Chấn động!
Lúc này Khưu Nguyên và Lý Thần đều vô cùng chấn động, như xử nam lần đầu thấy phụ nữ không mảnh vải che thân, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Trong tháp mười năm!
Chỉ bằng một ngày ở ngoài!
Trên đời còn có thần vật nghịch thiên như vậy sao? Mà tên kia còn tùy tiện đưa cho người khác.
Gia thế phải như nào vậy?
Sao nuôi ra được người như vậy?
Toại Cổ Kim nhìn vẻ mặt chấn động của hai người, ánh mắt bình tĩnh như nước, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Sau một lúc chấn động, trong mắt Khưu Nguyên loé lên một tia phức tạp, ông ta nhìn về phía Toại Cổ Kim: "Toại các chủ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cô nói cho chúng ta nghe đi".
Tất nhiên bọ họ không tin Toại Cổ Kim, Tiểu Tháp nghịch thiên như vậy mà chỉ tiện tay đưa thôi à?
Bọn họ không phải trẻ lên ba.
Toại Cổ Kim cũng không thấy bất ngờ, nếu dễ dàng thuyết phục được bọn họ như vậy thì cô ta đã quá xem thường nền văn minh của hai người này rồi.
Toại Cổ Kim nhìn hai người: "Hai vị có ý kiến gì?"
Khưu Nguyên nhìn cô ta: "Còn ý kiến gì được nữa? Từ ban đầu chúng ta đã đánh giá quá thấp người này".
Lý Thần cũng trầm giọng nói: "Không ngờ hắn lại nắm giữ thần vật như vậy, hắn có quan hệ với văn minh tổ chăng?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Khưu Nguyên lập tức thay đổi, ông ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Cũng đúng!
Thần vật cỡ này chắc chắn có liên quan đến văn minh tổ.
Hai người đua nhau nhìn về phía Toại Cổ Kim, trong mắt mang theo nghi hoặc cùng thăm dò.
Toại Cổ Kim đáp: "Hắn chưa nói".
Hai người cau mày lại.
Toại Cổ Kim lại nói: "Nhưng có lẽ là có quan hệ thật".
Khưu Nguyên trầm giọng nói: "Toại các chủ, cô cũng không thể nắm chắc à?"
Toại Cổ Kim đột nhiên hỏi: "Hai vị có muốn tiến lên thêm một bước không?"
Hai người đều sửng sốt, không rõ là sao.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm hai người: "Muốn hay không? Hay là đã dám hay chưa?"
Tất nhiên Khưu Nguyên hiểu ý cô ta là gì, ông ta nhìn chòng chọc vào Toại Cổ Kim: "Toại các chủ, cô có biết mình đang nói gì không?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Cơ hội đang ở trước mắt, phải xem các người nữa".
Những lúc thế này nên đi thẳng vào vấn đề.
Khưu Nguyên và Lý Thần nhìn Toại Cổ Kim, trong mắt ngập tràn địch ý, thậm chí là cả sát ý, nhưng dần dà, sát ý của hai người chậm rãi tan biến, chỉ còn dư lại địch ý.
"Không đúng!"
Lý Thần đột nhiên cả kinh nói: "Nơi đây không phải là nghịch chuyển thời gian, mà là đang sáng tạo thời gian".
Như sấm rền vang trời.
Khưu Nguyên và Lý Thần chạm mắt với nhau, trong đáy mắt đều là sự ngơ ngác.
Tế đàn Thần Võ.
Lúc này Diệp Quân vẫn đang tu luyện, khoảng thời gian này hắn thực sự đã thu hoạch được quá quá nhiều, mặc dù cảnh giới của hắn không nâng lên, nhưng tâm cảnh và sức chiến đấu đã tăng vọt.
Tất nhiên hiện tại hắn không tu cảnh giới, với hắn mà nói, đạo tu luyện cảnh giới hiện có đã không còn chung đường hắn đi, hắn đang đi trên con đường của chính mình, chứ không phải của người khác.
