Toại Cổ Kim lại nói: "Hai người muốn gặp ngươi tuy không phải là chủ của nền văn minh, nhưng họ là người chưởng quản thực tế hiện nay của các nền văn minh đó. Thật ra chủ nền văn minh đối với chúng ta bây giờ mà nói chỉ là một thân phận tượng trưng thôi, rất nhiều người không biết bọn họ, cũng không thể biết bọn họ".
Diệp Quân có hơi ngạc nhiên, nhưng có thể hiểu được. Lấy thư viện Quan Huyên làm ví dụ, mặc dù thư viện là do cha thành lập, nhưng từ khi hắn tiếp nhận đến giờ lại nhận ra sức ảnh hưởng của cha đang ngày càng yếu đi, bởi vì tầng quản lý hạt nhân của thư viện hiện tại đều là do hắn đề bạt lên, bọn họ chỉ biết mỗi Diệp Quân hắn. Nếu qua thêm mấy đời nữa thì khi đó cỏ lẽ mọi người chỉ biết Kiếm chủ Quan Huyên chứ không ai nhắc đến Kiếm chủ Nhân Gian nữa, trừ khi cha thường xuyên xuất hiện ở thư viện".
Toại Cổ Kim lại nói: "Lát nữa ngươi nói chuyện với bọn họ có thể tự tâng bốc bản thân một chút".
Diệp Quân gật gật đầu: "Được thôi".
Đương lúc nói chuyện, hai người đã đi đến một vùng hư không, Khưu Nguyên và Lý Thần đã chờ ở đây từ sớm.
Thấy hai người, Diệp Quân khẽ mỉm cười: "Khưu trưởng lão, Lý trưởng lão".
Khưu Nguyên nhìn chằm chằm Diệp Quân, mở miệng nói thẳng vào vấn đề: "Diệp công tử, ngươi đến từ văn minh tổ à?"
Diệp Quân liếc mắt nhìn Toại Cổ Kim, sau đó cười nói: "Khưu trưởng lão, đừng nhìn văn minh tổ với ánh mắt thần thánh như vậy, vũ trụ này bao la, văn minh tổ chỉ là một hạt muối bỏ bể giữa dòng vũ trụ bất tận này thôi", Toại Cổ Kim thản nhiên nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Khưu Nguyên quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nói: "Khưu trưởng lão và Lý trưởng lão đều là người bên mình, không cần che giấu cũng được".
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Thực không dám giấu giếm, ta là chủ chung của vũ trụ".
Hả?
Hắn vừa nói xong, mấy người đều khiếp sợ.
Toại Cổ Kim cũng quay sang nhìn Diệp Quân, rõ ràng là cũng thấy bất ngờ, ta bảo ngươi tự tâng bốc một tí, chứ không bảo ngươi tự tâng bản thân tới suối vàng như vậy.
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Không tin à?"
Khưu Nguyên trầm giọng nói: "Diệp công tử, chuyện này không vui đâu".
Diệp Quân cười nói: "Ta cũng hiểu tại sao Khưu trưởng lão không tin".
Lý Thần đột nhiên nói: "Diệp công tử chứng minh được không?"
Diệp Quân cười nói: "Ta nhìn không giống vậy à?"
Khưu Nguyên nói thật: "Diệp công tử, thứ cho ta nói thẳng, trông ngươi như con ông cháu cha hơn".
Diệp Quân: "..."
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: "Diệp công tử, ngươi nói mình là chủ chung vũ trụ, ta cũng không tin".
Khưu Nguyên và Lý Thần nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nói tiếp: "Tiểu Tháp của ngươi tuy rất đáng gờm, nhưng ta không tin nó là thần vật của văn minh tổ, bởi vì thần vật cỡ này, ba nền văn minh lớn chúng ta không phải là không có".
Nghe Toại Cổ Kim nói thế, Khưu Nguyên và Lý Thần cùng giật giật mí mắt, giả bộ hơi khoa trương rồi đó.
