Dòng họ Đạo Thương.
Trong điện, Đạo Tàng Thiên và đoàn phụ tá của y tụ lại với nhau.
Đạo Tàng Thiên nói: “Giới Vực đã mở rồi”.
Mọi người đều khá ngạc nhiên.
Tùy Vô Hàn trầm giọng nói: “Sao lại đột nhiên được mở ra thế?”
Đạo Tàng Thiên nhìn Tùy Vô Hàn: “Chắc hẳn là ngươi biết rất rõ, đúng chứ?”
Tùy Vô Hàn sửng sốt, sau đó cơ thể y bỗng trở nên hư ảo.
Thấy thế, mọi người đều ngây người, chuyện gì thế này?
Đạo Tàng Thiên chế nhạo: “Muốn chạy?”
Nói rồi y xòe tay phải ra, sau đó siết lại, chỉ thoáng chốc khu vực Tùy Vô Hàn đứng bị chặn lại bởi một luồng sức mạnh đáng sợ.
Mọi người trong điện đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đạo Tàng Thiên nhìn Tùy Vô Hàn chằm chằm: “Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là người của người phụ nữ đó sao?”
Nghe nói thế, mọi người đã hiểu ra vấn đề, đều quay đầu lại nhìn Tùy Vô Hàn, đây là người của Thánh Cổ Kim sao?
Tùy Vô Hàn rất bình tĩnh: “Ngươi đã biết rồi”.
Đạo Tàng Thiên bình tĩnh nói: “Cô ta tự cho rằng mình có thể nắm rõ mọi người trong lòng bàn tay… đúng là nực cười, nếu dòng họ Đạo Thương ta không nhìn ra được âm mưu này, thì chi bằng mua một miếng đậu hũ rồi đâm đầu chết”.
Tùy Vô Hàn khẽ cười, không nói gì.
Ánh mắt Đạo Tàng Thiên hiện lên sát ý, tay phải y đột nhiên nắm chặt lại, một luồng sức mạnh khủng khiếp lập tức bao phủ khu vực Tùy Vô Hàn đang đứng, sau đó định trấn áp Tùy Vô Hàn, nhưng đúng lúc này một bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau Tùy Vô Hàn, sau đó dùng sức tóm y đi mất.
Chỉ trong tích tắc, Tùy Vô Hàn đã xuất hiện ở cách đó mấy vạn dặm, thế nhưng ngay lúc này một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ tận sâu dòng họ Đạo Thương: “Thánh Vương Điện có hơi xem thường người khác rồi”.
Vừa dứt lời, một con quái thú khổng lồ đột nhiên bay lên trời từ tận sâu dòng họ Đạo Thương, bàn tay này phá vỡ hư không, chỉ thoáng chốc đã bay đến khu vực thời không phía trên đầu Tùy Vô Hàn, một luồng uy lực sức mạnh đáng sợ áp lực phong tỏa khu vực thời không chỗ y đứng, nhưng lúc này một ngón tay khổng lồ bỗng vươn ra từ không trung, đánh mạnh vào bàn tay khổng lồ.
Ầm!
Ngay khi bàn tay và ngón tay va chạm vào nhau, khu vực cả trăm dặm rung chuyển dữ dội, hệt như một trận động đất lớn, sức mạnh cực lớn bùng nổ ở giữa trời đất, nhưng kỳ lạ là thời không này không hề bị phá vỡ, không chỉ như thế mà còn có một sức mạnh pháp tắc xuất hiện giữa không trung, sức mạnh pháp tắc đó quét sạch bàn tay khổng lồ và ngón tay khổng lồ.
Mọi thứ lại trở nên bình yên.
Tùy Vô Hạn đã biến mất.
Trong dòng họ Đạo Thương, bây giờ dòng chủ của dòng họ Đạo Thương – Đạo Tiêu nhìn tận cuối chân trời, mặt không cảm xúc.
Lúc này Đạo Tàng Thiên xuất hiện bên cạnh ông ta, Đào Tàng Thiên trầm giọng nói: “Ông nội…”
Đạo Thiêu quay đầu sang nhìn Đạo Tàng Thiên: “Chẳng phải cháu muốn người đàn ông đó chết sao? Bây giờ có một cơ hội”.
Đạo Tàng Thiên híp mắt: “Vậy thì tốt quá rồi”.
Đạo Tiêu quay đầu lại nhìn tận cuối chân trời, khẽ cười nói: “Thánh Cổ Kim, lần này ta muốn xem thử cô phá vỡ cục diện thế nào”.
Đạo Tàng Thiên bình tĩnh nói: “Chúng đều đáng chết”.
Đạo Tiêu cười nói: “Đúng là đáng chết”.
…
Thánh Vương Điện.
Tùy Vô Hạn đi đến trước cửa đại điện, y chậm rãi quỳ xuống với Toại Cổ Kim ở trong điện: “Thánh chủ, thuộc hạ thất bại rồi, thánh chủ cứ trách phạt”.
Tùy Cổ Kim nói: “Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi”.
Tùy Vô Hàn hơi khó hiểu.
Tùy Cổ Kim nói: “Khoảng thời gian này đã đủ với hắn rồi”.
Nói rồi cô ta xòe tay ra, một cuốn sách cổ bay đến trước mặt Tùy Vô Hàn: “Sau khi về thì đọc đi”.
Tùy Vô Hàn nhận lấy cuốn sách, trên đó có ba chữ lớn: Quan Huyên Pháp.
Tùy Vô Hàn do dự một lúc, sau đó nói: “Thánh chủ, thuộc hạ muốn làm chuyện lớn”.
Tùy Cổ Kim lạnh nhạt nhìn y: “Sau này đây là chuyện lớn nhất”.
Tùy Vô Hàn không nói gì thêm, y cầm lấy “Quan Huyên Pháp”, sau đó cúi người thật thấp: “Tuân lệnh”.
Sau khi Tùy Vô Hàn ra ngoài, U xuất hiện bên cạnh Tùy Cô Kim: “Họ đã lên đường đến Giới Vực, chủ nhân Bút Đại Đạo cũng ở đó…”
Tùy Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ta biết rồi”.
U nói: “Người của chúng ta đã chuẩn bị xong…”
Tùy Cổ Kim nhắm mắt lại: “Đợi thêm một chút”.
…
Trong điện Quốc Sư ở Phạn Thiên Quốc.
Một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra từ trong điện, người đàn ông vừa bước ra, người bên ngoài đều đồng loạt quỳ xuống: “Quốc sư”.
Người đàn ông trung niên đã thay đổi trạng thái bình thường, hôm nay ông ta không mặc bộ đồ thường ngày mà mặc một bộ đồ quốc sư trang trọng, nho nhã, toát ra khí chất điềm tĩnh, không giận mà uy.
Quốc sư ngẩng đầu lên nhìn tận cuối bầu trời, ngay sau đó ông ta thu ánh mắt lại, nhìn về phía cách đó không xa, một người đàn ông mặc long bào bước đến từ phía đó.
Người đến đi đến, bước đi mạnh mẽ, trên người toát ra khí thế bao phủ trời đất.
“Quốc chủ!”
Mọi người ở đó đều quỳ xuống.
Quốc chủ nước Phạn Thiên: Phạn Thiên!
Phạn Thiên đi đến trước mặt Quốc sư, mỉm cười nói: “Quốc sư của ta chuẩn bị xong chưa?”
Quốc sư gật đầu.
Phạn Thiên cười nói: “Vậy thì để chúng ta đấu với nhà họ Dương một trận”.
…