sau đó, hai người đã đi tới dưới chân núi Giới Ngoại, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi trước mặt, đây là một ngọn núi bình thường, không có sức mạnh pháp tắc hay cấm chế gì.
Có một con đường nhỏ nối từ chân núi lên thẳng đỉnh núi.
Hai người đi dọc con đường nhỏ lên đỉnh núi, khi đi trên sườn núi, xung quanh mây trắng lượn lờ như đi tới trời.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới đỉnh núi, Diệp Quân nhìn về phía xa, một đại điện cô độc sừng sững phía trước, cũng không lớn lắm.
Điện Giới Ngoại.
Diệp Quân đi về phía đại điện, lúc này, một loạt tiếng bước chân bỗng truyền đến từ sau lưng hai người.
Diệp Quân xoay người nhìn lại, một người đàn ông đang chậm rãi đi tới.
Đó là Đạo Tàng Thiên!
Đạo Tàng Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cho ngươi sống đến tận bây giờ, ta thật sự quá nhân từ”.
Huyền Nho ở cạnh Diệp Quân cất lời: “Diệp huynh, người này là Thiếu chủ của dòng họ Đạo Thương, Đạo…”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không cần biết tên của một người chết”.
Huyền Nho: “…”
Nhưng Đạo Tàng Thiên lại không hề tức giận, y bật cười: “Đến đây, để ta xem thử rốt cuộc Thánh Cổ Kim là ai”.
Dứt lời, y tiến về phía trước một bước, ngay sau đó, một khí thế đáng sợ càn quét về phía Diệp Quân tựa như thuỷ triều, khi những thứ này di chuyển đến trước mặt Diệp Quân, nó bỗng chốc trở nên hư ảo, hai người họ không biến mất, mà tồn tại trong thời không theo một cách khác.
Cảnh giới Phá Hư!
Tất cả đạo pháp đan xen vào hư, không thể cảm nhận được, không thể tìm ra, coi thường thời không Tuế Nguyệt của vũ trụ này, sức mạnh xuyên thấu qua thần hồn.
Cao thủ cấp bậc này đã hoàn toàn vượt qua cảnh giới Văn Minh Tổ, có thể nói cao thủ cảnh giới Văn Minh Tổ hoàn toàn không có khả năng đánh trả.
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể và thần hồn của Diệp Quân đã trở nên hư ảo.
Lúc này, trên người Diệp Quân bỗng tản ra một tia kiếm thế, khi kiếm thế xuất hiện, cơ thể hắn dần ngưng tụ, cùng lúc đó, một chuôi ý kiếm bỗng bay ra từ trong cơ thể hắn.
Ầm!
Một vùng kiếm quang bộc phát từ khu vực trước mặt Diệp Quân, Đạo Tàng Thiên bị đánh bay, ngay lúc này, lại có một tia kiếm quang nữa bay ra từ trong cơ thể Diệp Quân.
Con ngươi Huyền Nho kia chợt co lại, vì gã phát hiện tốc độ kiếm của Diệp Quân thật sự rất nhanh, ngay cả gã cũng không thể cảm nhận được.
Đạo Tàng Thiên ở phía xa bỗng chỉ ngón tay tới, ngay sau đó, thời không chỗ đầu ngón tay chợt ngưng tụ thành một tảng băng màu đen.
Ầm!
Kiếm của Diệp Quân bị ép phải dừng lại!