Nhưng bọn họ biết Toại các chủ chỉ đang rào trước Diệp Quân, nên cũng thay nhau gật đầu, Khưu Nguyên nói: “Toại các chủ nói rất đúng, Diệp công tử, tháp này quả thật không đơn giản, nhưng với ba nền văn minh lớn chúng ta mà nói thì cũng chỉ đến như vậy thôi”.
Lời này vừa nói ra, tim ông ta đã đập bình bịch, trên mặt cũng có chút nóng bừng, nhưng cũng thấy có hơi kích thích.
Cảm giác giả ngầu này cũng thích ghê.
Diệp Quân chỉ nở nụ cười, hắn xòe tay ra, ba loại sức mạnh huyết mạch lập tức nương theo kiếm ý trật tự của hắn bộc phát ra.
Diệp Quân nhìn ba người: "Ba vị có từng thấy qua huyết mạch này chưa?"
Thấy huyết mạch của Diệp Quân, vẻ mặt của Khưu Nguyên và Lý Thần đều trở nên nghiêm túc, Toại Cổ Kim cũng diễn đến xuất thần, cô ta chợt siết chặt hai tay lại.
Khưu Nguyên và Lý Thần lúc này vẫn trưng vẻ bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng đã sớm sóng xô biển dâng rồi.
Sức mạnh huyết mạch phun trào này khiến dù là bọn họ cũng thấy hơi hồi hộp. quả thật đáng sợ, mà tên này lại có tận ba loại.
Nghịch thiên thế nào?
Khưu Nguyên do dự một lúc rồi nói: "Diệp công tử, đây là?"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Huyết mạch tổ, ta ngự sáng tạo, cả ba loại đều là ta tự sáng tạo ra".
Toại Cổ Kim: "..."
Tiểu Tháp: "..."
Khưu Nguyên và Lý Thần im lặng, bọn họ luôn cảm thấy tên này nói xạo, nhưng vấn đề là huyết mạch của hắn thật sự khủng bố, không chỉ thế mà còn cái tháp kia nữa.
Diệp Quân thu hồi sức mạnh huyết mạch, cười nói: "Ba vị không tin ta là chủ chung của vũ trụ thì ta có thể hiểu được, dù sao bây giờ ta chỉ vừa trọng sinh, cho dù là tu vi hay thực lực đều kém xa khi trước, ngay cả kí ức cũng chưa hoàn toàn khôi phục".
Khưu Nguyên vội hỏi: "Diệp công tử trọng sinh sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Năm đó vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà ta không thể không tái thế trùng tu, nhưng không ngờ người hầu từng thân cận nhất của ta, cũng chính là chủ nhân bút Đại Đạo lại phản bội ta, không muốn để ta trở về văn minh tổ, đúng là tên đáng chết!"
Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo!
Khưu Nguyên và Lý Thần nhìn nhau một cái, cuối cùng Khưu Nguyên nói: "Diệp công tử, ngươi có biết văn minh tổ ở đâu không?"
Diệp Quân gật đầu: "Tất nhiên rồi, nhưng..."
Nói rồi hắn nhìn hai người một lát, cười bảo: "Ta nói với các ngươi chuyện này để làm gì? Hia vị yên tâm đi, ta không có ý định làm kẻ địch với mọi người, chẳng bao lâu nữa ta sẽ rời khỏi đây, đợi thực lực mình khôi phục".
Nói đến đây, hắn không nói tiếp cho hết ý mà đã xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân rời đi, Khưu Nguyên và Lý Thần đưa mắt nhìn nhau, lập tức rơi vào trầm mặc.
Toại Cổ Kim nói: "Ta vẫn cảm thấy hắn đang lừa chúng ta".
Khưu Nguyên do dự một lúc rồi nói: "Toại các chủ, cô đừng như vậy, cô cái gì cũng tốt, nhưng lại quá cẩn thận, nghĩ quá nhiều, nghi ngờ cũng lắm, vậy không tốt đâu. Ta cảm thấy Diệp tiểu hữu không giống loại người như thế, hắn là một người trẻ tuổi rất ưu tú".