Trong hư không, Diệp Quân xòe tay ra, một thanh kiếm Trật Tự ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn, nhìn thấy kiếm Trật Tự, khóe miệng hắn hơi cong lên.
Nở nụ cười xấu xa.
Bây giờ nếu hắn tung kiếm này ra thì sẽ im hơi lặng tiếng kết liễu đối phương, cho dù là Bất Hủ Đế Chủ cũng sẽ không cảm nhận được chiêu kiếm này của hắn.
Nếu làm được tới như Lão Lục thì hắn sẽ thật sự vô địch.
Còn bên trên Bất Hủ Đế Chủ thì hắn chưa từng tiếp xúc qua nên không dám nói được gì. Một lát sau, hắn rời khỏi tế đàn Thần Võ, vừa ra ngoài đã thấy Toại Cổ Kim đến.
Toại Cổ Kim nói: "Bọn họ đã đồng ý để ngươi gia nhập Cựu Thổ, đồng thời cũng đã tìm cho ngươi một khu vực mới, không quá lớn nhưng đủ để những vũ trụ trong tháp ngươi sinh sống".
Diệp Quân hỏi: "Có điều kiện không?"
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: "Có, nhưng đều là thứ ngươi có thể chấp nhận".
Diệp Quân có chút hưng phấn.
Bây giờ tuy hắn đã có khá nhiều đế mạch cực phẩm, nhưng linh khí bên trong Tiểu Tháp hoàn toàn không thể sánh được với Cựu Thổ này, nếu để bọn họ ra ngoài tu luyện thì chắc chắn sẽ còn gặt hái được nhiều hơn, hơn nữa còn có thể tiếp xúc với ba nền văn minh Cựu Thổ, rất có lợi với con đường phát triển tiếp theo.
Nhưng chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã tỉnh táo lại, hắn nhìn về phía Toại Cổ Kim, có chút ngạc nhiên: "Sao cô thuyết phục được bọn họ?"
Lúc trước nền văn minh Toại Minh dù có thể đặt chân vào Cựu Thổ nhưng cũng là vì đã đánh một trận sinh tử tàn khốc, mà qua nhiều năm như thế, vẫn chưa có bất kỳ văn minh nào có thể gia nhập vào Cựu Thổ nữa, dù sao nơi này càng ít người càng tốt.
Toại Cổ Kim nói: "Ngươi không cần để ý những chuyện này".
Nói rồi, cô ta lấy một quyển sách ra đưa cho Diệp Quân: "Nơi này sẽ là của ngươi, bởi vì thực lực nền văn minh của ngươi còn yếu nên ta sẽ phái một vài cường giả và người quản lý của nền văn minh Toại Minh đến quản lý cùng ngươi. Những cường giả đó sẽ phụ trách bảo vệ địa phận, còn quản lý sẽ hỗ trợ ngươi cai quản, tránh cho bọn họ xảy ra xung đột với người của ba nền văn minh còn lại".
Diệp Quân gật gật đầu: "Cô suy tính rất chu toàn".
Toại Cổ Kim nói: "Bọn họ muốn gặp ngươi".
Diệp Quân nói: "Văn minh Cựu Thổ và văn minh Vĩnh Sinh?"
Toại Cổ Kim gật đầu.
Diệp Quân hỏi: "Là chủ nền văn minh muốn gặp à?"
Toại Cổ Kim lắc đầu: "Chủ của nền văn minh bọn họ đã mấy chục nghìn năm chưa xuất hiện rồi, chủ của nền văn minh Toại Minh chúng ta cũng vậy".
Diệp Quân nghi ngờ hỏi: "Tại sao?"
Toại Cổ Kim nói: "Đến cấp bậc như bọn họ thì việc quản lý văn minh cùng vũ trụ đã không còn nghĩa lý gì nữa, bọn họ chỉ muốn đột phá bản thân".
Diệp Quân gật gật đầu: "Ta hiểu rồi".